Đôi mắt Lam Đình trống rỗng, nước mắt chảy ra không thể kiềm được. Anh thà nhìn cô chết, còn hơn là quay về phá anh?Cô thật là muốn cười. đau đớn của cô, nước mắt của cô, tình yêu của cô, vẫn chẳng thấm vào đâu so với sự đổi thay chớp nhoáng của anh.“Nếu biết mình trở về mà thấy anh trở nên thế này, thì thà em chết đi còn hơn.”Giọng nói uất ức, kèm theo tiếng nấc nghẹn tắc ở cổ họng. nỗi đau của cô giờ không thể so sánh với bất kì thứ gì, cảm giác đau quặn trong lồng ngực rõ nét hơn bao giờ hết, như chính mắt mình nhìn thấy bao nhiêu công sức và tình yêu vô bờ bến của mình bị chính người mình yêu xem nhẹ như tơ hồng. phủi tay là sẽ bay đi.“Anh đã hết yêu em từ bao giờ?” – Ngước đôi mắt bị nước làm nhòe đi, Lam Đình hỏi anh.“Từ khi trái tim anh hướng về cô ấy”.“Anh đã đuổi cô ấy đi phải không? Anh đã biết mọi việc do em làm mà sao lại còn đuổi cô ấy?”Long cười nhạt. – “Em nghĩ anh đuổi Vy đi là vì nghi ngờ cô ấy?”“…”“Là vì anh không muốn cô ấy phải chịu thêm bất kì tổn thương nào từ em nữa.”Đình bật cười, cô ôm bụng cười ngặt nghẽo, nước mắt chảy ra mỗi lúc một nhiều.Long nhìn cô, ánh mắt lạnh tanh.Đình như đang cố gắng phát ra tiếng cười. hồi lâu, cô ngước lên nhìn anh, miệng vẫn giữ cái nụ cười bán nguyệt chua chát.“Chắc có lẽ em phải đi rồi. ôi cha, bao nhiêu ngày tháng ở đây, em đã học được nhiều điều…”Đình bước qua người Long, liêu xiêu lên nhà, thỉnh thoảng vẫn cười nhạt nhẽo như đang tự cười nhạo chính mình. phải chăng vì nước mắt không đủ để diễn tả nỗi đau, nên cô phải dùng đến cái nụ cười vô hồn đó?“À khoan..” – Đình quay người lại – “Em thắc mắc đấy, anh đã biết là em từ bao giờ vậy?”“…Lam Đình, sợi dây chuyền của Vy, chỉ có anh và em là biết.”“Cậu chủ, rõ là cô Đình bị oan, chính mắt chúng tôi thấy sợi dây này rơi ra từ người Vy, cô ta đã đổ oan cho cô Đình…”“Sao Tiểu Hương có thể biết sợi dây đó là của Bảo Vy mà chắc chắn rằng cô ấy đã đổ oan cho em?”Đình ngẩn người.“Ồ, anh đã biết từ lúc ấy rồi sao?” – Cô đờ đẫn – “Anh tinh ý thật đấy..”“Nhưng mà…” – Đình quay lại, đôi mắt bi thương – “Nhật Long, từ đầu đến cuối, anh đã bao giờ tin những điều em nói ra? Có tin rằng một cô gái như em sẽ không bao giờ làm chuyện xấu?”Long cười buồn – “Có, đương nhiên là anh tin, anh rất tin, tin những điều em nói ra, tin một Lam Đình trong sáng tốt bụng như em sẽ không bao giờ làm những chuyện xấu xa ấy…” – Long nhìn cô – “Anh tin em…nhưng anh tin cô ấy hơn”Ánh nắng chiều vàng vọt rọi từ ngoài cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt Lam Đình, khiến giọt nước mắt vừa lăn xuống trở nên lấp lánh.Cô quay lưng bước đi. Đã chẳng còn gì để hy vọng nữa rồi.Chạm nhẹ lên khung ảnh đặt úp trên bàn, Đình cầm nó lên, ngắm nghía. Mùa đông năm ấy thật là đẹp, đẹp đến mức có thể suốt cuộc đời này, cô không thể có được mùa đông nào đẹp như thế nữa.Cất tấm ảnh vào vali, cô mỉm cười.___Nên giữ lại kỉ niệm để còn nhớ chứ nhỉ?___Bánh xe lăn chậm rãi, cô bước dần ra khỏi cửa. muốn bước chậm để kéo dài thời gian còn được nhìn thấy căn nhà này, mỗi bước chân cứ như có gai nhọn tàn nhẫn đâm phải, giống như bước chân của nàng tiên cá sau khi đổi lấy đôi chân con người, chỉ để mỗi ngày được nhìn thấy nụ cười của người mình yêu.Nhưng cô chẳng phải nàng tiên cá, và cái cô mang lại cho người cô yêu cũng chẳng phải nụ cười.Lam Đình, cái mày có thể làm được cho Nhật Long, đáng lẽ phải là việc nhắm mắt và chết từ 3 năm trước.Thật buồn cười cái cuộc đời, trải qua bao nhiêu đau đớn để trở về bên anh, cứ nghĩ rằng anh sẽ vui và hạnh phúc khi nhìn thấy cô. Giờ mới biết, cái anh vui nhất là cô đừng nên trở lại.Bánh xe vali đập xuống bậc cầu thang vang lên tiếng khô khốc đanh gọn, vang vọng vào tâm khảm Lam Đình như một hồi chuông.Đã đến lúc cô phải đi rồi, kỷ niệm sẽ mãi là kỉ niệm, cho dù nó có đẹp đến mấy cũng không thể mãi mãi sống trong nó.Ngước nhìn lại căn nhà lần cuối, Lam Đình thẫn thờ, không biết đêm hôm ấy Bảo Vy bỏ đi có đau đớn như thế này hay không? Cô chợt bật cười, đến ông trời còn thương xót Bảo Vy, còn đồng cảm mà đổ mưa cho cô ấy. còn cô, chắc ác độc quá nên trời không dung, đất không tha.Cánh cổng đóng lại một cách nặng nề.Chào anh, người em yêu!Thế là lại một người nữa, rời bỏ ngôi nhà này.Mưa.Căn nhà đậm mùi u ám.Tiểu Bảo phóng từ ngoài vào, lách vội vàng qua khe cửa. cơn mưa nặng hạt đã làm ướt mất bộ lông mềm xốp của Tiểu Bảo khiến nó bết cứng lại. Chắc hẳn nó đang chơi bên ngoài thì trời bất chợt đổ mưa.“Bảo Bảo, lại đây!”Vy ngồi trên ghế sofa, vẫy gọi con mèo. Tiểu Bảo lắc mình rũ hết nước, sau đó nhanh nhẹn chạy đến quấn mình trong chiếc khăn bông trên tay Bảo Vy. Vy nhẹ nhàng lau người cho Tiểu Bảo, ánh mắt trầm lắng.Băng Hạ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, trầm ngâm nhìn Vy với con mèo. Một lát sau, cô mới nhẹ nhàng đặt xuống mặt bàn kính vỉ thuốc kháng sinh và cốc nước rót đầy.“Uống đi.”“Tớ khỏi rồi mà.” – Vy không quay lại“Khỏi cái đầu cậu. Uống đi. Bảo, sang đây với mẹ.”Tiểu Bảo kêu “meo” một tiếng, nhảy từ trong lòng Bảo Vy xuống, lao vào vòng tay Hạ đang mở ra. Vy cười hờn dỗi.“Đến con mèo cũng không cần tớ.”“Nói ít thôi. Uống thuốc đi.”Vy thẫn thờ buông chiếc khăn bông, bóc từng viên thuốc ra khỏi vỉ.“Lát nữa tớ sẽ đi siêu thị.” – Hạ lấy chiếc khăn Vy vừa buông xuống, tiếp tục lau người cho Tiểu Bảo.Vy đang đưa cốc nước lên miệng chợt khựng lại. – “Cậu? Siêu thị?”“Ừ” – Hạ thản nhiên.“Thôi đi ạ” – Vy bật cười – “Cậu mà đi siêu thị chắc ở lì trong đó cả tiếng cũng chưa mua được đồ ăn. Mà cỡ như cậu thì có khi còn chẳng biết siêu thị nó nằm chỗ nào.”“Này!” – Hạ nhìn Vy – “Có gì mà không biết?”“Thôi ở nhà đi, tớ đi cho.”“Trời đang mưa”“Nắng đã có ô, mưa đã có dù.” – Vy lắc lắc đầu.Hạ nhìn Vy, để ý thấy sắc mặt cô ấy cũng đã hồng hào lên một chút, miễn cưỡng gật đầu.“Đi nhanh rồi về, tớ cũng cần đi lên trên kia mua ít đồ ăn cho mèo.”“Ừ”Giương chiếc ô lên, Vy đưa tay ôm lấy thân mình, đồng thời hơi khum lưng xuống. Cuối thu rồi, trời lạnh lên thấy rõ. Hòa mình vào màn mưa trắng xóa, Vy cảm thấy xung quanh mình, gió đông đã thổi ào ạt từng cơn.Nước mưa bắn lên ướt sũng đôi giày, Vy ngao ngán chê mình ngốc nghếch, đời thưở nhà ai, trời mưa lại còn đi giày vải.Đưa tay chạm vào cánh cổng sắt đen ướt lạnh, Vy rùng mình kéo nó ra. Cô hơi giật mình khi thấy qua màn nước mưa nhòe nhoẹt, một bóng người đang đứng bên ngoài, không ô dù, quay lưng về phía côĐiên sao? mưa lạnh thế này, đúng là đầu óc không được tỉnh táo đó mà.Vy rất muốn bắt chước bản tính bàng quan của Băng Hạ, phóng vụt qua mà không thèm để ý đến con người điên rồ kia. Nhưng cô vốn rất tò mò, và thực sự là khá thương cảm đối với thân ảnh giống như đang run lên dưới màn mưa.“Này, bạn gì ơi! Hôm nay là Chủ Nhật, không ai đi học cả. Nếu muốn trú mưa, hãy vào mái hiên chứ?”Người kia quay đầu lại. là một chàng trai.Vy cảm thấy trái tim mình vừa bị chính mình đánh mạnh vào.Mày đúng là đồ ngốc Vy ạ. Mày ngốc đến nỗi không thể tự cưỡng lại sự tò mò đáng ghét của bản thân mà năm lần bảy lượt tự đưa mình vào hoàn cảnh trớ trêu.“Sao anh lại ở đây? Sao lại đứng đây?” – Vy nhíu mày, ánh mắt cố làm ra vẻ lạnh lùng thờ ơ.“Em khỏe rồi à?” – Một câu hỏi khác, không liên quan.“Có làm sao đâu mà không khỏe?” – Vy cười. – “Em có chút việc. gặp sau.”Vội vàng bước qua Nhật Long, tay cầm ô của Vy gần như muốn run lên. Đôi mắt bỗng cay xè. Sống chung với Băng Hạ bao nhiêu năm, thế nhưng cô vẫn kém cô ấy về việc che giấu cảm xúc và tỏ vẻ vô tình.Mái tóc đen tuyền của Long ướt sũng, anh dùng bàn tay lạnh ngắt giữ Vy lại. – “Không thể cho anh được nhìn em một chút sao?”Có ai biết ngày đôi ta phải rời xa nhau?Đứng ở dưới cơn mưa với trái tim tan vỡCảm nhận làn môi anh trong kí ức của emKhông thể quên được.Ở đâu đó quanh đây bỗng vang lên ca khúc When to leave, Vy cảm nhận thấy trên má mình có vài giọt nước ấm nóng. Cô biết mình lại không điều khiển được cảm xúc của mình rồi.Sẽ là dối lòng khi em chẳng ngại âu loLo em sẽ mất anh trong lúc yêu anh nhấtTình yêu quá mong manh, tay ta quá yếu mềmNgười yêu ơi anh có biết?Bài hát nhẹ nhàng vang lên trong tiềm thức, bắt nhịp với những giọt nước mắt, khiến nó trào ra mạnh mẽ hơn.Vy quay người lại, dùng khuôn mặt đẫm nước nhìn anh, mỉm cười.“Đã nhìn rõ chưa?”Anh không hề kinh ngạc, võng mạc như bị ai đó đang tâm xé nát, đôi mắt trỗng rỗng.Màn mưa không ngừng gào thét, nhưng xen lẫn giữa từng hạt mưa vẫn là giai điệu bài hát nhẹ nhàng, sâu lắng, không hề bị nhòe đi bởi tiếng mưa xối.Em yêu anh hơn thế, nhiều hơn lời em vẫn nóiĐể bên anh em đánh đổi tất cả bình yênKhi màn đêm nhẹ buông xuống, em sẽ lại không có anhEm có thể làm gì đây?“Anh ở đây làm gì?”“Anh muốn thử cảm giác của em…vào hôm trời mưa ấy.”Vy thẫn thờ. đêm hôm ấy…đối với cô…“Anh thấy thế nào?”“Quả thực rất đau”Anh đưa em theo với, cầm tay em và đưa lốiTới địa ngục hay thiên đường, em đều ở bênNơi nào được yêu anh?Nơi nào được ở bên anh?Chiếc ô trên tay cô rơi xuống.Vũng nước bắn tóe lên. Cảm giác giá lạnh bao phủ lấy bờ vai Thiều Bảo Vy.“Anh thực sự cảm thấy đau sao? cảm giác của em hôm ấy, anh thực sự có thể cảm nhận được sao?”Bảo Vy hét lên. Tiếng mưa gào thét bên tai cô. Đáng sợ hệt như tiếng mưa đêm ấy.“…Không.” – Anh chợt cười, nụ cười khó hiểu – “Làm sao anh có thể cảm nhận được chứ? Bởi mỗi khi nghĩ đến việc em khóc, anh lại cảm thấy mình giống như đã chết đi cả ngàn lần rồi. đau gấp trăm ngàn lần cái lạnh của cơn mưa này.”Vy bật cười, mưa lại làm nhòe đi nụ cười.“Anh xin lỗi…”Tiếng cười len lỏi giữa màn mưa nhỏ dần, Vy thất thần, bật khóc. Cô cúi mặt xuống, gào khóc thật lớn. Tiếng khóc như vang vọng lên tận trời xanh, mạnh mẽ xé toạc và át cả tiếng mưa xối xả.Long nhìn cô, không thể gọi là đau đớn nữa, cái trong lòng anh lúc này….Anh tiến đến gần Vy, bước đi của anh thật chậm. bàn tay lạnh ngắt choàng qua vai Vy, ôm cô vào lòng. Anh không khóc, vì đến nước mắt cũng chẳng đủ để nói lên nỗi đau trong trái tim anh.Vy vẫn khóc, cô gục đầu vào vai anh, đôi tay buông thõng. Nước mưa làm trôi đi những giọt nước mắt vừa chảy ra khỏi mắt, nhưng sao có thể rửa trôi đi vết thương và vết máu trong lòng người. Nỗi đau vỡ òa, cô khóc lớn hơn, tiếng khóc khiến lòng người day dứt, nó xé toạc màn mưa và xé toạc trái tim Nhật Long.Dù anh có chết đi, cũng chẳng thể đổi được lại những giọt lệ của cô.“Xin em…anh xin em…đừng bao giờ rơi nước mắt, khi bên cạnh em luôn có anh…”“Sẽ tha thứ cho anh chứ?”“Sẽ trở về bên anh chứ?”“Sẽ tiếp tục yêu anh chứ?”“Vì lỗi do anh, đã đánh mất em…”Nước mắt vẫn không ngừng chảy trên đôi má Bảo Vy.“Nhật Long, anh là đồ xấu xa!”Vòng tay ôm Vy siết chặt hơn.Vy nhắm mắt cho giọt nước mắt cuối cùng trào ra.“Và sẽ bên anh, yêu mỗi anh…Chỉ có anh khiến em hiểu rằngCòn lại bao sóng gió…em sẽ không một mình lẻ loi…Em sẽ luôn tha thứ, trở về bên anh dẫu có bao sai lầmVì anh mãi là…người em yêu”Mưa vẫn không tạnh.Chiếc ô nằm cô quạnh trên vũng nước mưa.Nụ cười của Băng Hạ sáng lên ở cách đó không xa. – “Happy Ending!”