Mộc Tín Xa là đưa lưng về phía Anh Dạ Mạc, cho nên Anh Dạ Mạc nhìn không thấy trên mặt y là biểu tình gì, nhưng ngữ khí nghe lên chính là quái, cảm giác tựa hồ ẩn hàm lưu luyến không rời?
Nhưng Anh Dạ Mạc lựa chọn xem nhẹ giọng nói quái dị kia, đại khái là hắn suy nghĩ nhiều quá đi?
“Cho nên?”
“Dạ Mạc… Ngươi là không phải thực chán ghét ta…? Bằng không… Vì cái gì tổng đối ta lạnh nhạt như thế…?” Mộc Tín Xa chuyển đầu qua, thành khẩn nhìn Anh Dạ Mạc, hỏi hỏi.
Anh Dạ Mạc hoàn toàn không nghĩ tới y lại hỏi loại vấn đề này, nhưng lại hỏi .. chân thành như thế?
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá, ta không chán ghét ngươi.” Cho dù nếu không thích, ngươi ngày mai cũng phải đi rồi, cũng không cần nói trắng đen.
“Thật sự…?” ánh mắt Mộc Tín Xa lóe lóe.
“Thật sự.” Chắc vậy, Anh Dạ Mạc trả lời.
“Vậy… Ngươi… Thích ta sao?” Mộc Tín Xa đột nhiên hướng đến gần Anh Dạ Mạc từng bước, nhìn ánh mắt hắn hỏi.
Cái này làm Anh Dạ Mạc thật sự bị dọa, hắn thật không ngờ Mộc Tín Xa lại không bình thường đến loại tình trạng này, bọn họ căn bản ngay cả bằng hữu đều không có? Cái gì mà có thích hay không…
“Không có cái gì thích hay không thích, không phải chúng ta mới nhận thức hai ngày?” Anh Dạ Mạc hơi hơi lui từng bước, trừ bỏ khoảng cách một chút, cũng không cố ý tránh ánh mắt y nhìn thẳng hắn.
Mộc Tín Xa đầu nhanh chóng xoay chuyển một chút, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại đi đến gần hắn, lần này là trực tiếp ôm lấy thắt lưng Anh Dạ Mạc.
“Chính là… Ta thích ngươi…” Mộc Tín Xa ngẩng đầu, nhìn Anh Dạ Mạc cao hơn mình một đoạn, ngữ khí nói có bao nhiêu mờ ám.
Hẳn là muốn trực tiếp đẩy đối phương ra, nhưng thình lình xảy ra tiếp xúc cùng tỏ tình làm cho đầu Anh Dạ Mạc xoay quanh, hắn một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể cúi đầu nhìn tên mạc danh kỳ diệu này.
Kế tiếp động tác Mộc Tín Xa lại lớn mật hơn nữa, y đưa tay vòng qua cổ của Anh Dạ Mạc kéo đầu hắn xuống, nhấc chân, hôn lên môi hắn.
“Ta thật sự… Thực thích ngươi…” Mộc Tín Xa điểm nhẹ môi hắn một chút,sau đó lại đối hắn nói như thế.
Anh Dạ Mạc đột nhiên ngăn y ôm trụ tay mình, hơn nữa đẩy y ra.
Cái này làm hắn hoàn toàn thanh tỉnh, hắn lạnh lùng nhìn Mộc Tín Xa liếc mắt một cái, rồi liền xoay người rời đi, ngay cả một câu cũng chưa nói.
Mộc Tín Xa ở phía sau nhìn bóng dáng hắn rời đi, cười cười.
Y giống như dọa đến hắn?
Nhưng là, thật sự rất muốn mà. y rất muốn Anh Dạ Mạc.
*-*-*-*-*-*
Anh Da Mạc phụ trách trong Anh Bang chính là sòng bạc quy lớn – Bất Lạc Thành.
Bất Lạc Thành quy mô tuy rằng không thể so sánh tiêu chuẩn quốc tế Las Vegas, nhưng nó nhất định cũng đạt trình độ hào hoa xa xỉ, mà nơi này không giống Dạ Sắc hạn chế đường nhân vật tới chơi, phần tử xuất nhập rất phức tạp, vọng tưởng một đêm làm giàu mà két cục lại tương phản là người của mọi tầng lớp.
Ở trong sòng bạc người muôn hình muôn vẻ thấy nhiều, sẽ phát hiện đời người kỳ thật cũng tựa như một ván bài, ngươi có thể may mắn đạt được tài phú thật lớn, cũng có có thể táng gia bại sản lại cái gì cũng đều không chiếm được, nơi này chính là như thế, một nơi cho con người hy vọng cùng tràn ngập tuyệt vọng.
Kỳ thật Bất Lạc Thành vốn là về Anh Mị Sí quản lý, một năm trước Anh Dạ Mạc yêu cầu Nhị ca hắn đem nơi này chuyển cho hắn, tất cả mọi người không quá yên tâm,một nơi phức tạp như thế sợ hắn sẽ nắm trong tay không được, nhưng là hắn thực kiên trì, cũng theo Nhị ca kiến tập một trận sống chết, đến Anh Thiên Ngạo cũng không lay chuyển được hắn nên đành đồng ý.
Mà hắn nghĩ muốn quản lý Bất Lạc Thành, lý do chỉ có một, hắn muốn tìm người, tìm người lúc trước giết chết cha mẹ hắn.
Tuy rằng phụ thân cùng các ca ca đều nói cho hắn hẳn là phải buông xuống, nhưng hắn sao có thể bỏ qua được?Vết sẹo trên ngực không có lúc nào không nhắc nhở đoạn quá khứ thống khổ kia, thậm chí hắn cảm thấy được lão thiên gia lựa chọn làm cho hắn sống sót, chính là muốn hắn vì cái chết cha mẹ mà báo thù.
Chỉ tiếc manh mối có quan hệ tới người kia, cũng chỉ còn lại ảnh chụp mơ hồ mà thôi.
Đại khái là lúc trước đã bị kích động quá lớn, trí nhớ của hắn chỉ mơ hồ xuất hiện từng khoảng, hắn muốn nhớ rõ cũng không được, như là cha mẹ hắn lúc trước là người bang phái nào? Hoặc là bọn họ ở khu nào? Hắn hoàn toàn không ấn tượng, con nhớ mang máng diện mạo hung thủ hại chết cha mẹ hắn, cho nên hắn mới hoàn toàn không biết nên tìm đầu mối từ đâu.
Chính là ý niệm báo thù trong đầu, hắn lại thủy chung không quên, cũng không có thể bỏ.
Bởi vì đại ca không muốn hắn báo thù, cho nên cũng cấm bất luận kẻ nào giúp hắn, hắn vô kế khả thi, mới có thể nghĩ đến Bất Lạc Thành. Bất Lạc Thành lui tới nhiều người, hắn cho rằng nói không chừng ngày nào đó hắn có thể đợi người này xuất hiện.
Cho dù chỉ là một tia hy vọng, hắn cũng không muốn buông tha.
Mà hắn quả thật thực kiên trì, một năm này, trừ bỏ trong nhà, Bất Lạc Thành chính là nhà thứ hai của hắn. Tuy rằng hắn đã muốn từng nhân viên công tác phải nhớ kỹ diện mạo nam nhân kia, nhưng dù sao cũng là ảnh chụp mười mấy năm trước, hắn vẫn là không yên lòng, chỉ cần hắn có thời gian, vẫn là tự thân xác nhận mỗi một khách nhân tiến Bất Lạc Thành tiêu phí.
Hắn vô luận như thế nào đều muốn vì phụ mẫu báo thù.
Đêm nay, Anh Dạ Mạc lại tới nữa. Hắn đẩy cửa kính nạm vàng tiến vào bên trong, một nam tử trung niên lập tức hướng hắn đi tới, đi theo bên cạnh hắn bắt đầu báo cáo tình trạng hôm nay.
“Tiểu thiếu gia, hôm nay đến đây vài vị khách nhân, có Hứa Phân Cục Trưởng, Trần Nghị Viên cùng với Dư bang chủ….” Nam nhân đọc tên khách nhân, chính là những người có thân phân địa vị.
Bất Lạc Thành người dạng gì cũng không cự tuyệt, mặc kệ ngươi là hắc là bạch, đều có thể tiến vào.
Nhưng là, nếu vào Bất Lạc Thành thì phải tuân thủ quy củ, nếu không mặc kệ ngươi là ai, là địa vị gì, tất cả đều không chút khách khí ném ra khỏi cửa.
Bất Lạc Thành quy củ cũng rất đơn giản, thứ nhất là ngươi phải trưởng thành, thứ hai chính là ngươi phải có lợi thế cơ bản, thứ ba chính là nghiêm cấm nháo sự. Nếu trái với hai điều trước, coi như chuyện nhỏ, đến nỗi dám nháo sự, xếp vào sổ đen chính là một bữa ăn sáng, nói không chừng ngay cả mệnh đều không còn.
Anh Dạ Mạc bên nghe đối phương báo cáo,bên nhìn quét bên trong, thuận tiện đi hướng vài vị cấp quan nhân sĩ cùng bọn chúng chào hỏi.
“Còn có…” Nam nhân lại mở miệng.
“Còn có? Nói cài gì mà nói một nửa?” Anh Dạ Mạc hỏi, nhìn nam nhân giống như có chút chần chờ.
“Mộc Tuyển Bang bang chủ, ở bên trong chờ tiểu thiếu gia…” Nam nhân nói.
Hắn biết tiểu thiếu gia nhà mình không thích không có hẹn trước,chỉ thấy điều tra khách, cho nên mới có điểm do dự có nên hay không nói, dù sao đối phương là nhân vật như vậy cũng vô pháp quay về từ chối…