Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá

Chương 16: Đó chính là kiếm cốt trời sinh



Mức độ nguy hiểm của tiểu bí cảnh không cao. Loại bí cảnh thế này Tiết Dư đã vào rèn luyện không dưới hai mươi lần. Hắn thành thạo dẫn sư huynh muội đi vào. Khí linh càng dày đặc, hàng ngon xuất hiện càng nhiều, vị trí của bọn họ càng gần trung tâm. Diệp Kiều có thể cảm nhận được khí linh trong cơ thể đang nhảy tán loạn.

“Chắc rằng trong đây có không ít hàng ngon đấy.” Người tới nơi này ngoài bọn họ còn có đám người của Nguyệt Thanh Tông. Tiết Dư lo lắng hàng ngon sẽ bị người khác nhanh chân lấy trước.

Ngay vị trí trung tâm bí cảnh là một mảnh đất được phủ màu diệp lục xanh biếc đẹp đẽ của linh thực. Một mùi hương thơm ngát thấm vào ruột gan, chỉ ngửi thôi, đầu óc đã thanh tỉnh.

“Đó là cỏ Thanh Tâm.”

Đây chính là loại linh thực Tiết Dư từng ngồi canh me cả buổi, sau đó bị đám người Nguyệt Thanh Tông nẫng tay trên. Hắn còn từng vì thế tiếc nuối hồi lâu. Không ngờ lúc này, hắn sẽ gặp được một bãi cỏ Thanh Tâm rộng lớn như thế ở bí cảnh này.

Hiện tại, hắn đang cảm thấy rất phấn khích.

Còn Diệp Kiều thì đang âm thầm gõ bàn tính lách tách trong đầu, nếu lấy hết bãi cỏ Thanh Tâm này luyện chế thành đan dược, nàng sẽ hốt được bao nhiêu bạc.

“Mau nhổ nhanh. Nếu không sẽ có người đến cướp đấy.” Thanh niên từng trải qua đau thương bị cướp cỏ- Tiết Dư nhanh nhảu nhắc nhở: “Cố gắng đừng làm hỏng rễ, ta có thể đem chúng về trồng ở Đan Phong.”

Bốn người chia nhau hành động, Diệp Kiều và Minh Huyền cùng nhổ cỏ Thanh Tâm ở một phía. Nàng vừa ngồi xuống, vươn tay muốn nhổ thì có một lá bùa bay đến. Mắt thấy lá bùa sắp bắn trúng Diệp Kiều, Minh Huyền nhanh tay ném bùa Kim Cang ngăn cản công kích.

Đến khi lá bùa kia rơi xuống đất, Minh Huyền nhìn thấy hoa văn trên bùa thì biến sắc: “Bùa Nổ”

Nếu không phải hắn kịp thời ngăn cản, lá bùa này sẽ bắn trúng tiểu sư muội đang ở kỳ Luyện Khí của hắn. Lúc đó, Diệp Kiều không chết cũng bị nổ văng ra xa.

Tống Hàn Thanh vẻ mặt điềm nhiên, một tay chắp sau lưng, môt tay quơ quơ một lá bùa: “Phản xạ không tồi.”

Minh Huyền lập tức cảnh giác nhìn Tống Hàn Thanh. Hắn vươn tay kéo Diệp Kiều ra sau lưng, cơ thể dịch chuyển che chắn cho nàng. Hắn xem như đã rõ, đám đệ tử chân truyền Nguyệt Thanh Tông không phải là kẻ lương thiện.

Thế trận giằng co hai bên đã hấp dẫn sự chú ý của các tán tu đang ở gần đó. Hóng hớt là đam mê bất tận của nhân loại, cho nên vốn dĩ khu vực này còn đang vắng người, chưa được bao lâu sau đã có nhiều người tụ lại.

Mặt Minh Huyền đen như đít nồi.

Tống Hàn Thanh thấy thế, lập tức bày trận pháp, ngăn cấm các tán tu đi vào.

Trong suy nghĩ của hắn, nếu hắn đã nhìn thấy, thì cả bãi cỏ Thanh Tâm này là của Nguyệt Thanh Tông hắn, những người khác đừng mơ nhổ được một cọng.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Kiều không nhịn được cà khịa: “Cũng biết giữ đồ ghê nhỉ?”

Minh Huyền phụt cười. Hắn bị giọng điệu của nàng chọc cười: “Còn không phải à? Muội xem kìa, trông có giống cờ hó giữ đồ không?”

Sư huynh muội hai người kẻ tung người hứng, vẻ mặt của Tống Hàn Thanh nhanh chóng đen như mực.

Hàng lông mày xinh đẹp của Vân Thước nhíu lại: “Sao các người lại ăn nói khó nghe như vậy?”

Sao hai tên tán tu này lại bất lịch sự như vậy? Trong lòng nàng ta cảm thấy hơi khó chịu.

Minh Huyền nhạt nhẽo liếc nàng ta một cái, giọng điệu gợi đòn: “Bọn ta nhắc đến mi hay sao mà mi nhận vội thế?”

Diệp Kiều cười xỉu. Mồm miệng nhị sư huynh rất gợi đòn nhưng nếu không cà khịa người một nhà thì nghe hắn kháy thiên hạ rất vui tai.

Từ trước đến nay Vân Thước luôn được yêu chiều, sau khi vào tiên môn cũng chưa từng bị làm mất mặt như vậy, thế nên vẻ mặt lập tức hiện lên sự uất ức, môi bặm lại, mắt đỏ hoe.

Minh Huyền ngớ người: “Khóc?”

Chỉ có thế đã khóc? Hắn còn nhớ, ngày nào hắn cũng chận đầu tiểu sư muội, cà khịa nàng là nấm lùn di động, Diệp Kiều chỉ yên lặng vung tay đấm hắn một cái.

Tô Trạc nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Vân Thước mà tim như rỉ máu. Hắn vội vàng lau nước mắt cho nàng ta, sau đó cảnh cáo hai người kia: “Bọn ta là đệ tử chân truyền của Nguyệt Thanh Tông. Đây là tiểu sư muội của ta.”

Hắm thầm ám chỉ, bốn tên này nên biết điều một chút.

“Quào, đệ tử chân truyền luôn á?” Mộc Trọng Hi nghe thấy động tĩnh lập tức chạy đến, vừa khéo hắn nghe được lời Tô Trạc nói. Đuôi lông mày hắn nhếch lên, ngoác miệng nói: “Dữ dội vậy sao?”

Tiết Dư giương mắt đoán tán tu đang vây xem ở bên ngoài kết giới.

Bên ngoài đã bắt đầu có những giọng nói bàn tán xôn xao.

“Nguyệt Thanh Tông? Hèn gì lại chảnh chọe như thế.”

“Tội nghiệp, tội nghiệp, chọc ai không chọc, lại chọc trúng tổ ong vò vẽ Nguyệt Thanh Tông.”

“Bọn họ không biết tiểu sư muội là sinh mạng của Nguyệt Thanh Tông à? Dám chọc Vân Thước khóc, chơi hơi bậy rồi đó.”

“Tiểu sư muội người ta là con gái, sao đám tán tu kia lại mở miệng nói năng dơ bẩn như thế.”

Đệ tử chân truyền của mỗi tông môn, hầu hết, người người đều hiểu rõ một hai. Chỉ cần có thiên phú cao, phần lớn tu sĩ giới tu chân sẽ tò mò muốn biết.

Vân Thước lại có tư chất tốt, ngàn dặm mới tìm được một người. Có tán tu biết về nàng ta cũng không có gì lạ.

Nhưng điều khiến Tiết Dư bất mãn là chỉ có Vân Thước là tiểu sư muội, là người cần được che chở thôi à? Tiểu sư muội bọn họ vừa bị Tống Hàn Thanh đánh lén kia kìa, sao không thấy ai lên tiếng bênh vực kẻ yếu?

Hắn kiềm nén cơn bực dọc này xuống, cất chất giọng lạnh te, nói: “Thì ra là các đạo hữu Nguyệt Thanh Tông.”

Sau đó Tiết Dư lập tức chỉnh lại hướng đề tài: “Nhưng mà, mi vừa xuất hiện đã tấn công tiểu sư muội của bọn ta, như thế này cũng đâu thích hợp? Nếu không phải nhị sư huynh ta phản xạ tốt, tiểu sư muội bọn ta đã bị thương rồi.”

Nghe Tiết Dư nói, vẻ mặt Tống Hàn Thanh càng thể hiện sự khinh thường. Chỉ là một đệ tử của tiểu môn phái, bị hắn đánh bị thương thì làm được gì hắn?

Hắn lạnh lùng đe dọa: “Bị thương thì thôi, dù sao cũng không đánh trúng, cho dù có đánh trúng, bọn mi còn muốn ta xin lỗi sao? Bọn mi chỉ là tiểu môn phái, gan lớn như vậy sao? Nguyệt Thanh Tông đã không so đo với mi, sao mi dám được một tấc lại muốn tiến một thước?”

Chúng tán tu xung quanh gật đầu hùa theo.

“A a a a, Tống Hàn Thanh đẹp bá cháy!!!”

“Lần đầu tiên vào bí cảnh được nhìn thấy đệ tử chân truyền. Tuyệt quá xá!!!”

Diệp Kiều nghe thấy âm thanh xung quanh mà cạn lời.

Hay lắm, đều là đám simp chúa của Nguyệt Thanh Tông!

Tống Hàn Thanh nói xong, khinh thường không thèm nhìn bọn họ, cười lạnh đi vào bãi cỏ Thanh Tâm bắt đầu hái linh thực cất vào túi không gian. Tô Trạc thấy thế cũng nhanh chóng gia nhập, cẩn thận nhổ cỏ Thanh Tâm.

Nhìn một màn xảy ra trước mắt, Mộc Trọng Hi tức đến nghiến răng nghiến lợi. Đang định nói lý lẽ với hai tên kia thì hắn bị Diệp Kiều ngăn lại.

“Tứ sư huynh.” Nàng nói thầm. Không biết nghĩ đến điều gì, nàng cười híp mắt, rồi bày ra dáng vẻ vô (số) tội: “Huynh mạnh hơn tên Tống Hàn Thanh kia không?”

Vấn đề này, tương đương với việc hỏi một người đàn ông rằng hắn có năng lực hay không.

Mộc Trọng Hi lập tức trả lời: “Huynh có thể đánh thắng ba tên Tống Hàn Thanh.”

Sức chiến đấu của phù tu không mạnh. Một khi đánh giáp lá cà, bọn họ chắc chắn không thoát khỏi số phận bị bón hành. Thế nên Mộc Trọng Hi không hề nói quá.

Mắt Diệp Kiều sáng rực: “Vậy huynh bón hành cho hắn đi.”

Mộc Trọng Hi sửng sốt: “Thế… thế này không ổn lắm đâu.”

Trường Minh Tông luôn nổi tiếng với tính tình hiền lành, thích giúp đỡ người khác, là những con cừu non ngok nghek. Tính tình các trưởng lão cũng không khác mấy, người này thật thà, thẳng tính hơn người kia.

Trong nhận thức của Mộc Trọng Hi, hành vi đánh đuổi kẻ khác để độc chiếm tài nguyên không phải là hành vi của đệ tử chính đạo.

Diệp Kiều đẩy hắn về phía bãi cỏ: “Sao lại không ổn?” Diệp Kiều thì thầm dụ dỗ: “Năm xưa muội đọc sách là để tĩnh tâm “đàm đạo” cùng những kẻ không biết điều. Và hiện tại, muội học kiếm cũng để tĩnh tâm “đàm đạo” cùng những kẻ gì cũng biết chỉ có biết điều là không biết. Một vị hiền triết đã từng nói, kiếm trong tay, chúng sanh bình đẳng!”

Kiếm tu học kiếm là để động thủ chứ không phải động khẩu!

Lời Diệp Kiều nói nghe rất vô lý nhưng lại rất thuyết phục! Mặt trời chân lí chói qua tim-Mộc Trọng Hi: Rất hợp lý!

Kiếm tu bọn họ mạnh như thế tại sao lại không dùng nắm đấm nói chuyện, nói lý lẽ làm cái khỉ gì?

“Tiến lên tứ sư huynh.” Diệp Kiều đẩy mạnh hắn về phía trước: “Tứ sư huynh giỏii nhất, lợi hại nhất!”

Nhìn thấy ánh mắt tràn ngập niềm tin và hi vọng của tiểu sư muội, một chút do dự trong Mộc Trọng Hi bốc hơi sạch.

“Được!” Mộc Trọng Hi gật đầu, vươn tay rút kiếm. Trong nháy mắt, khí linh bạo phát, bóng kiếm màu trắng xẹt qua. Trong khoảnh khắc đó, dù là kiếm của tán tu bên ngoài kết giới hay là huyền kiếm bên hông Diệp Kiều đều cùng lúc rung lắc.

Đây chính là kiếm cốt trời sinh!

Là thiên tài kiếm đạo có số lượng chỉ đếm được trên đầu ngón tay của toàn bộ giới tu chân.

Diệp Kiều thừa nhận, khoảnh khắc kiếm khí bành trướng, nàng đã bị tứ sư huynh ngày thường không đàng hoàng này hút hồn.

Một giây trước khi Mộc Trọng Hi rút kiếm, Tống Hàn Thanh cảm giác được nguy hiểm, lập tức buông linh thực trong tay, vội vã lùi về sau.

Nhưng vẫn chậm một bước, bùa Kim Cang trên người hắn bị đánh rách.

Mọi người nghẹn họng nhìn chăm chăm.

Tô Trạc không dám tin tưởng: “Rách?”

Đây là bùa chú mà Tống sư huynh luyện chế một năm trời. Nghe nói có thể đỡ được một đòn toàn kích của tu sĩ Kim Đan. Nào ngờ hôm nay, lá bùa ấy bị đánh rách đơn giản như vậy? Đó chỉ là một luồng kiếm khí? Sao có thể làm được?

Tống Hàn Thanh cắn chặt răng.

Nếu không có bùa Kim Cang này, luồng kiếm khí kia mà đánh trúng mình, không què cũng bị trọng thương! Cái đám tán tu chết tiệt này từ đâu chui ra vậy?

Tống Hàn Thanh kiềm nén cơn giận, không dám tùy ý hành động nữa. Hắn nhìn chằm chằm vào đám người kia, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống họ.

“Tới đây, nhị sư huynh, tam sư huynh.” Diệp Kiều mặc kệ đám người Nguyệt Thanh Tông, vui vẻ phất tay gọi hai sư huynh vẫn còn ngơ ngác trước cảnh tượng vừa rồi.

Minh Huyền nhìn tiểu sư muội và Mộc Trọng Hi hăng hái thu hoạch linh thực. Hắn có chút cắn rứt lương tâm, nói: “Không chừa lại cho những người khác sao?”

“Tại sao phải chừa lại?” Vẻ mặt Diệp Kiều như hận sắt không rèn thành thép nhìn Minh Huyền. Nàng đã hiểu tại sao nhiều năm như vậy Trường Minh Tông vẫn xếp chót bảng. Mấy con cừu ngok nghek tâm địa thánh mẫu này không chót bảng thì còn ai chót bảng!

“Huynh đừng nghe trưởng lão Triệu và trưởng lão Đoạn lảm nhảm.” Nàng điên cuồng làm công tác tư tưởng – tẩy não bọn hắn: “Cái gì mà đi con đường người khác không đi? Người ta đi đường nào, mình giành đường đó, để họ hết đường có thể đi!”

Nguyệt Thanh Tông không biết xấu hổ, Trường Minh Tông bọn họ cũng có thể!

“Vật chết để da, người chết để tiếng. Tiếng xấu cũng là tiếng! Người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch! Chỉ cần chúng ta không ngại, người ngại sẽ là người khác! Mau lên đi nhị sư huynh, tam sư huynh, nếu không bọn họ sẽ chạy đến cướp mất.”

Sau một hồi Diệp Kiều tẩy não nhiệt tình, Tiết Dư và Minh Huyền như thể thấy được mặt trời chân lí.

Đúng thế! Tại sao bọn họ luôn là người phải nhẫn nhịn? Nhẫn nhịn có mài ra cơm được không? Có cái nịt, lúc nào bọn hắn cũng bị bắt nạt!

Sau khi được Diệp Kiều khuyên bảo, khai sáng, ba đệ tử của Trường Minh Tông cuối cùng cũng sa đọa, buông thả đạo đức, ruồng bỏ phẩm chất nhường nhịn đạo hữu, công khai độc chiếm cả một vùng cỏ Thanh Tâm.

Tô Trạc giận tím người: “Bọn mi có biết viết hai chữ xấu hổ nữa không hả?”

“Bọn ta cướp được bằng thực lực. Mắc gì lại mắng bọn ta không biết xấu hổ?” Tiết Dư, ngữ điệu ôn hòa, đoan chính phản bác lại.

Tiết Dư phát hiện, mặc dù hành vi thế này hơi mất phẩm hạnh nhưng mà nó vui!

Lúc trước mỗi lần đi ra ngoài rèn chuyện, luôn bị các loại quy tắc trói buộc, lần nào cũng mệt như chóa. Bây giờ mỗi ngày đi theo sư muội cháy nhà hôi của, cuộc sống quả nhiên là thoải mái, vui vẻ hơn nhất nhiều. Tuổi trẻ mà, cái nào vui thì mình ưu tiên~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.