Tùy Tùng

Chương 12: Thi đấu



Ngày hôm sau, Kỷ Thư thức dậy liền cảm thấy eo mỏi họng đau.

Cậu mê man mở mắt ra, đập vào mắt là trần phòng của Bùi Tẫn, tối hôm qua hai người bọn họ làm quá ác, cậu mơ hồ nhớ ra bản thân bị Bùi Tẫn dụ dỗ làm mấy hiệp liền, sau đó Bùi Tẫn dùng giọng điệu của mình gửi tin nhắn cho cha mẹ, nói mình qua đêm ở nhà bạn học.

Kỷ Thư nghĩ tới đây, lập tức đưa tay xuống gối sờ soạng, quả nhiên nhìn thấy di động của mình, pin vẫn còn đầy.

Thấy giọng điệu nhỏ nhẹ trong tin đã gửi cho cha mẹ kín kẽ không một khẽ hở, Kỷ Thư mới yên lòng.

Bùi Tẫn vừa bước vào, đã thấy Kỷ Thư nằm ở trên giường ngẩn người, trong tay nắm điện thoại di động, màn hình đã sớm tối đen.

Kỷ Thư nghe thấy tiếng động, bọc chăn ngồi dậy, nhìn Bùi Tẫn.

Bùi Tẫn ngồi ở mép giường, vuốt ve tóc mái Kỷ Thư, “Bé cưng hôm nay có muốn đi học không, hay để anh giúp em xin nghỉ?”

Tối hôm qua Bùi Tẫn ở trên giường động một chút liền gọi bé cưng, giờ nghe thế trong lòng Kỷ Thư có chút ngứa ngáy, nhưng cũng không như mấy lần trước cảm thấy thất thố, “Không cần xin nghỉ, em có thể đi.”

Tuy cậu biết Bùi Tẫn sẽ tìm cho mình một lý do thích hợp, nhưng mà Kỷ Thư cảm thấy cực kỳ chột dạ, dù sao cũng là cậu bị người ta làm đến không xuống giường được.

Bùi Tẫn gật đầu, không miễn cưỡng cậu, từ trong tủ lấy bộ đồng phục của mình, tự tay giúp Kỷ Thư mặc vào.

Đồng phục Kỷ Thư hôm qua đã nhăn thành một đống, đáng thương nằm trong máy giặt cùng quần áo của Bùi Tẫn.

Hai người cùng nhau bước vào trường, lúc đến ngã rẽ phân lớp, Bùi Tẫn kéo dây đeo cặp của cậu.

Trong phòng học đã bắt đầu buổi đọc sớm, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng đọc bài to rõ truyền ra, xen lẫn âm thanh thầy dạy ngữ văn sửa lỗi sai.

Hai người đứng bên ngoài đối diện nhìn nhau, Bùi Tẫn nói: “Nếu thấy không thoải mái phải nói với giáo viên đi phòng y tế nằm, sau đó nhắn cho anh hay.”

Kỷ Thư ngoan ngoãn gật đầu, qua loa nói: “Ừm ừm biết.”

“Thế, ” Bùi Tẫn buông tay kéo quai cặp ra, “Hôn một chút.”

Kỷ Thư không kịp thẹn thùng, cậu lặng lẽ quét một vòng hành lang, không thấy có giáo viên tuần tra, vì vậy nhanh chóng nhón người chạm nhẹ lên môi Bùi Tẫn.

Bùi Tẫn lúc này mới thoả mãn, nặn nặn khuôn mặt trắng noãn mềm mại của Kỷ Thư, hờ hững lên lầu.

Buổi chiều tan học, Kỷ Thư theo thường lệ dùng tốc độ con rùa thu dọn tập sách, trong lớp vẫn còn vài bạn đang cầm chổi trực vệ sinh, mặt trời lặn ngoài cửa sổ, vài tia nắng yếu ớt chiếu vào lớp, cậu như nhìn thấy trước cửa đung đưa bóng một người.

Kỷ Thư mím môi, cúi đầu trầm tư một chút, đặt cặp sách trên tay xuống bàn, chậm rãi đi ra phòng học.

Địch Giang tựa hồ đến tìm người, trên người hắn vẫn mặc đồng phục của trường Ngũ Trung, màu đỏ, giữa biển đồng phục xanh của Nhất Trung trông cực kì bắt mắt mà lạc lõng.

Gã cũng là kẻ có danh tiếng, học sinh Nhất Trung thường xuyên lướt diễn đàn cơ hồ đều biết Địch Giang của Ngũ Trung, gã còn đứng đây lắc lư nửa ngày, khiến chút ít người tò mò vây xem.

Kỷ Thư đi tới trước mặt gã, mở miệng trước: “Cậu… Là tìm tôi sao?”

Địch Giang có chút cận thị, ở cửa lớp Ba nhìn vào nửa ngày cũng không nhìn thấy ai quen mắt, lại không nghĩ tới người gã muốn tìm tự mình đi ra.

Gã lộ ra nụ cười tươi rói, dùng sức gật đầu, cất cao giọng nói: “Chúng ta nói chuyện chút nha!”

“…” Tim Kỷ Thư có chút đình trệ, không biết Địch Giang muốn nói chuyện gì với mình, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Hai người đi tìm Bùi Tẫn, trên đường Địch Giang hiếu kỳ hỏi: “Làm sao cậu biết tôi là tới tìm cậu?”

Kỷ Thư nói: “Theo như tôi biết, trong lớp Ba chỉ có mình tôi là liên quan với Bùi Tẫn.”

Địch Giang cùng Bùi Tẫn quan hệ luôn rất tốt, gã đến Nhất Trung đều vì tìm Bùi Tẫn chơi, hoặc chơi với đám anh em trong vòng kia.

Mà Kỷ Thư cũng là người duy nhất ở lớp Ba thuộc “cái vòng kia”.

Địch Giang cười hắc hắc: “Không sai, thực ra, tôi tới để nhờ cậu giúp đỡ.”

Kỷ Thư lộ ra nghi hoặc.

“Câu biết A Tẫn mà, ” giọng Địch Giang trở nên trầm ổn, “Tuy rằng miêu tả cậu ta như thế khiến tôi có chút khó chịu, nhưng tôi thật sự công nhận, A Tẫn rất thông minh. Chuyện cậu ta muốn làm, chỉ cần nghiêm túc một chút là có thể làm rất tốt.”

Kỷ Thư gật gật đầu, biểu thị hiệu bản thân đang nghiêm túc nghe.

Địch Giang lại nói: “Chính là bởi vì A Tẫn quá thông minh, học cái gì cũng rất nhanh, điều này cũng làm cậu ta cảm thấy mọi thứ ít thú vị đi.”

Có lẽ đây chính là bệnh chung của thiên tài.

Vì làm mọi thứ đều dễ dàng, chẳng có ý nghĩa gì đối với hắn, nên hắn cũng không muốn dành nhiều thời gian cho những việc vô nghĩa này.

Bất luận là học tập, thể thao, hoặc cái khác.

“Vậy nên, ” Địch Giang tiếp tục, “Tôi ở trên mạng đăng ký tham gia một giải đấu PK trực tuyến, muốn A Tẫn nhập đội, hai ngày trước tôi gửi tin nhắn cho cậu ta có nhắc chuyện này, nhưng cậu ta từ chối tôi.”

“Mà lý do chính là, ” Địch Giang đột nhiên phẫn nộ, nói tiếp, “… Không hứng thú.”

“Năm ngoái cậu ta đã tham gia đấu đơn trò này rồi, từ nhỏ đến lớn cậu ta cũng ít có lần nghiêm túc như vậy, kết quả cũng chẳng có gì bất ngờ, cậu ta lấy được quán quân. Mà, từ khi quán quân tới tay sau, cậu ta liền không chơi cái trò kia nữa, bọn tôi hỏi, cậu ta đều bảo nhàm chán.”

Đã giành được giải thưởng cao nhất trong lĩnh vực này, Bùi Tẫn cũng mất đi hứng thú với trò chơi.

Kỷ Thư nhẹ giọng nói: “Cho nên, cậu là muốn cho tôi đi thuyết phục Bùi Tẫn gia nhập đội cậu?”

Địch Giang bị nói trúng tâm tư, gãi đầu một cái: “Đúng, thế nhưng tôi thật sự không hiểu A Tẫn, khi đó cậu điên cuồng đánh (Arrow Tower), làm sao mới không lâu đã nhẫn tâm nói không chơi là không chơi, cùng bạn gái chia tay cũng không tuyệt tình như vậy!”

Kỷ Thư kéo kéo khóe môi, bất đắc dĩ nói: “Tôi đáp ứng giúp cậu, nhưng tôi cũng không chắc chắn lắm.”

Địch Giang nở nụ cười: “Không sao không sao, tôi chấp nhất kéo cậu ta vào đội như vậy, kỳ thực là cảm thấy… A Tẫn cũng chưa quên trò ấy đâu.”

Năm ngoái Bùi Tẫn yêu quý trò kia nhưỡng nào, gã là người biết rõ nhất. Khi đó Bùi Tẫn ngồi trong quán Net, là tâm điểm của đám đông, ngón tay lướt trên bàn phím như nhảy múa, đánh hạ một cái lại một cái trận đấu khó khăn, trên mặt luôn mang ý cười đầy tự tin.

Kỷ Thư nghiêng đầu, hai người đã tới sân bóng rổ.

Bùi Tẫn mặc áo dài tay màu đen rê bóng, tóc mái trên trán hơi dài, che đi đôi mắt sắc bén của hắn.

“Vậy tôi có thể hỏi, ” Kỷ Thư mở miệng, “Tại sao cậu lại đến… Tìm tôi?

“A!” Địch Giang vỗ đùi, “Tôi cũng không biết, là Thẩm Đình Vĩ nói với tôi, đến tìm Kỷ Thư, chuẩn không sai.”

Địch Giang đột nhiên chú ý đến bộ đồng phục hơi rộng trên người Kỷ Thư, trong lòng lại nghĩ đến cái gì, còn chưa nghĩ kỹ trong đã bị tình hình trên sân hấp dẫn.

Kỷ Thư cắn môi, tự hỏi liệu Thẩm Đình Vĩ có biết điều gì không.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.