Dạ Thiên Lăng đứng ở trong đình nhìn Liên Trì cung này trong trẻo nhưng lạnh lùng, trắng trong thuần khiết, hoa viên có một cái ao nhỏ gieo trồng hoa sen phồn thịnh quý báu, hiện tại sớm tàn lụi, chỉ để lại từng đám héo rũ dưới thiên không màu lam. Bốn phía im lặng thê tịch, giống như một chút sinh cơ đều không có. Nhiều năm qua chưa bao giờ bước vào Liên Trì cung, nhưng mà nơi này hết thảy lại đều quen thuộc dị thường, giống như lơ đãng mà lưu tâm với Liên Trì cung này, hơn hai mươi năm trôi qua, trong lòng sớm lắng đọng bộ dáng cung điện này. Hắn chậm rãi bước vào bên trong, Liên phi không thân với nhiều người, nơi này cũng thật sự quá mức thanh tĩnh, đi một lát mới gặp một cung nữ hầu hạ Liên phi, cung nữ kia nhìn thấy Dạ Thiên Lăng lắp bắp kinh hãi, ngay cả lễ đều đã quên đi:“Tứ…… Tứ Vương gia……”
Không ai nghĩ đến hắn sẽ đến nơi này, ngay cả Dạ Thiên Lăng cũng chưa nghĩ đến, nhìn cung nữ kia yên lặng trong chốc lát, thản nhiên hỏi: “Chủ tử ngươi đâu?”
Cung nữ kia hồn vía mới trở về , bị ánh mắt Dạ Thiên Lăng nhìn hoảng hốt loạn lên, vội vàng cúi người trả lời:“Chủ tử ở tẩm cung, nô tỳ đi thông báo.”
“Không cần.” Dạ Thiên Lăng ngăn trở nàng:“Ngươi đi xuống đi.”
“Dạ……” Cung nữ kia thật cẩn thận lui xuống, Dạ Thiên Lăng đứng ở tại chỗ trong chốc lát, rốt cục hướng tẩm cung Liên phi đi đến. Cùng tên cung nữ kia giống nhau, mới vừa bước đến Dich Trì, cung nữ Phỉ nhi bên cạnh Liên phi nhìn thấy Dạ Thiên Lăng, kinh ngạc không thể nói gì. Bất quá nàng phản ứng mau, lập tức nhún mình, nói:“Tỳ nữ Phỉ nhi thỉnh an Tứ Vương gia ……”
Dạ Thiên Lăng nhẹ nhàng nâng tay ngắt lời nàng, nhìn vào trong tẩm cung bóng người mờ ảo, ẩn ẩn truyền ra âm thanh cầm sắt. Cùng tiếng đàn Khanh Trần réo rắt phiêu dật bất đồng, huyền âm đi lên như cúi đầu khóc, sụt sùi khôn kể, người đánh đàn tựa hồ vô cùng sầu bi, đều tại thất huyền cầm nói hết.
“…… Mẫu phi…… Người ở bên trong?” Hắn ngưng thần nghe một hồi, hỏi.
Phỉ nhi đáp:“Nương nương đang ở đánh đàn, Tứ Vương gia thỉnh.” Nàng đi theo Liên phi nhiều năm, biết rõ tâm sự Liên phi, vội vàng đứng dậy vén mành để cho Dạ Thiên Lăng đi vào, bản thân lại đứng ở bên ngoài.
Sâu trong tẩm cung, ấm lô kim thú bát giác cũng không thể xua đi hàn khí khi đông tới, càng không thể che giấu tịch mịch rối rắm, Liên phi nghe được tiếng bước chân phía sau tay nhẹ nhàng dừng lại, đạm thanh nói:“Phỉ Nhi, ta không phải đã nói đừng đến nhiễu ta, để cho ta yên tĩnh trong chốc lát sao?”
Phía sau cũng không có ai đáp lời, một mảnh an tịch, Liên phi nghe được một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng chậm rãi nói:“Nhi thần, thỉnh an mẫu phi .”
Huyền âm đột nhiên loạn, lên cao rối loạn cùng âm phù an tịch cực không hài hòa, Liên phi kinh ngạc quay đầu, thấy Dạ Thiên Lăng đứng ở phía sau cách đó không xa, cánh tay lay động.
Trầm mộc hương hơi thở triền miên phiêu linh lượn lờ quanh quẩn, hai mẫu tử trong lúc đó giống như cách nhau một tầng sương mù thấy không rõ lắm. Liên phi run run đưa tay, trong lòng một trận khí huyết cuồn cuộn, đột nhiên đem đem khăn che miệng ho khan.
Dạ Thiên Lăng nhướng mày, thấy Liên phi ho vất vả, nghĩ muốn tiến lên nhẹ vỗ lại giống như bị cái gì ràng buộc chung thân không ra tay, chỉ nói: “Vào đông trời giá rét, chứng suyễn của mẫu phi lại tái phát?” Liên phi thân mình nhu nhược, mỗi khi thu đông đến thường phát bệnh, Dạ Thiên Lăng đã sớm biết .
Liên phi dần bình ổn lại, xoay thân mình nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Ngươi không đi làm chính sự, đến chỗ ta làm cái gì?”
Dạ Thiên Lăng thản nhiên nói: “Chính sự của nhi thần, cũng không phức tạp.”
Liên phi nói:“Hộ bộ tệ nạn nhiều, ngươi tiếp nhận hết, sao có thể không phức tạp?”
Dạ Thiên Lăng khóe môi đột nhiên nhẹ nhàng giương lên, trầm lãnh trên mặt tan rã vài phần: “Mẫu phi không ra khỏi hậu cung, sao biết nhi thần muốn ứng phó hộ bộ có nhiều phiền toái.”
Liên phi hơi cứng người, nàng sao lại không biết? Một hành động của con trai, mẫu phi nàng sao lại không nắm bắt trong lòng, có đôi khi chính là Phỉ nhi theo các cung nữ khác nghe tới nói cho nàng nghe, cũng đủ để an ủi hồi lâu. Hắn rốt cục giống như nàng hy vọng, bình an lớn lên, vĩ đại, xuất chúng, chính nàng còn hy vọng xa vời cái gì? Tâm địa cứng rắn nói:“Ta mệt mỏi, ngươi trở về đi.”
Dạ Thiên Lăng thần sắc nhợt nhạt, cất bước đến trước mặt Liên phi, ức thanh nói:“Mẫu phi, người còn muốn giấu ta bao lâu?”
Liên phi lo sợ không yên ngẩng đầu, cả kinh nói:“Ngươi…… Ngươi nói cái gì, ngươi có biết cái gì?”
Dạ Thiên Lăng chậm rãi nói:“Nhi thần đã không phải trẻ nhỏ ngây thơ năm đó, mẫu phi đừng vất vả gạt ta? Nên biết, đều đã biết, phụ hoàng, hoàng đế, nhi thần đều hiểu được .”
Liên phi nhìn Dạ Thiên Lăng ánh mắt lãnh triệt, chân thật đáng tin chắc chắc, trầm liễm cùng cuồng tứ che giấu sâu vô cùng giống như là hồ nước trầm tĩnh mấy ngàn năm chợt vỡ toang, đủ để bao phủ hết thảy, nàng cầm tay Dạ Thiên Lăng:“Ta không cho phép ngươi nói bậy!”
Dạ Thiên Lăng phản lại đem tay Liên phi cầm trụ:“Nhi thần không có nói bậy.” Mẫu tử hai người qua nhiều năm như vậy lần đầu tiên trực diện nói chuyện, tay Liên phi ở trong tay Dạ Thiên Lăng khó có thể ức chế run nhè nhẹ.
Dạ Thiên Lăng nhìn Liên phi khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân lại suốt ngày bị bao phủ ở trong u buồn, qua nhiều năm muôn vàn oán, hận, đau, thương chung quy vẫn là máu mủ tình thâm, ở trước mặt mẫu thân trịnh trọng quỳ xuống:“Nhi thần bất hiếu, để cho mẫu phi chịu khổ .”
Liên phi vài thập niên đến nay, có ngày nào không nghĩ đến con mình, lúc này nâng Dạ Thiên Lăng dậy, rốt cuộc ẩn nhẫn không được, nước mắt tràn mi: “Ta…… Hài tử của ta……”
Dạ Thiên Lăng giúp Liên phi ngồi xuống nói: “Từ hôm nay trở đi, nhi thần sẽ không để mẫu phi thương tâm.”
Liên phi ánh mắt sâu kín, lướt qua đầu vai Dạ Thiên Lăng nhìn sâu trong Liên Trì cung, như là nói với Dạ Thiên Lăng hoặc như là lầm bầm lầu bầu nói:“Đã bao nhiêu năm, còn nhớ rõ Thiên Chính năm thứ chín, tiên hoàng công phạt Nhu Nhiên tộc ta, Nhu Nhiên ngăn cản không được đại bại dâng thành, Đại hãn đầu hàng đem ta hiến cho Thiên triều. Nhu Nhiên vong, ta ở bên người Tiên hoàng bảy năm, tộc nhân đều nói tiên hoàng là vì biết dung mạo của ta dựng binh diệt Nhu Nhiên, mắng ta là hồng nhan họa thủy là điềm xấu. Thẳng đến khi tiên hoàng mất, ta nguyên tưởng ở Thiên Mẫn tự ăn chay niệm phật đến cuối đời. Ai ngờ hoàng đế đăng cơ ngày đầu tiên liền đem ta triệu vào cung thị tẩm, khi đó ta phát giác trong bụng có con. Hoàng đế xây Liên Trì cung, phong ta hoàng phi, mà ta lại nhận hết mọi người phỉ nhổ, vong tộc, thất tiết, liền ngay cả chính con mình cũng không thể hảo hảo dưỡng dục, nếu không phải không yên lòng về con, ta sớm đã không còn lưu luyến nhân thế này.” Thanh âm nàng xa xôi như tận chân trời thản nhiên truyền đến, giống như gió thổi qua liền tan, dừng lại ở chung quanh, thỉnh thoảng còn có thể nghe được thanh âm phiêu linh vỡ vụn.
Trước năm Thiên Chính thứ chín, Hoằng Văn hoàng đế từng có một lần đại quy mô thảo phạt bắc bộ Nhu Nhiên tộc. Nhu Nhiên tộc chiến bại, dâng thành đầu hàng, từ đó về sau không gượng dậy nổi, sau bị Đông Đột Quyết diệt tộc. Liên phi nguyên là nữ nhi Khả Hãn Nhu Nhiên tộc, thuở nhỏ mỹ mạo được ca tụng đến Thiên Sơn nam bắc, thậm chí Trung Nguyên cũng truyền đủ loại cách nói tuyệt thế phong tư của nàng. Tại chiến dịch sau Liên phi bị mang về kinh đô, Hoằng Văn hoàng đế đối với nàng hết sức sủng ái, dân gian truyền thuyết xôn xao, nhiều lời rằng Hoằng Văn hoàng đế tấn công Nhu Nhiên vì Liên phi.
Ngàn quân vừa động vì hồng nhan, lưng đeo bêu danh diệt tộc, cũng vì phụng dưỡng hai đế mà bị triều thần hậu cung khinh thường, Liên phi dù có khuynh quốc khuynh thành mạo lại thế nào?
Đáy mắt Dạ Thiên Lăng xẹt qua mũi nhọn dày đặc lợi hại, lạnh lùng nói: “Mẫu phi không cần sầu, bọn họ dám hỗn láo, nhi thần liền đem thiên hạ này lấy đến đưa cho mẫu phi, cái gì diệt tộc thất tiết, nhi thần muốn bọn họ không có người dám nói mẫu phi một câu không phải.”
Liên phi nhẹ nhàng lắc đầu:“Cái gì đều không cần nói, cái gì đều không cần làm, Lăng nhi, con không biết……”
Dạ Thiên Lăng quả quyết nói:“Mẫu phi, nhi thần tâm ý đã quyết.” Liên phi nhìn Dạ Thiên Lăng thân hìnhcao ngất, chính nàng cũng phải ngẩng cao đầu mới có thể nhìn hắn, ánh mắt Dạ Thiên Lăng sắc bén, làm cho nàng đột nhiên một câu cũng nói không được. Trước mắt đã không phải đứa trẻ trong tã lót ngày đó, mà là tướng quân rong ruổi vạn dặm quét ngang biên cương, tả hữu hướng cục, dẹp yên vũ nội Vương gia, tranh phong thiên hạ cùng người, bất luận kẻ nào cũng không ngăn cản được cước bộ của hắn.
Liên phi lẳng lặng nhìn Dạ Thiên Lăng trong chốc lát, khóe miệng đột nhiên lộ ra một tia cười yếu ớt, ánh mắt chậm rãi lại tự do, như là muốn ly khai thế giới này. Dạ Thiên Lăng mi tâm nhíu lại, nhìn bộ dáng Liên phi, đáy lòng mơ hồ hiện lên một tia lo lắng, nói:“Nhi thần không thể thời khắc đến thăm mẫu phi, bất quá sẽ để Khanh Trần có thời gian đến trò chuyện cùng người, mẫu phi ở trong cung cũng quá thanh lãnh rồi.”
“Khanh Trần?” Liên phi nhẹ nhàng nói:“Là nữ nhi Phượng gia?”
Dạ Thiên Lăng gật đầu. Liên phi nói:“Con sao lại cùng nàng thân cận như vậy?”
Dạ Thiên Lăng thản nhiên nói:“Hữu duyên.”
Liên phi lại nhẹ nhàng cười cười:“Nàng đúng là một nữ tử linh lung, đáng tiếc lại là người Phượng gia.”
Dạ Thiên Lăng cũng mỉm cười:“Nàng chỉ là Khanh Trần thôi.”