Tuyết Rơi Đầy Núi

Chương 37



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người tính cách quẩn quanh nghĩ ngợi, luôn trong thời khắc mọi thanh âm câm bặt, dùng lưỡi lê thô đánh giáp lá cà với chính mình.”

——  G iản  T rinh

***

Sau một trận mưa nhiệt độ hạ xuống rất nhanh, thành phố Sùng nhuốm dần cái lạnh xơ xác tiêu điều của mùa đông.

Tô Nam trên đường trở về đại học Đán để báo cáo tiến độ luận văn, liên hoan nhóm nghiên cứu sinh đồng thời nhân tiện thu xếp quần áo đông.

Đây là lần đầu tiên gặp lại Lâm Hàm sau lần chạm mặt khó xử ở đại học M.

Lúc đến nơi, trong phòng riêng đã có năm sáu sinh viên đang vây quanh Lâm Hàm chuyện trò tíu tít. Tô Nam thấy ánh mắt Lâm Hàm hướng về phía mình lập tức cất tiếng gọi: “Cô Hàm…”, thấy Lâm Hàm đáp lại một tiếng không mấy niềm nở, cô không dám đi đến ngồi bên cạnh như trước mà kéo một cái ghế ngồi xuống ở vị trí xa nhất phía đối diện.

Lâm Hàm vẫy vẫy tay.

Tô Nam ngẩn người.

“Tới đây ngồi này.” Lâm Hàm chỉ vị trí bên trái mình.

Tô Nam sờ mũi, đi qua.

Nhưng sau khi giới thiệu với mấy nghiên cứu sinh mới vào ‘đây là đàn chị sắp tốt nghiệp’ xong, Lâm Hàm không nói với cô lời nào khác.

Đang luống cuống không biết phải làm gì thì cửa phòng riêng bị đẩy ra, một dáng người cao lớn vọt vào.

Giang Minh Khiêm lên tiếng gọi: “Cô Hàm”, đưa mắt dòm quanh một vòng rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Nam. Hắn cởi khăn quàng vắt lên thành ghế, quay đầu cười với Tô Nam: “Đàn chị.”

Cách một quãng thời gian không gặp, so với lần trước, Giang Minh Khiêm có vẻ ‘già dặn’ đi rất nhiều.

Lâm Hàm cũng phát hiện, cười nói: “Chuyện gì thế này, mới bao nhiêu tuổi mà để râu rồi?”

Giang Minh Khiêm sờ cằm, cười nói: “Quên cạo ạ. Suốt ba mươi tiếng không ngủ, nghe cô Hàm nói họp mặt, em lập tức chạy về, chỉ ngủ được hai tiếng trên máy bay.”

“Có cần phải liều mạng như thế không, em còn trẻ, gây dựng sự nghiệp quan trọng nhưng sức khỏe càng quan trọng hơn.”

Giang Minh Khiêm mỉm cười: “Em biết rồi, cô Hàm.”

Tô Nam hỏi: “Lần trước nghe nói, em đã lấy được đầu tư thiên sứ rồi phải không?”

Giang Minh Khiêm bưng tách trà nóng lên uống một ngụm, ánh mắt lướt trên gương mặt Tô Nam, chốc lát mới khẽ ‘ừm’ một tiếng.

“Woa, chúc mừng!”

Có điều nét mặt Giang Minh Khiêm không mấy hào hứng, đưa tay vuốt mặt, dụi cái nếp gấp chất chồng trên mí mắt ra: “Nghe nói chị đã nhận được offer của công ty H rồi?”

“Ừ.”

“Tốt quá.”

“Cũng tạm.”

“Phải ra nước ngoài sao? Em nghe mấy đứa bạn vào công ty H đợt này nói, phần lớn đều phải ra nước ngoài làm việc.”

Ngón tay Tô Nam vô thức xoắn mép khăn trải bàn: “… Ừm.”

Giang Minh Khiêm dừng một lúc: “Đi đâu?”

“Cũng chưa xác định… tuy đã ký ba bên nhưng không nhất định sẽ phải đi.” Một nụ cười thoáng hiện trên khóe môi cô như làn khói mơ hồ ngày không gió, cười đến khẽ khàng mông lung chẳng thể nắm bắt.

Giang Minh Khiêm vốn định bật thốt ra ‘vậy Trần Tri Ngộ’, nhưng nhìn nụ cười đó của cô, bỗng chốc nghẹn lời.

Bữa cơm ăn rất lâu đến gần chín giờ mới giải tán. Lâm Hàm có bác sĩ Khương tới đón nên không trò chuyện nhiều với bọn họ, chỉ đứng bên ngoài nhà hàng dặn dò đôi câu, câu sau cùng là nói với Tô Nam: “Ngày mai đến văn phòng cô báo cáo tiến độ luận văn.”

Giang Minh Khiêm quàng khăn lên cổ, che kín phần cằm lởm chởm râu váng vất bơ phờ mệt mỏi, dáng vẻ vẫn là chàng thiếu niên trẻ tuổi thuở nào, nhưng khí chất tựa hồ đã đổi khác, tựa chiếc lá xanh non ngày xuân, vào một đêm hạ, trở nên xanh thẫm đượm nồng.

Hắn đút hai tay vào túi quần, bờ vai co lại như nhuốm lạnh: “Em đưa chị về ký túc xá.” Sau đó không cho Tô Nam có thời gian thốt lời từ chối ra khỏi miệng, lập tức nói tiếp: “Đưa xong, em phải lập tức chạy ra sân bay.”

Tô Nam kinh ngạc: “ Trở về Quảng Châu sao?”

Giang Minh Khiêm gật đầu: “Sáng mai còn phải gặp khách hàng.”

“… Em đến đây chỉ để ăn một bữa cơm như vậy thôi sao?”

Giang Minh Khiêm mỉm cười: “Đến để nhìn thấy chị.”

Tô Nam hé mở miệng…

“Nào, nào..” Giang Minh Khiêm vội ngăn cô: “Đàn chị, ngoài lời xin lỗi ra chị có thể nói gì khác với em không? Đừng phát thẻ người tốt muôn năm cho em nữa.”

Tô Nam nở nụ cười: “Em đừng ỷ vào tuổi trẻ mà lơ là sức khỏe…”

Hai người giẫm lên lá rụng lên bóng cây, chầm chậm đi về hướng trường học.

“Tại sao lại chọn công ty H? Đi những công ty khác, ở lại thành phố Sùng không phải rất tốt sao?”

Tô Nam cười nói: “Công ty H, ra nước ngoài lương cao, Châu Âu lương một năm mười vạn, Đông Nam Á một năm ba mươi vạn, Châu Phi một năm sáu mươi vạn… nhìn mấy con số này có phần sốt ruột mất bình tĩnh.”

Giang Minh Khiêm dĩ nhiên biết cô đang đùa: “Trần Tri Ngộ không thiếu chút tiền này…”

“Cái đó không giống nhau,” ánh mắt Tô Nam dõi xa xăm phía trước, lướt qua ngọn cây, nhìn bầu trời đêm bị ánh sáng của đèn đường tán nhuộm thành một màu chàm muội tro, phần đỉnh công trình kiến trúc biểu tượng của thành Đán cắm thẳng vào mây: “… Cái đó không giống nhau.”

Đến dưới lầu ký túc xá, Giang Minh Khiêm dừng chân, bờ vai càng co chặt, y phục trên người hết sức mỏng manh, khăn quàng cổ cũng không cách nào ngăn được cái lạnh chớm đông: “… Em đi đây, đàn chị. Có dịp đến Quảng Châu chơi, gọi em, em làm hướng dẫn viên bản địa đưa chị đi tham quan.”

Tô Nam gật đầu: “Em ra sân bay bằng cách nào…”

“Gọi taxi, sắp đến rồi.” Sau đó xoay người: “Chị mau lên phòng đi, em đi đây!” Dáng hình trong chiếc áo khoác đơn bạc phong phanh lướt vụt như cơn gió lao về phía cổng trường.

Ngày hôm sau, Tô Nam mang bản sơ thảo đã chỉnh sửa cẩn thận và một phần luận văn hoàn tất đến văn phòng Lâm Hàm.

Lâm Hàm rót cho cô cốc trà rồi ngồi xuống lật giở luận văn ra xem.

Trà bốc khói tỏa hương nghi ngút, Tô Nam ngồi nghiêm nghị, chăm chú quan sát nét mặt của Lâm Hàm; thấy cô ấy vẻ như sắp ngẩng đầu lên, ánh mắt cũng không dời đi, không nhúc nhích, vẫn tiếp tục quan sát. Lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi chẳng khác nào lúc phỏng vấn xét tuyển nghiên cứu sinh.

Chừng mười phút sau, Lâm Hàm khép luận văn lại, ngẩng đầu lên, thấy Tô Nam đang… ngẩn người, sống lưng thẳng tắp, ngây ra nhìn chằm chằm chậu sen đá trên bàn mình?

Lâm Hàm: “…”

Cô ấy uống một ngụm trà: “Được rồi, nhớ đừng nộp luận văn trễ.”

Tô Nam nắm chặt các ngón tay: “… Có thể viết tiếp phải không ạ?”

“Phần sau đơn giản hơn rồi, bảng hỏi và kết quả phỏng vấn đều hỗ trợ giả thiết của em, viết nhanh lên, phải tranh thủ thời gian đó.”

Tô Nam gật đầu.

Lâm Hàm nhìn cô, ngần ngừ do dự, tựa như ăn lựu, tách bỏ đi vỏ cứng, gỡ hết hạt rồi mới nhặt ra được câu nói là phần tinh hoa còn lại: “Tô Nam, cho dù là tình yêu, hôn nhân hay công việc, phụ nữ phải có chủ kiến của mình.”

***

Trở lại thành phố Sùng, bên phía công ty H mời Tô Nam đến làm thủ tục nhận việc thực tập sinh.

Quá trình đào tạo và huấn luyện ở công ty H rất dài, trước đó Tô Nam đã trao đổi với bọn họ, kết quả thỏa thuận đó là trước mắt thực tập nửa buổi sáng, sang năm sau khi hoàn thành xong luận văn sẽ thực tập toàn thời gian, tốt nghiệp thì ký hợp đồng trực tiếp chuyển sang làm chính thức.

Tô Nam và Trần Tri Ngộ cùng thức dậy, ăn sáng xong, Trần Tri Ngộ lái xe đưa Tô Nam đến công ty H.

Xe lăn bánh gần mười phút, không nghe thấy người bên cạnh ríu rít như thường ngày.

Trần Tri Ngộ thấy lạ liền quay đầu nhìn sang, thấy sắc mặt cô tái nhợt, anh giật mình lo lắng, vội hỏi: “Em sao vậy?”

“Dạ, đau bụng…”

Trần Tri Ngộ lập tức giảm tốc độ: “Lúc nãy ăn sáng vẫn bình thường mà?” Chốc lát, nhớ ra hôm nay là ngày mấy, mới phản ứng: “Đau lắm hả em?”

“Dạ chỉ hơi hơi thôi… không sao.”

Trần Tri Ngộ nghĩ tới trận điên cuồng ở thành phố M, đêm đó quá mức hưng phấn không dùng biện pháp bảo vệ, hôm sau mới sực nhớ ra. Cũng không nhắc nhở Tô Nam, chỉ nghĩ nếu thật sự ‘tạo người’ thì kết hôn luôn, tuy khó tránh khỏi bị Cốc Tín Hồng cười nhạo cả đời.

Lúc này… trái lại có phần tiếc nuối nói không nên lời.

Trần Tri Ngộ chỉnh nhiệt độ hệ thống sưởi trong xe lên: “Em làm thủ tục nhận việc xong thì gọi xe về nhà nghỉ ngơi, hôm nay trường học nhiều việc quá, anh không xin nghỉ được.”

Xe đậu dưới lầu công ty H, Tô Nam nhìn thấy đằng xa có một dáng hình cao gầy đang đi vào tòa nhà, vội đẩy cửa xe tính đi xuống.

Trần Tri Ngộ túm ngược lại, hôn tạm biệt rồi mới chịu thả người.

Tô Nam chạy nhanh mấy bước, gặp Cô Điền ở cửa thang máy.

Cô Điền nhìn thấy cô còn hớn hở hơn gặp người thân, cười toe định nói chuyện bỗng sựng lại: “Hơ, son môi của cậu…”

Tô Nam vội lấy khăn giấy ra lau thật sạch.

Cô Điền cười xấu xa: “Hờ hờ.”

Tô Nam: “… Cậu, ngậm miệng.”

Hai người không làm chung bộ phận, sau khi tiếp nhận công việc xong xuôi, cả hai rủ nhau đi trải nghiệm nhà ăn cho nhân viên. Tới nơi mới phát hiện phải quẹt thẻ, đành đi ra khu gần đó tìm chỗ ăn cơm.

Tô Nam chạy tới chạy lui cả buổi sáng cộng thêm gió lạnh, bụng đau đến hít thở cũng khó khăn. Ngồi trong quán ăn, bê cốc nước ấm uống từng ngụm nhỏ, cả khuôn mặt trắng bệch.

Cô Điền thấy vậy lo lắng: “Cậu đau lắm không, hay là bây giờ đi về luôn?”

“Ngồi một lát rồi về, tớ đi không nổi.”

“Đợi tớ một chút!”

Cô Điền ra cửa, chạy qua cửa hàng 7 – Eleven ở phía đối diện, một lúc sau, cầm miếng dán giữ nhiệt quay lại.

Tô Nam vào nhà vệ sinh dán miếng giữ nhiệt vào, chốc lát, cơ thể bắt đầu ấm lên, cơn đau cũng giảm bớt phần nào.

“Thầy Trần không đến đón cậu hả?”

“Anh ấy phải lên lớp.”

Cô Điền vừa lật thực đơn vừa hỏi: “Cậu đã nghĩ xong sẽ đi nước nào chưa?”

“Cậu thì sao?”

“Châu Phi, mấy chỗ khác vô vị. Hơn nữa Châu Phi nhiều tiền, cày hai năm bằng mười năm.” Dòm cô: “Tớ thật không hiểu nổi sao cậu lại vào công ty H, tớ mà có bạn trai vừa đẹp trai ngời ngời vừa có tiền như Trần Tri Ngộ ấy hả, miễn nói với tớ cái gì mà nước với ngoài, tớ sẽ bắt hắn làm nô lệ tình dục cả đời!”

Tô Nam thiếu điều phun luôn ngụm nước ấm trong miệng ra.

Ăn cơm xong, về nhà ngủ trưa.

Mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng mở cửa, mí mắt nặng trĩu, qua một hồi lâu sau mới mở mắt ra, nhìn thấy Trần Tri Ngộ đang sắp xếp hành lý.

“Thầy Trần…”

Trần Tri Ngộ đặt quần áo đang cầm trên tay xuống giường, ngồi xuống bên cạnh xoa bụng cô: “Còn đau không em?”

“Dạ hết rồi —— anh đi đâu vậy?”

“Anh phải đi Bắc Kinh một chuyến,” Trần Tri Ngộ xoa tóc cô rối mù, bất đắc dĩ: “Bị viện trưởng sai đi xử lý việc công. Đắc ý chưa? Em bây giờ chính là điểm yếu của anh.”

Tô Nam che đầu cười ngặt nghẽo, một lúc sau mới sực nhớ: “… Vậy sinh nhật anh?”

“Anh sẽ cố tranh thủ trở về trước sinh nhật.” Đưa tay vén tóc cô: “Em ngủ một mình không sợ chứ?”

“Sợ gì ạ?”

Trần Tri Ngộ cười đến ý tứ sâu xa, kề sát bên tai cô rủ rỉ mấy từ.

Mặt Tô Nam nóng bừng, duỗi tay đẩy anh ra.

Chẳng mấy chốc đã thu xếp xong hành lý, Trần Tri Ngộ nhìn đồng hồ, thấy còn hơn nửa tiếng mới đến giờ, lại không ngừng dặn dò ngược xuôi đủ chuyện, đến tận khi Tô Nam tụt hết kiên nhẫn, đưa tay bịt miệng anh: “Thầy Trần, anh phiền quá!”

Trần Tri Ngộ nhướn mày: “Em có tiền đồ rồi đấy!”

Tô Nam lập tức nằm bò lên lưng anh, tì cằm trên bờ vai vững chãi, hơi thở ấm áp chầm chậm phả bên tai anh: “Anh sắp đi rồi, có thể tranh thủ thời gian hôn em không.”

Trần Tri Ngộ thiếu điều cười sặc sụa.

Tô Nam tự công thành phá đảo, nghiêng người tới trước, chạm vào bờ môi anh.

Vừa định rút lui, Trần Tri Ngộ đã xoay người, giữ đầu cô áp xuống.

(Sen đá)

chapter content


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.