Những tiết mục múa kết thúc, Minh Uất Phong từ đầu đến cuối quan sát Minh Nhược Hoa. Trong người nàng có gì đó rất lạ, nhưng hắn tạm thời chưa tìm ra, vẻ mặt nhăn nhó vô cùng.
Người cắt trái cây được lệnh Triển Phi bước lên, hắn ta dâng lên vua một loại quả rất lớn, chắc hẳn đem từ nước láng giềng. Uất Phong đứng dậy, lịch thiệp chậm rãi nói:
“Tâu bệ hạ, đây là quả hiếm thần đem từ phương xa đến. Trồng không dễ, cắt rất khó, vỏ rất dày, nhưng thịt bên trong lại rất mỏng. Vị không ngọt không chua, ăn lại mát như suối. Mời bệ hạ.”
Toàn bộ nghe xong rất mong chờ, lại có một quả lạ như vậy sao?
Người kia đem quả lạ đặt lên bàn, sau đó cẩn thận đưa dao chẽ.
Trong lúc đặt dao vào, ánh mắt Triển Phi nanh át nhìn thúc dục. Biết mình phải làm gì, nên ông thở mạnh, đưa tay một cước chặt trúng ngón tay mình.
Một dòng máu tươi ào ra, đỏ chói dưới ánh mắt của Minh Nhược Hoa. Không ngờ, nàng không ngờ Triển Phi dùng cách này.
Đem máu tươi dụ hiện hình, không phải là cách dở. Nàng đã lâu không uống máu, đương nhiên nhìn sẽ rất thèm, huống gì là máu đang tươi. Nhưng hiện giờ vết thương trên vai nàng là đau hơn tất cả.
Vết thương nhạy cảm khi thấy mùi máu, liền rung chuyển một trận đau đớn, khiến nàng phải cắn răng mà nhịn.
Ánh mắt đắc thắng nhìn đến, đưa Nhược Y vào tâm trạng không gì có thể tức giận hơn.
Mãi không thấy răng nanh của Nhược Y hiện ra, Triển Phi thất vọng nhìn Uất Phong, sau đó ra hiệu phương án hai.
Ở đây nhốn nháo sau khi thấy máu chảy, Triển Phi đành lên tiếng phá vỡ, không để lâu. Nếu không, mọi người sẽ nhận ra đây chỉ là một loại quả tạo ra từ cỏ và bột mì:
“Tên lão già này có việc cắt trái cây dâng bệ hạ cũng không xong. Được rồi ngươi dọn dẹp lui cho ta”
Minh Uất Phong đứng dậy thở dài, vậy là cách đầu tiên của ả ta thất bại:
“Bệ hạ, có sơ suất nên đành bỏ nó. Thần vẫn còn một trái, xin bệ hạ bỏ qua. Tiếp theo, thần xin dâng một loại rượu ngon đã được tu luyện trăm năm. Uống vào trẻ lâu, sức khỏe tốt.”
Lúc nghe về kế hoạch, Chương Du Quân chưa được báo về hai kế này, nên hắn rất chờ đợi kế thứ ba. Mọi hành động thở gấp của Nhược Y bên kia, hắn hoàn toàn không để ý.
Người đem bình rượu bước ra, là một nữ nhân xinh đẹp. Nàng ta tay trái cầm ly rượu, tay phải cầm bình rượu, múa những điệu đổ nước. Múa đến đâu, rượu đưa tận tay người đó. Quả thật vị rất ngon, nhưng cũng lẫn vào chút cảm giác hăng nơi đầu lưỡi.
“Tốt! Đúng là rượu ngon! ”
Hắn đem một ly đầy, đưa đến bên Minh Nhược Hoa, hoàn toàn không cố ý:
“Ái phi, nàng uống thử. Ngoài ngon ra, còn tốt cho sắc đẹp của nàng.”
Cả Triển Phi và Uất Phong không ngờ, chưa động thủ gì thì chính ông ta đem tới, quả thật là trời giúp người.
Nhược Y cả kinh nhìn ly rượu, không thể lẫn đi được. Trong rượu có máu, chính xác là máu, tại sao tất cả uống vào không ai nhận ra dù chỉ một chút?
“Minh Uất Phong, ngươi dám dở trò, khốn kiếp.”
Nếu uống vào chắc chắn răng nanh sẽ hiện ra, nhưng nếu không uống, chính là trúng kế bọn hắn. Không thể, nàng đã hứa với Sát Tinh Vệ, không uống máu, chính là không uống, không uống! Dù có bị nghi ngờ, vẫn sẽ không uống.
Khẽ đem ly rượu đẩy về phía Chương Du Quân, nàng dở giọng u mê:
“Bệ hạ, chẳng phải người nói rằng rượu không tốt hay sao? Lỡ sau này chúng ta có quý tử, chẳng phải rất hại cho nó hay sao?”
Chương Du Quân ngớ người, hắn gật gật đầu liên tục, sau đó đem uống cạn, chẳng nhận ra điểm vô lý trên câu nói.
Quý tử? Hắn còn chưa bao giờ được ngủ chung phòng, huống gì là nằm cùng một giường. Nhưng vì sự khao khát quý tử với nàng, hắn lập tức trở nên ngu ngốc.
Sắp câu được mồi lại bị cướp mất, Triển Phi tức muốn chết đi sống lại. Riêng Uất Phong dần tin rằng, muội muội đồng môn của hắn chính là Nhược Y.
“Hay lắm, thì ra là ngươi, để xem ngươi làm sao giấu được.”
Đưa mắt qua Triển Phi, hắn khẽ gật đầu ra hiệu sau đó đứng dậy, trình bày:
“Tâu bệ hạ, thần xin nói đôi điều. Uất Phong đến đây rất lấy làm hãnh diện được người chiếu cố. Thần xin thề luôn luôn một lòng với Chương quốc, luôn luôn nổ lực đem đến bình an cho người.”
Dù biết một phần chỉ là đóng kịch, nhưng Chương Du Quân lại nghe rất xuôi tai, vô thức gật gật đầu hài lòng:
“Tốt, tốt! ”
Ông ta ngồi lại vào chỗ của mình, sau đó cảm giác lo lắng lại ùa về. Vì lần này hắn biết, tiếp theo chính là kế hoạch.
Khẽ lấy ra trong người một cây dao bạc, rất nhỏ, còn có một sợi dây luồn qua cán dao. Minh Uất Phong đưa lên trước mặt, tự tin vô cùng:
“Thần có một món vật, muốn đem nó tặng cho bệ hạ. Dao này không tầm thường, rèn từ bạc nguyên chất, là khắc tinh của yêu nữ Nhược Y.”
Tất cả đều ồ lên một tiếng, Đông hoàng hậu có vẻ thán phục:
“Nhỏ mà lợi hại như vậy, chắc chắn nếu đâm vào yêu nữ thì chỉ có nước chết không thể rút ra.”
Ánh mắt Nhược Y bên cạnh nhắm chặt, gặp máu, gặp ẩu đả, nàng có thể xoay sở, nhưng nếu gặp chính thứ này, nàng thật sự không còn đường lui.
Ánh bạc chiếu vào đã làm đôi mắt nàng đau vô cùng, huống gì là cầm nó lên. Nàng cố gắng giữ khí lực trong người, ngăn không cho xuất hiện mắt đỏ, nếu không thì bại lộ lớn.
Triển Phi đến nước này vui mừng trong lòng, lần này, quả thật không còn đường lui nữa. Nàng thật sự thắng rồi, sẽ không còn sống trong sợ hãi điên loạn nữa.
Chương Du Quân thở dài gật đầu, hắn nhìn Uất Phong đưa đến tận tay, sau đó cầm lấy. Ánh mắt Triển Phi chờ đợi nhìn hắn, khiến cho lòng hắn mệt mỏi. Thật tình Chương Du Quân không muốn, nhưng vì muốn chứng minh rằng ái phi của hắn là người, nên quyết định đi đến bên Minh Nhược Hoa:
“Rất có ích! Nhưng trẫm muốn tặng lại cho ái phi mà trẫm yêu thương nhất, để nó bảo vệ nàng khỏi sự nguy hiểm bất cứ lúc nào. Nàng cầm lấy đi.”
Hắn đích thân đưa tận trước mặt nàng, tất cả mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào Minh Nhược Hoa, có người ganh ghét, tất nhiên, có người mong nàng cầm lấy.
Không ai biết, chính Minh Uất Phong là người chờ đợi hơn tất cả. Một yêu nữ đánh cắp cuốn sách của hắn cần, hắn đã tìm mấy năm rồi. Nếu Minh Nhược Hoa cầm lấy dao, thì chắc chắn thân phận sẽ bại lộ, nhưng nếu nàng không cầm, thì mọi chuyện đã rõ. Nàng chính là Nhược Y, hắn chỉ chờ có vậy, sau đó sẽ lên kế hoạch tìm đến nàng.
Trước những ánh mắt phức tạp, Nhược Y vẫn bình tĩnh, nàng nhìn cây dao trước mặt, sau đó thủy chung quay đi, chính là không cầm.
Thường ngày đứng gần cũng đủ làm tắt đường thở của nàng, nhìn lâu sẽ làm mù mắt của nàng, nếu phong ấn sẽ biến nàng thành phế nhân, có khi còn không giữ được mạng.
Nhưng…
Triển Phi bên kia, không cam tâm. Cho dù biết chính xác là yêu nữ, nhưng vẫn không hiện hình trước mặt Chương Du Quân, nàng cũng không cam tâm.
Ánh mắt Chương Du Quân chìm đi, khẽ thất vọng, nàng không cầm, thì chính là ma nữ rồi:
“Sao? Ái phi của ta không thích nó?”
Nhược Y dần đứng dậy, khóe môi cong lên, thần thái bình tĩnh ôn nhu, nhưng bên trong nàng thật sự tức giận rồi:
“Ta nghĩ bệ hạ không tin tưởng ta, người đừng dở trò nữa.”
“Ý nàng là…?”
Nhược Y nhìn sâu vào bên trong ánh mắt già nua của hắn:
“Bệ hạ đừng tưởng, việc nghi ngờ ta là Nhược Y thì ta không biết. Ta ngày đêm cắt thuốc chăm lo bệnh tình của người. Mất ăn mất ngủ chỉ để lo người có khỏe hay không, vậy mà bị nhìn lầm là ma nữ đi hút nguyên khí của vệ binh trong cung. ”
Âm thanh mang ngữ điệu buồn bã trách móc, tất nhiên khỏi phải nói, Chương ngu xuẩn lập tức siêu lòng ngay. Không để nàng được như ý muốn, Triển Phi lên tiếng cắt đứt:
“Đủ rồi tên yêu nữ, ngươi đừng hòng mê muội hoàng thượng nữa”
Phớt lờ Triển Phi, Nhược Y vẫn dõng dạc, nghẹn ngào:
“Có thể gương mặt của ta rất giống Nhược Y đó, nhưng trên người ta không hề có ma khí, chính Uất Phong ca ca đã nói như vậy, chẳng lẽ lại nghe lời xích mích của Triển Phi mà nghi ngờ ta sao? Ta xem bệ hạ như mạng sống, vậy mà người lại đi kết cấu tạo ra bữa tiệc nghi ngờ này. Người còn tình nghĩa hay không?”
Chương Du Quân chột dạ, hối lỗi vô cùng, Triển Phi tức uất lên, ngươi giỏi lắm, tài ăn nói giỏi lắm. Nhưng lời lẻ không còn lọt tai nữa, điều Triển Phi cần là nàng cầm con dao đó, con dao đó!
Nhược Y có nhìn qua ánh mắt của Uất Phong, trong này, người nàng lo sợ chỉ có một mình hắn. Nàng biết rằng, có nói lý lẻ đến đâu, cũng không đủ. Nàng cần phải mạo hiểm, nàng cần phải đánh cược.
Giật lấy cây dao bạc từ tay Chương Du Quân, nàng đã thấy một luồn đau đớn vào bên trong thân thể, nhưng vẫn cố nén vào, đứng giữa tiệc.
Vẻ mặt nàng vô cùng bình thản, hoàn toàn không tìm thấy sự lo lắng:
“Thì ra bữa tiệc này là dành cho Minh Nhược Hoa ta. Được, bệ hạ nhìn xem, tất cả nhìn xem.”
Dao được đưa đến cổ tay, chính là vùng cấm kỵ của yêu pháp. Nàng không chừng chừ, một cước rạch một đường dài trên cổ tay.
Lưỡi dao chạm vào da thịt chỉ đau một phần, nhưng chất bạc thấm vào máu làm nàng đau đến tận xương tủy. Bằng cách nào đó màu lại là màu đỏ, rất ảo dịu, khắp người vẫn không có ma khí, mắt và tóc sau khi nhiễm bạc đều không biến đổi dị dạng.
Tất cả đều làm Triển Phi, Minh Uất Phong và Chương Du Quân thật sự kinh ngạc.
Cổ tay là nơi phong ấn của Nhược Y, vậy mà nàng dám kề dao lên đó, hỏi còn ai nghi ngờ nàng nữa?
Ánh mắt, gương mặt, biểu cảm bình thản thật sự. Nhìn vào rất giống người phàm, Minh Uất Phong thất vọng quay sang nhìn Triển Phi. Hắn muốn một tay bóp chết ả cho rồi, Minh Nhược Hoa không phải là Nhược Y, vậy mà Triển Phi dám làm tốn thời gian của hắn.
Máu rơi từng giọt xuống nền đất, như từng nhát dao đâm vào ánh mắt Chương Du Quân.
“Đừng, trẫm sai, là trẫm sai, nàng dừng tay lại đi.”
Nhược Y nén giọt mồ hôi rơi trên trán, đưa dao bạc trở lại trước ngực, hăm dọa:
“Để ta chết, mới được tin tưởng.”
“Đừng, đừng.”
Ông ta khổ sở đến bên cạnh giật lấy con dao vứt xuống đất. Âm thanh đắng ngắt:
“Là trẫm không tin tưởng nàng, đừng dại dột như vậy. Nào, băng vết thương lại đã.”
Ông run rẫy cầm lấy cổ tay, quát thái giám đem vải dược thuốc tới. Hành động của hắn làm các thiếp phải ganh tị, nhưng Triển Phi thì không. Nàng không còn tâm trí nào nữa, chuyện gì đang xảy ra?
Tại sao?
Nhược Y không hiện hình, tại sao?
Nàng thật sự đánh giá nhẹ rồi.
Nhược Y đẩy tay ông ta ra, bình tĩnh ôm lấy cổ tay máu chảy đầm đìa, nhẹ nhàng đáp:
“Ta muốn trở về nơi của mình để tịnh tâm, không muốn ganh đua nữa. Vết thương này là nhỏ, không cần băng thuốc, chỉ mong bệ hạ hãy suy nghĩ lại mà tin tưởng ta. ”
Dứt lời, bóng dáng Nhược Y bỏ ra cửa, ngang qua sự ngượng ngập của Uất Phong, và sự thất vọng của Triển Phi, không thèm nhìn lấy một cái.
Nhìn bóng dáng mỏng manh đơn độc bỏ đi, tâm trí Chương Du Quân hoảng loạn. Hắn lật đổ bể những bản tiệc còn nguyên, ném cái nhìn sát khí vào Triển Phi, âm thanh rất lớn:
“Ngươi vừa lòng chưa?”
Ông ta bỏ về phòng, để lại một cổ không khí nặng nề ở lại. Triển Phi vật ngã ra sau, không thể tin vào mắt mình, chỉ hy vọng cứu lấy sự tin tưởng của Uất Phong. Nhưng không, hắn đã lờ đi, sau đó cầm kiếm bỏ về phòng mình. Nàng bất giác cười lớn, nước mắt trào ra.
“Hay lắm, mọi chuyện rất hay! Ta không biết ngươi dùng cách gì để không lộ nguyên hình, cũng không hiểu tại sao tiếp xúc bạc mà không đau đớn hay thổ huyết. Hay lắm! Ta thua rồi, hahaha!!! Ta thua rồi. Hahaha.”
Đâu ai biết rằng, trong đêm là một bóng nữ nhân quằng quại đang cố sức lên đỉnh núi, ở đó là nơi ở của Sát Tinh Vệ và nàng ngày xưa. Ngày mà cả hai còn thấy nhau mỗi sáng thức dậy, ôm lấy nhau mỗi tối ngăm trăng.
Nàng cần ngửi thấy mùi của Sát Tinh Vệ để trấn tĩnh, để an toàn, để ấm áp.
Tiếng thở gấp không ngừng tăng, nghe qua rất tội nghiệp:
“Phải sống, nhất định phải sống..”
Giờ đây, không phải là vẻ mặt
bình thản ban đầu nữa, mà là một dòng máu đen lăn từ trên miệng xuống. Thân áo trắng đã bị nàng nhuốm máu mà đỏ đi.
Cổ tay rỉ ra chất lỏng màu đen, quanh đó là sắc khí màu tím hiện ra rất nhiều.
Lý do nàng cầm cự che mắt tất cả được lúc nãy, là nhờ hai lọ thuốc cách bạc của Lã Tần Uy đưa cho nàng vài hôm trước, khi hắn ra sức khuyên ngăn nàng. Nó chỉ khiến nàng bớt đau đớn và ngăn khí bạc được một thời gian ngắn. Sau đó mọi chuyện đều trở lại như cũ.
Ngoại hình dần chuyển sang yêu nhân, tóc bạc trắng, mắt đỏ ngầu, răng nanh cũng dài ra.
Nàng thật sự hiện hình, chỉ muộn hơn lúc nãy một chút.
Chiếc cửa cũ kỹ được mở ra, Lã Tần Uy đang tự kỷ uống rượu, bỗng nhìn thấy Nhược Y ngã xuống đất.
Y phục nhuốm máu, ngoại hình đổi khác, ma khí bao trùm thân thể. Hắn còn nghe thấy nhịp tim nàng ngày một yếu đi, đệ nhất yêu nhân Nhược Y sẽ dần nhiễm bạc mà chết. Ánh mắt mệt mỏi của Nhược Y nhìn hắn, chỉ một chút, sau đó nhắm lại. Một dòng máu đen từ mắt chảy xuống. Bức lực buông xuôi…
Nàng tắt thở.
____________________
Mình cố cắt bớt từ để Chap này nó ngắn lại, gần 3000 từ rồi hic dài quá sợ nhiều người không đủ kiên nhẫn đọc. Mà chả biết nên cắt đoạn nào nên đăng luôn:(((