Tuyệt Sắc Phong Lưu

Chương 20: Chương 20+ngoại truyện



Người đàn ông cầm đầu sau khi nghe được tiếng chuông điện thoại trong túi áo liền có một dự cảm xấu dâng lên. Vừa định trả lời, liền nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nữ chói tai: “Sao dài dòng như vậy a! Bây giờ tôi đã đến căn tin rồi, sẽ đến rừng cây nhỏ bây giờ, xem tôi chỉnh chết bọn họ như thế nào. Hừ!” Nói xong liền cúp điện thoại.

Lúc này, Tô Uyển và Diệp Hiểu Vũ cùng thể hiện vẻ mặt vô cùng đồng tình với người đàn ông cầm đầu kia, mặc kệ là ai, cuộc trao đổi này, hắn ta chắc chắn khỏi nghĩ đến việc thực hiện. Ai bảo hắn đụng phải tổ hợp siêu cấp —- Hiểu – Uyển chứ.

Mà Tô Uyển thì lại bắt đầu xem xét rốt cuộc giọng nữ trong điện thoại là của ai. Nghĩ đến việc cô luôn làm theo ý mình, tất nhiên là bị rất nhiều người chán ghét. Nhưng là, nếu biết cô như thế nào thì cho dù là vô cùng chán ghét thì cũng không có ai dám xuống tay. Nghĩ như vậy, cũng chỉ có một người phù hợp: Đó chính là Nghê Thường – con hồ ly tinh kia.

Trao đổi ánh mắt với Hiểu Hiểu, Tô Uyển đã đưa ra quyết định trong lòng rồi. Nhưng mà về chuyện nên xử lý như thế nào thì còn phải nhìn xem mức độ nghiêm trọng. Không nói đến chuyện bắt cóc, chỉ riêng cái chuyện này, nếu để Hiểu Hiểu thực hiện, có lẽ tất cả đều ngồi trong đồn rồi.

Nhưng mà cô không thể dễ dàng tha cho Nghê Thường được. Cô ta muốn tìm rắc rối cho bà sao? Bà còn chưa có tìm rắc rối cho cô ta đâu! Đây quả thật là đi mòn giày sắt chẳng tìm được, đến khi gặp được chẳng tốn chút công sức a! Vừa đúng mượn cơ hội của con hồ ly tinh này để cảm ơn cô ta giúp mình “tái tạo” (Ở trong Tuyệt sắc cửu thiên lập nick mới) a!

Tô Uyển đã có chủ ý, chỉ chờ Nghê Thường đến. Không lâu lắm thì nghe tiếng giày cao gót cùng tiếng nói chuyện điện thoại đi về hướng bọn họ, nhưng giọng nói Nghê Thường rất sắc, thuộc loại âm thanh người bình thường không thể nghe được, cho nên Tô Uyển và Hiểu Hiểu cũng không nghe rõ cô ta đang nói cái gì.

“Em phải bắt được hai người bưu hãn ở bên trong, xử lý xong rồi hãy nói…. Nếu không, em không nhịn được.” Nghê Thường oán giận nói với Lãng.

“Như vậy…. Không tốt lắm đâu” Lãng vẫn là thể hiện thái độ không đồng ý, dù sao người ta là hai cô gái yếu đuối (?) bị một đám đàn ông to lớn bắt nạt, hắn quả thật cũng cảm thấy băn khoăn.

“Anh dám quản em? Dù sao em cũng đã làm rồi!…. Còn nữa, cô gái nhỏ kia sau khi dính vào hoang tử Piano và Hot boy học viện thương mại xong càng thêm trở nên không biết kiêng kị gì. Đúng là đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ! (Nếu không phải là Tô Uyển không nghe thấy, cô ta đã bị đánh chết từ lâu) Nếu là không có hai người này làm chỗ dựa, hừ, ở trong trò chơi cái gì cô ta cũng không còn! Em và Anh Đào mỗi người sẽ chăm sóc một người.” Nghê Thường lại đang lên kế hoạch thay thế Tô Uyển nữa. Nói đến chia rẽ họ, thật ra ngay từ lần đầu tiền nhìn thấy Mục Úc cô đã muốn có, vốn dĩ mục tiêu của cô cũng là anh ấy. Bởi vì so sánh với anh ấy, Lãng chỉ là con trai Tổng giám đốc một công ty nhỏ, điều kiện mọi mặt đều không tốt bằng Mục Úc, nếu không phải không có cơ hội, cô đã sớm trở thành phượng hoàng rồi.

“Bảo bối…. Đừng như vậy, anh biết rất rõ bạn của em, cô ấy thích Trình Kiền, nhưng em thì sao? Chẳng lẽ em nghĩ vứt bỏ anh để tìm tên mặt trắng nhỏ Mục Úc ư?… Hơn nữa, em làm vậy với Tô Uyển cũng không nên.” Lãng vẫn cảm thấy không ổn, hơn nữa tại sao Nghê Thường nhất định đi phá hư người ta vậy? Ban đầu là mình có lỗi với Uyển Nhi, cô ấy như vậy…. Lương tâm của mình thật bất an a!

“Em thấy anh là đang đau lòng chứ gì! Chỉ là, em sẽ không thu tay lại đấy! Ai bảo cô ta để cho em không còn mặt mũi!” Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng thì nghĩ là: chờ tôi có được Mục Úc, anh có thương có đau lòng thì cũng có liên quan gì đến tôi đâu.

Nhưng sau một khắc, Nghê Thường nhìn thấy nền đất bừa bãi, chỉ có hai người Tô Uyển và Diệp Hiểu Vũ đang đứng thì hét lên đặc biệt chói tai. Âm thanh đó khiến cho Lãng vốn có chút đau lòng cũng phải đau lỗ tai. Nhưng cô lập tức ý thức được rằng không thể thu hút người khác tới, bởi vì cô là người đuối lý.

“Bảo bối, thế nào?” Lãng đổi tai tiếp tục nghe điện thoại, mà lỗ tai kia bị tiếng hét của Nghê Thường tàn phá bây giờ đã bắt đầu ù rồi.

“Lãng, Tô Uyển đã quật ngã tất cả mọi người rồi…. Em em em nên làm gì bây giờ?” Nghê Thường quả thật bị tình cảnh trước mặt làm cho hoảng sợ. Nhưng là, tình huống hiện tại này, cô hoàn toàn mất đi mọi lá bài, làm cho cô gấp đến độ dậm chân, hơn nữa không thể không cầu cứu Lãng.

“Mẹ nó! Anh đã bảo là không được làm như vậy….. Em liền dứt khoát chối sạch không có liên quan gì ngay, anh đi tìm em, em liền nói em tình cờ đi tới đó, là cùng anh hẹn gặp mặt” Lãng mặc áo khoác, vội vội vàng vàng cúp điện thoại rồi chạy theo hướng căn tin. Nghê Thường và anh không phải học cùng trường, nên cũng không quá hiểu rõ bên này, cho nên có thể không biết truyền thuyết Nữ Ma Đầu. Nhìn như vậy, Uyển Nhi = Tiểu Uyển: Tô Uyển chính là nữ ma đầu rồi, xem ra chính mình ban đầu lựa chọn thật là đúng.

“Ai nha, ngượng ngùng, ta đi nhầm nơi, quấy rầy các ngươi. Thực xin lỗi….”

Nghê Thường thu hồi điện thoại, cười xin lỗi hai người. Cô cũng biết câu Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt.

“Không quấy rầy, không quấy rầy. Ngọn gió nào đem cậu đến đây vậy hả, Nghê Thường?” Hiểu vừa nhắn tin vừa hỏi Nghê Thường. Trước đây cô đã gặp cô ta và Lãng đi cùng nhau trong trường học, nhưng là hai người họ còn không có nắm tay, cho nên cô cũng chưa tiện nói gì, bây giờ nghĩ lại, lúc đấy hai người đi cùng một nhịp. Cất điện thoại di động, đem cục diện rối rắm này ném cho tiểu tử ác ma kia.

(Cảnh khôi hài: Tô Uyển dùng tay chỉ Hiểu Hiểu nói: “Cậu chính là sợ thiên hạ không loạn!” Diệp Hiểu Vũ buông tay ra ╮(╯_╰)╭ làm bộ không liên quan đến mình, vắt đùi ngồi xem. Tô Uyển lại một lần nữa khó chịu nói: “Làm sai cậu có thể làm cho tớ bộc lộ vẻ mặt thiếu thục nữ trước mặt Vương tử điện hạ chứ! Cậu nói xem, có hoàng tử nào mà không thích công chúa không?” Hiểu Hiểu liếc mắt một cái: “Đầu năm nay có người rất thích rồng lửa (đặc biệt là Diệp tử); hơn nữa, có thể làm nữ vương, bà đây chắc chắn không làm công chúa đấy!”…..)

“Gần đây…… cậu có khỏe không?” Tô Uyển cũng cùng bạn tốt một xướng một họa nói theo. “Cậu tìm ai vậy?” Nhìn ngoài mặt, Tô Uyển là loại người đặc biệt dễ lừa trẻ con, thật ra thì không phải, xem thường cô ấy, hừ! Xương cũng chẳng còn! “Tớ đi đây, có mấy người quen, không biết cậu có biết không nhỉ?” Không đợi Nghê Thường trả lời, Tô Uyển lại nói tiếp.

“Làm sao tớ biết được.” Không đợi Tô Uyển nói xong, Nghê Thường liện vội vã tỏ vẻ không quen. Điều này làm cho người khác thấy càng khả nghi hơn.

Lúc này, người đàn ông cầm đầu đang được lâu la nâng dậy hỏi: “Vị đại tỷ này, dù sao cô cũng đã gặp được người rồi, cũng nên trả tiền cho tôi chứ?”

“Ông, ông, ông là ai? Tôi không biết ông; tôi, tôi, tôi đây là tới tìm chồng tôi…” Cái này còn tốt hơn, còn chưa kịp bỏ đã bị người ta tìm tới rồi. Nghê Thường ra sức nháy mắt với người cầm đầu, ý bảo đối phương để sau này nói.

Nhưng người ta không nghĩ vậy, còn tưởng rằng cô muốn quỵt nợ đấy. Muốn mạng của hắn, hắn có thể cho; muốn lấy tiền của hắn? Không có cửa đâu! “Vậy thì chờ chồng cô tới đem tiền trả lại, nếu không thì cô cũng không phải đi nữa!” So sánh với tiền, cái gì cũng là mây bay!

Nói xong, tên cầm đầu bước lại gần Nghê Thường, Nghê Thường cũng từng bước một lui về phía sau. Má ơi, lần này xong rồi, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền a! Nghê Thường vội vàng cúi đầu mở ví tìm tiền….

Diệp Hiểu Vũ ở bên cạnh lạnh lung nhìn mọi việc, đột nhiên nói một câu: “Đây gọi là ‘ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo’!” Nói xong, cất đao gỗ của mình vào túi đánh Gôn, xem như màn hỗn chiến này cũng nên kết thúc. Kế tiếp giải quyết đôi cẩu nam nữ này như thế nào liền đem giao cho ác ma là được, tên kia cũng không phải là kẻ mềm lòng.

Khi Nghê Thường vẫn còn lật ví tìm tiên lẻ, Lãng đã đến nơi. Thấy chồng tới đầu tiên, Nghê Thường vội vàng chạy tới, thì ra vừa rồi cô gái này một mực trì hoãn thời gian a!

“Chồng à, em không biết đường đi trong trường của các anh, đi nhầm nơi…. Kết quả liền gặp hai người này, bọn họ bắt nạt em thì chớ, còn bảo người của họ đến cướp tiền em! Chồng à! Anh nói, thiên lý ở đâu a!” Mẹ, người ác cáo trạng trước đúng không?

Thấy vậy, Lãng cũng không tiện tố giác Nghê Thường cái gì, dù sao hiện tại hai người cũng đang là châu chấu đậu cùng sợi dây thừng. Vì vậy, hắn nói: “Các cậu nếu là thiếu tiền thì cứ nói sớm, không cần phải lén lén lút lút như vậy chứ? ….. Hơn nữa, trước đây các cậu bắt nạt Nghê Thường trước mặt tôi như vậy còn chưa đủ sao? Trong trò chơi cũng đã thảm như vậy, chẳng lẽ trong thực tế cũng không bỏ qua sao?” Chiêu bỏ đá xuống giếng này, không phải chỉ có cô mới biết đâu Diệp Hiểu Vũ à.

“Uyển Uyển, chuyện của họ cứ để họ tự giải quyết đi, hai ta đi ăn cơm thôi.” Diệp Hiểu Vũ kéo Tô Uyển đi, mấy tiểu lâu la xung quanh bị cô dọa sợ cũng liên tiếp nhường đường. Dĩ nhiên, lão đại kia vẫn còn đang nghiên cứu xem Nghê Thường định lúc nào thì trả tiền nên cũng không có để ý đến hai người.

“Này! Hai người các cậu muốn đi? Không có cửa đâu! Chuyện cướp tiền này tôi muốn báo cảnh sát, các người đừng hòng trốn thoát!” Nghê Thường muốn chơi lưới rách cá chết, cho là nhắc tới “chú cảnh sát” thì hai người này sẽ sợ.

Nhưng sự thật là hoàn toàn ngược lại, Tô Uyển và Diệp Hiểu Vũ hai chị em này cũng không phải là dễ hù họa. Kết quả là, một cuộc chiến cứng đối cứng bắt đầu:

“Cậu tự tin vậy à.” Tô Uyển nói.

“Có giỏi thì cả đời này cậu đừng đi máy bay! Cậu mà đi thì tôi có bản lĩnh cho cậu không hạ cánh nổi.” Diệp Hiểu Vũ trả lời. Nhà cô thầu tất cả các chuyến hàng không, nói cách khác, chỉ cần Nghê Thường muốn đi máy bay, cô sẽ có cách hại chết cô ta.

Chỉ một kẻ nhỏ bé Nghê Thường mà muốn náo loạn với bọn ta? Cãi miệng cũng không được! Dù sao thì, Hiểu Hiểu cũng được giải đặc biệt trong cuộc thi viết văn XX, hơn nữa còn là đại biểu khoa Văn. Mà Tô Uyển thì lại càng không dễ chọc rồi, không chỉ là công việc văn học (đoán xem nàng làm gì?) mà từ nhỏ đã không ai cãi thắng cô, trừ một ác ma ~~~ cho nên nói, Nghê Thường chỉ có thể nhận thua!! Quả nhiên, Nghê Thường bị hai cô gái nhỏ nói đến không phản bác được.

Nhưng vào lúc này, một chiếc xe hơi màu đen dừng ở ven đường, Tô Uyển lập tức nhận ra đó là xe Mục Úc vừa đưa cô về ký túc xá. Liếc sang nhìn Hiểu Hiểu ngay bên cạnh, Tô Uyển chợt thấy một màn vừa diễn ra thật vô cùng buồn cười…..

“Mau đưa tiền đi, xe của anh ta chắc chắn sẽ thu hút chú ý của nhiều người, đến lúc đó cả anh và em đều không chịu nổi!” Lãng vừa thấy Mục Úc tới, nhanh chóng nói với Nghê Thường.

Nhưng người kia hoàn toàn không nghe lời hắn nói, ngược lại, lại đi đến trước xe Mục Úc, không đợi Mục Úc xuống xe liền bắt đầu vì mình biện hộ nói: “Em biết anh là người thấu tình đạt lý, vậy anh công bằng xem xét chuyện này hộ em. Em vốn là tới đây tình chồng, nhưng lại không cẩn thận đi lạc đường, gặp Tô Uyển và bạn…. Sau đó họ liền bắt nạt em!”

Mục Úc đứng lại, nhìn một vòng, cuối cùng đem tầm mắt dừng lại ở trên mặt Tô Uyển, làm cho cô gái nhỏ này chột dạ chỉ nhìn xuống đất. Không để ý tới Nghê Thường đang nói cái gì, anh đi thẳng tới bên cạnh Tô Uyển, lấy tay nâng cằm cô lên, làm cho cô nhìn thẳng vào mặt anh.

“Ở đây, tại sao lại bị thương?” Nói xong, Mục Úc còn dùng tay sờ lên vết thương trên trán cô, trong mắt lộ ra vẻ bất mãn.

Nói đến vết thương trên mặt, Tô Uyển lại khó chịu, vòng tay trước ngực, chu miệng lên nói: “Tự em làm!” Không biết vì sao, vừa nhìn thấy ác ma này, Tô Uyển liền muốn cùng anh cãi cọ.

“Hôm nay, có một đám người, uhm… chính là đám người không có mặt đằng sau đây, muốn bắt em và Tô Uyển cho một cô gái nào đó. Tất nhiên là không thành công, mà sau khi kẻ cầm đầu nhận được điện thoại thì bọn em liền thấy Nghê Thường. Chuyện đại khái là như vậy.” Diệp Hiểu Vũ ở bên vội vàng hòa giải. Nói xong vẫn không quên nháy mắt với Tô Uyển một cái, “Bây giờ không phải là lúc cãi nhau, được không?” Kết quả là bị Tô Uyển liếc mắt một cái.

Mục Úc còn chưa kịp sắp xếp lại lời nói của Diệp Hiểu Vũ, tóm lại một câu, có người làm Tiểu Bình Quả bị thương! Nghĩ đến mình cũng chỉ dám ở trong trò chơi bắt nạt cô một chút, tự nhiên bị người khác đánh lên mặt, mặt mũi bị thương thì sao? Mà người này cũng không để ý trên mặt bị thương, thật là không biết cách chăm sóc mình mà.

Lúc này, anh mới quay đầu lại, liếc nhìn Lãng với Nghê Thường bị xem nhẹ đang ở đàng sau, nói một câu nhẹ đến không thể nhẹ hơn: “Tôi đã bảo các cậu lần sau chú ý rồi, không nghe thấy à? Vậy cũng đừng trách!”

Khi cùng Ảnh Chi Long Ngâm PK ngày đó, Lãng còn nhớ rõ Satan đã cảnh cáo hắn như thế nào.

“Lần sau chú ý một chút.” Trước lúc đó, Lãng chợt nghe thấy có người nói những lời này.

Lúc vừa mới quen biết với Nghê Thường, cảm thấy cô — mới là dáng vẻ một người vợ trong cảm nhận của mình, so với Tô Uyển còn tốt hơn nhiều.

Tuy nói tiêu chuẩn nữ tính của thời đại mới có vẻ cao: muốn lên được phòng lớn, phải xuống được phòng bếp, giết được ngựa gỗ, trở mình thành tường che, mua được xe tốt, mua được nhà tốt, từng đấu với tiểu tam, đánh thắng được lưu manh, bình định được mẹ chồng, đập chết được gián… Tuy rằng Nghê Thường cũng không hoàn toàn đạt tới tiêu chuẩn, nhưng Tô Uyển một chút cũng không đủ tư cách!

Hơn nữa chỉ mới mời Tô Uyển đi ăn cơm vài lần cộng thêm cùng nhau đi chơi trò chơi, cũng không có “đặc biệt” thổ lộ, nên Lãng cảm thấy đây không thể tính là một chân đứng trên hai thuyền! (Cũng chính anh cho là thế.)

Vì thế, anh cố lấy dũng khí, hẹn Nghê Thường cùng anh đi chơi thật lâu, cùng ăn cơm trưa ở tiệm cà phê ngoài trời gần trường. Vào thời điểm đó, Tô Uyển vừa mới đến nhà bạn tốt Diệp Hiểu Vũ của cô để chơi, mà bản thân cũng đã nói với cô là sẽ đến một nơi gần thành phố S, cho nên đã chuẩn bị sắp xếp tất cả, chuẩn bị chiếm lấy cô gái nhỏ Nghê Thường này!

Ngày đó, Nghê Thường mặc một bộ âu phục màu đỏ thẫm, để lộ dáng người duyên dáng không thể nghi ngờ của cô. Tuy rằng trước đó đã xem qua ảnh chụp, nhưng Lãng vẫn nhịn không được mà cảm thấy: cô thật sự rất xứng với mình.

Trên mặt lộ ra một nụ cười hạnh phúc, Lãng lịch thiệp, dùng hết khả năng để biểu lộ vẻ tao nhã khi đi đến dưới cây dù che nắng chỗ Nghê Thường đang đứng.

Thật ra cũng không phải anh tới muộn, anh đã sớm mua hoa tươi đến chỗ hẹn để lấy lòng giai nhân. Nếu đối phương không đến, bản thân lại đem một đóa hoa ngồi một mình, không phải sẽ rất dọa người sao? Cho nên anh cũng đã lên kế hoạch hoàn hảo cho việc này.

Nghĩ đến danh hiệu học sinh xuất sắc hệ tin học của anh cũng không phải chuyện đùa ~ trí óc của anh cũng không phải là cái nắp vung! Tuy thao tác trò chơi đối với anh mà nói có vẻ không tốt, nhưng mà, nói về chuyện kết nối máy tính, chế tác trang web,… tại trường học thật đúng là không ai có thể so được với anh! Có thể đây cũng là mục đích duy nhất khiến Tô Uyển tìm đến anh! (Bắt chước nụ cười khuynh thành, lúc này đang thịnh hành kiểu nam sinh học tin học…)

Quên đi, không đề cập tới yêu quái kia, nói đến thật xui! Nào có loại nữ sinh giống nàng, bộ ngực giống cái sân bay! (Tô Uyển: Lão nương có B cup, mẹ nó, chỉ là không muốn độn lên được chưa! Anh cho là ai cũng giống như hồ ly tinh kia, dùng miếng dán ngực lại dùng áo ngực 1/2 cup, thật sự giống nước trong miếng bọt biển ~ độn như thế, làm sao được!) hơn nữa cao đến 170 cm! Mình mới có 178 cm, nếu mang giày cao gót, cho dù không thể cao bằng mình nhưng lúc đó chẳng phải tăng thêm áp lực cho mình sao! (Tô Uyển: Lão nương vì sao phải mang giày cao gót, mấy thứ đồ con gái mang, tôi không thích!! Diệp Hiểu Vũ: Con gái mặc? Cậu không phải?)

Không nghĩ không nghĩ nữa, nếu có thể tóm lấy Nghê Thường, mình có thể cùng Tô Uyển không rõ là yêu nhân hay là gay sẽ say goodbye! (Lời bộc bạch: Chuyện này phát sinh trước khi Lãng chia tay với Tô Uyển.)

Thay đổi điệu bộ tươi cười mà anh tự nhận là có thể mê chết người mà không đền mạng, anh tao nhã đến trước mặt Nghê Thường, nhẹ nhàng chào, anh vẫn giữ tốt mặt mũi.

“Thật ngại, anh đến muộn, đây xem như lời xin lỗi của anh dành cho em.” Nói vậy, anh đem bó hoa đã được chuẩn bị tốt từ phía sau ra, hơn nữa còn quỳ một gối xuống, đem hoa tươi dâng bằng hai tay. Quả nhiên là muốn hạ gục cô ta ~Tác giả đằng sau khẳng định: Đúng là vậy đó!

Hơn nữa hoa cũng là hoa thủy tiên vừa mới chọn, hoa thủy tiên tiền thân được xem là người đẹp trong thần thoại Hy Lạp, bởi vì quá đẹp… nên biến thành hoa thủy tiên! Hoa đẹp như vậy, người đẹp như vậy (Chỉ đến truyện thần thoại Hy Lạp), nhất định xứng với Nghê Thường. (Tô Uyển: Cái ý tưởng quái dị gì đây?)

Đúng như Lãng nghĩ, Nghê Thường rất vui khi thấy Lãng đưa cho cô hoa thủy tiên, hơn nữa cô cũng rất thích hoa thủy tiên. (Tô Uyển: Quả nhiên là một cặp con nít đặc biệt, đều biến thái như nhau.) Cứ thế, sau khi Nghê Thường mỉm cười nhận hoa, Lãng khom người, ngồi xuống vị trí đối diện với Nghê Thường.

Đằng sau, anh để ý thấy, ngồi ở đằng sau anh là một người có mái tóc dài mềm mại như lụa. Sở dĩ không biết giới tính, là vì dù là nam hay nữ, cũng thật sự rất đẹp. Chỉ xem từ phía sau, đã cảm thấy đây là một tiểu mỹ nhân.

Không chỉ có mái tóc phiêu dật, anh / cô còn có làn da tốt đẹp như ngọc dương chi tốt, làm cho người ta yêu thích… Dừng! Nghê Thường còn ở đây, tại sao mình có thể mơ mộng tới một người còn chưa xác định được giới tính! Nghĩ đến đây, Lãng đi nhanh, đặt mông ngồi trên ghế đối diện với Nghê Thường.

Hai người sau khi nói chuyện xong, lập tức gọi bồi bàn, bắt đầu dùng cơm. Trong lúc đó, Lãng còn không ngừng nghĩ rằng: Bộ mặt của người kia nhất định là [Nhìn đằng sau thì muốn phạm tội, nhìn đằng trước lại muốn tự vệ]* để an ủi mình.

Cứ như vậy, anh vui vẻ nói chuyện với Nghê Thường. Trong lúc này Lãng còn thử thăm dò vài câu, cảm giác được Nghê Thường không phải không có cảm giác với mình. Được đáp lại như vậy, Lãng mười phần vui vẻ bắt đầu kế hoạch để giẫm đạp bỏ rơi yêu nhân Tô Uyển.

Ở thời phút tuyệt vời này, Tô Uyển đột nhiện gọi điện đến, thật ra cô cái nhỏ này ban đầu muốn hỏi về vòng trung khảo của trận PK, nhưng trong mắt Lãng lúc này, rõ ràng là muốn phá hư thời phút ngọt ngào của anh cùng Nghê Thường!

Muốn tắt máy nhưng vì thấy mình là người đuối lý, không còn cách nào khác, đành phải đưa tay ra hiệu với Nghê Thường, sau đó Nghê Thường cũng mười phần nhu thuận (Tô Uyển: Là giả! Tuyệt đối là giả!), ung dung thản nhiên ngồi ở một bên chờ Lãng nói chuyện điện thoại xong.

Trước đó Lãng có đề cập qua với cô, Tô Uyển là một nữ sinh mà anh biết được trong game Võng Du [Phong Vân], nhưng nhắc đến cô, một chút cảm giác con gái cũng không có, cho nên gọi là nữ sinh đã là coi trọng cô.

Nói đi phải có nói lại, không phải nữ sinh cũng không thành vấn đề, cô gái này hoàn toàn không chỉ không biết xấu hổ, lại còn vô liêm sỉ không có chút danh dự! Lãng rõ ràng không cùng cô làm cái gì, vì sao còn muốn bám lấy Lãng không tha? (Tô Uyển: Đó cũng là giả!)

Thấy không, Lãng vừa thoát khỏi hang hùm, mới thanh nhàn được vài ngày, đã bị cô gái nhỏ này gọi điện truy tìm, thật đau đầu. Xem xem, nét mặt của Lãng lúc này mười phần rối rắm, giống như ăn phải tú đậu (một loại kẹo đường lớn, không biết có nhân hay không, chưa ăn qua…), cả khuôn mặt tuấn tú đều nhăn nhó.

Thấy vậy, Nghê Thường thầm quyết định, nghĩ kỹ làm sao để về sau chỉnh cô gái nhỏ Tô Uyển này. Nhưng mà không nghĩ tới cô ấy lại mạnh mẽ vượt qua trí tưởng tượng của cô, nhưng mà đây là chuyện sau này.

“Chuyện PK tuần sau, anh chuẩn bị thế nào rồi?” Nếu không phải vì trò chơi, Tô Uyển sẽ không gọi cho anh đâu.

Lại nói thêm, dạng người như Lãng, không phù hợp với thẩm mỹ của cô đâu! Cô vẫn khá thích mỹ nam tóc vàng như Trình Kiền!

Nhưng sau khi nhìn thấy Mục Úc tóc đen mắt đen, cô cảm thấy: người này chỉ trên trời mới có, không ngờ lại thật sự xuất hiện trong thế giới của cô. Đồng thời cũng làm cho cô không khỏi muốn đến hỏi: Anh, anh xuyên qua đến đây sao? Đương nhiên, chuyện thất bại của cô, cũng là nói sau.

“À, anh… Anh còn chưa chuẩn bị trang bị xong.” Điều Lãng nói là thật. Cái gọi là làm trang bị của anh, thật ra là tiêu tiền mua lại đồ rồi cường hóa một loạt. Anh vẫn có thể tự hiểu, nếu biết mình có trình độ, liều mạng hợp lại còn có thể xưng là dũng cảm; nếu cũng biết mình không thể, nếu không chuẩn bị, thực đúng là đần độn.

“Vậy em giúp anh báo danh tham dự PK bang hội à?” Tô Uyển lại hỏi.

“Không cần không cần, em chơi là được rồi.” Giờ phút này Lãng thầm nghĩ nên sớm thoát khỏi cô.

“Vậy… tại sao gần đây số lần anh đăng nhập cũng ít, hơn nữa cũng không tham gia thi đấu PK thế?” Gần đây thật khác thường, thông thường, trước kia anh hầu như ngày nào cũng đăng nhập. Gần đây thật quá khác thường… Rốt cuộc là tại sao vậy? Tô Uyển trăm bề khó hiểu.

“Gần đây anh bị sao vậy? Anh đang ở đâu?” Tô Uyển thuận miệng hỏi, thật ra muốn tìm chủ đề nói chuyện. Kết quả Lãng lại nghe xong lại nghĩ là: Còn chưa có được danh phận bạn gái mà bắt đầu trông đông nom tây với anh. (Tô Uyển: Tốt, anh xong đời rồi. Lãng: Chỉ là đã từng! (Sau khi Tô Uyển trừng mắt nhìn một lúc) Từng… Thương hải nan vi thủy*!)

“Anh… Anh không phải đã nói với em, ở thành phố S sao? Chẳng lẽ Uyển nhi không tin anh sao?” Lời này của Lãng khá chua xót, Tô Uyển lập tức ngậm miệng.

“Em chưa nói không tin. Nhưng sao em nghe thấy chỗ anh ở lúc này có chút giống vùng phụ cận của trường? Có thể là em nghe lầm…” Câu cuối cùng Tô Uyển nhỏ giọng nói.

“Vậy, nếu không có việc gì anh cúp máy nhé? Chờ anh quay lại tìm em được không? Đến lúc đó anh với em cùng đi phó bản làm nhiệm vụ ~” Lãng lúc này thầm nghĩ nên sớm thoát khỏi yêu nhân Tô Uyển này! Nghĩ đến anh dịu dàng như vậy, sự dịu dàng cả đời đều dùng trong… giờ phút này.

Nhưng ngay lúc đó, đột nhiên xuất hiện một Trình Giảo Kim. Chỉ nghe thấy tiểu mỹ nhân đằng sau Lãng đột nhiên nghe điện thoại.

“Ừ, anh ở quán cà phê Vương Tử bên cạnh trường học, em muốn tới tìm anh sao?” Giọng nói trầm thấp mà tràn đầy sức hút vang lên.

“Uyển Uyển, trước tiên cứ vậy đi, đến chỗ anh đi…” Trời ạ, một câu của người phía sau trực tiếp phá hỏng nước đi của anh rồi.

Nhưng câu nói kia, giọng nói kia lại hấp dẫn sự chú ý của Nghê Thường đối diện anh. Giọng nói này, hình như là… của hoàng tử Mục Úc mình ngưỡng mộ đã lâu! Hơn nữa nhìn từ sau cũng rất giống! Một mái tóc dài như lụa kia, có lẽ xúc cảm nhất định không tệ? Lúc nãy vội vàng trang điểm lại, không chú ý đến anh ta.

Hóa ra anh cũng là học sinh của trường này! Nếu có cơ hội dụ dỗ anh, nửa đời sau của cô sẽ không phải lo. So sánh với Lãng, hừ, cùng lắm chỉ có thể làm cho cô vui vẻ vài năm mà thôi. Trước tìm một chỗ nghỉ ngơi, sau đó cô còn phải hướng lại mục tiêu để tấn công!

“Anh rốt cuộc đang ở đâu?” Quả nhiên Tô Uyển cũng nghe thấy giọng nói trầm thấp mà đầy sức hút của người ngồi sau kia. Hóa ra người này lừa cô! Hắn ngại mạng sống quá dài sao?

“Không có, anh thật sự ở thành phố S, đây chỉ là một chi nhánh của cửa hàng thôi… Việc này, có thời gian anh sẽ đưa em đến xem, thật đấy, thật đấy!” Lãng không chú ý đến mình đã “giấu đầu lòi đuôi”, nếu còn để cô ta phát hiện thêm sự thật, chắc chắn cô ta sẽ lật tẩy màn nói dối của mình. Cuối cùng, không đợi Tô Uyển trả lời, anh đã nói bye bye, sau đó tắt di động.

Cười ngượng ngùng với Nghê Thường, Lãng bắt đầu vò tóc tỏ vẻ áy náy của mình. Rồi sau đó Nghê Thường cũng chỉ mỉm cười, khiến cho Lãng cảm thấy vẻ vợ tốt mẹ hiền của cô! (Sự thật là: Thật ra đang sắp xếp kế hoạch để cưa Mục Úc.)

Mặc kệ nói thế nào, hứng thú của Lãng đều bị yêu nhân Tô Uyển quấy rầy nên hầu như không còn gì nữa, đang lúc định sẽ nói Nghê Thường đi đến địa điểm ngọt ngào tiếp theo, người phía sau đột nhiên đứng lên, đi về phía cánh cửa.

Ngay khi đi qua bàn của bọn họ, một ánh mắt lạnh lùng phóng về phía Lãng, hơn nữa Nghê Thường cũng bị mê hoặc đến mụ mị đầu óc bởi khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết kia. Cuối cùng, giọng nói trầm thấp mà đầy sức hút lại vang lên.

“Lần sau chú ý một chút.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.