Trên hành lang của bệnh viện, ông chủ và Long Thiếu Tôn đi vào để xem vết phỏng, bỏ lại hai cô gái ngồi chờ kết quả ở bên ngoài.
“Cậu đừng có khác như đám tang vậy, học trưởng sẽ không chết đâu!”
Lâm Khả nhìn thấy dáng vẻ lã chã chực khóc (đại loại là sắp khóc =.=) của Đường Dĩ Phi thì lập tức tức giận, hung tợn trừng mắt liếc cô.
“Cậu không lo lắng sao?”
Đường Dĩ Phi cũng tức giận, thở phì phò đáp lại cô.
“Tôi lo lắng cái rắm, học trưởng nhiều nhất thì cũng chỉ bị phỏng thôi, tịnh dưỡng một thời gian là tốt rồi, học trưởng vì bảo vệ cậu, nếu cậu cảm thấy áy náy thì về sau hãy chăm sóc cho anh ấy thật tốt, một ngày ba bữa đều giao hết cho cậu….”
Lâm Khả tự nhiên nói ra rất nhiều thứ, mà một chữ Đường Dĩ Phi cũng nghe không vào, cứ bất an không yên trong lòng, rong đầu toàn là khoảng khắc anh ôm chặt cô, đáy mắt không che dấu sự lo lắng.
Lớn như vậy rồi, chưa từng có người nào quan tâm cô như vậy cả!
Chẳng qua anh chỉ là bạn trai của cô hơn nữa bọn họ còn nhất định phái chia tay nhau, không tính đến cảm giác quen thuộc kia, vậy mà anh còn có thể vì cô….
Đường Dĩ Phi không thể tin được, anh có thể tay không nhào tới như vậy.
Có thể là Lâm Khả nói không sai, nếu anh có chuyện ngoài ý muốn gì, cô nhất định sẽ áy náy đến chết!
“Này, cậu có lo lắng vớ vẩn đi nữa thì cũng vô dụng thôi, không phải là bác sẽ đang xem bệnh sao, còn chưa biết kết quả, đừng tự mình dọa mình nữa có được hay không?”
Lâm Khả nhíu mày, bất mãn hô to một tiếng.
Thương ngày thì thoạt nhìn nữ sinh này an tĩnh lại tràn đầy tự tin như vậy, thế nhưng vào thời khắc này lại bối rối đi tới đi lui , ái tình thật đúng là một vật kỳ quái.
Đường Dĩ Phi nghe xong chẳng những không có dừng bước chân lại, mà ngược lại càng đi nhanh hơn, giống như con kiến bị bỏ vào chảo nóng vậy.
Lâm Khả có thể thua triệt để cô nữ sinh này rồi….
“Thật sự là ngại quá, để tôi trả tất cả tiền thuốc men của cậu, sau này nếu có chuyện gì xảy ra thì hãy liên hệ với tôi.”
Vừa ra tới, lập tức nghe thấy lời áy náy chân thành của ông chủ quán mì.
Vẻ mặt Long Thiếu Ton nhàn nhạt, chỉ gật đầu rồi để ông đi.
“Học trưởng….” Đường Dĩ Phi tiến lên, nhìn thấy anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng như cũ, thì biết rõ không cần nằm viện.
“Tôi không sao, không bị dọa sợ chứ?”
Anh cưng chìu xoa xoa tóc của cô, tiếp tục lôi kéo cô vào trong ngực để trấn an.
“Học trưởng Long, vừa rồi anh biết được đâu cậu ấy sợ đến mặt cũng trắng bệch!” Lâm Khả lại thêm mắm thêm muối, sợ rằng thiên hạ sẽ không loạn. (Chệ này dễ xương :3)
“Xin lỗi.”
Xin lỗi?
Tại sao anh lại nói xin lỗi?
Đường Dĩ Phi vô cùng ngạc nhiên, nam sinh này lại có thể ôn hòa đến như vậy sao?
“Ai nha, buồn nôn chết rồi, bạn học Đường, học trưởng sẽ giao cho cậu chăm sóc vậy, tôi còn phải đi học thêm, ngày mai gặp!”
Lăn qua lăn lại dĩ nhiên là trời cũng đã khuya, ngày mai còn phải đi học, Lâm Khả có thể chạy rồi thì lập tức lách người.
“Anh…” Đường Dĩ Phi rút tay của mình ra, lo lắng hỏi: “Có thể đi sao?”
“Dường như chân tôi không có bị bỏng!”
“….”
Mặt Đường Dĩ Phi đỏ lên, cực kỳ quẩn bách.
Ngu ngốc! Ngu ngốc! Đúng là một mỹ nam đầy mê hoặc!
“Ý của em là, bác sĩ nói như thế nào? Có nghiêm trọng hay không? Không ngại để em xem thử chứ?”
“Không có việc gì, rửa hơi sạch một chút, nhưng mà thuốc trị thương rất tốt, qua vài ngày là có thể khỏe lại.”
Long Thiếu Tôn đưa bịch thuốc trong tay ra quơ quơ trước mặt cô, khóe môi nhếch lên, dường như người bị phỏng không phải là anh.
“Em….” Sắc mặt Đường Dĩ Phi có chút khó xử, ấp a ấp úng, cuối cùng vẫn nói ra: “Anh không nên làm như vậy.”
“Em là bạn gái của tôi, tuy là chỉ có bảy ngày để thứ việc, thế nhưng thân tôi là một nam tử hán, thì tôi cần phải bảo vệ bạn gái của mình, không phải sao?”