Tuyền Qua

Chương 17



Mấy tuần sau Kiều Tử Lam đến nhà Diệp Miêu chơi, hai nam hài tử ngồi ở trong phòng khách ăn hoa quả, Kiều Tử Lam nói: “Thực đáng tiếc, ca ca ngươi không ở, thật…muốn thấy hắn nga.”

“Ân, ca ca mấy ngày nay làm chí nguyện giả.” Diệp Miêu cũng thấy tiếc nuối, tuần này không gặp được ca ca.

Hai người con trai ăn xong hoa quả liền làm bài tập, Kiều Tử Lam thành tích tốt lắm, Diệp Miêu không hiểu liền hỏi hắn, hỏi mấy đề lúc sau nói: “Tử Lam ngươi thật là lợi hại a, học tập hảo, người cũng tốt, ta nếu có thể trở thành người như ngươi vậy thì tốt rồi.”

Kiều Tử Lam mím môi cười: “Ngươi cũng không sai a, ngươi là hướng nội, kỳ thật ngươi cũng là người tốt, nếu sáng sủa một chút càng được hoan nghênh.”

“Thật vậy sao? Chính là ta không biết như thế nào để sáng sủa hơn, nhìn ngươi có thể thực dễ dàng cùng người khác ở chung, ngươi có thể hay không nói cho ta biết bí quyết a?”

“Nào có cái bí quyết gì, có thể là tính cách đi, tốt lắm tốt lắm, tiếp tục làm bài đi, làm xong bài tập lại tán gẫu.”

Diệp Miêu gật đầu: “Ân.”

Y Phân giữa trưa làm một bàn đồ ăn lớn chiêu đãi Diệp Miêu, Diệp Tự Lập cũng mở bình rượu đỏ chiêu đãi, ngoại lệ chấp thuận bọn họ một người uống một chén.

Diệp Tự Lập mời Kiều Tử Lam rượu: “Tiểu Miêu nhà của ta khó có được một người bạn tốt, đa tạ ngươi ở trường học chiếu cố hắn.”

Kiều Tử Lam lập tức đứng lên: “Thúc thúc ngài quá khách khí, ta cũng xem tiểu Miêu như bạn tốt, ta cũng được hắn chiếu cố rất nhiều a.”

Cơm nước xong hai người con trai lại học tập, rồi chơi một chút, ăn ít điểm tâm, lúc sau Kiều Tử Lam liền chuẩn bị trở về nhà, Diệp Miêu đưa hắn đến trước đầu ngõ, hai người vừa đi vừa tán gẫu.

“Ba ba mụ mụ của ngươi thật nhiệt tình a, ta ăn no muốn chết, ngươi còn lấy nhiều đồ ăn vặt như vậy cho ta.”

“Nhà ngươi cũng như vậy, cám ơn ngươi dạy ta làm bài ” Diệp Miêu còn thật sự nói: “Còn có ngươi bình thường chiếu cố ta như vậy.”

“Không có gì, ngươi khách khí như vậy…” Đang nói, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng chuông xe đạp.

Kiều Tử Lam quay đầu, thấy một nam nhân tuổi còn trẻ từ trên xe nhảy xuống.

Nam nhân vóc dáng rất cao, hơi gầy,mặc quần bò, bên ngoài ***g kiện màu trắng áo lông, có vẻ dị thường nhẹ nhàng khoan khoái, hắn làn da rất trắng, cũng không tái nhợt, mà là trắng sạch sẽ, tóc đen nồng đậm, ánh mắt hắn lướt qua Kiều Tử Lam dừng ở trên người Diệp Miêu.

Diệp Miêu đã hô: “Ca ca ngươi đã trở lại!”

Vu Nhất Xuyên trả lời: “ Bạn học ngươi?”

“Ân, đây chính là ta thường nói Kiều Tử Lam, bằng hữu tốt nhất của ta. ” Diệp Miêu hưng phấn giống như thấy vật quý, cấp hai người giới thiệu: “Tử Lam, này là ca ca ta, cũng là ca ca tốt nhất.”

“Nhĩ hảo.” Vu Nhất Xuyên đối Kiều Tử Lam gật đầu một chút, đối Diệp Miêu nói: “Ta về nhà, ngươi đưa bạn học về đi.”

Nói xong sải bước đến xe đạp đi.

Diệp Miêu nhìn theo bóng dáng ca ca rời đi, nói: “Anh của ta không tồi đi.”

Kiều Tử Lam cười cười:” Đúng vậy a đúng vậy, thật là suất ca.”

Hai người đi đến nhà ga giao thông công cộng, Diệp Miêu đưa bạn tốt lên xe, còn đứng phía dưới phất tay: “Lần sau lại đến nhà của ta ngoạn nga.”

“Hảo, lần sau đi nhà của ta.” Kiều Tử Lam cách cửa thủy tinh trên xe hô.

“Hảo! Tái kiến!”

Giao thông công cộng chạy, Diệp Miêu lưu luyến không rời nhìn xe chạy xa, mới xoay người đi về nhà.

Về đến nhà Vu Nhất Xuyên đang ở trong phòng tìm đồ vật này nọ, Diệp Miêu chạy qua: “Ca ca, bạn tốt ta thế nào?”

“Để ý đánh giá anh của ngươi như vậy?” Vu Nhất Xuyên sờ đầu đệ đệ: “Rất tốt, ánh mắt ngươi không tồi.”

“Ca, ngươi trong khoảng thời gian này rất vội a, nhắn tin cho ngươi,thời gian thật lâu mới trả lời. ” Diệp Miêu có điểm oán giận.

“Ngươi không phải chuyện học rất bận sao, hay là cảm thấy được ở bên ngoài là được rồi, ngươi xem, nếu ngươi lúc ấy chịu đến ký túc xá không phải được rồi sao! ” Vu Nhất Xuyên cười một chút: “Có phải hay không rất muốn ca ca a?”

Diệp Miêu gật gật đầu, thành thành thật thật nói: “Kỳ thật đến trường bằng giao thông công cộng thật sự là phiền phức nga, có đôi khi một ngày tan học, không tìm được chỗ ngồi, đứng tới một giờ, mệt chết đi được.”

“Kia đi nói cùng thúc thúc a, ngươi là bảo bối ngoan, chỉ sợ ba của ngươi sinh khí, không sợ anh của ngươi sinh khí, ai.”

“Không có đâu, ca…” Diệp Miêu nhìn xem bên ngoài phòng, xác định cửa không có ai, giật nhẹ tay áo Vu Nhất Xuyên: “Ca…”

Vu Nhất Xuyên biết rõ còn cố hỏi: “Để làm chi?”

Diệp Miêu ngưỡng mặt lên, nhắm mắt lại.

“Ngươi không nói ta không biết ngươi muốn làm gì.”

“Hôn nhẹ, hôn nhẹ… Ân…”

Hai người hôn một hồi, Vu Nhất Xuyên lắc đầu: “Thời gian dài như vậy một chút tiến bộ đều không có.”

Diệp Miêu mặt đỏ bừng:” Đúng vậy… phải không…”

“Lừa ngươi thôi, rất hảo, ta đều nhanh cầm giữ không được!” Vu Nhất Xuyên ôm đệ đệ tiếp tục hôn lên.

————————————————————

Chủ nhật, Kiều Tử Lam đã muốn làm xong toàn bộ công khóa, ngày hôm sau thứ hai lên học,cũng chuẩn bị bài xong. Buổi tối liền bồi mụ mụ cùng cẩu cẩu đi ra ngoài,thuận tiện tản bộ, rời nhà cách đó không xa có một quảng trường nhỏ, cơ hồ thành nơi tập trung của các con cẩu, Kiều mụ mụ lôi kéo tát ma gia khuyển bỏ chạy đến phía trước. Kiều Tử Lam lười đuổi theo, lại biết lát nữa phải đi đâu tìm mụ mụ liền chậm rì rì theo ở phía sau, hắn vừa nghĩ mấy ngày hôm trước giáo viên tiếng Anh cho mấy từ đơn, cúi đầu chậm rãi đi, qua góc đường đột nhiên nghe được phía sau có tiếng gió kỳ quái.

Hắn không kịp quay đầu lại, liền cảm thấy một trận đau đớn kịch liệt.

Toàn bộ thế giới đều màu đen.

——————————————————–

“Cho nên nói mệnh ngươi tốt , lão công có chỗ làm tốt, lại không ở bên ngoài làm loạn, đứa con lại nghe lời, học tập lại hảo, lúc còn nhỏ lại ngoan, nữ nhi nhà của ta bằng một nửa Tử Lam nhà của ngươi là tốt rồi.”

Nghe người khác khen, Kiều mụ mụ ra vẻ khiêm tốn: “Làm sao làm sao, tiểu hài tử đều là giống nhau.” Hàn huyên nửa ngày lại không thấy đứa con lại đây, Kiều mụ mụ có chút lo lắng: “Ôi chao, tiểu Lam như thế nào còn không lại đây a, không biết ta đến nơi này?”

“Về nhà đi, khẳng định lại là về nhà đọc sách rồi, không giống nữ nhi của ta, ta không có ở nhà, nàng nắm chặt hết thảy cơ hội xem tv ngoạn máy tính, một chút cũng không biết học tập.”

Không biết vì cái gì, dự cảm bất thường bao phủ, Kiều mụ mụ chỉ cảm thấy nóng vội nan an, hận không thể lập tức bay trở về nhà, nàng không kịp cùng người bên cạnh chào hỏi, vội vàng lôi kéo cẩu hướng nhà đi, đến cuối cùng cơ hồ là chạy.

Dọc theo đường đi, nàng cũng chưa thấy thân ảnh đứa con.

Khi đến cửa nhà, nàng chưa mở cửa liền la lớn: “Tiểu Lam, tiểu Lam!” Nàng phát hiện tay mình run rẩy, cơ hồ chưa mở được cánh cửa.

Cánh cửa rốt cục mở, nàng nhào vào, Kiều ba ba ở trong phòng khách xem tv, Kiều mụ mụ cơ hồ muốn khóc lên: “Tiểu Lam ở nơi nào! Hắn ở nơi nào!”

Kiều ba ba quay đầu lại, hắn dùng ánh mắt không hiểu nhìn thê tử: “Hắn không phải cùng ngươi đi ra ngoài sao?”.

END 17.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.