Tuyền Qua

Chương 39



Mà đồng thời, ngoài cửa xe một trận chất lỏng tạt vào, rơi trên mặt đất phát ra thanh âm ăn mòn ‘’két két’’, một chút mùi khó chịu bay ra.

“Tiện nhân!” Thanh âm một người nam nhân vang lên: “Tiện nhân! Có giỏi thì ra đây!”

“Đừng đi ra ngoài.” Vu Nhất Xuyên buông tay Kiều Tử Lam ra, mở cửa xuống xe, hắn nhìn nam nhân xa lạ: “Ngươi là ai?”

Nam nhân vẻ mặt phẫn nộ, hắn ném xuống bình không trong tay: “Ta là ai! Ta nên hỏi ngươi là ai! Một đôi tiện nhân!”

Hắn chạy lại bắt lấy cổ áo Vu Nhất Xuyên,nhưng hắn chậm một bước, Vu Nhất Xuyên một quyền đánh lên gương mặt nam nhân, nam nhân hét lên rồi ngã gục.

Vu Nhất Xuyên mắt nhìn cái bình bị vứt bỏ cùng chất lỏng trên mặt đất, hắn cười cười: “Nguyên lai là axit sunfuric, ngươi muốn trả thù?”

Nam nhân bụm mặt đứng lên: “Tiện nhân! Ta không tha cho ngươi! Ngươi cho là ngươi tìm cái tiểu bạch kiểm có xe là rất giỏi?!”

Vu Nhất Xuyên đi qua một bạt tai tại trên mặt hắn: “Lái xe sẽ là tiểu bạch kiểm, vậy còn người chạy BMWs thì sao?!” Hắn trên mặt hơi hơi cười, đột nhiên nắm tóc nam nhân nện lên kim loại phía sau xe, xe có lọng kim chúc lập tức một khối rớt xuống, cùng với thanh âm cơ thể nặng nề truyền tới.(Ai! Nhất Xuyên a!Đừng nhắc tới BMWs nữa,rồi anh cũng sẽ mua được mà)

“Buông!” Nam nhân quát, huyết theo mặt chảy xuống.

“Rất không may a, tâm tình ta hôm nay thực không tốt.” Vu Nhất Xuyên cũng không buông tay, chỉ cười cười mà đem nam nhân đứng lên, lại thuận thế đạp xuống mặt đất, sau đó hắn một cước dẫm nát mặt nam nhân: “Bị đá liền muốn trả thù sao? Nguyên lai không chỉ riêng học sinh trung học mới như vậy a!”

Nam nhân đã ý thức được mình và đối phương thể lực chênh lệch, chỉ có miệng còn không biết, nói: “Con mẹ nó, các ngươi cũng sẽ không có kết quả tốt, tiểu tiện nhân này đá ta, sớm muộn gì cũng tới ngươi…”

“Đúng vậy sao? Chúng ta kết quả không tốt cũng không quan hệ, nhưng ngươi có sợ ngươi hiện tại sẽ không có kết quả tốt không? ” Vu Nhất Xuyên vẫn cười: “Ngươi xem khu này trời tối như vậy, hiện tại cũng không ai đi ngang qua, ta giết ngươi thực dễ dàng, sau đó ta đem ngươi tới ngoại ô hoang dã phao thây, ha hả, không có vật chứng,ngươi sẽ thành cô hồn dã quỷ …”

Hắn nói chuyện mang theo âm cười, cũng không phải lãnh, giống như vui đùa, tùy ý nhẹ nhàng.

Nam nhân thấy không xong, run rẩy lên: “Không… Không…”

“Không muốn, thì không bao giờ … đến đây, nếu không..ta cũng sẽ đem axit tạt lên người ngươi…” Vu Nhất Xuyên nâng chân lên: “Axit sunfuric đến trên người có ý gì, ta hóa học không giỏi đi, axit chậm rãi tiêm vào trong thân thể mới có ý tứ, cùng máu lưu thông, đốt tâm can khí thận, không biết có thật tốt ngoạn không…?”

Nam nhân té chạy: “Ngươi này… biến thái… biến thái…” Nháy mắt bỏ chạy đến không thấy thân ảnh.

Vu Nhất Xuyên xoay người trở về trong xe: “Đã không có việc gì.”

Hắn nhìn Kiều Tử Lam, nam hài tử lui thành một đoàn nhỏ, tay ôm chân, tóc dài bay trên mặt của hắn, nước mắt trên gương mặt tái nhợt chảy xuống.

Vu Nhất Xuyên sửng sốt một chút: “Rất sợ?”

Hắn vươn tai muốn trấn an nam hài tử, nhưng Kiều Tử Lam lập tức hét rầm lên: “Đừng đụng ta!!”

“Ta vừa rồi đó là dọa hắn, sẽ không đem ngươi dọa tới như vậy đi! ” Vu Nhất Xuyên đành phải lùi tay về: “Vừa rồi thực nguy hiểm, thiếu chút nữa axit liền dính trên người ngươi.” Hắn phát giác thân thể Kiều Tử Lam vẫn run rẩy, tùy tay từ chỗ ngồi phía lấy áo khoác phủ lên cho hắn: “Đừng sợ.”

Kiều Tử Lam vùi đầu vào khuỷu tay khóc lên.

Vu Nhất Xuyên hoàn toàn không hiểu hắn, đành phải ngồi ở một bên đốt điếu thuốc: “Biết sợ? Không cần lại trêu chọc nam nhân nữa, người trên xả hội thực phức tạp, phải biết bảo vệ mình. ” Hắn ngừng một hồi, sau một lúc lâu nói: “Ngươi xuống xe đi, ta phải đi về.”

Kiều Tử Lam nức nở một hồi, mở cửa xuống xe, không có nói chuyện, cũng không quay đầu lại.

Vu Nhất Xuyên về đến nhà, Diệp Miêu đang ngồi một mình ở trong phòng ngẩn người, vừa thấy hắn vào cửa nhìn hắn bằng đôi mắt trông mong.

Vu Nhất Xuyên hiểu ý, đi vào phòng thuận tay đóng cửa: “Làm sao vậy? Đang tức giận ai?”

Diệp Miêu đi tới ôm lấy ca ca: “Mụ mụ không muốn ta cùng Tử Lam ngoạn…”

Vu Nhất Xuyên nghe khẩu khí hắn ủy khuất liền cười: “Nàng không cho ngươi cùng Tử Lam ngoạn, ngươi sẽ không cùng Tử Lam ngoạn sao?”

“Ta không muốn làm mụ mụ sinh khí. ” Diệp Miêu ngẩng đầu lên: “Tử Lam thay đổi rất nhiều, ta cũng thừa nhận, nhưng nếu làm bằng hữu sẽ vẫn làm a, hơn nữa Tử Lam vẫn là Tử Lam, hắn chỉ là bề ngoài thay đổi…”

Thanh âm thấp đi, dần dần nghe không được, Vu Nhất Xuyên vuốt cằm đệ đệ: “Ngươi cũng cho rằng hắn chỉ là bề ngoài thay đổi? Đừng tự lừa gạt mình.”

“Tử Lam lúc trước không phải người như vậy, nhất định là đã có chuyện gì xảy ra với hắn, sinh bệnh chỉ là lấy cớ. Nếu như quả thật là sinh bệnh, vì cái gì lúc ấy ta không thể đi thăm, vì cái gì hắn muốn chuyển nhà, vì cái gì không đến năm hắn thay đổi nhiều như vậy?Lúc trước hắn sáng sủa , đối với ai cũng hảo, cũng nhiệt tình, ai hắn cũng nguyện ý giúp đỡ, luôn luôn cười, vô cùng cao hứng, mà hiện tại…” Diệp Miêu thùy mắt suy nghĩ: “Hắn không vui, khi hắn không nói lời nào phi thường lạnh lùng, như là đem mình cùng bên ngoài ngăn cách, ta không muốn hắn như vậy…”

Vu Nhất Xuyên không cho là đúng: “Bất quá ta cũng cho rằng ngươi ít cùng hắn tiếp xúc sẽ tốt hơn. Chuyện bằng hữu hay không bằng hữu không liên quan, vì hắn hiện tại quan hệ với người khác rất phức tạp, ta không có nói cho ngươi biết, hắn ở quán bar khiêu ống tuýp, thu một ít tiền liền bồi người uống rượu, giao tế cũng hỗn loạn.Ta đương nhiên yên tâm ngươi sẽ không theo hắn học cái xấu, nhưng là ta lo lắng…” Hắn nhìn đệ đệ lông mi dài rũ xuống: “Hắn tới gần sẽ ảnh hưởng tới ngươi, cho dù hắn là vô tâm.”

“Sẽ sao?” Diệp Miêu nhẹ giọng nói: “Kỳ thật chuyện khiêu ống tuýp, chuyện tiền bạc của hắn, ta biết, chỉ là ta là bằng hữu của hắn, nếu ta cũng vứt bỏ hắn, hắn sẽ càng buồn hơn…”

“Có một số việc phức tạp hơn ngươi nghĩ, tâm địa ngươi thiện lương, chính là…” Vu Nhất Xuyên kéo đệ đệ vào trong lòng ngực, hắn thở dài: “Ta sẽ lo lắng a.”

“Ca ca…”

“Bằng hữu có thể quen người khác, Kiều Tử Lam thiếu một bằng hữu như ngươi cũng không sao, hơn nữa ngươi phải hiểu được một việc….” Vu Nhất Xuyên cúi đầu: “Đồng tình, cũng không phải là thứ nam nhân cần.”

Diệp Miêu nhìn ca ca: “Ngươi là nói, ta đồng tình hắn? Ta không phải…”

“Không phải ngươi cho rằng… ” Vu Nhất Xuyên đánh gảy lời đệ đệ: “Mà là hắn cho rằng, cho nên dù là vì muốn hắn tốt, cho dù vì không cho mụ mụ sinh khí, cũng đừng tìm hắn. ” Hắn nở nụ cười một chút: “Hoặc là vì không muốn ca ca mỗi ngày lo lắng!”

“Ca…” Diệp Miêu không kịp đáp ứng hay cự tuyệt, môi Vu Nhất Xuyên ôn nhu mà hữu lực rơi xuống, ngăn chặn lời hắn muốn nói.

Diệp Miêu nhắm mắt lại, hít thở không thông làm cho Diệp Miêu dần dần bị lạc.

———————————————————–.

Ngày hôm sau ăn điểm tâm, Diệp Miêu giải thích với kế mẫu: “Mụ mụ, ngày hôm qua thái độ ta không tốt, thực xin lỗi.”

Y Phân cười: “Mẫu tử có chuyện gì là giận hờn!”

Diệp Miêu ngượng ngùng: “Mụ mụ không giận ta là tốt rồi.”

“Không tức giận, không tức giận, chỉ cần ngươi cùng Nhất Xuyên hảo hảo, mụ mụ cũng không có tâm nguyện khác.” Y Phân vừa nói vừa đem trứng chiên để vào bát hai người con: “Ăn nhiều một chút.”

Vu Nhất Xuyên lấy thìa: “Quá chín rồi, trong tiệm cơm lòng đỏ trứng đều vừa chín tới.”

“Chê mẹ ngươi làm không tốt a, chính mình không chiên còn chọn tam lấy tứ. ” Y Phân đưa sữa cho Diệp Miêu: “Vẫn là tiểu Miêu tri kỷ a, sữa không để cho ca ca.”

Người một nhà cười rộ lên, Vu Nhất Xuyên nói: “Ôi chao, ta không phải ý tứ này, ta ý là nói mẹ làm trứng chiên rất đặc sắc…” Hắn đang nói di động đột nhiên vang lên, Vu Nhất Xuyên nhìn màn hình:”Là đồng sự.”Liền nghe máy.

Đầu kia lập tức truyền đến một thanh âm nam nhân nghẹn ngào: “… Nhất Xuyên…”

Vu Nhất Xuyên đỡ lấy cái trán: “Phương Lỗi a, có chuyện chậm rãi nói, ngươi khóc cái gì a?”

“Nhất Xuyên…” Đầu kia kêu một tiếng, lại nghẹn ngào, cái gì cũng không nói nên lời.

“Quên đi, ngươi đừng khóc nữa, ta lập tức đi tìm ngươi.” Vu Nhất Xuyên khép lại di động đứng lên: “Mụ mụ, Miêu Miêu, các ngươi ăn, ta có chút việc, đi trước.”

END 39.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.