Túy Linh Lung

Chương 34: Mê ly phác sóc khởi nội bộ



Cuối thu trời băt đầu lạnh, thiên địa tiêu điều vạn phần, trong Từ An cung sớm thêm vài chậu than. Đoan Hiếu Thái Hậu tuổi cao, khó tránh khỏi có chút tật xấu đau xương sống thắt lưng, chân đau, hàng năm đến thu đông, trời giá rét thêm, Khanh Trần dùng phương pháp châm kim thứ huyệt chậm rãi điều trị, lại thêm chườm nóng, năm nay đau đớn giảm bớt không ít. Hoàng đế nghe thấy việc này long tâm đại duyệt, khen ngợi Khanh Trần một phen, nói muốn ban cho chút ân huệ. Khanh Trần nhân cơ hội thỉnh cầu hoàng đế chấp thuận cho mình lật xem điển tịch Thái y viện, cũng cùng ngự y tham thảo y thuật, để có thể từng bước học tập trung y. Việc này mặc dù chưa tưng có tiền lệ, nhưng là không tính là khó, hơn nữa Đoan Hiếu Thái Hậu nói tốt cho, hoàng đế ngoại lệ chuẩn cho Khanh Trần.

Ngày ngày Đoan Hiếu Thái Hậu sau buổi trưa đi ngủ, Khanh Trần không có thói quen ngủ trưa, thường lui tới Thái y viện xem sách. Thái y viện điển tàng tập hợp dược thảo phong phú không phải dân gian có thể so sánh, Khanh Trần giống như vào một người gặp may mắn rơi vào, mỗi ngày xem một hai canh giờ mới trở về, có thể học được rất nhiều thứ. Vận khí tốt gặp được lão Thái y Tống Đức Phương, liền cuốn lấy hắn khiêm tốn thỉnh giáo một hai điều. Tống Đức Phương thứ nhất biết Khanh Trần gần đây được Thái Hậu sủng ái không thể cự tuyệt; Thứ hai Khanh Trần hiểu được rất nhiều tri thức y học hiện đại, thường xuyên nói những điều đầy ý nghĩa kinh người; Hơn nữa nàng thông minh hiếu học, lớn mật, độc đáo, một già một trẻ đàm luận vô cùng hợp, thường thường quên cả thời gian.

Bất quá hôm nay Tống Đức Phương cũng không ở đây, Khanh Trần chỉ đành tự mình ôm quyển sách nghiên cứu. Ngay lúc nhìn đến chỗ phấn khích, đột nhiên nghe được phía sau có người thấp giọng kêu lên:“Phượng chủ.”

Khanh Trần đã nghe ra là thanh âm Minh Thiên, gọi mình “Phượng chủ” cũng chỉ có người Hàng Mã lâu, trong đầu hiện lên một cái ý niệm hắn như thế nào vào trong cung , quay đầu lại nhìn.

Vừa thấy, nhất thời đương trường sửng sốt, trừng mắt nhìn người phía sau nói:“Là ngươi……”

Phía sau, từng là tổng lĩnh Thiên Giam Tư, đã từng làm lão sư cho các vị hoàng tử Mạc Vẫn Bình, hắn vuốt chòm râu cười tủm tỉm nhìn Khanh Trần kinh ngạc, đương nhiên, kinh ngạc này là trong dự kiến của hắn.

Khanh Trần cầm sách thuốc trong tay khép lại, tùy ý nhìn bốn phía một chút. Giữa trưa, trừ bỏ vài vị ngự y đang trực ở bên ngoài, toàn bộ Thái y viện im ắng không có động tĩnh.

Không hiểu rõ tình huống Khanh Trần tuyệt không dễ dàng nói chuyện, chỉà nhìn Mạc Vẫn Bình.

Mạc Vẫn Bình hiển nhiên không tính cùng Khanh Trần mắt to trừng mắt nhỏ đứng ở chỗ này, tay đưa ra một khối ngọc bài:“Thuộc hạ gặp qua Phượng chủ, nơi này không tiện hành lễ, còn thỉnh Phượng chủ an bài.”

Thấy ngọc bài ngày đó , Khanh Trần phương tin tưởng Mạc Vẫn Bình trước mắt chính là Hàng Mã lâu tổng hộ kiếm sử Minh Thiên. Trách không được lúc trước cảm thấy Minh Thiên rất quen thuộc, quả nhiên là người quen. Lão hồ li này, Khanh Trần lại một lần nữa định nghĩa Mạc Vẫn Bình, thấp giọng oán hận nói:“Sớm nói cho ta biết là ngươi, sẽ chết a?”

Mạc Vẫn Bình cười, nét mặt già nua cười như đóa cúc hoa:“Phượng chủ tựa hồ chưa từng muốn xem.”

Khanh Trần không nói gì, lý do thật đúng là đầy đủ, dứt bỏ đề tài này, hỏi hắn:“Sao ngươi lại tới đây?”

Mạc Vẫn Bình đáp:“Thuộc hạ từng nhậm chức Thiên Giam Tư giam chính, hoàng đế đặc biệt cho phép tùy ý ra vào hoàng cung. Còn nữa thuộc hạ cùng Tống Đức Phương tương giao nhiều năm, đến Thái y viện cũng là hợp tình lý.”

“Ngươi cũng là tổng lý Thiên Giam Tư, làm sao lại có thể cùng Hàng Mã lâu có quan hệ?” Vì sợ bị người nhìn thấy, Khanh Trần cùng Mạc Vẫn Bình hướng sâu trong Thái y viện mà đi, khó hiểu hỏi.

Mạc Vẫn Bình dùng thanh âm già nua mang theo vài phần trầm ổn nói:“Hàng Mã lâu mặc dù xuất thân giang hồ, nhưng từ Thái tổ hoàng đế đến nay thủy chung quy phục Thiên triều, từ trước chỉ nghe lệnh thiên tử, khó tránh khỏi cùng trong triều đình có chút quan hệ.”

“Vậy sao?” Này Khanh Trần thật ra lần đầu tiên nghe nói:“Thái tổ hoàng đế? Như vậy nói, chủ tử hiện tại của Hàng Mã lâu là hoàng đế ?”

Mạc Vẫn Bình trong thần sắc mang theo một chút nghiêm nghị:“Không, hiện tại Hàng Mã lâu như trước nguyện trung thành cho tiên đế.”

“Tiên đế?” Khanh Trần nhướng mi, một người chết? Nghe qua rất có bộ dáng chuyện xưa:“Nguyện nghe rõ ràng. Hơn nữa…… Tình huống này, các ngươi muốn lâu chủ có tác dụng gì?”

Mạc Vẫn Bình biết Khanh Trần đối với Hàng Mã lâu không hiểu nhiều lắm, hơn nữa thoạt nhìn giải quyết chuyện tình Dạ Thiên Lăng về sau lại càng không thực tích cực muốn biết tình hình cụ thể, liền giải thích với nàng: “Hàng Mã lâu lâu chủ đều là nữ tử, cũng từng có vài vị là lịch đại hoàng hậu. Chỉ vì Hàng Mã lâu đối với với hoàng tộc mà nói, là cam đoan cũng giám sát hoàng quyền, cho nên mặc dù nguyện trung thành cùng Hoàng Thượng. Nếu xuất hiện dị thường, liền điều tra, chiếu ứng.”

Khanh Trần nghe mà hồ đồ, hỏi:“Đơn giản nói đi, Hàng Mã lâu tìm tới ta, muốn làm gì?”

Mạc Vẫn Bình cười nói:“Phượng chủ quả nhiên là người thống khoái.”

Khanh Trần cũng không biết hắn là khoa trương hay là cười mình không kiên nhẫn, không sao cả nói:“Ta chỉ là không muốn lãng phí thời gian, còn muốn hồi Từ An cung.”

“Không phải chúng ta tìm tới Phượng chủ, là Phượng chủ tìm tới chúng ta.” Mạc Vẫn Bình tiếp tục nói:“Hoặc là thuộc hạ tin tưởng…… Là tiên đế phó thác Phượng chủ.”

“Khụ.” Khanh Trần đối với Mạc Vẫn Bình cảm thấy kỳ quái, nhắc nhở hắn:“Tiên đế…… Hẳn là đã quy thiên nhiều năm đi.”

“Hai mươi bảy năm.” Mạc Vẫn Bình đáp:“Đương kim hoàng đệ thừa nghiệp huynh, đăng cơ suốt hai mươi bảy năm.”

“Sau đó?” Khanh Trần hỏi.

Mạc Vẫn Bình từ trong lòng lấy ra một cái bọc nhỏ, mở ra đến đưa đến trước mặt Khanh Trần.

Khanh Trần vừa thấy, cư nhiên là một mảnh xương người:“Đây là……” Lời còn chưa dứt, lại “A?” một tiếng, ánh mắt lộ ra thần sắc ngưng trọng, tiến đến nhìn kỹ mảnh xương cốt kia. Cùng xương người bình thướng có chút bất đồng, xương cốt có màu màu xám, Khanh Trần đưa tay từ trong lòng lấy một bao ngân châm, lấy ra một cây hơi hơi dùng sức đam vào xương cốt kia, khi rút ra, ngân châm đã thành màu đen.

“Đây là di cốt Hoằng Văn hoàng đế .” Mạc Vẫn Bình trầm giọng nói.

Thật to gan, Khanh Trần vẻ mặt đen sì, ngẩng đầu:“Các ngươi trộm nhập Tây lăng đế mộ, đem thứ này đào ra?”

“Chuyện này với Hàng Mã lâu mà nói không phải khó khăn.” Mạc Vẫn Bình trong mắt hiện lên một tia tinh quang:“Tuy là đại bất kính, cũng bất đắc dĩ mà phải làm. Phượng chủ thấy thế nào?”

Khanh Trần tiếp nhận di cốt kia, tinh tế quan sát, trầm ngâm:“Nếu ta không đoán sai, đây là một loại độc mạn tính. Ý của ngươi là Hoằng Văn hoàng đế……”

Mạc Vẫn Bình gật đầu:“Không sai, như vậy Phượng chủ cũng biết là người phương nào đã xuống tay?”

Khanh Trần nhìn Mạc Vẫn Bình sau một lúc lâu, giận dữ nói:“Hỏi ta? Muốn ta đoán, lớn nhất hiềm nghi chỉ có……” Dứt lời ngẩng đầu, nhìn nhìn phương hướng Đế Vũ cung .

Mạc Vẫn Bình cũng đem ánh mắt nhìn về Đế Vũ cung:“Hắn nếu là đăng cơ bình thường, sẽ biết làm thế nào nắm trong tay Hàng Mã lâu, mà nhiều năm trôi qua, Hàng Mã lâu trừ bỏ nhiều lần âm thầm tiêu diệt chém giết, chưa bao giờ gặp qua người mang tín vật hoàng tộc tiến đến tiếp chưởng. Cho nên Hàng Mã lâu phải làm, là phụ tá hoàng tộc chính thống đăng cơ, mà cũng không phải nguyện trung thành với người trước mắt.”

“Ừ?” Khanh Trần ngoài ý muốn nói:“Chẳng lẽ Hoằng Văn hoàng đế còn có huyết mạch trên đời? Theo ta được biết Hoằng Văn hoàng đế dưới gối con nối dõi đơn bạc, mặc dù có hai con trai, nhưng Thánh Võ năm thứ mười cùng mười lăm trước sau đều mất. Nếu hoàng đế là thay huynh đăng cơ, theo như lời Mạc tiên sinh chính thống hoàng tộc lại chỉ người nào?”

Mạc Vẫn Bình không có lập tức trả lời Khanh Trần, ngược lại nói:“Phượng chủ cùng Tứ hoàng tử rất quen biết?”

Dạ Thiên Lăng? Nhìn trong mắt Mạc Vẫn Bình, không biết hắn vì sao hỏi cái này:“Muốn nói quen biết cũng có thể, ta cùng hắn…… Nói như thế nào nhỉ, đã cứu tính mạng của nhau, cho nên khả năng so với những người khác đặc biệt một ít, không hơn. Thật muốn nói quen thuộc, chẳng nói ta cùng thất hoàng tử hơn chút, ta ở trong phủ thất hoàng tử một thời gian, này ngươi cũng biết.”

Mạc Vẫn Bình gật đầu:“Kia Phượng chủ xem trọng tứ hoàng tử hay là thất hoàng tử?” Đề tài mẫn cảm, từ trong miệng Mạc Vẫn Bình nói ra lại thường thường thản nhiên không chút nào úy kỵ.

Khanh Trần đương nhiên sẽ không cho rằng Mạc Vẫn Bình là muốn bát quái hỏi thăm vấn đề cảm tình người trẻ tuổi, giương mắt:“A, Mạc tiên sinh lúc ấy không phải đã nói, thất hoàng tử tôn quý không chỉ như thế sao?” Nói xong cười nhìn Mạc Vẫn Bình.

Mạc Vẫn Bình không nghĩ Khanh Trần nhắc lại việc này, nhìn Khanh Trần ánh mắt giảo hoạt, đột nhiên nhịn không được cũng cười nói:“Phượng chủ đừng trêu ghẹo thuộc hạ .”

“Vui đùa mà thôi.” Khanh Trần khoát tay:“Ngươi muốn nghe nói thật? Nói thật là, ta thấy thái tử điện hạ là tốt nhất.”

Mạc Vẫn Bình ngừng cước bộ, Khanh Trần cũng đứng lại:“Thái tử Dạ Thiên Hạo, ngươi có thể nói hắn văn không bằng thất hoàng tử, võ không bằng tứ hoàng tử, nhưng là văn đủ để trị quốc, võ cũng đủ bình thiên hạ. Tại vị, chiến tích, nhân duyên, tính tình, thực lực cùng trình độ được hoàng đế ân sủng, bây giờ còn không có hoàng tử nào có thể thay thế. Cho nên đây là lời nói thật của ta, ta thấy thái tử là tốt nhất.”

Mạc Vẫn Bình thở dài:“Đáng tiếc long tử long tôn đều phi phàm, chư vị hoàng tử lại tất chịu cúi mình.”

Khanh Trần buông tay:“Cùng ta có quan hệ gì đâu?”

Mạc Vẫn Bình nói:“Ngài là Phượng chủ của Hàng Mã lâu, mọi chuyện thuộc hạ đều phải nhất nhất bẩm báo.”

Đáy mắt Khanh Trần trong suốt, giống như ánh mặt trời nhất lũ chiếu vào hơi co lại, nháy mắt bị màu đen u tĩnh hút đi vào, cười nói:“Như vậy ý của ngươi là, để cho ta chấp chưởng Hàng Mã lâu xuất sư cần vương đoạt vị hoàng đế cùng phế đi thái tử, đem chính thống hoàng tộc đăng cơ quân lâm thiên hạ?” Lời nói đại nghịch bất đạo tru di cửu tộc từ trong miệng Khanh Trần nói ra giống ăn cơm uống nước, ngay cả Mạc Vẫn Bình bị thẳng thắn của nàng hù dọa. Đương nhiên hắn không có khả năng hiểu được, đối với với một người hiện đại mà nói, nói vài câu nói như vậy thật sự là so với ăn cơm uống nước còn càng dễ dàng hơn.

Mạc Vẫn Bình ho khan một tiếng:“Khụ, Phượng chủ.”

“Không phải sao?” Khanh Trần mắt phượng hiện lên quang hoa:“Nếu ngươi không thể tín nhiệm, ta tự nhiên có thể đem ý nghĩ của mình thủ khẩu như bình. Nhưng là ngươi là người Hàng Mã lâu, vừa mới còn nói qua những lời này, ta không thích quanh co lòng vòng, mọi người nói thẳng thắn chút không phải đỡ mệt sao?”

Mạc Vẫn Bình theo Khanh Trần ở Thái y viện đi xa xa chợt đứng lại, thừa nhận nói:“Đây là trách nhiệm của Hàng Mã lâu, Phượng chủ là chủ nhân toàn bộ Hàng Mã lâu tán thành.”

Cũng không thể được mọi người tín nhiệm đâu? Khanh Trần thật sự rất muốn hỏi một câu, nhưng là nàng im lặng đứng ở trước mặt Mạc Vẫn Bình, một cái ý tưởng chậm rãi xẹt qua trong óc của nàng, nàng đã biết bí mật của hắn.

Nàng là lâu chủ nhưng mọi sự vụ không quản thì có thể được ai tín nhiệm? Trong lòng nàng dâng lên một chút tỉnh ngủ, vì thế không nói tốt cũng không nói không tốt, ngược lại dời đi một chút đề tài:“Sự tình Minh Hi, xử lý ra sao?” Vừa không vội đáp ứng dẫn Hàng Mã lâu đi làm cái gì, cũng không phủ định nàng cùng Hàng Mã lâu có quan hệ, một chiêu Thái Cực quyền.

Mạc Vẫn Bình đáp:“Thuộc hạ lần này tới gặp Phượng chủ, chuyện này chính là quan trọng nhất.”

“Nói đi.” Khanh Trần nói.

Mạc Vẫn Bình nói:“Hi bộ chưởng quản tài chính Hàng Mã lâu, Minh Hi chẳng những phản bội chúng ta, lại vẫn đem sinh ý âm thầm xài hầu hơn phân nửa tài sản hầu như không còn. Chúng ta nhìn đến tiền, đa số là hắn giả tạo mà thành, còn lại không đủ ba thành. Hắn hẳn là biết một ngày nào đó khó thoát khỏi việc bại lộ, mới bí quá hoá liều.”

Khanh Trần nhíu mày, thuận miệng nói câu:“Ngươi làm chủ thật giỏi.”

Ai ngờ Mạc Vẫn Bình đột nhiên quì một gối, trầm giọng nói:“Thuộc hạ thất trách, thỉnh Phượng chủ giáng tội.”

Khanh Trần lắp bắp kinh hãi, vội vàng dìu hắn đứng lên, nhắc nhở nói:“Đây là Thái y viện, nếu bị người nhìn thấy, chẳng phải gặp phiền toái sao?”

Mạc Vẫn Bình tuy rằng không hề thỉnh tội, nhưng thần sắc lại có chút suy sụp:“Gần hai mươi năm qua, thuộc hạ luôn nghĩ cách tra tìm lâu chủ tiền nhiệm đề cập nguyên nhân tiên đế đột nhiên băng hà, đối với Hàng Mã lâu nội mọi việc có nhiều sơ sẩy, khiến cho Minh Hi nhân cơ hội gây đại họa. Thuộc hạ không còn mặt mũi đối với phó thác của tiên đế.”

Khanh Trần tự nhiên không có ý tứ trách phạt hắn, chỉ nói:“Sự tình đã phát sinh, nhiều lời tự trách vô ích. Minh Hi làm vậy, có vét sạch Hàng Mã lâu tài lực không? Còn có thể chống đỡ bao lâu?”

Mạc Vẫn Bình nói:“Hai ba tháng vẫn là có thể, Minh Huyền Minh Không đã hết lực sửa trị bù lại, nhưng là thật gian nan.”

Khanh Trần tính toán một chút, giống môn quy tổ chứcHàng Mã lâun muốn vận hành cả tổ chức cần phí dụng rất lớn, không biết đi nơi nào kiếm ngân lượng mới tốt. Chỉ nghe Mạc Vẫn Bình tiếp tục nói:“Cho nên thuộc hạ mới đến xin chỉ thị Phượng chủ, bảo khố Hàng Mã lâu phụ trách trông coi hoàng tộc lịch đại truyền xuống, hiện tại có nên dùng, xoay chuyển cục diện.”

Cư nhiên còn có hậu bị dự trữ? Khanh Trần đối với đủ loại thủ đoạn hoàng gia có nhận thức mới, nói:“Lúc này không cần, đợi đến khi nào?”

Mạc Vẫn Bình lại nói nói:“Nhưng chìa khóa mở ra bảo khố cũng không ở Hàng Mã lâu.”

“Ở nơi nào?” Khanh Trần hỏi.

Mạc Vẫn Bình nhẹ giọng nói:“Liên phi.”

NgườiThái y viện chậm rãi xuất hiện, có y chính tiến đến phòng thuốc lấy thuốc đi ngang qua nơi này, nhìn thấy Khanh Trần cùng Mạc Vẫn Bình liền dừng lại thi lễ. Khanh Trần đề cao thanh âm:“Mạc tiên sinh, không bằng chúng ta đi nhìn xem tống Thái y đã trở lại chưa? Loại thuốc ngài muốn thật đúng là cổ quái.”

Mạc Vẫn Bình liền cũng cười nói:“Nếu không trở lại, lão phu cũng không đợi, ngày khác lại đến tìm hắn.”

Khanh Trần nhớ lại mình đi ra đã lâu, tuy rằng vô số vấn đề muốn hỏi Mạc Vẫn Bình, vẫn là do thời gian địa điểm không thích hợp. Chỉ hỏi mấu chốt: “Cái chìa khóa kia bộ dáng gì?”

Mạc Vẫn Bình thấp giọng đáp:“Tử tinh thạch tạo hình thành một chuỗi hạt. Thuộc hạ tra xét thật lâu, tiên đế không có đem giao cho Kính Huệ hoàng hậu, mà là ban cho quý nhân Liên phi.”

Tử tinh thạch! Khanh Trần đáy mắt nhẹ nhàng lóe sáng, lại một chuỗi thủy tinh bị nàng tìm được rồi, truy vấn một câu:“Làm sao có thể là tiên đế ban cho Liên phi?”

Mạc Vẫn Bình nói:“Liên phi từng là sủng phi của tiên đế, tiên đế qui thiên, phi tử theo luật cạo đầu đưa tới Thiên Mẫn Tự lễ Phật, nhưng chỉ có Liên phi lưu lại trong cung, tấn phong phi vị cũng trong Thánh Võ năm đầu sinh hạ hoàng tử.”

Khanh Trần trầm mặc vượt qua một đoạn đường, hai bên cẩm y thị vệ đứng thẳng, trong chốc lát, bỗng nhiên vươn một bàn tay ở trước mặt Mạc Vẫn Bình tiền, lấy tay đặt ở lòng bàn tay viết chữ “Tứ”, sau đó lộ ra ánh mắt dò hỏi.

Mạc Vẫn Bình nhìn nàng, bên môi hiện lên ý cười:“Phượng chủ trí tuệ, nhưng thuộc hạ cũng chỉ là đoán, chưa chứng thật.”

Khanh Trần cười, nhìn trời xanh:“Ta đã biết, ngươi đi về trước, ngày khác ra cung ta sẽ đi Tứ Phương lâu tìm ngươi.”

Nhìn bốn bề vắng lặng, Mạc Vẫn Bình thật sâu cúi đầu với nàng, xoay người rời đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.