Uy Bức Ước Thúc

Chương 38: Phủ nhận, ngộ nhận



Từ bên này, Tôn Đồng có nhìn thoáng hai người, thấy vẻ mặt Sát Tinh Vệ cười cười nói nói thân thiện với người khác vô cùng. Lòng chỉ chợt vang lên cảm giác khó chịu xen lẫn:

“Quá đáng quá đáng. Vừa bảo mình ở lại, không ngờ bắt chuyện với người khác nhanh như vậy.”

Nữ nhân quyến rũ kế bên kìa, nhìn xem, lần đầu gặp đã làm cho Tinh Vệ cười tít mắt, còn nàng chạm mặt đã gần sáu tháng, mà chỉ toàn là cãi nhau. Nụ cười đó, Tôn Đồng cảm thấy thật khó xem.

Chu Phiên Vy bên này rất hòa nhã, nàng liên tục gợi chuyện:

“Xem ra ngươi thích loại rượu này?”

Sát Tinh Vệ gật gật:

“Phải, vì ta ở rất xa nên lần đầu uống nó, còn không biết tên, thật ngại.”

Người kia lại một lần cười, nhưng có vẻ nàng chú ý bên Tôn Đồng nhiều hơn, vẻ mặt phức tạp, không ai để ý. Cho đến khi phục vụ đi qua, Chu Phiên Vy lấy hẳn một chai rồi bật nắp, tiếng nổ vang lên rất náo nhiệt. Thay vì xung quanh lý thú hơn, thì Sát Tinh Vệ có phần ngạc nhiên:

“Sát tiểu thư, để ta rót thêm, đây là rượu sâm-panh. Nhẹ, tỉnh táo.”

Sát Tinh Vệ trầm lặng không đáp, chỉ gật đầu như đã hiểu, mặc dù cái tên quái gỡ nhưng không hỏi sâu. Cho đến khi Chu Phiên Vy đặt chai rượu xuống thì bất ngờ bàn rung chuyển nhẹ. Vì phản xạ giữ nó mà cơ thể va vào người Sát Tinh Vệ. Một khoảnh khắc làm cả hai bất ngờ giật mình, còn thêm một người nữa, là Tôn Đồng bên kia vừa đúng lúc nhìn qua đây.

Khỏi phải nói, Tôn Đồng như chôn chân nhìn Sát Tinh Vệ ôn nhu đỡ nữ nhân kia. Hay thật!

Nàng ghét sự ôn nhu của Tinh Vệ, tại sao lại có người dư thừa sự ôn nhu như vậy? Nàng gặp lần đầu cũng như lần cuối chính là trong thang máy, giờ thì sao? Sự dịu dàng đó lại bộc lộ nhưng với một người lạ.

Tâm can như sắp bùng nổ, ngứa mắt thật sự, ngứa mắt hơn chính là tên nữ nhân quyến rũ không biết điều kia. Dám ở bữa tiệc của Tôn Gia mà lại làm mất điểm trong mắt Tôn Đồng. Nàng vùng vằng muốn bước đến thật nhanh nhưng nhanh chóng bị Tôn Hủy Hào giữ lại:

“Này? Định đi đâu?”

Mặt Tôn Đồng đen lại, ánh mắt như phất lên một ngọn đuốt:

“Baba à ta muốn ăn gì đó một chút.”

“Hây.. chẳng phải ban nãy baba thấy ngươi ăn một đống đồ với Vương đổng sao? Đừng ham chơi nữa, còn rất nhiều đổng sự trưởng lớn khác. Ngươi phải ra mặt để tất cả nể mặt chiếu cố chứ? Người thừa kế biết chưa? ”

Không còn cách, đành nhịn nhục ở lại. Tôn Đồng khó chịu vô cùng.

Nhìn tiếp xem, tên nữ nhân đó bắt đầu rót thêm rượu cho tên họ Sát đó. Nàng bây giờ không quan tâm mình đang nghĩ gì, chỉ cần biết phải nhanh chóng kéo Sát Tinh Vệ về khỏi con hồ ly đỏ càng nhanh càng tốt.

Thoáng đã cạn hơn nửa chai, thần thái của Sát Tinh Vệ bắt đầu thay đổi. Sâm-panh cũng không đến nỗi, nhưng lần đầu tiên uống nhiều như vậy, nàng có dấu hiệu không tỉnh táo.

“Sát tiểu thư, uống hơi nhiều rồi đó.”

Biểu cảm lạnh lùng của người kia biến mất, thay vào đó là nụ cười ngây ngô, sắc mặt đỏ bừng. Sát Tinh Vệ lừ đừ nhìn sang Phiên Vy, cười thật đẹp:

“Ta biết. Hà… cảm ơn Chu cô nương đã cùng ta uống giữa nơi ồn ào này. Không như Tôn Đồng kiêu ngạo kia dẫn ta đến rồi để một mình như tên ngốc.”

Sát Tinh Vệ thành thật nói từng câu một rất chậm, nhưng không biết Tôn Đồng đứng sau lưng đã nghe sạch tự bao giờ. Ánh mắt sắt bén như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Phiên Vy chỉ biết im lặng mà cười nhạt, danh tiếng Tôn Đồng nàng đã quá hiểu rõ.

Nhưng Tinh Vệ ngu ngốc không buông tha, hiếm khi được dịp trút giận, quyết định sẽ phô ra hết:

“Còn rất nhiều, Tôn sư tử ngạo mạng, quát tháo nhân viên, nhiều lần còn bắt ta thức đến hai giờ chỉ để xem lui tới mỗi một bộ phim.”

Oa??? Hay lắm, Tôn Đồng không còn nhịn nỗi nữa. Không ngờ khi say người kia xấu xa đến vậy. Còn ăn nói lẫn lộn, lúc thì tiểu thư, lúc thì cô nương, say đến cùng?

“Được rồi, cảm ơn ngươi, hôm nay khá vui được gặp mặt Chu cô nương.”

Từng câu nói đứt quãng cùng dáng vẻ ngốc nghếch khiến Phiên Vy giờ này mới nở nụ cười thật sự. Những lời này không cần Tinh Vệ nói Phiên Vy cũng biết. Nàng cái gì cũng biết!

Tiếp xúc mới thấy Sát Tinh Vệ không có nỗi một chút thích thú Tôn Đồng, Chu Phiên Vy lúc này đã thoải mái hơn, không cần tiếp cận Tinh Vệ nữa.

Mới ban đầu Tinh Vệ khí chất lạnh nhạt bao trùm, nay uống men vào hoàn toàn thành một người khác. Rất thú vị, nhưng không thú vị bằng Tôn Đồng. Nàng luôn để ý sắc mặt của Tôn Đồng khiến cho Tôn Đồng hiểu lầm rằng mình bị chế giễu.

Bước chân không vững, Tinh Vệ té nhào vào bàn tiệc, Phiên Vy lập tức kéo tay lại giữ chặt. Biết là sơ xuất, nhưng hình ảnh hai nữa nhân mặc váy quá mát mẻ lại gần gũi như vậy, Tôn Đồng thấy đủ lắm rồi.

Thẳng tay, nàng kéo Sát Tinh Vệ về phía mình, khăng khăng nghênh mặt:

“Xin lỗi, nữ nhân này là của ta! À không… là bạn của ta, để ta tính. Xin thứ lỗi làm phiền.”

Vì quá tức giận mà Tôn Đồng lỡ miệng, sửa lại không kịp. Sát Tinh Vệ được kéo về sau lưng, nhận ra lực kéo có phần mạnh tay của người kia, nàng nhận ra ngay:

“Oa… tiểu thư kiêu ngạo đến rồi.”

Bỏ qua lời của người say, Tôn Đồng không thèm chấp nhất, nàng chính là nhìn thẳng vào ánh mắt của Phiên Vy. Có vẻ người trước mặt không vui với thái độ của Tôn Đồng.

“Vậy sao? Ta thấy Tôn tiểu thư đây rất bận, hay là…”

“Không cần. Ta không bận. Ta rất rảnh rỗi. Ta đang dư thì giờ.”

Dứt lời nàng kéo tên ngốc bên cạnh đi ngay, chỉ khẽ chào baba một câu gọn lẹ. Chu Phiên Vy nhìn theo, nàng im lặng, không còn gương mặt hòa nhã nhởn nhơ nữa, mà là ánh mắt không vui.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||

Chiếc xe dừng lại trước cửa, bảo vệ bên ngoài mở cửa cho xe chạy vào. Vất vả chưa Sát Tinh Vệ lên phòng cũng đã quá mười giờ.

Cửa phòng mở, Tinh Vệ chập chững bước vào rất khổ sở, mắt hoa đi vì mệt. Tìm mãi không thấy chiếc giường, nàng đành dựa vào bức tường đối diện, chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ:

“Ngươi giỏi lắm, đúng là… Ai ngươi cũng nhạt nhẽo, chỉ riêng nữ nhân quyến rũ đó thì ngươi vui vẻ. Ngươi thấy hứng thú sao?”

Sát Tinh Vệ cố gắng lấy lại tỉnh táo nhưng không thể, nàng chỉ cảm thấy mặt nóng bừng lên. Nhất thời không hiểu Tôn Đồng đang nói gì.

“Không đáp chính là trúng tim đen rồi? Biết ngay mà, không ngờ ngươi lại hứng thú với nữ nhân…”

Vừa nói xong Tôn Đồng quay đi ngay, tại sao phải nặng lời một cách vô lý với Tinh Vệ như vậy? Càng suy nghĩ, bản thân càng cảm thấy giống như đang ghen vậy. Nếu vậy thật phức tạp, nàng rõ ràng cảm tình với Sát Tinh Vệ, tại sao lại đi chế giễu người khác vì họ hứng thú với nữ nhân?

Mãi suy nghĩ, Tôn Đồng không để ý người kia nhìn mình chằm chằm. Cho đến khi nàng hết la hét, Tinh Vệ mới chậm chạp đi đến, khiến cho Tôn Đồng hoang mang lùi về phía sau, đến khi đụng phải cánh cửa mới ngưng lại.

Tay Sát Tinh Vệ run run không vững dựa vào cửa, nhìn Tôn Đồng rất lâu, ánh mắt không còn tinh anh.

“Ngươi… ngươi tính làm gì?”

Tôn Đồng hồi hộp hỏi, sợ hãi chỉ một chút, nhưng cảm giác kỳ lạ xâm chiếm rất nhiều. Tuy nhiên có vẻ Tinh Vệ không quan tâm những câu hỏi đó, nàng mệt mỏi đưa ngón tay lên trước mắt Tôn Đồng, đôi mày nhíu lại, hơi thở dồn dập vô cùng.

“Tiêu rồi, có khi nào giống giấc mơ hôm trước Vệ muốn hôn ta? ”

Tôn Đồng vừa thở gấp vừa mâu thuẫn, nhưng khi Sát Tinh Vệ bất ngờ cử động thì theo phản xạ nàng tán một cước vào mặt người kia:

“Đều là nữ tử ngươi muốn cái gì?”

Bị tát một cái khá đau khiến cho Tinh Vệ tỉnh táo một chút. Lực mạnh đến nỗi làm nàng ngã xuống giường, gương mặt nhăn lại khổ sở mở miệng, giọng khàn khàn:

“Ta thấy… trên mặt ngươi… trên mặt ngươi dính cái gì đó.”

Cuối cùng cũng ngất đi, Tôn Đồng tự hỏi, dính cái gì? Đưa tay chạm lên mặt, nàng mới nhận ra đó là chiếc lông mi giả rơi trên mũi nàng.

Thật xấu hổ mà!

Thì ra tất cả chỉ là ảo tưởng, nếu Tinh Vệ mà không say thì nàng chỉ có nước mà độn thổ. Cảm giác ngại ngùng qua đi rất nhanh, nhưng thay vào đó là sự hụt hẫng. Có một cảm giác kỳ lạ đến với suy nghĩ của Tôn Đồng, nhưng nàng vẫn không nhận, không nhận mình thích người đó.

Hai nữ nhân, làm sao có thể…

“Đồ ngốc…”

Thầm giận dỗi mắng Sát Tinh Vệ, dám mượn rượu nói xấu nàng, dám tạo cho nàng một sự hụt hẫng. Đồ ngốc!

***

Phủ Mãn Kim…

Lục Thủ thất vọng đập mạnh xuống bàn, từng ngón tay siết chặt đến rã xương, hắn nghẹn ngào:

“Thất đệ oan uổng như vậy, mà ả lại nhởn nhơ.”

Minh Uất Phong không kém gì, tâm trạng hắn tồi tệ vô cùng:

“Nhược Y quá bí ẩn, không thể biết ả ở đâu. Người chúng ta nghi ngờ là Minh Nhược Hoa cũng không phải.”

Lục Thất không cam tâm:

“Sao lại khôg phải? Chẳng phải cuốn sách ban đầu chính Minh Nhược Hoa đào lên hay sao? ”

Uất Phong xoa nhẹ cổ áo của mình, nhớ lại trận ẩu đả hôm trước bản thân bị Nhược Y cào rách cổ:

“Người Minh Nhược Hoa không có ma khí, tiếp xúc bạc bình thường, máu màu đỏ. Chính ta chứng kiến”

Nam nhân bên cạnh tuyệt vọng, thế là manh mối tìm ra Nhược Y cuối cùng cũng mất sạch.

Chỉ còn cách đợi nàng hiện diện, mới ra tay trả thù cho Lục Thất.

Nhưng có điều hắn không rõ. Tại sao lý do Nhược Y đến tàn sát là vì Sát Tinh Vệ? Hắn còn nhớ, chỉ vì đệ đệ hắn ra tay đâm Sát Tinh Vệ một nhát, lập tức Nhược Y tìm giết trước, sau đó mới tìm hắn.

Tên Sát thủ đó là ai mà khiến Nhược Y oán giận như vậy? Cả hai có quan hệ gì với nhau?

Dù là gì với nhau, thì cả hai thân thiết rõ rệt. Nếu vậy, thì hắn sẽ gặp nàng nhiều lần nữa vì khi biết mình chưa chết, Nhược Y sẽ không bỏ qua.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.