Tuyền Qua

Chương 49



Diệp Miêu gật đầu: “Đương nhiên a,nam nhân có thể làm cho ngươi vì hắn thay đổi, ta thật sự tò mò.”

“Hắn a, kỳ thật hắn…”

Kiều Tử Lam lời còn chưa dứt, di động Diệp Miêu vang lên, Diệp Miêu bắt lấy: “Ca?”

Vu Nhất Xuyên ở đầu điện thoại bên kia: “Ở đâu?”

“Ở bên ngoài ngoạn, cùng Tử Lam.” Diệp Miêu vừa nói vừa nháy mắt với Kiều Tử Lam ngồi đối diện.

Đầu kia điện thoại trầm mặc một chút, nói: “Ngươi như thế nào còn cùng hắn ở ngoài.”

“Ai ~ ca không nên tức giận…” Diệp Miêu có thể nghe ra trong thanh âm Vu Nhất Xuyên ẩn ẩn tức giận, vội nói: “Chờ ta về nhà giải thích với ngươi.”

Vu Nhất Xuyên lại ngừng một chút: “Ngươi ở đâu, ta tới đón ngươi.”

Diệp Miêu đem địa chỉ nói ra, cúp điện thoại, giải thích với Kiều Tử Lam: “Thực xin lỗi nga…”

“Anh của ngươi không muốn ta và ngươi gặp mặt đâu, hắn nói qua nhiều lần rồi.” Kiều Tử Lam nói tiếp: “Đây không phải là ngươi sai.”

“Ân? Hắn trực tiếp cùng ngươi nói không cần gặp mặt ta?” Diệp Miêu sửng sốt một chút, trong lòng hắn nén giận, ca ca nói chuyện với Tử Lam như vậy, trong lòng Tử Lam sẽ rất khó chịu a,điều này thực đả thương tự tôn người khác.

“Đúng vậy a. ” Kiều Tử Lam đang cầm chén trà: “Hắn nói muốn ngươi ít tiếp xúc với ta, sẽ dạy ngươi học hư như ta.”

Diệp Miêu trong lòng nghĩ ca ca không phải là người sẽ nói lời như thế, trực giác lắc đầu.

Kiều Tử Lam cười cười: “Ngươi không tin a, cũng khó trách,bộ dạng Nhất Xuyên ca ca suất như vậy, dáng người lại đẹp, đương nhiên tất cả mọi người tin hắn rồi. Bất quá hắn thực am hiểu đem mặt tốt nhất của mình để ở ngoài! Thật giống như phơi nắng, hắn luôn làm cho người ta xem mặt nghênh quang, mà che cái bóng, người khác cũng không thể thấy được…”

“Không được nói ca ca ta như vậy!” Diệp Miêu kêu lên.

“Ta chưa nói như vậy không tốt a, kỳ thật ta thực thưởng thức hắn, hơn nữa ta còn thực…” Kiều Tử Lam uống một hơi trá: “Quên đi, không nói.”

Diệp Miêu cảm thấy buồn bực, hắn hờn dỗi không nói lời nào.

Kiều Tử Lam chỉ cười: “Ngươi thật đúng là tiểu Miêu cậu ấm a, bị người làm hư, nói mấy câu liền sinh khí, ta đây nên làm cái gì bây giờ?”

Diệp Miêu nhìn hắn: “Ngươi nói ta như thế nào đều được, nhưng không thể nói anh của ta như vậy, ngươi cùng ca ta mới gặp vài lần, nói mấy câu, ngươi căn bản không biết hắn là hạng người gì.”

Kiều Tử Lam không muốn cùng hắn tranh tiếp: “Đúng vậy, hắn là ca ca tốt nhất trên đời này.”

“Vốn là như vậy.”

“Hảo hảo, đúng vậy. ” Kiều Tử Lam đứng lên hướng quầy đi: “Tính ta mời khách, xem như bồi tội.”

Diệp Miêu vội đứng lên: “Không không, là ta hẹn ngươi ra,phải là ta tính…”

“Không có bao nhiêu, lần sau ngươi mời ta chầu lớn hơn. ” Kiều Tử Lam đã lấy ví ra, đối nữ nhân viên cửa hàng nói: “Phiền ngươi lấy cho ta một cái bánh ngọt hoàng đào mang về.”

Diệp Miêu đã đi qua: “Ta cũng muốn một cái mang về. ” Hắn lấy tiền ra: “Cái này không thể để cho ngươi trả tiền, ta mang về nhà cho ca ta.”

“Không có việc gì. ” Kiều Tử Lam lấy ta hắn cầm tiền đẩy ra.

Hai người do dự, chợt nghe còi ô tô vang lên ngoài tiệm bánh.

“Anh của ngươi đến đây.” Kiều Lử Lam mắt nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên cười rộ lên: “Đi thôi.”

Hai thiếu niên đem theo bánh ngọt đi ra tiệm, Vu Nhất Xuyên đã xuống xe, hắn nhìn qua thật là không cao hứng, Diệp Miêu chạy nhanh qua: “Ca, ta mua cho ngươi, hôm nay làm thật ngon a.”

Vu Nhất Xuyên gật đầu một chút, mở cửa xe ra: “Lên xe nói sau.”

Kiều Tử Lam mang theo bánh ngọt đứng ở bên cạnh xe: “Nhất Xuyên ca ca, có thể thuận đường đưa ta một đoạn hay không, nhà của ta ở phía trước không xa lắm.”

Diệp Miêu theo cửa kính xe vươn đầu ra: “Ca ca đưa hắn đi, chúng ta cùng nhau đi.”

Vu Nhất Xuyên không nói gì nữa, mở cửa phía sau xe ra, tay vịn trên mặt cửa: “Lên xe, cẩn thận chạm trán.”

Kiều tử lam cười tiến vào trong xe, Vu Nhất xuyên cũng trở về trên xe, thuận tay mang dây an toàn cho đệ đệ, tư thế cơ hồ là ôm, Diệp Miêu có chút ngượng ngùng, theo kính chiếu hậu nhìn Kiều Tử Lam, hắn vẫn đang cười.

Không biết vì cái gì, Diệp Miêu cảm thấy được nụ cười bạn tốt có chút bi thương, hắn thuận miệng nói: “Nguyên bản Tử Lam cũng thích ăn bánh ngọt hoàng đào a.”

Kiều Tử Lam thùy mi, đem hộp bánh ngọt ôm vào trong ngực: “Đúng vậy,người ta thích cũng thích. Ta nghĩ hắn đêm nay sẽ đến gặp ta.”

—————————————–

Tiễn Kiều Tử Lam về nhà,sau Vu Nhất Xuyên tiếp tục lái xe đi phía trước, Diệp Miêu liền hỏi ca ca: “Đây không phải là đường về nhà a.”

“Không phải về nhà. ” Vu Nhất Xuyên lái xe: “Không phải nói ngươi không cần cùng hắn gặp mặt, vì sao không nghe lời của ta?.”

“Hắn đã thay đổi a. ” Diệp Miêu nhìn ca ca: “Ngươi vừa rồi cũng nhìn thấy, hắn mặc quần áo màu tóc cũng không giống lúc trước , hơn nữa hắn nói cho ta biết, hắn đã ôn tập chuẩn bị tham gia thi vào trường đại học…”

“Thì như thế nào, tri nhân tri diện bất tri tâm. ” Vu Nhất Xuyên ánh mắt chỉ nhìn phía trước: “Ta là cho ngươi hảo.”

“Ca, ngươi vì cái gì có thành kiến lớn như vậy với hắn, ngươi còn trực tiếp nói muốn hắn không cần gặp mặt ta, ngươi nói như vậy trong lòng Tử Lam sẽ khổ sở…”

“Đây là vì cho ngươi hảo thôi.”

“Ngươi thật sự nói với hắn như vậy?” Diệp Miêu ngây ngẩn cả người: “Ngươi tại sao có thể như vậy.”

Vu Nhất Xuyên nghe ra trong giọng nói đệ đệ thất vọng, hắn khẩu khí nhuyễn xuống: “Tốt lắm, lần này quên đi, các ngươi mới vừa nói cái gì?”

Diệp Miêu không muốn để ý đến hắn: “Không nói gì.”

“Không nói gì là cái gì?”

Diệp Miêu nghĩ nghĩ, nói: “Ca, ngươi nói với Tử Lam thực quá nặng, khó trách hắn đối với ngươi suy nghĩ như vậy.”

Vu Nhất Xuyên nghiêng mặt nhìn đệ đệ: “Hắn có ý kiến gì về ta.”

“Cũng không có gì, còn khen ngươi lớn lên suất, còn nói thực thưởng thức ngươi. ” Diệp Miêu thấy Vu Nhất Xuyên nghiêng đầu qua: “Hảo hảo lái xe đi, an toàn thứ nhất.”

Vu Nhất Xuyên cười cười: “Quên đi, ta không quản một ngoại nhân nói ta như thế nào, ta chỉ cần có Miêu Miêu thì tốt rồi.”

Diệp Miêu cũng không giận hắn, chỉ hỏi: “Con đường này là đến đâu a, chúng ta muốn đi đâu?”

“Cửa hàng BMWs.”

“Ân?”

“Đổi xe. ” Vu Nhất Xuyên nhìn đệ đệ đang khó hiểu: “Ta trước kia từng nói xe này không tốt, hiện tại sẽ đi đổi.”

“BMWs…” Diệp Miêu do dự một chút: “Đó là xe tốt lắm a, ca,ngươi làm sao có nhiều tiền như vậy?”

Vu Nhất Xuyên có chút mất hứng: “Như thế nào, Đoạn Tranh có thể lái được BMWs, ta không thể?”

Diệp Miêu vội vàng lắc đầu: “Không phải, ta biết ca ca thực có khả năng, chính là kiếm tiền đâu có dễ dàng như vậy…”

Vu Nhất Xuyên cười lạnh một tiếng: “ Đúng vậy a, ta không giống Đoạn Tranh kia, phú quý từ nhỏ còn có nhiều tiền như vậy, nhưng tiền là ta kiếm được, khi ta lấy hai mươi vạn của thúc thúc đã nói, trong vòng một năm đem mười lần trở về, hiện tại đâu chỉ mười lần, gấp trăm lần cũng có.”

Diệp Miêu cả kinh, không mở miệng được, sau một lúc lâu nói: “Ca… ngươi có hai ngàn vạn…”

“Chính là cơ hội tốt thôi. ” Vu Nhất Xuyên dừng xe lại: “Tới rồi, chúng ta đi xem xe.”

Diệp Miêu vẫn là hồn chưa trở về, hắn chưa từng nghĩ tới nhà mình có thể có nhiều tiền như vậy, hắn không phải người ham cuộc sống phú quý, hắn nhìn ca ca đột nhiên cảm thấy được bất an.

Hắn chính là đột nhiên cảm thấy được, ca ca có thể cùng trong tưởng tượng của mình bất đồng.

————————————————————————

Điều hòa văn phòng mở ra, hiệu quả lại không tốt, Lê Húc đi tới: “ Cho ngươi.”

“Hảo ấm, vì sao đột nhiên lương tâm đối ta tốt như vậy.”

“Ta vốn đối với ngươi tốt lắm.” Lê Húc ngồi vào máy tính của Từ Chiến Thắng: “Viết tổng kết cuối năm?”

“ Đúng vậy a,còn ngươi, gần đây lại điều tra cái án gì?”

“Án của Phương Lỗi.”

“Cái án kia không phải kết án rồi sao?” Từ Chiến Thắng nhìn hắn: “Ngươi còn đang suy nghĩ cái gì?”

Lê Húc lắc đầu: “Ta cũng không biết, ta cuối cùng cảm thấy được một loại kỳ quái, giống như tiến vào cái bẫy gì đó, có cảm giác bị người lợi dụng.”

“Nói như thế nào?”

“Nói không rõ, lần trước ta cùng lão Trương tra xét tiền gửi ngân hàng của Phương Lỗi. Chúng ta cho rằng Phương Lỗi đích xác đầu tư, hơn nữa bởi vì đầu tư thất bại bị xã hội đen diệt khẩu. Hơn nữa chúng ta còn cho rằng Phương Lỗi có phía đối tác, chính là Phương Lỗi không có tiền, không thông minh, giao dịch việc buôn bán bằng cái gì? Ta cùng lão Trương thảo luận một chút, cảm thấy được là tư liệu của thiết kế viện.”

“Thực hợp lý a.”

Lê Húc thở dài: “Sau ta lại đi thiết kế viện, kết quả người thiết kế viện nói căn bản không có tư liệu tiết ra ngoài, chúng ta điều tra sai rồi.”

Từ Chiến Thắng nghĩ nghĩ: “Giống nhiễu vòng vòng a, như vậy có khả năng là người trong thiết kế viện che giấu cái gì hay không?”

“Là chủ nhiệm của bọn họ nói,bọn họ thuộc phía chính phủ, hơn nữa hoàn toàn không có lý do giấu diếm, chẳng lẽ thiết kế viện tư liệu bị tiết ra ngoài, còn muốn giúp người làm ra giấu diếm? Nhất định là phải công khai trừng phạt…” Lê Húc đột nhiên nhãn tình sáng lên: “Chiến Thắng, ngươi thật thông minh, tại sao ta lại xem nhẹ ai~ …”

Từ Chiến Thắng không hiểu ra sao: “Ta nói cái gì? Ta cái gì cũng chưa nói…”

Lê Húc bắt lấy tay hắn: “Người để lộ bí mật là Phương Lỗi, người đã chết đi không có gì hay mà đi truy cứu, cho nên bọn họ đơn giản liền bảo toàn thanh danh người chết, nói không có tư liệu tiết ra ngoài, đúng, nhất định là như vậy! Nhất định là…” Hắn dừng lại lời nói, thanh âm cũng thấp đi: “Nhưng là chúng ta không có chứng cớ… Thiết kế viện nếu không cố ý giấu diếm, khẳng định đã sớm đem chứng cớ tiêu trừ … Ai, nghĩ tới nghĩ lui đều là trở về điểm ban đầu.”

Từ Chiến Thắng cuối cùng nghe rõ, hắn lấy đầu nghĩ: “Sẽ không a, nếu không có chứng cớ, ít nhất giả thiết là thành lập, chính là đích xác có tư liệu tiết ra ngoài, Phương Lỗi đích xác có việc buôn bán.”

“Đúng vậy. ” Lê Húc lập tức kịp phản ứng: “Ít nhất bắt đầu giả thiết, Phương Lỗi có phía đối tác, giả thiết vẫn chưa phủ định, hết thảy cũng có thể giải thích!” Hắn ánh mắt tỏa sáng: “Kỳ thật ta luôn luôn nghĩ đến một người.”

“Ai?”

“Vu Nhất Xuyên.”

END 49.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.