Nàng vẫn biết về đạo lý giấu tài, tránh khỏi mũi nhọn.
Bất quá, giả ngu ngốc là một chuyện, nhưng nàng không nghĩ thời điểm ngày mai nhìn thấy Thẩm Phong, mình sẽ trở thành con dê thế tội cho Thẩm Gia Di và Thẩm Gia Vĩ.
Suy nghĩ tới tình huống ngày mai sắp gặp phải, Thẩm Viêm Tiêu nheo nheo mắt, khóe môi giơ lên một nụ cười giảo hoạt.
Ngu ngốc, cũng có chỗ tốt của ngu ngốc!
……Editor: Yi Chou.
Dịch & Beta: Emily Ton…..
Nếu nói hai tỷ đệ Thẩm Gia Di khiến Thẩm Viêm Tiêu ý thức được thân phận hiện tại của mình hèn mọn bao nhiêu, vậy thì hiện tại, sự “hèn mọn” này lại được nàng đổi mới một lần nữa.
Sáng sớm, hai nha hoàn 17-18 tuổi thô bạo đá văng cửa phòng nàng, không hề có lọt chút tôn trọng đối với người đang ngủ trên giường khi mạnh mẽ xách nàng lên, giống như nàng căn bản không phải là Thất tiểu thư, mà giống như nàng là hạ nhân hèn mọn nhất Chu Tước thế gia.
“Người đều đã lớn như vậy, còn muốn người khác hầu hạ mặc quần áo rửa mặt, thật sự xem mình trở thành đại tiểu thư.” Nha hoàn lớn hơn khắc nghiệt kéo quần áo Thẩm Viêm Tiêu xuống, không hề có một chút dịu dàng nhẹ nhàng nào, sau đó mặc lên người nàng một bộ quần áo có thể xem là sạch sẽ. Lực đạo trên tay nàng ta không có chút mềm mại nào, trên mặt càng hiện lên vẻ cực kỳ bất mãn.
“Nếu không phải hôm nay lão gia muốn gặp nàng, sẽ chẳng ai nhàn rỗi đến nỗi không có việc gì liền tới đây hầu hạ nàng. Thật không biết lão gia đang nghĩ thế nào nữa, dưỡng một kẻ ngu ngốc như vậy ở trong phủ, thật sự khiến Chu Tước thế gia chúng ta mất mặt.” Một nha hoàn khác lôi kéo đầu tóc Thẩm Viêm Tiêu, tùy tiện chải chải.
Nếu nói các nàng đang hầu hạ Thẩm Viêm Tiêu thay quần áo rửa mặt, không bằng nói các nàng đang tra tấn Thẩm Viêm Tiêu.
“Ai nói không phải, đây căn bản là đang lãng phí lương thực, lần này lại còn dám gây hoạ lớn như vậy, chỉ sợ lão gia sẽ không dễ dàng buông tha cho tên ngốc này đi.”
“Sỉ nhục như vậy, giải quyết sớm một chút là tốt nhất. Ngươi không biết, người bên ngoài đều bí mật chê cười tên ngốc này, không hề thiếu việc châm chọc trong phủ chúng ta.”
Hai nha hoàn oán giận lẩm bẩm không ngừng, không hề có ý kiêng dè.
Toàn bộ trên dưới Chu Tước thế gia, ngoại trừ gia chủ Thẩm Phong còn xem Thẩm Viêm Tiêu vẫn mang huyết mạch trên người, những người khác căn bản đều xem sự tồn tại của Thẩm Viêm Tiêu trở thành gánh nặng, hận không thể khiến sỉ nhục này của Chu Tước thế gia sớm chết một chút. Giống như một vết nhơ tồn tại, bôi nhọ địa vị Chu Tước thế gia thần thánh không thể xâm phạm.
Những lời khó nghe liên tục truyền vào lỗ tai Thẩm Viêm Tiêu, trên khuôn mặt tiểu gia hỏa 14 tuổi không có chút gợn sóng, cặp mắt ngây thơ còn tính sáng ngời, nhìn hai nha hoàn trước mắt không biết phân biệt tôn ti này, phảng phất như hoàn toàn nghe không hiểu được sự nhục nhã trong miệng các nàng.
Sau một trận lăn lộn, Thẩm Viêm Tiêu rốt cuộc mặc xong quần áo, hai nha hoàn lập tức túm lấy nàng và đưa nàng tới ốc chủ (nhà chính) của Chu Tước thế gia.
Dọc theo đường đi, Thẩm Viêm Tiêu mặc kệ hai người lôi kéo quần áo của mình, không hề có ý phản kháng, nhưng dưới hai tròng mắt nhìn như ngây thơ, lại loé lên ánh sáng giảo hoạt.
Đi vào trước cửa ốc chủ, hai nha hoàn lập tức ném củ khoai lang phỏng tay này cho người hầu thủ vệ, rời đi không quay đầu lại.
Ai cũng không chú ý tới, trong nháy mắt khi hai nha hoàn vừa xoay người rời đi, hai cái túi tiền to bằng bàn tay đã từ bên hông các nàng chuyển dời đến trong ống tay áo của tiểu gia hỏa nào đó.
Thẩm Viêm Tiêu lặng yên không một tiếng động cất một khoản “thu nhập” đầu tiên sau khi tới thế giới này vào trong lòng ngực, lặng lẽ đi theo người hầu với một khuôn mặt căng thẳng tiến vào bên trong ốc chủ.
Khi nàng bước vào ốc chủ, khoảnh khắc phía sau cửa phòng dần dần đóng lại, hai tiếng kinh hoảng “Túi tiền của ta đâu!!” thét lên chói tai cùng với tiếng đóng cửa nặng nề, bị chặn lại ở bên ngoài ốc chủ*.
*Ốc chủ (主屋): phòng chính; nhà chính; phòng của chủ nhà…