Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá

Chương 42: Đan tu nhu nhược không thể tự bảo vệ mình



Chỉ cần mình không thấy ngại, người ngại sẽ là người khác.

Không phải chỉ đi nhầm địa bàn tông môn khác thôi sao?

Không có gì to tát cả.

Tu sĩ xung quanh ngẩn người: “Mấy tên ngốc đi nhầm kia… là Trường Minh Tông?”

“Buồn cười ghê, Trường Minh Tông đợt này thú vị thế?”

Trong ấn tượng của bọn họ, Trường Minh Tông là tông môn nhạt nhòa, thiếu muối đến mức chẳng có nổi một tin đồn nào.

Với màn chào sân đặc sắc này, bọn họ đảm bảo, ngàn năm sau cũng sẽ không có màn xuất hiện nào khiến người ta ấn tượng sâu sắc như thế.

Tiết Dư chưa từng trải qua trường hợp xấu hổ thế này. Hắn cúi đầu, không dám đối mặt với các ánh mắt của các tu sĩ khác.

Diệp Kiều thì không ngán gì cả. Nàng thong dong phủi quần áo, sau đó vẫy tay với khán giả đang đánh giá mình, miệng cười tươi, dáng vẻ như lãnh đạo xuống nông thôn thị sát.

“…”

“Quang minh chính đại, không sợ phán xét. Mị thích kiểu người tưng tửng thế này.”

“Mị cũng thế, nàng ấy bò dậy, phủi cát trên áo, sau đó còn bình thản vẫy tay với chúng ta, da mặt chắc chắn rất dày, vừa khéo Trường Minh Tông thiếu kỳ tài thế này.”

Người bên cạnh lập tức gật đầu tán đồng.

Bọn họ cảm thấy so với bốn đại tông môn kia, Trường Minh Tông quá thật thà. Các tông môn khác có thể đánh nhau giành tài nguyên, chỉ có Trường Minh Tông là chưa bao giờ tranh giành.

Ngốc nghếch, ngây thơ, dễ lừa!

“Nghe nói tiểu sư muội của bọn họ là một Trúc Cơ linh căn trung phẩm.”

“Hả?” Có người nghe vậy thì ngây người: “Bọn họ thua hoài nên lú rồi à?”

Mặc kệ Trường Minh Tông đầu bị lừa đá hay là có kế hoạch nào đó, nhưng Trường Minh Tông cầm chắc kèo chót bảng.

Nghĩ thì nghĩ thế nhưng không ảnh hưởng đến việc thưởng thức sắc đẹp của các đệ tử chân truyền.

Năm người mặc tông phục đỏ rực diễm lệ, tơ vàng phác họa nét tường vân, nhìn bắt mắt hơn tông phục của các tông môn khác.

Dưới sự dẫn dắt của Diệp Kiều, ba người vốn còn cảm thấy không được tự nhiên, dần dần cũng bình tĩnh bước về phía trước.

Lúc bọn họ đi ngang qua, Sở Hành Chi định mở miệng chế giễu, nào ngờ Diệp Kiều không thèm đếm xỉa đến hắn, đi một lèo.

Khóe miệng vừa nhếch lên lập tức cứng lại. Hắn quay đầu, nhìn thấy Minh Huyền, định mở miệng nói gì đó, nhưng Minh Huyền cũng không thèm nhìn hắn, đi thẳng về phía trước.

Sở Hành Chi cười không nổi: “…”

A a a, chờ vào bí cảnh, hắn nhất định phải cho đám người Trường Minh Tông biết thế nào là đẹp mặt!

“Diệp Kiều!” Đoạn Hoành Đao ngồi ở khu vực dành cho Thành Phong Tông cười phẩy tay với nàng.

Diệp Kiều nghe thấy giọng nói quen thuộc, nghiêng đầu nhìn qua.

Sau đó nàng bị tông phục sắc vàng chói mù mắt.

Tự nhiên Diệp Kiều cảm thấy tông phục nhà mình cũng đẹp, màu cũng dịu, đỏ xinh, đỏ đẹp, đỏ dễ thương.

“Trật tự.” Đại sư huynh vỗ cái bốp vào đầu Đoạn Hoành Đao. Hắn không hiểu, tiểu sư đệ chỉ mới ra ngoài rèn luyện một chuyến, sao lại thân với đệ tử của Trường Minh Tông như thế. Nàng ta chỉ mới đến cảnh giới Trúc Cơ, thân phận chẳng khác gì con kiến ở đại hội tông môn này.

Thế mà tiểu sư đệ nhà mình lại nhiệt tình đu bám.

Đoạn Hoành Đao ôm đầu, buồn bực lẩm nhẩm: “Huynh không hiểu đâu.” Huynh không hiểu Diệp Kiều đáng sợ thế nào đâu.

Bí cảnh Hư Vô mở cổng, các đệ tử lần lượt bước vào. Trên khán đài, mọi người kích động reo hò.

Đại hội tông môn chính thức bắt đầu!

Bí cảnh sẽ thả ngẫu nhiên từng người xuống một một địa điểm nào đó. Diệp Kiều khá may mắn, không bị cô đơn, nàng rơi cùng một chỗ với Tiết Dư.

Cảm giác khi vào bí cảnh chỉ có một chữ “lạnh”. Hiện tại thời gian trong đây đang là buổi tối. Tiết Dư thả thần thức thăm dò xung quanh. Không có gì nguy hiểm, hai người quyết định ngồi xuống.

Trên đầu là con gà con lông xù, Diệp Kiều gác cằm lên cánh tay đang chống trên đầu gối, đầu óc suy tư về nơi xa xăm.

Địa hình trong bí cảnh rất phức tạp, sơ sẩy một chút là có khả năng gặp được nguy hiểm. Cho nên vì đề phòng xảy ra chuyện, hai người quyết định nghỉ ngơi tại chỗ.

Đoạn Dự ở bên ngoài nhìn thấy tình hình này thì cau mày.

“Diệp Kiều đi cùng với Tiết Dư, con bé đó mới chỉ sơ kỳ Trúc Cơ, sao có thể bảo vệ Tiết Dư được?”

Đám người Minh Huyền cũng lần lượt rơi xuống những địa điểm khác. Tần Phạn Phạn không lo lắng về ba người kia, vì bọn họ đều có năng lực bảo vệ bản thân.

Nhưng Tiết Dư là đan tu, một khi gặp phải kiếm tu, hắn chỉ có nước bị loại trừ.

Thành thật mà nói, đan tu yếu hơn phù tu khá nhiều. Bọn họ chỉ có thể cung cấp đan dược cho đồng đội, nếu bàn về đánh nhau, bọn họ chẳng khác gì phế vật.

Hiển nhiên Tiết Dư cũng tự nhận biết điều này. Hắn đánh giá tình hình xung quanh rồi nói: “Chúng ta vẫn nên tranh thủ tìm đám người đại sư huynh thôi.”

Ban đêm yêu thú xuất hiện rất nhiều. Có Tiết Dư thả thần thức thăm dò tình hình, hoàn toàn không cần mình góp sức, Diệp Kiều dứt khoát ôm KFC vào lòng để sưởi ấm. KFC tức giận liên tục kêu chíp chíp kháng nghị nhưng Diệp Kiều làm lơ. Nàng lấy Ố Dề khảy bụi cỏ, đập mấy nhánh cây, vui vẻ đi trước mở đường.

Trong lòng ngực mỗi người đều có một viên Đá Lưu Ảnh để truyền tình hình cho các tu sĩ ngoại giới. So về mặt công năng, nó na ná với live stream ở thế giới hiện đại.

Thế nên, hơn phân nửa tu sĩ ở giới tu chân đều dán mắt vào hình ảnh mà Đá Lưu Ảnh truyền ra, sợ bỏ lỡ màn gì đó đặc sắc.

Có tu sĩ nhìn thấy tình huống bên Vấn Kiếm Tông, nhỏ giọng bình luận:

“Hình như Sở Hành Chi muốn đi tìm người của Trường Minh Tông tính sổ.”

Hai tông môn oán hận chất chứa đã lâu. Trước khi đại hội bắt đầu thì không được phép đánh nhau, còn hiện tại thì có thù báo thù, có oán trả oán.

“Hình như đúng thế thật, Trường Minh Tông bên kia chỉ có Tiết Dư cùng sư muội tu vi Trúc Cơ. Chẳng lẽ hai người này mới ngày đầu tiên đã bị loại?”

“Tiếc ghê!” Nhưng cũng nằm trong dự kiến.

Mỗi lần đại hội, Trường Minh Tông đều bị loại đầu tiên. Sở Hành Chi thực lực không yếu, tu vi sơ kỳ Kim Đan. Kiếm của hắn cũng là linh khí có tiếng trong bảng xếp hạng hai mươi linh khí mạnh nhất. Trường Minh Tông chỉ có Mộc Trọng Hi và Chu Hành Vân có thể đánh bại hắn.

Nhưng xui xẻo thay, họ lại bị tách nhóm.

Lần đầu tiên tham gia đại hội, Diệp Kiều mờ mịt chưa hiểu quy tắc thi đấu. Tiết Dư tri kỷ giải đáp cho nàng: “Nhiệm vụ chủ yếu là săn giết yêu thú, tông môn nào giết nhiều nhất thì tông môn đó thắng. Thẻ thân phận đại diện cho muội. Thẻ thân phận bị bóp nát nghĩa là muội bị loại, trên ngọc giản có ghi chép xếp hạng của mỗi cá nhân.”

Tiết Dư lấy ngọc giản ra cho nàng xem: “Hiện tại đứng đầu là Diệp Thanh Hàn. Thứ hai là Tần Hoài của Thành Phong Tông. Thứ ba là Tống Hàn Thanh.”

Tốc độ của mấy người này rất nhanh, vừa vào bí cảnh đã bắt đầu hành động.

“Thì ra là thế.” Diệp Kiều hơi kéo dài ngữ điệu, tỏ vẻ đã hiểu.

Thực tế, so với sự nhanh nhẹn, vừa vào bí cảnh đã tập trung thi đấu của các tông môn khác, trạng thái của hai người Trường Minh Tông hoàn toàn khác biệt.

Diệp Kiều ném thẻ thân phận vào túi không gian: “Dù sao thì mình còn tận năm ngày, cứ để bọn họ săn trước đi.”

Tiết Dư gật đầu đồng ý: “Chúng ta cứ chờ ở đây vậy.”

Nghe thấy đoạn đối thoại của hai đứa đệ tử không có chí cầu tiến nào đó, trưởng lão Triệu đỡ trán.

Lão đã nói mà, không thể chơi chung với Diệp Kiều được, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, chơi thân quá sẽ bị lây bệnh.

Rõ ràng trước kia Tiết Dư là một mầm non chính nghĩa ngay thẳng, chăm ngoan…

Người trong khán phòng xì xào thảo luận:

“Cười xỉu, người bên Vấn Kiếm Tông thì vào sinh ra tử, đao kiếm chém không ngừng. Tới lượt Trường Minh Tông thì phong cách hoàn toàn trái ngược, dáng vẻ cứ như hai cụ đang tản bộ hóng gió.”

“Miêu tả hơi quá nhưng không sai!”

Còn sai sao?

Diệp Kiều và Tiết Dư, người này so với người kia càng nhàn nhã, dáng vẻ cà lơ phất phơ như đang đi du lịch, không hề có chút vội vã.

Tiết Dư không có dự tính nâng cao vị thứ xếp hạng nên không hề vội.

Còn Diệp Kiều thì biết tiếp theo sẽ có diễn biến gì nên càng không vội. Trong cốt truyện, khi đại hội diễn ra, nam chính, nữ chính nổi bật nhất, nhất cử thành danh, thiên hạ ai cũng biết.

Và trong trận này, người đầu tiên bị loại chính là Tiết Dư.

Cho nên, tiếp theo chắc chắn sẽ có người đến “giao lưu” với bọn họ. Dù sao thì ở trong bí cảnh, đan tu là người dễ xử lý nhất, là con mồi ngon mà người người nhắm đến.

Nàng phải nghĩ cách giúp tam sư huynh sống đến cuối màn chơi.

“Tam sư huynh.” Cân nhắc hồi lâu, Diệp Kiều hỏi: “Nếu có một kiếm tu tu vi Kim Đan đánh huynh, thì xác suất huynh không bị loại là bao nhiêu?”

Tiết Dư rũ mắt, buông xuôi: “Huynh chỉ là một đan tu yếu đuối.” Trông cậy vào đan tu có thể đánh nhau, chẳng bằng trông cậy vào con heo có thể leo cây.

Hắn hiểu sự băn khoăn của tiểu sư muội. Từ trước đến nay người đầu tiên bị loại bỏ ở đại hội tông môn chính là đan tu. Đan tu vốn không có chỉ số vũ lực cao để tự bảo vệ mình, nếu bị người khác tìm được thì chỉ có thể chấp nhận số phận bị loại trừ.

Diệp Kiều suy nghĩ gì đó, bỗng nhiên vỗ tay: “Đúng rồi, tam sư huynh, huynh có đan lô không?”

Tiết Dư gật đầu: “Có.”

Họ Tiết là thế gia đan tu. Hắn là con cái của dòng chính, đan lô sử dụng xưa giờ đều là hàng thượng phẩm. Trong túi không gian của hắn lúc nào cũng có ít nhất là năm lò đan lô với đủ kiểu dáng mẫu mã.

Diệp Kiều chỉ thuận miệng hỏi bừa, không ngờ là có thật. Nàng hứng thú nói: “Có thể cho muội sờ không?”

Tiết Dư vui vẻ đồng ý lấy ra một lò đan lô từ túi không gian đưa cho nàng.

Đan lô lớn bằng lòng bàn tay, Tiết Dư truyền khí linh vào, ngay lập tức nó biến lớn. Đan lô màu đỏ đậm, quanh thân khắc hoa văn phức tạp, vừa nhìn đã biết giá rất mắc.

Diệp Kiều đưa tay sờ mó, cánh môi hơi giật giật, dáng vẻ nóng lòng muốn thử, miệng lẩm bẩm: “Chà… cái này chắc nặng lắm nhỉ?”

Tiết Dư: “Hửm?” Hắn không theo kịp suy nghĩ của Diệp Kiều, theo bản năng trả lời: “Phải, rất nặng.”

Đan lô lớn như vậy, nếu không thu nhỏ thì nó nặng đến năm chục ký.

“Thật hả?” Mắt Diệp Kiều sáng rực: “Thế có thể thử xem sao?”

Thử xem gì cơ?

Hắn ngơ ngác: “Thử gì cơ?”

“Không có gì.” Đối diện ánh mắt khó hiểu của Tiết Dư, nàng cười tủm tỉm nói: “Lát nữa, huynh nghe muội chỉ huy nhé, sư huynh Tiết.”

Trước kia, khi vào bí cảnh, đồng bọn sư huynh đệ là đám không đáng tin, Tiết Dư luôn là người đảm nhận chức vụ chỉ huy, dần dần cũng thành thói quen.

Bây giờ đột nhiên nghe Diệp Kiều nói như thế, Tiết Dư nghĩ đến lần vào tiểu bí cảnh với nàng, cánh môi hơi động đậy, sau đó ma xui quỷ khiến lại đồng ý.

Ở một diễn biến khác, Sở Hành Chi tiện tay bổ đôi yêu thú. Hắn nghiêng đầu nói với tiểu sư muội: “Chúng ta đi tìm đám người Trường Minh Tông và Bích Thủy Tông. Bóp nát thẻ thân phận Tiết Dư và Minh Huyền trước, đám người Trường Minh Tông sẽ không còn sức ngoe nguẩy nữa.”

Phù tu và đan tu có tác dụng như pháp sư và vú em, một khi hệ hỗ trợ bay màu thì ba đứa hệ chiến còn lại trước sau gì cũng nghẻo.

Chúc Ưu gật đầu, hỏi: “Xử luôn người tên Diệp Kiều nữa.”

Một người chỉ mới Trúc Cơ sao có gan đến tham gia đại hội tông môn? Chúc Ưu không nghĩ ra. Loại người thế này, một là được đặt cách đi cửa sau, hai là át chủ bài của Trường Minh Tông. Dù là loại nào, nàng cũng sẽ loại trừ nàng ta.

Sở Hành Chi tùy ý gật đầu: “Giao cho huynh là được.” Một kẻ chỉ mới Trúc Cơ không đáng hắn phải để tâm.

Địa điểm bí cảnh thả xuống đều là những điểm cố định, chỉ có thả ai xuống là ngẫu nhiên. Thế nên hắn ngự kiếm tìm một vòng là nhìn thấy tổ hai người đang tản bộ.

Mấy hôm trước thì trào phúng, hôm nay thì làm lơ hắn. Thù mới thêm hận cũ, Sở Hành Chi chém mạnh xuống dưới. Chiêu thức hung hiểm, không chút nương tay.

Lúc Sở Hành Chi lại gần, Tiết Dư đã nhận ra. Hắn kéo sư muội lùi về sau hai bước, né được một kiếm kia.

Bụi văng tung tóe, kiếm khí lạnh thấu xương chém mạnh xuống đất tạo thành một vết nứt dài. Sở Hành Chi cười lạnh: “Không có Chu Hành Vân và Mộc Trọng Hi sao?”

“Nói chuyện ít có vô nghĩa.” Diệp Kiều không hề cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn có tâm tình cười nhạo hắn: “Nếu các huynh ấy ở đây, mi còn có thể đắc ý được sao?”

Hiếm khi nào Sở Hành Chi lại bình tĩnh không bị chọc giận. Hắn híp mắt: “Sắp thành kẻ thứ nhất bị loại mà còn lẻo mép như vậy.”

Bí cảnh mở ra chưa được bao lâu đã bị loại, sau khi ra ngoài chắc chắn sẽ phải hứng chịu sự cười nhạo và chế giễu.

Hắn cười lạnh, Diệp Kiều biết ngự kiếm, phải tốn chút công phu mới bắt được nhưng nàng ta chỉ là một Trúc Cơ, dù bị loại trừ sớm cũng không có tác dụng gì. Cho nên mục tiêu của hắn chính là Tiết Dư.

Sở Hành Chi ngưng linh lực trong tay, sau đó chém về phía Tiết Dư với khí thế chẻ tre.

Tiết Dư vận dụng Đạp Thanh Phong tránh một kích. Tiết Dư quay đầu nhìn lại, phát hiện Sở Hành Chi tung một đạp về phía bụng hắn.

Tuy cùng là kỳ Kim Đan, nhưng kiếm tu mạnh hơn với vô số kiểu tấn công. Tiết Dư nhanh chóng lui lại. Nhưng hệ hỗ trợ sao đỡ được hệ chiến, sau mấy đợt tránh né hắn vẫn không thoát được liên hoàn truy kích của Sở Hành Chi.

Đột nhiên âm thanh của Diệp Kiều vang lên từ phía sau: “Tam sư huynh, đan lô của huynh đâu?”

Đan…đan lô?

Tiết Dư sửng sốt.

Mắt thấy Sở Hành Chi với nụ cười đắc thắng đang nhào đến, Diệp Kiều hô tô: “Đập hắn!!”

Tiết Dư nhìn Sở Hành Chi đang bổ nhào đến chém minh, tay chân hơi hoảng loạn. Nghe câu nói của Diệp Kiều, hắn trố mắt ra, sau đó theo bản năng phóng to đan lô trong tay rồi đập mạnh lên đầu Sở Hành Chi.

Một tên đan tu đột nhiên động thủ, ai cũng không ngờ tới.

Chỉ nghe “bốp” một tiếng, Sở Hành Chi bị đập đến choáng váng, ngã phịch xuống đất.

Đều là sơ kỳ Kim Đan, một kích của Tiết Dư trực tiếp khiến hắn ngã xuống đất.

Trong phút chốc, Sở Hành Chi không gượng dậy nổi. Hắn phun ra một bụm máu, hai mắt nhìn lăm lăm về phía trước bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Cái lùm mía, sao bảo đan tu là đám người yếu đuối không thể bảo vệ bản thân?!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.