Editor: dohuyenrua
“Bát Vương gia ——”
Nghe thấy phía sau có tiếng gọi, Sở Vân Hách không khỏi khẽ nhếch miệng, trong lúc bất giác bước chân chậm lại, tiểu thái giám này. . . . . Thật đúng là thú vị, mặc dù có chút ngốc, phản ứng chậm chạp, nhưng đơn thuần, hoạt bát, hài hước, còn có một chút đáng yêu, quan trọng là. . . . . . Gan lớn, dám rủa hắn không lên được mắc bệnh liệt dương xuất tinh sớm!
Nghĩ đến đây, Sở Vân Hách buông bàn tay to đang từ từ nắm chặt, thái giám chết bầm này, sinh ra lại còn xinh đẹp hơn cả nữ tử, quả thực là tuyệt sắc! Tướng mạo tốt, quả nhiên làm thái giám là rất đáng tiếc, nếu không, sẽ có rất nhiều nam nhân long dương chi phích* đoạt hắn làm nam sủng, nhưng, nếu là nữ tử, vậy thì rất tốt. . . . . .
*Long dương chi phích: tình yêu nam x nam : ))
Giật mình một cái, đột nhiên Sở Vân Hách thanh tỉnh, không khỏi bị suy nghĩ vừa rồi của chính mình làm cho hoảng sợ! Chết tiệt, thế nhưng hắn. . . . .lại nổi lên tà niệm với một thái giám!
“Bát Vương gia! Đợi. . . . . Đợi ta với!”
Đoàn Cẩm Sơ thở hổn hển đuổi theo, chặn ở trước mặt Sở Vân Hách, khom lưng, vừa thở vừa nói:”Đợi chút, ta, ta chạy hết nổi rồi. . . . . Đừng đi, ta còn có chuyện muốn nói với ngươi.”
Sở Vân Hách dừng bước chân, nhíu lông mày, do vừa rồi có tà niệm, nên cố ý nghiêng mặt qua, lạnh nhạt nói: “Ngay cả nô tài cũng không xưng sao?”
“Vâng, xưng, xưng, nô tài có chuyện muốn nói với Bát vương gia.” Đoàn Cẩm Sơ vội vàng đổi lại cách xưng hô, nâng tay áo lau lớp mồ hôi mỏng trên trán, cười mỉa nói.
Sở Vân Hách mím môi, cũng hỏi lại:”Tiểu Sơ Tử, ngươi thật sự là thái giám?”
“Đương nhiên! Không thể giả được! Nếu Bát vương gia không tin, chào đón ngài nghiệm thân!” Đoàn Cẩm Sơ lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, dõng dạc đáp, Khúc Đại Hưng nói, muốn làm cho người khác tin tưởng nàng là thái giám thì đầu tiên chính nàng phải tin tưởng trăm phần trăm nàng thật sự là thái giám!
“A.” Sở Vân Hách giật mình vài giây, nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó gật đầu, lại không nói tiếp.
Đoàn Cẩm Sơ giảo hoạt nháy mắt, xem ra nam nhân này là dạng khô khan, nhịn không được muốn trêu đùa hắn, cho nên, đầu nhỏ tiến về phía mặt hắn, trêu tức nói: “Bát vương gia, sao ngươi lại có hứng thú với một thái giám? Nếu không thì ngươi cũng tham gia vào nghề nghiệp này của chúng tôi! Bản nô tài hai tay hoan nghênh!”
“Cái gì?” Sở Vân Hách ngẩn người, tiếp đó kịp phản ứng, duỗi bàn tay to kéo tai của Đoàn Cẩm Sơ, kéo lên cao, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh nói: “Bổn vương thấy sở trường của ngươi là cái miệng nói hươu nói vượn! Ngay cả bổn vương mà ngươi cũng dám trêu chọc, ngươi không muốn làm thái giám nữa sao?”
“Ti ——”
Đoàn Cẩm Sơ hít một hơi khí lạnh, vội vàng nắm tay Sở Vân Hách, cũng nghiêm mặt lập tức cầu xin tha thứ: “Không dám không dám! Nô tài không dám!”
Ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn qua, hai bàn tay trắng trẻo ngọc ngà tinh tế, đang ra sức véo ngón tay của hắn, đang cấu véo, đột nhiên Sở Vân Hách cảm thấy không đành lòng, chậm rãi buông lỏng tay, Đoàn Cẩm Sơ vội vàng bịt tai đang đỏ lên, nhe răng, chán nản không thôi: “Không làm thái giám vậy thì làm cái gì?”
“Làm tử thi!”
Sở Vân Hách bỏ lại một câu, nhấc chân, vòng qua Đoàn Cẩm Sơ, tiếp tục đi về phía trước, nhưng trong lòng không khỏi nghĩ đến một đôi tay non mềm như thế, lại phải làm công việc nặng nhọc của thái giám, thực có chút lãng phí!
“Tử thi?”
Khóe miệng Đoàn Cẩm Sơ run rẩy, quay người lại, vội vàng đi theo, vừa đi vừa nói: “Bát vương gia, ngươi cười một cái được không? Còn có, ngươi đã uống thuốc lúc trưa chưa?”
“Mắc mớ gì tới ngươi!” Bước chân của Sở Vân Hách không ngừng, lạnh lùng trả lời một câu, ngay cả nhìn cũng không nhìn Đoàn Cẩm Sơ một lần.
“Khụ khụ, đương nhiên liên quan tới ta! Nếu ta thay Cửu công chúa làm xong việc này, thì nàng sẽ giúp ta nói chuyện với Lộ tổng quản, nói về sau ta không phải làm việc nặng nữa!” Đoàn Cẩm Sơ giải thích.
Nghe vậy, sắc mặt Sở Vân Hách nhất thời lạnh lùng: “Nếu bổn vương uống thuốc, liền kêu Lộ Văn Minh điều ngươi đi cọ tất cả bồn cầu trong cung!”