Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Cậu tuy rằng hung dữ, nhưng thanh âm lại mềm mại, phảng phất cũng bị dính phải nước rồi, không có một chút lực uy hiếp, ngược lại như đang làm nũng.
Ngọt ngào mềm mại.
Thích Nguyên lại thực nhanh quay người đi, còn đóng cửa lại, trong giọng nói rốt cuộc có vài phần không bình tĩnh, “Xin lỗi.
“
“Tôi không cố ý, tôi tưởng rằng cậu xảy ra chuyện gì! ! “
Nguyễn Đường dẫm dẫm bọt nước trên mặt đất, tức giận, tuy rằng cùng là nam sinh với nhau nhìn thân thể một chút cũng không có gì, nhưng khi đối mặt Thích Nguyên, cậu luôn trở nên thật kỳ quái.
Vừa khẩn trương vừa kỳ quái, tim cũng luôn đập thật nhanh.
Cậu ngắm nhìn mình trong gương, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt long lanh chứa nước, mặt mày tựa hồ thêm vài phần xuân sắc cùng e lệ, như bộ dáng thường thấy khi cậu đến kỳ động dục.
Nguyễn Đường hoảng hoảng loạn loạn bưng kín mặt mình, nghiêng người đi không nhìn nữa.
Cậu cũng không phải muốn đuổi Thích Nguyên ra ngoài, rốt cuộc chuyện này Thích Nguyên cũng không có làm gì sai, nói đến cùng chỉ là quan tâm cậu mà thôi.
“Tôi không có tức giận,” Nguyễn Đường cầm khăn tắm lau nước trên người mình, có chút khẩn trương túm chặt một góc, “Cậu không cần xin lỗi.
“
Bên ngoài Thích Nguyên dựa vào cửa, thân thể căng chặt, hô hấp nóng rực, hắn che lại hai mắt của mình, nhưng một màn vừa nhìn được lại thế nào cũng không biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Hắn nỗ lực lấy lại bình tĩnh, chà xát vành tai có chút nóng lên của mình, lúc này mới đi phòng bếp bưng canh gừng ra.
Không bao lâu sau Nguyễn Đường cũng từ trong phòng tắm ra tới.
Cậu mặc áo sơ mi trắng của Thích Nguyên, bởi vì khung xương cậu tương đối nhỏ, Thích Nguyên lại cao hơn cậu phân nửa cái đầu, cho nên chiếc áo sơ mi rộng hơn không ít, lỏng lẻo khoác ở trên người Nguyễn Đường, khó khăn lắm che khuất đùi.
Nguyễn Đường kéo kéo áo sơ mi, cọng tóc ngốc trên đỉnh đầu vểnh vểnh, có điểm mơ mơ màng màng.
Cậu nhìn Thích Nguyên, có chút ủy khuất nho nhỏ, ngữ điệu kéo dài ra một ít, tựa hồ đang làm nũng, “Không có quần.
“
Thích Nguyên bưng kín cái mũi của mình, ho nhẹ một tiếng, đi vào phòng tìm quần cho Nguyễn Đường, “Mau mặc vào, cẩn thận cảm lạnh.
“
“Xin lỗi, tôi quên mất.
“
Hắn cầm một tấm thảm lông nhỏ bao lấy Nguyễn Đường, nhìn Nguyễn Đường ngồi ở trên sô pha ngoan ngoãn uống canh gừng, màu da Nguyễn Đường thực trắng, lông mi nhỏ dài rậm rạp như một cây quạt nhỏ, tại đáy mắt rơi xuống một tầng bóng ma.
Cậu phồng quai hàm, thổi thổi canh gừng, sợi tóc mềm mại dán xuống, khiến cả người cậu đều ngoan ngoãn mềm mại.
Thích Nguyên khảy khảy tóc Nguyễn Đường, phát hiện có hơi ẩm, trực tiếp vào trong phòng cầm máy sấy, tính toán sấy tóc cho Nguyễn Đường.
Nguyễn Đường che lại lỗ tai, trong đôi mắt tròn tròn mang theo một chút ủy khuất, cậu nhẹ giọng rầm rì hai tiếng, mềm mềm mại mại, như đang bất mãn, “Không muốn dùng máy sấy.
“
Lỗ tai cậu thực mẫn cảm, mà âm thanh máy sấy lại rất lớn, cậu có điểm chịu không nổi.
Thích Nguyên nhẹ nhàng xoa xoa vành tai Nguyễn Đường, ngữ khí ôn hòa vài phần, hắn dỗ dành Nguyễn Đường, “Vậy tôi thổi nhẹ nhàng thôi, được không?”
“Nếu không sấy khô, dễ bị cảm mạo.
“
Nguyễn Đường nhìn Thích Nguyên, đầu ngón tay hơi hơi cuộn tròn, đáy mắt mang theo ỷ lại cùng thân mật rõ ràng, “Được rồi.
“
“Thật là không có cách nào với cậu.
“
Cậu ngoan ngoãn tiến đến bên người Thích Nguyên, người bọc thảm lông nhỏ, hai móng vuốt nhỏ ôm lấy thảm lông, cả người căng chặt, hiển nhiên là có chút khẩn trương.
Sao có thể ngoan như vậy?
Thích Nguyên dùng tay khảy khảy tóc Nguyễn Đường, mở máy sấy ở mức nhỏ nhất, tỉ mỉ sấy tóc cho Nguyễn Đường, hắn tận lực để máy sấy cách xa lỗ tai Nguyễn Đường một chút.
Hắn cũng không muốn làm Nguyễn Đường khó chịu.
Sấy tóc xong rồi, bên ngoài cơn mưa không chỉ không có dừng, ngược lại còn to hơn nữa.
Thời gian muộn như vậy rồi, tàu điện ngầm phỏng chừng cũng đóng cửa, Thích Nguyên càng không yên tâm để Nguyễn Đường về nhà một mình, hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nói với Nguyễn Đường, “Có muốn hay không, ngủ lại nhà tôi một đêm?”
Nguyễn Đường ngẩn ngơ, cậu trộm nhìn Thích Nguyên, mũi chân cọ cọ sàn nhà, độ ấm trên thính tai lại chậm rãi tăng cao.
Cậu lắp bắp hỏi, “Vậy, chúng ta đây, ngủ chung một giường sao?”.
Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Đầu quả tim Nguyễn Đường run run, hô hấp đều dồn dập vài phần.
Cậu nhìn chằm chằm môi mỏng của Thích Nguyên, ngón tay không tự giác nắm chặt, cả người đều choáng váng như uống rượu say, thỏ con trong lòng cậu nhảy đến càng nhanh, khiến cho tim cậu cũng “Bùm” “Bùm” nhảy lên không ngừng.
Tiếng tim đập quá lớn.
“Suy nghĩ xong chưa?”
Thích Nguyên cố ý vươn tay, nhéo cằm Nguyễn Đường một cái, như đùa giỡn với một con mèo con, đôi mắt nhuộm ra màu sắc ôn nhu.
Nguyễn Đường đỏ mặt, vươn tay bưng kín môi Thích Nguyên, cậu nghiêng đầu, lắp bắp nói, “Không, không hôn.”
Thích Nguyên nhíu mày, ý cười trên mặt phai nhạt đi.
Nhưng mà giây tiếp theo, Nguyễn Đường lại đem mặt chôn vào trong ngực Thích Nguyên, ngón tay thon dài gắt gao nắm góc áo Thích Nguyên, cậu thân mật dịu ngoan cọ cọ Thích Nguyên, rủ đầu, mềm mại nói, “Lưu lại lần sau.”
Đôi mắt đào hoa tròn xoe của cậu lấp lánh nước, cả người thoạt nhìn ngoan ngoãn cực kỳ, “Lần sau, lại hôn.”
Cậu cũng muốn hôn Thích Nguyên.
Bằng không cũng sẽ không uống sữa bò mỗi ngày để cao lên.
Từ lúc ban đầu khi đi vào thế giới này, cậu đã có một loại cảm giác thân mật cùng vui sướng không rõ đối với Thích Nguyên, tựa hồ chỉ cần vừa chạm vào, thính tai liền nóng lên, tim cũng đập gia tốc.
Những niềm vui sướng đó như hạt giống chôn sâu dưới đáy lòng, nhanh chóng vươn nhánh nảy mầm, cuối cùng trưởng thành thành đại thụ che trời.
Cậu không muốn Thích Nguyên một người lẻ loi, cậu muốn bồi ở bên cạnh Thích Nguyên, muốn nhìn bộ dáng tươi cười của Thích Nguyên.
Tối tăm trên mặt mày của Thích Nguyên chậm rãi tiêu tán, hắn cũng biết mình vừa mới hút thuốc, nói vậy Nguyễn Đường không quá thích cái hương vị này.
Hắn buông lỏng Nguyễn Đường ra, có điểm ấu trĩ vươn tay ngoéo một cái ở đuôi ngón tay út Nguyễn Đường, đuôi mắt cong lên, một chút ý cười lan tràn ở trong mắt, “Tôi nhớ kỹ rồi.”
“Không được chơi xấu.”
Thính tai Nguyễn Đường đỏ lên, rõ ràng thẹn thùng đến chân đều muốn mềm, lại vẫn cố gồng, hung dữ nhìn Thích Nguyên, “Tôi, tôi mới không đổi ý đâu.”
Ngón tay Thích Nguyên không tự giác nắn vuốt, hầu kết động đậy, hắn muốn chạm vào Nguyễn Đường, lại sợ trêu đùa quá mức, cho nên hắn khắc chế lại vài phần.
Hắn từ trong ngăn kéo lấy ra bàn chải đánh răng dự phòng, mang Nguyễn Đường đi nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt xong xuôi, lại đi xuống dưới lầu ăn sáng, sau khi ăn xong, thời gian cũng vừa kịp lúc.
Hai người đi tới trường học, lúc này trong phòng học đã ngồi không ít người, giáo viên chủ nhiệm còn chưa tới, lúc này có tốp năm tốp ba người nói chuyện, thuận tiện trao đổi bài tập hôm trước.
Nguyễn Đường lúc này mới hoang mang rối loạn mở cặp sách của mình ra, bài tập ngày giao hôm qua một chút cũng không động đến, sạch sẽ.
Cậu đáng thương vô cùng nhìn vở bài tập, mắt trừng mắt với mấy dòng chữ tiếng Anh quanh co khúc khuỷu trên vở kia, nắm bút lại không biết nên xuống tay từ nơi nào, tưởng tượng đến chốc nữa phải thu vở bài tập, cậu liền gấp đến độ xoay quanh.
Mấy ngày hôm trước còn nói muốn tìm gia sư, đều quên mất.
Nguyễn Đường nhấp nhấp môi, cả người đều ủ rũ cụp đuôi.
“Ngốc muốn chết.”
Thích Nguyên nghiêng người qua, ngón tay vuốt ve khóe mắt gấp đến độ đỏ lên của Nguyễn Đường, “Như thế nào lại, không biết đi hỏi tôi vậy?”
Nguyễn Đường nhìn Thích Nguyên cầm bài tập của cậu qua, mở ra nhìn chữ viết phía trước, lại luyện vài cái ở trên giấy nháp, xong xuôi mới bắt chước chữ viết Nguyễn Đường, một đường nhanh chóng viết đáp án, tựa hồ đã tính sẵn ở trong lòng, không cần nhiều thời gian tự hỏi.
May mắn bài tập giáo viên giao cho không nhiều lắm, viết một lát là xong rồi.
Thích Nguyên đóng lại cái bút, quay đầu nhìn Nguyễn Đường, “Mấy ngày này tôi bổ túc cho cậu, đừng khó chịu.”
Nguyễn Đường chột dạ cúi đầu, không dám trả lời.
Cậu sợ đến lúc đó mình cái gì cũng không biết, chọc Thích Nguyên tức giận, cậu nghe nói, người một khi lo âu suy nghĩ nhiều, liền sẽ hói đầu.
Nguyễn Đường lén lút nhìn thoáng qua đầu tóc Thích Nguyên, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thời điểm nghỉ giải lao, Thích Nguyên đi ra ngoài một chuyến, Nguyễn Đường ngồi ở trên ghế làm bài tập, cái bàn lại đột nhiên bị gõ gõ, cậu vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy trước mặt có một nữ sinh đang cười khanh khách nhìn cậu.
“Xin chào, mình tên là Lục Tú,” nữ sinh kia cùng Nguyễn Đường chào hỏi, ánh mắt cong cong, “Mình biết cậu tên Nguyễn Đường, mình đã quan sát cậu vài ngày, lúc này mới qua mấy ngày chứ, Thích Nguyên thế mà đối xử với cậu ôn hoà như vậy, thật là khó có thể tin.”
Nguyễn Đường nghiêm túc đếm đếm ngón tay, tính toàn số ngày mình cùng Thích Nguyên quen biết nhau, ngây ngốc trả lời, “Đã hơn mười ngày.”
Cậu lại biện giải một câu, “Thích Nguyên thực tốt.”
Mấy ngày này cậu đi theo sau Thích Nguyên, Thích Nguyên cũng không phát giận với cậu, khi nói chuyện cùng hắn cũng sẽ có đáp lại.
Đêm qua còn sấy tóc cho cậu.
Lục Tú nhướng mày, tựa hồ phát hiện ra một đại lục mới, “Cậu đại khái là tình nhân…… Khụ khụ cậu không biết, hắn lúc trước hung dữ lắm, độc lai độc vãng, nửa câu cũng không muốn nói cùng bọn mình, bọn mình cũng không dám tới gần hắn.”
“Nhưng sau khi cậu đến đây, tính tình hắn tốt lên không ít.”
Chậc chậc, đàn ông.
Nguyễn Đường nghe, không biết vì cái gì có chút đỏ mặt, cậu nhéo ngón tay, vẫn thực nghiêm túc nói với Lục Tú một lần, “Thích Nguyên rất tốt, chờ hắn trở lại cậu sẽ biết.”
Lục Tú cười tủm tỉm gật đầu, cô đối với bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu của Nguyễn Đường chợt sinh ra một chút tình thương của mẹ, cô vươn tay, muốn xoa bóp gương mặt Nguyễn Đường.
Bàn tay vươn được một nửa, lại bị người chặn.
Thích Nguyên đứng ở phía sau Nguyễn Đường, ánh mắt u ám, mày nhíu chặt, ẩn ẩn nhảy lên một chút tức giận, hắn nửa ôm lấy Nguyễn Đường, lấy một loại tư thế bá đạo mà lại tràn ngập chiếm hữu dục, ngữ khí lãnh đạm, “Của tôi.”
“Đừng chạm vào.”