Túy Linh Lung

Chương 41: Lên núi đạp vụ bốn bề mênh mang



Đồng Hoa môn là một cái cửa cung có vẻ hẻo lánh trong hoàng cung, Khanh Trần từ nơi đó xuất cung, đã thấy Dạ Thiên Lăng một mình một người cưỡi Phong Trì chờ ở cách đó không xa, bởi vì đợi người nhàn rỗi, một bàn tay vuốt ve bờm Phong Trì, trong mắt lại có thần sắc ôn hòa khó gặp. Mà Phong Trì là ngựa hoang tính liệt như hỏa, đối với Dạ Thiên Lăng thực vô cùng thân thiết thuận theo, ánh mắt nửa khép mặc hắn vuốt ve. Một người một ngựa lẳng lặng đứng ở nơi đó, một bức an nhàn bình thản, nhưng lại làm cho Khanh Trần trong lúc nhất thời do dự bản thân có nên mang Dạ Thiên Lăng đi gặp Mạc Vẫn Bình, việc này vừa thấy có thể nhấc lên sóng to gió lớn cũng không chừng, nàng không biết quyết định của mình là đúng hay sai.

Nhưng Dạ Thiên Lăng đã thấy được nàng, cư nhiên nhẹ nhàng cười, trong mắt sơ lãng nhẹ nhàng cùng mới vừa rồi sát khí cuồng tứ trên giáo trường so sánh, quả thực là hai người khác nhau. Khanh Trần đi qua đi cười nói:“Nếu là để nữ tử trẻ tuổi nhìn thấy Lăng Vương gia hiện tại, sợ lại mê đến thần hồn điên đảo đi.”

Dạ Thiên Lăng đáy mắt xẹt qua mỉm cười, vỗ vỗ Phong Trì thân thiết bên người nói với Khanh Trần :“Lên ngựa đi.”

Khanh Trần nhân cảm thấy rêu rao, vẫn đem Vân Sính để lại Tứ Phương lâu, cũng đem Tuyết Chiến đuổi về tổng đàn Hàng Mã lâu, lúc này chính là đi bộ ra. Dạ Thiên Lăng để nàng ngồi an ổn, xoay người lên ngựa, ngồi sau lưng nàng đem dây cương năm giữ, hai người cùng ngồi trên một con ngựa. Kể từ đó, Khanh Trần liền giống như nửa tựa vào trong lòng hắn, cúi đầu nhìn thấy ngón tay thon dài của hắn nắm dây cương hơi hơi dùng sức cho nên xương khớp nổi lên rõ ràng, ổn định mà cất dấu một loại cảm giác mạnh yếu, cánh tay như ôm nàng trong ngực che chở, ngăn cản gió đông lạnh thổi tới. Nhớ mang máng, tựa hồ lúc còn rất nhỏ ở trong vòng ôm của cha từng có cảm giác như vậy, an toàn, ấm áp, bởi vì biết có người bảo hộ cho nên có thể toàn thân thả lỏng nhờ cậy, tuyệt đối sẽ không bị buông ra.

Không biết theo khi nào hiện lên, cảm giác này đã thật lâu không còn, làm cho nàng nghĩ trí nhớ của mình xảy ra vấn đề. Khanh Trần mang theo tâm tình như vậy ngẩng đầu, theo góc độ này nhìn về phía Dạ Thiên Lăng, lại lập tức tiếp xúc ánh mắt của hắn, nhìn gương mặt từ dưới lên, có loại thần thái sung sướng khác lạ, làm cho nàng cảm thấy rất là mới mẻ.

Dạ Thiên Lăng thấy nàng nhìn mình, nói:“Trước theo ta đi đến một nơi.”

Khanh Trần thế này mới phát hiện hắn đi cũng không phải đường đến Tứ Phương lâu, ngược lại trực tiếp từ phía tây ra khỏi kinh thành, khoái mã nhanh chóng hướng ngoài thành chạy đi, hỏi:“Đi đâu?”

Dạ Thiên Lăng nói:“Trong chốc lát nàng sẽ biết.”

Phong Trì cước trình cực nhanh, không bao lâu liền vào sơn đạo hẻo lánh, nhìn phương hướng tựa hồ là sơn mạch vờn quanh kinh đô Bảo Lộc sơn. Dạ Thiên Lăng mang theo Khanh Trần một đường đi lên đỉnh núi, cơ hồ đến chỗ cao nhất của ngọn núi này, đợi cho phía trước đã không còn đường đi, chậm rãi ghìm ngựa. Khanh Trần ngồi ở phía trước lập tức phóng nhãn nhìn, không khỏi sợ hãi than một tiếng, theo vị trí bọn họ nhìn lại, Bảo Lộc sơn sơn mạch liên miên thu hết vào đáy mắt, kinh thành rất xa tọa lạc ở phía trước, thành trì to như vậy trở nên nhỏ bé một bàn tay cũng đủ nắm. Sông Sở Yển từ trong thành xen kẽ mà qua, cùng một nhánh sông khác hợp làm một hóa thành sông lớn cuồn cuộn, chảy về phương xa. Con người trong lúc đó giống như trở thành một phần thiên địa vô biên vô hạn, lòng dạ rộng rãi, ngay thẳng cùng mênh mang tự nhiên kết hợp làm một thể, cũng bị giang sơn bao la hùng vĩ này rung động tâm linh.

Khanh Trần vô cùng kinh thán nhìn sông núi, đột nhiên nghe được Dạ Thiên Lăng ở bên tai hỏi:“Sợ sao?”

Nàng nghe vậy chợt sửng sốt, mới phát hiện nguyên lai địa phương Phong Trì dừng lại là vách núi đen dốc đứng, chỉ cần đi tới vài bước, người sẽ rơi vào vạn trượng sơn cốc. Bởi vì đã đầu mùa đông, đỉnh núi cũng không có mây mù lượn lờ, quái thạch lởm chởm tầng tầng lớp lớp, đưa mắt mà đi hết thảy đều rõ ràng trong sáng như vậy. Khanh Trần trời sinh tính tình thích mạo hiểm, gặp phải hiểm cảnh nhưng lại cười nói:“Có gì đáng sợ? Đây là địa phương nào?” Hưng phấn quay đầu nhìn Dạ Thiên Lăng, bên trong mắt phượng là kinh, là hỉ, là cười, sáng ngời chói lọi.

Dạ Thiên Lăng nhìn nàng, khóe miệng cũng mỉm cười, đột nhiên nhắc dây cương, Phong Trì hí dài một tiếng hai vó câu bay lên không trung người lập tức dựng lên, cơ hồ muốn rơi xuống vách núi đen, theo Khanh Trần hưng phấn thét chói tai, xoay người vững vàng dừng ở phía sau vài bước. Khanh Trần cùng Dạ Thiên Lăng đồng thời cất tiếng cười to, tâm tình thư sướng, thống khoái vô cùng.

Dạ Thiên Lăng xoay người xuống ngựa, hướng Khanh Trần vươn tay, Khanh Trần nắm tay hắn nhảy xuống, hai người đứng trên một tảng đá cao. Dạ Thiên Lăng nói:“Ta thường một mình tới nơi này.”

Khanh Trần ở trên đại thạch tùy tiện ngồi xuống, nhìn về phía xa xa vô tận: “Địa phương tốt như vậy một huynh độc hưởng.”

Dạ Thiên Lăng cười nói:“Không phải Phong Trì Vân Sính, ngựa khác sao có thể đi lên hoàn cảnh như thế.”

Khanh Trần quay đầu nhìn hắn:“Huynh đang cười, mỗi lần tới nơi này đều vui vẻ như vậy sao?”

Dạ Thiên Lăng tươi cười thu lại, lắc đầu:“Trước kia đều là trong lòng có việc mới đến đây.”

“Vậy sao?” Khanh Trần hỏi:“Như vậy hiện tại thì sao?”

“Thích, liền nghĩ đến.” Dạ Thiên Lăng đáp. Khoanh tay đi lên phía trước hai bước, thản nhiên nhìn xuống vách núi lồng lộng, vạt áo ở trong gió núi phiêu diêu kích động.

Khanh Trần liền lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn theo hắn, dọc theo ánh mắt của hắn, vạn dặm núi sông đều ở bên trong, thiên địa mênh mang bất quá vẫy tay là chìm nổi. Không khỏi liền nhớ tới thủ khúc thật lâu trước kia nghe qua, bởi vì yêu thích cho nên đến nay còn nhớ,“Đại địa ở dưới chân ta, quốc kế nắm giữ trong tay, người nào dám nói nhiều? San bằng lục quốc là ai, người nào thống nhất xưng bá, ai chiến tích cao hơn cô gia?” Nghĩ nghĩ, liền đem ca từ phía sau nhẹ giọng hát ra:“Cao cao tại thượng, thỉnh quân xem đi, trẫm có giang sơn tốt đẹp như họa. Lên núi đạp vụ, chỉ thiên cười mắng, ai sánh bằng ta?”

Dạ Thiên Lăng đột nhiên quay đầu, nhìn nàng. Khanh Trần cười nói: “Lại nói đại nghịch bất đạo đi? Nhưng là ta thực thích đấy.”

Dạ Thiên Lăng nói:“Ta chưa từng nghe qua.”

Khanh Trần nói:“Khúc này đến từ đến từ quê hương của ta, nói về một vị đế vương truyền thuyết có công tích vĩ đại thống nhất tứ hải, đoạt vạn thế tiêu sái, mạnh mẽ quát tháo.” Một bên đem chuyện xưa Tần Thủy Hoàng lược lược nói ra, cuối cùng nói:“Cứ việc cổ kim ca ngợi bêu danh không dứt, nhưng là không uổng công sống một lần nơi nhân thế.”

Dạ Thiên Lăng lẳng lặng nghe nàng kể chuyện, cuối cùng lại hỏi câu:“Quê hương của nàng?”

Khanh Trần nhìn sông dài phíaxa đổ về nơi chân trời mờ mịt, nói:“Phải, quê quán của ta, không thuộc về nơi này, huynh có thể tin tưởng sao?”

Dạ Thiên Lăng nói:“Đó là nơi nào?”

Khanh Trần trả lời:“Ta cũng không biết, huynh nói, nơi này lại là chỗ nào?”

Dạ Thiên Lăng nói:“Nơi này tất nhiên là nơi này.”

Khanh Trần nhân tiện nói:“Nơi đó liền tất nhiên là nơi đó.”

Hai người nói vài câu bí hiểm, đột nhiên đồng thời cười, Dạ Thiên Lăng thản nhiên nói:“Mặc kệ nơi này nơi đó, nàng chính là là nàng cũng không sao.”

Khanh Trần cũng cười nói:“Ai nói không phải đâu? Là ta vẫn là ta, ta tự biết là ta, vốn như thế.” Bỗng có chút ảm đạm:“Mặc dù xưng hùng tứ hải, lại vẫn là có tiếc nuối tịch mịch. Tựa như ta nói vị Tần Thủy Hoàng này, cuối cùng cũng thán ‘Nếu nửa đời bôn tẩu, cuối cùng lưu không được hồng nhan tri kỷ làm bạn, cho dù đưa ta giang sơn khôn cùng, cũng hối tiếc.’”

Dạ Thiên Lăng không cho là đúng nói:“Người kia lại không phải hồng nhan tri kỷ, giống nàng nói A bàng, liền không phải tri kỷ Tần Thủy Hoàng.”

“Ừ.” Khanh Trần nói:“Không thể sóng vai mà đứng, bị đối phương vứt bỏ ở sau, mặc dù là yêu, cũng chỉ có thể yêu đến bi ai tiếc nuối.”

Dạ Thiên Lăng tựa hồ thở dài:“Nữ nhân.”

Khanh Trần đứng dậy đứng ở bên người hắn cùng hắn cùng tồn tại, tay áo phiêu nhiên, tóc dài lăng không:“Không được xem thường nữ nhân, sau lưng mỗi người đàn ông thành công, đều có hình bóng một người phụ nữ.”

Dạ Thiên Lăng nói:“Nữ nhân cùng nam nhân, vốn bất đồng.”

Khanh Trần nhớ tới trong Từ An cung cùng Thập Nhất nói chuyện phiếm, thuận miệng hỏi:“Huynh nghĩ muốn điều gì?”

Dạ Thiên Lăng quay đầu cùng nàng đối diện, Khanh Trần nhìn ánh mắt của hắn nói:“Có thể lựa chọn không trả lời, bất quá trả lời sẽ lời nói thật.”

Dạ Thiên Lăng từ đỉnh núi đem ánh mắt hướng giang sơn khôn cùng, sau đó, vươn một bàn tay, chậm rãi ở chỗ vô tận trước mắt hai người xoay nửa vòng, ngón tay cuối cùng dưng lại, dừng ở trung tâm kinh thành.

Khanh Trần theo tay hắn nhìn xuống, cười:“Như vậy, Tứ ca, theo ta đi gặp một người đi.”

Vẫn như cũ không có hỏi nhiều, Dạ Thiên Lăng giống như trước đáp ứng nàng: “Được.” Chỉ có một câu, chỉ có một chữ, đã đủ.

Khi xuống núi, Dạ Thiên Lăng đột nhiên nói với Khanh Trần:“Ân Thải Thiến còn trẻ, yếu ớt, nàng đừng đem lời của nàng để ở trong lòng.”

Khanh Trần cười nói:“Muốn trách cũng là trách huynh, sao lại trách nàng?”

Dạ Thiên Lăng mày giật giật, không nói lời nào. Khanh Trần cố ý nói:“Còn không phải đều là huynh chọc, Thập Nhất không cùng huynh nói sao? Ta thật mất mặt a. Huynh không hiếm lạ nhưng về sau nhất định phải cùng Thái Hậu giải thích, miễn cho lão nhân gia nàng loạn điểm uyên ương, huynh xem, ta đến bây giờ còn bị người ta cười đâu.”

Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ trực tiếp nhắc tới việc này, Dạ Thiên Lăng nghe xong lời nói Khanh Trần lại vẫn như cũ không nói gì. Khanh Trần kỳ quái, quay đầu nhìn hắn, Dạ Thiên Lăng ở sau người nhìn xuống khuôn mặt nàng, đồng tử sâu thẳm biến ảo sâu cạn, mang theo thần thái làm người ta mê hoặc .

Khanh Trần bị hắn nhìn ngượng ngùng, quay đầu thấp giọng lầu bầu một câu:“Thật sự là không có phong độ thân sĩ, như vậy ta như thế nào còn gả ra ngoài?”

Song chưởng ôm hai bên người nàng lại hơi hơi căng thẳng, nghe được Dạ Thiên Lăng lên đỉnh đầu thản nhiên nói:“Ai nói ta không hiếm lạ ?”

Khanh Trần kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy hắn sớm đem ánh mắt nhìn về phía trước. Đột nhiên có một loại cảm giác kỳ quái, tựa hồ bốn phía tràn ngập không khí kỳ dị nào đó, hơi thở của Dạ Thiên Lăng trên người nhẹ nhàng, ấm áp, bao dung nhiệt độ cơ thể nàng, cánh tay hữu lực kia trong nháy mắt đều trở nên rõ ràng vô cùng, Khanh Trần cơ hồ có thể cảm giác được trái tim của hắn, kề sát mình hơi hơi nhảy lên, huyết mạch chậm rãi lưu động.

Khanh Trần tuy rằng rất muốn phản bác một câu “Nếu hiếm lạ vậy càng nên đánh”, lại một câu cũng nói không nên lời, hai người cứ như vậy trầm mặc đến Tứ Phương lâu


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.