Tuyệt Thế Bá Sủng

Chương 5: Trò chơi của Tuyên thiếu



Mặc dù club không nguy nga lộng lẫy như nhà hàng Long Thành, nhưng trang hoàng rất đặc sắc, phòng khách có thiết kế đơn giản, xung quanh có tám lối đi thông tới tám phòng bao khác nhau, Tần Hiểu Hiểu đứng ở đại sảnh có chút mù mịt, dượng út chỉ nói địa chỉ của club này chứ không nói cho cô biết chỗ cụ thể.

Lúc này một người mặc đồ đen trễ ngực đi tới: “Xin chào, xin hỏi quý khách có đặt trước không ạ?”

“Anh Nghi đã đặt một phòng bao.”

“Được, xin cô chờ một chút, tôi sẽ đi xem lại.”

Cô tiếp viên tra xét một hồi, đầu mày nhăn lại, vừa muốn mở miệng nói chuyện với Tần Hiểu Hiểu thì thang máy dành cho khách VIP mở ra, hai người đàn ông từ bên trong đi ra, đi đầu là một người đàn ông cao lớn, tướng mạo anh tuấn, duy chỉ có cây gậy bạch kim là không tương xứng.

Cô tiếp viên vừa thấy người đàn ông này thì lập tức cười ngọt ngào, dịu dàng nói: “Xin chào Tuyên thiếu.”

Người đàn ông đi đầu nhìn Tần Hiểu Hiểu một cái, trong mắt lóe lên chút kinh diễm, mặc dù người phụ nữ này rất dịu dàng xinh đẹp, nhưng nhìn kỹ, vóc người này là tỉ lệ vàng, hai chân thon dài thẳng tắp làm cho người ta hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn còn vô cùng động lòng người.

“Xin chào, xin hỏi xưng hô thế nào, có chuyện gì tôi có thể giúp không?” Tuyên thiếu nở nụ cười khóe léo, tỏ ra lễ phép hào phóng.

“Xin chào, tôi họ Tần, xin hỏi anh là?”

“À, thì ra là cô Tần, xin chào, tôi là chủ của club này, tôi họ Tuyên.” Tuyên thiếu giơ tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ của Tần Hiểu Hiểu, con ngươi sáng bóng chợt lóe lên.

Ôi, ôi, thì ra đây chính là người dì và dượng út giới thiệu cho mình, dáng dấp cũng được, nhưng mà tại sao lại là người tàn tật vậy, hai vợ chồng dì út đối xử với mình ‘tốt’ quá đi, Tần Hiểu Hiểu nhìn cây gậy bạch kim nữa giây, sau đó khẽ mỉm cười, nụ cười chiêu bài: “Tuyên thiếu phải không, xin lỗi bởi vì công ty có chút chuyện, tới trễ, xin anh thứ lỗi.”

Hử? Xem ra cô gái này nhận lầm người rồi, nhưng thế cũng tốt, đâm lao thì phải theo lao thôi, huống chi chuyện kế tiếp cũng rất kích thích, Tuyên thiếu cười cười, đưa tay làm động tác mời: “Không sao hết, cô Tần mời qua bên này.”

Tần Hiểu Hiểu đi theo phía sau đi vào thang máy, cô bừng tỉnh, ‘ặc lúc nãy cô tiếp viên gọi người này là Tuyên thiếu, nhưng cô nhớ người dượng út nói họ Nghi mà, ôi ‘Tuyên, Nghi’ hai chữ này, chẳng lẽ, chẳng lẽ—— Tần Hiểu Hiểu vội vàng lấy điện thoại di động ra kiểm tra tin nhắn của dượng út gửi, ‘Club Nghi’!

Tần Hiểu Hiểu chỉ lo mình đã trễ, không nhìn kỹ địa chỉ, bây giờ chỉ cảm thấy có một cảm giác muốn hôn mê mãnh liệt.

“Tuyên thiếu, đợi chút, thật xin lỗi, hình như tôi đến lộn chỗ rồi.”

“Ồ?” Người đi phía trước dừng bước, vô cùng hứng thú chờ câu tiếp theo của Tần Hiểu Hiểu: “Tuyên thiếu, tôi nghĩ anh đã sớm biết tôi nhận lầm người, tại sao anh còn dẫn tôi vào?”

“Ha ha, cuối cùng cô cũng phát hiện rồi, nhưng không sao hết.” Tuyên thiếu xoay người tà mị nhướng mày một cái, nghiêng người về phía trước: “Cô Tần, cô không cảm thấy chúng ta rất có duyên sao?”

“Tuyên thiếu, tôi không hiểu ý anh là gì?” Tần Hiểu Hiểu phòng bị lui về phía sau một bước.

“Cô Tần, chẳng lẽ cô sợ tôi sao? Chúng ta chỉ chơi đùa một chút, chơi xong tôi sẽ để cô đi, quyết không nuốt lời.”

“Xin lỗi, Tuyên thiếu, e rằng tôi không thể chơi đùa với anh.”

“Ồ——- vậy thế này thì sao.” Tuyên thiếu vỗ tay, xung quanh lập tức có một đám người mặc áo đen được huấn luyện nghiêm chỉnh chạy ra.

Bỗng Tần Hiểu Hiểu ôm bụng cười rộ lên, sau khi cười xong cô lại bày ra khuôn mặt làm người ta hài lòng: “Tuyên thiếu thật sự muốn dọa hỏng người ta, đối với một người phụ nữ trói gà không chặt như tôi, anh còn phải dùng đến bọn họ sao? Tôi đi với anh là được.”

Sao người phụ nữ này lại thay đổi nhanh như vậy, trong lòng Tuyên thiếu nghi ngờ, nhưng mà rất nhanh nhiệt tình đối với trò chơi đã chiếm thế thượng phong: “Cô Tần, mời.”

Tần Hiểu Hiểu đi theo sau lưng Tuyên thiếu đi vào một căn phòng, thiết kế trong phòng rất đơn giản, bên trong có một vách tường trong suốt, có thể thấy, bên trong có rất nhiều cửa, trên cửa có một cái đèn đỏ tươi chói mắt: “Cô Tần, một lát cô bước vào một cánh cửa trong đó, sau đó tôi đứng bên ngoài đưa lưng về phía cô rồi đoán cánh cửa cô đi vào, chờ qua 20 phút tôi sẽ đi vào tìm cô, dĩ nhiên, trong 20 phút này cô cũng có thể tự tìm đường ra, nhưng nếu cô đi ra thì chính là cô thừa nhận mình thua, ha ha, rất thú vị đúng không, cô Tần. Bởi vì là trò chơi, nên cô yên tâm, tôi không nhìn camera, tôi sẽ tự suy đoán, lúc đó cô Tần phải trốn kỹ nha, nếu bị tôi bắt được thì cô phải nhận phạt đó.”

“Nếu không bị anh tìm được?”

“Ha ha… Vấn đề này tôi thích, nhưng thật đáng tiếc, chưa từng có ai mà không bị tôi tìm được.” Tuyên thiếu nháy mắt với Tần Hiểu Hiểu một cái: “Cô Tần, trò chơi bắt đầu.”

———-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.