Túy Khách Cư

Chương 5: Hoa nguyệt chính xuân phong



Hai trăm năm mươi sáu lượng hai mươi bảy tiền ba phân?! Tadụi dụi mắt, nhìn tiền trên bàn. Không thể nào! Ta buôn bán năm ngày lời haitrăm năm mươi sáu lượng hai mươi bảy tiền ba phân bạc trắng… Hình như… pháttài. Đây chính là số mà trước kia ta thu vào trong ba năm a!

Mời tiểu nhị thật sự là sáng suốt. Không biết như thế nào,“Túy khách cư” luôn có rất nhiều nữ tử. Nếu nữ tử đều đến đây, nam tử tự nhiêncũng đến đây. Nữ tử, nam tử đều đến đây, những người còn lại tự nhiên cũng theochúng đến đây… Cái này đại khái chính là phản ứng dây chuyền đây.

Chẳng qua… cũng có không ít nam tử túm cổ áo tiểu nhị củata, nói: “Xú tiểu tử! Ngươi cho là có khuôn mặt tiểu bạch kiểm là có thể câudẫn nữ tử sao?…”

Ta cũng tổng kết được không ít kinh nghiệm…

Trầm mặc lại trầm mặc, sau đó phớt lờ người kia, tự mình bỏđi là Khách Lộ.

Mở to đôi mắt vô tội, hỏi cái gì là “câu dẫn” là Khách Ức.

Cuồng tiếu ba tiếng, kêu người nọ cố gắng, tranh thủ vượt quachính mình là Khách Hành.

Dịu dàng kiên nhẫn khuyên răn, giảng giải, an ủi, giảng đạolý là Khách Tùy.

Aiz, trách không được người ta nói “hồng nhan họa thủy”, thậtsự là có lý nha!

“Đinh Đinh! Đinh Đinh a!” Một giọng nói kiều mỵ từ cửa truyềnđến, là một tiếng kêu tổng hợp từ yêu chiều cùng quan ái (quan tâm, yêu mến).

Ta lập tức từ sau quầy ngẩng đầu, “Nguyệt di!”

Nguyệt di lập tức đi tới, “Đinh Đinh a.” Nàng cười, “Buôn bánrất tốt nha, hại Nguyệt di tưởng là đi nhầm nhà chứ!”

“Ha ha, đúng vậy, con cũng không thể tin được!” Ta từsau quầy đi ra.

“Nghe nói con có bốn tiểu nhị‘quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành’ a! Ta đặc biệt tới mở mangkiến thức một chút đây!” Nguyệt di cười vô cùng ái muội, nàng ghé sát vào tanhẹ giọng nói, “Ta vừa rồi đã nhìn kỹ qua. Quả nhiên là danh bất hư truyền.”

“Nguyệt di, người thích sao, contặng cho người cũng được đó.” Ta cũng cười gian.

“Ngươi nha đầu này, dám lấy ta rađể nói đùa nữa.” Nguyệt di đấm nhẹ ta một cái, “Được rồi, không náo loạn nữa.”Nàng quay đầu nhìn hai tạp dịch phía sau nói, “Đem mấy món đó lại đây.”

Nhìn những bao lớn bao nhỏ kia,ta có chút khó hiểu, “Nguyệt di, đây là…”

“Ta vì chuyện của hoa khôi phảiđi Lâm An, ngay cả sinh nhật của con cũng bỏ lỡ. Vì thế, ta liền mua vài thứnày cho con.” Nguyệt di đem đồ đạc đặt trước mặt ta, “Xem này, đây chính là tơlụa ‘Kì tú phường’ đó.”

Ta có chút kinh ngạc, nhưng khôngcự tuyệt. Tính tình Nguyệt di ta rất rõ, nếu cự tuyệt, nàng sẽ cho rằng ta coithường những lễ vật này, hơn nữa sẽ tức giận.

“Cám ơn Nguyệt di,” Ta làm nũngnói, “Nguyệt di, chúng ta lên lầu đi thôi.” Ta phát hiện mọi người đều đangnhìn chúng ta.

Nguyệt di nở nụ cười, “Con xem tanày, vừa gặp con ngay cả nơi đông người cũng không để ý.”

Ta biết, Nguyệt di là cố ý. Nàngso với bất luận kẻ nào đều hiểu rõ bản thân đang làm gì. Nàng sở dĩ ở “nơi đôngngười” đưa ta lễ vật hoàn toàn là vì thỏa mãn lòng hư vinh của ta. Ta là mộthài tử không cha không mẹ, được người khác quan tâm cùng chiếu cố đã làm cho tathật vui vẻ, nhưng Nguyệt di lại hiểu được một nữ tử muốn cái gì: được người tacoi trọng, được người ta nâng trong lòng bàn tay, nhận ánh mắt kinh ngạc cùnghâm mộ của người khác. Ta cũng chỉ là một cô gái nông cạn làm buôn bán mà thôi…

“Đinh Đinh, con… hình như mậphơn nha.” Nguyệt di cười, đưa tay vuốt tóc ta.

“Thật sao, có lẽ là do những tiểunhị này đều rất chịu khó a!” Ta cười nhìn Nguyệt di.

Thành thật mà nói, Nguyệt di đãba mươi lăm tuổi, nhưng mà… dáng người của nàng so với ta còn hoàn hảo hơn.Hơn nữa, nàng chẳng những không già, ngược lại càng tăng thêm vẻ quyến rũ cùngthành thục. Nói thật, ta thật ghen tị với Nguyệt di, bởi vì nàng rất đẹp, màta, miễn cưỡng xem như thanh tú đi. Ta nghĩ, mỗi một nữ tử đều hy vọng bản thânlà mỹ nhân!

“Đám tiểu nhị này của con thật sựlà ‘tài mạo song toàn’, sao ta lại không có may mắn này nhỉ?” Nguyệt di cố ýthở dài. “Aiz, nhưng mà, nhiều nam tử như vậy ở cùng con sẽ không có chuyện gìchứ.”

“Làm sao có thể.” Ta chột dạ cườicười, nếu Nguyệt di biết quá trình bọn họ gia nhập, ta cam đoan nàng nhất địnhsẽ làm cho những người này không thể xuất hiện ở bên người ta nữa. A, khôngbiết từ khi nào, Nguyệt di ở bên người ta sắm vai nhân vật mẫu thân.

“Sẽ không sao?” Nguyệt di phongtình vạn chủng vuốt vuốt tóc, “Việc khác ta không dám nói, nhưng đám tiểu nhịnày đối với con tuyệt đối là có ý đồ. Nam nhân, ta thấy nhiều rồi.”

“Cái gì chứ, Nguyệt di, đángghét!” Ta bất mãn.

Nguyệt di cười hết sức vui vẻ,“Dáng vẻ của bọn họ cũng không tệ nha! Con cũng không cần thẹn thùng đâu!”Nguyệt di bỗng nhiên im lặng, nàng dùng giọng điệu dịu dàng mà ngọt ngào nói,“Nhưng mà, so với cha con, bọn họ kém xa…”

“Nguyệt di, người đối với cha contình vẫn sâu đậm như vậy a.” Ta cười trêu chọc.

Nguyệt di chút không có e lệ, theonàng, thích một người là quang minh chính đại. “Đó là đương nhiên, lúc cha concòn trẻ a, ừm, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, hơn nữa văn võ song toàn,cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, nhân phẩm lại tốt, quả thực là con ngườihoàn mỹ. Khi đó, trấn này có bao nhiêu cô nương tranh nhau muốn gả cho cha con.Chỉ tiếc… aiz…” Nguyệt di nhẹ nhàng vuốt mặt ta, “Con cùng nương con làngười hạnh phúc nhất trên thế giới… Hắn đã đem mọi yêu chiều của hắn dành chocác người… Nếu ta là nương con thì thật tốt.”

“Nguyệt di, người không hận chacon sao?”

Nguyệt di nở nụ cười, “Hận? Tacũng muốn hận. Nhưng mà, cha con người kia a, làm cho người ta không hận nổiđâu. Hắn… nói như thế nào đây. Dù sao, cha con cũng không nhận tình ý của cônương nào, nhưng vẫn có thể làm cho nữ tử khăng khăng một mực, không oán khônghối hận. Ta không phải là ví dụ sao!” Nàng thở dài, “Còn nương con, có tri thứchiểu lễ nghĩa, văn tĩnh nhàn nhã, thật sự là làm cho người ta không biết nênlàm sao với nhà con bây giờ!”

Kỳ thật, những lời này, ta đãnghe Nguyệt di nói không dưới một trăm lần, nhưng mỗi lần ta nghe đều cảm thấythực kiêu ngạo, ta nghĩ mọi đứa con đều hy vọng nghe được người khác ca ngợicha mẹ mình. Huống chi, ta có được cha mẹ vĩ đại như thế?

“Aiz, sao con lại không giống chacon nhỉ?” Ta nghiêng đầu nhìn gương đồng ở một bên, nếu cha ta là “con ngườihoàn mỹ”, ta dù sao cũng phải được kế thừa một chút chứ. Đáng tiếc ta không chỉcó diện mạo thường thường, văn thơ cũng kém, cầm kỳ thư họa càng đừng nói nữa,có đôi khi ta thực hoài nghi ta không phải con ruột của cha ta.

“Làm sao không giống? Ta thấycũng rất giống a!” Nguyệt di cười, “Đinh Đinh a, lúc con cười lên quả thực cùngcha con giống nhau như đúc! Phải biết rằng, cha con hấp dẫn người khác nhấtkhông phải là diện mạo hay tài văn chương của hắn, mà là nụ cười dịu dàng, chânthành của hắn làm cho người ta,… làm cho người ta cảm thấy thật an tâm, giốngnhư cảm giác được ánh mặt trời chiếu vào người vậy. Mà con, cũng khiến chongười ta có cảm giác này.”

“Thật ư?” Ta thực vui vẻ.

“Ừ.” Nguyệt di gật đầu.

Ta lập tức nhào vào lòng Nguyệtdi, “Vẫn là Nguyệt di tốt nhất!”

“Ha ha, đó là tự nhiên. Ta là‘Nguyệt di’ của con a!” Nguyệt di vỗ về tóc của ta, “Ngày mai… cùng Nguyệt diđi miếu dâng hương được không?”

“Dạ.”

“Bùa hộ mệnh, mỗi người một cái.”Ta thả bốn miếng bùa hộ mệnh trên bàn cơm.

“Bùa hộ mệnh?” Khách Ức cầm lấymột cái, “Vì sao phải phát bùa hộ mệnh a?”

“Hôm nay lúc cùng Nguyệt di đidâng hương thuận tiện cầu.” Ta ngồi xuống ăn cơm, “Dù sao cũng không có gì xấumà.”

“Nguyệt di?” Khách Hành nâng cằm,“Là mỹ nhân ngày hôm qua sao?”

“Ừ.” Thật là, chỉ biết mỹ nhân!

“Nàng là ai a?” Khách Tùy hỏi.

“À, bà chủ của ‘Hoa Nguyệt XuânPhong lâu’ cách vách.”

Khách Hành bị sặc cơm tại chỗ,“‘Hoa Nguyệt Xuân Phong lâu’ là thanh lâu mà.”

“Đúng vậy.” Có gì phải kinh ngạcchứ?

“Nàng hình như đối với cô tốtlắm.” Khách Tùy cười.

“Ha ha.” Ta buông chén, “Nàngnhìn ta lớn lên, có thể coi như là nửa thân nhân ta.” Ta đột nhiên nhớ tới chata, không biết tại sao, ta rất muốn cho bọn họ biết chuyện của cha ta, “Hơnnữa, nàng thích cha ta.”

Quả nhiên, tất cả mọi người đềunhìn ta.

“Thật không?” Khách Tùy cười vôcùng kỳ quái.

Ta có chút đắc ý, “Đương nhiênrồi. Phải biết rằng, trước kia nữ tử thích cha ta có thể xếp hàng từ cửa thànhđến cửa nhà ta đó!”

“Sao có thể có người như vậy.”Khách Ức hình như không phục lắm, “Trừ phi… hắn có của phẩm tính Khách Lộ,thân thủ của Khách Hành, tài văn chương của Khách Tùy, trí tuệ của ta!”

“Thật ngại quá, gia phụ vừa vặncó đủ.” Ta phải ý cười cười.

“Không thể nào?” Khách Hành cắnchiếc đũa.

“Ha ha, không phải ta khoekhoang, cha ta quả thực là con người hoàn mỹ a!” Ta thật sự rất thích cha ta,có cha như vậy thật tốt.

“Con người hoàn mỹ…” Khách Tùyyên lặng lập lại một lần.

“Như thế nào? Không tin a?” Ta không bịa đặt nha! “Được rồi,ta lấy chứng cứ ra đây. Các người biết vì sao thanh lâu cách vách lại lấy tênlà ‘Hoa Nguyệt Xuân Phong lâu’ không?”

“Không biết.” Khách Ức cùng Khách Hành đồng thanh nói.

“Vào hai mươi năm trước, thành nhỏ này có ba vị danh kỹ: ‘hồimâu nhất tiếu bách hoa tàm’ Tích Hoa cô nương, ‘xuân phong nhất khúc tẫn tươngtư’ Vãn Xuân cô nương, ‘vũ phá phù vân kiến nguyệt hoa’ Lưu Nguyệt cô nương. Cóvị văn nhân nói ba vị cô nương này chính ứng một câu thơ: hoa nguyệt chính xuânphong. Cho nên thanh lâu cách vách liền đổi tên gọi là ‘Hoa Nguyệt Xuân Phonglâu’. ba vị cô nương này không chỉ xinh đẹp hơn nữa tài hoa cũng dào dạt. Nhưngmà, sau này Tích Hoa cô nương buồn bực mà chết, Vãn Xuân cô nương xuất gia, LưuNguyệt cô nương vốn bị tuyển vào cung, nhưng nàng lại cố ý ở lại. Nguyên nhândo cùng một người… cha ta. Mà Lưu Nguyệt cô nương chính là Nguyệt di. Aiz, cóthể lọt vào mắt xanh của ba vị cô nương xuất chúng như thế, cha ta rất lợi hạiđó!” Ta cao hứng phấn chấn nói.

“Cha cô thật đúng là hại người. Những cô nương tốt như vậy,không phải chết cũng xuất gia.” Khách Hành thở dài.

“Nói bậy!” Đáng ghét, dám nói cha ta hại người! “Nói chohuynh biết, cha ta chết trận ở sa trường, cho nên Tích Hoa cô nương mới tự tử,Vãn Xuân cô nương mới luận phật. Nguyệt di cũng là vì chiếu cố ta mới lưu lại,chứ không phải cha ta hại người đâu!”

Mọi người đột nhiên lặng im.

Như thế nào, ta nói sai cái gì sao?

“Làm sao vậy?” Ta khó hiểu, “A, không có gì, cha ta qua đờiđã lâu, nói một chút cũng không sao!” Ta bừng tỉnh đại ngộ, bọn họ là khôngmuốn nhắc đến chuyện thương tâm của ta.

“Đúng rồi, vậy nương của Đinh tỷ tỷ là người như thế nào?”Khách Ức đánh vỡ trầm mặc.

“Ách, à, nương ta a. Người là tiểu thư khuê các, có tri thứchiểu lễ nghĩa, tài mạo song toàn, chỉ là thân thể rất yếu, không thể chịu gióthổi hay phơi nắng.” Trong trí nhớ nương vĩnh viễn mang theo nụ cười dịu dàngtao nhã, trên người có hương thơm ngọt ngào, giọng nói mềm mại tinh tế, rấtthích nha. Ta không tự chủ được nở nụ cười, “Nương ta cùng cha ta thật sự rấtxứng đôi, hơn nữa tương kính như tân, quả thực là thần tiên quyến lữ a!”

“Woa, thật sự tốt như vậy?” Khách Ức cười.

“Đương nhiên, nhớ năm đó…”

Ta sớm trở về phòng, nhưng không thể ngủ được. Có quá nhiềuchuyện làm cho ta cảm thấy vui sướng. Giờ mà trang điểm một chút chắc cũngđược! Ta cười, lấy những thứ Nguyệt di cho ra.

Quần áo của “Kì tú phường”, đồ trang sức của “Bích Ngọctrai”, son của “ Hoa Dung các”… Thành thật mà nói mấy thứ này đối với bình dânnữ tử như ta căn bản chính là xa xỉ như trong mộng, Nguyệt di thật đúng là bỏđủ tiền vốn! Ta đã mười tám tuổi, nếu là con gái nhà khác chắc đã sớm giúpchồng dạy con. Ta thật sự là rất kỳ quái, Nguyệt di cũng là hy vọng ta sớm mộtchút có nơi trở về mới muốn ta trang điểm xinh đẹp một chút. Nhưng mà… ta nhưvậy…

Ta nhìn trong gương thấy không giống ta chút nào, nói thật,cô gái như ta vậy… Ai lại muốn a! Thật sự là bi kịch nhân gian… Ta cũng cóvài phần tư sắc mà! Hơn nữa lại chịu khó, giặt quần áo nấu cơm không gì khônggiỏi, sao lại không có người đến cầu hôn nhỉ? Quả thực là… bi kịch nhân giana! Ta nở nụ cười, thật sự là nhàm chán a, ta!

Đi một chút thôi.

Kéo váy dài từ thang lầu xuống, cảm giác thật là tốt nha! Tatự mình say mê.

A, tiếng đàn từ nơi nào truyền đến?

Ta chậm rãi tản bộ, đi tới hậu viện.

Khách Tùy ngồi ở chỗ đó, lẳng lặng gảy đàn. Ta chần chờ, cónên gọi hắn hay không?

Hình như hắn cảm giác được có người, ngừng lại, quay đầu nhìnta.

“Còn chưa ngủ a?” Ta cười chàohỏi.

Hắn rõ ràng sửng sốt một chút.

Như thế nào? Rất khó coi phảikhông? Ta theo bản năng nhìn nhìn trang phục của mình. “Làm sao vậy, có gì kỳquái sao?” Ta sợ hãi nói.

“Không, không có.” Hắn cười lắcđầu, “Rất đẹp.”

Ta lập tức nở nụ cười, “Đâu có,đâu có.” Phải khiêm tốn nha, nhưng mà trong lòng cũng vui vẻ đến nở hoa. Quảnhiên, nữ tử đều thích được người ta khen ngợi. “Quấy rầy nhã hứng của huynh,thực ngại quá.”

“Không đâu.” Hắn vỗ vỗ cổ cầm lạinhìn ta, “Tiểu Đinh, cô muốn thử một chút không?”

“Không cần!” Ta vội vàng nói, “Tađối với việc này không biết gì cả.”

Hắn nở nụ cười, “Không ngại, tacó thể dạy cô.”

A, như vậy. “Cái này, không tốtlắm đâu!” Tình ngay lý gian, ta cũng phải tránh tị hiềm chứ.

Hắn đặt đàn xuống, “Không sao,thử một chút đi.”

Hắn đã nói như vậy, như thế taliền… ta vừa định đi qua, một giọng nói xông ra.

“Ô, đã trễ thế này, mọi ngườiđang làm gì thế?”

Khách Ức… rất sát phong cảnhđó!

“Ô, Đinh tỷ tỷ sao lại mặc trangphục như vậy? Sinh bệnh hả?” Khách Ức đi tới, “Ô, Khách Tùy ngươi đang gảy đànà. Thật tốt quá, dạy ta đi!” Hắn không nói gì mà ngồi xuống. Rất cố ý tách tacùng Khách Tùy ra.

“Tiểu Ức, tiểu hài tử nên đi ngủsớm một chút!” Ta hai tay chống nạnh nói.

“Ô, tỷ tỷ, bộ dạng ngươi như vậycùng quần áo này thật không hợp nha. Phải thục nữ một chút.” Khách Ức cườigian.

Ngươi…

“Ai nha, không thể nào. Bữa khuya ta nấu thơm như vậy sao?Mọi người đều thức dậy?” Khách Hành không biết từ chỗ nào đi ra, trên tay cònbưng một nồi gì đó.

Ta liền suy nghĩ vì sao gần đây đồ ăn tại trù phòng ít đi,thì ra là tiểu tử này!

“Một khi đã như vậy, mọi người cùng nhau ăn là được.” Hắncười đến vẻ mặt không biết sống chết. “Hả, bà chủ thay quần áo! Không tệ, khôngtệ.”

Ngươi…

“Khách Lộ, ngươi tới vừa đúng lúc, ăn bữa khuya!” Khách Hànhlớn tiếng nói.

Khách Lộ cầm đậu sáng mai dùng để làm sữa đậu nành vừa điđến.

Hắn nhìn ta, ánh mắt có chút kỳ quái, “Không cần, ta khôngđói bụng.” Hắn xoay người bỏ đi.

“Đừng tuyệt tình như vậy, Khách Lộ ca ca.” Khách Ức bưng nồilên, “Là phật khiêu tường! *”

“Phật khiêu tường?!” Ta một phen đoạt lấy nồi, “Đáng ghét,rất đắt tiền đó! Trả tiền đây!”

Bốn người đồng thời sửng sốt. Quả thật, ở trước mặt bọn họ tachưa bao giờ nói chuyện như vậy.

“Đinh tỷ tỷ…” Khách Ức có chút kỳ quái, “Thật quyết đoán!”Khách Ức vẻ mặt sùng bái.

Cái gì? Ta ngã.

“Bà chủ, nhìn không ra nha, thật sự là nữ trung hào kiệt.”Khách Hành vẻ mặt tán thưởng.

Cái gì? Ta ngất.

“Tiểu Đinh, thật là lợi hại a.” Khách Tùy cười vô cùng dịudàng.

Cái gì? Ta đập đầu.

Ta quay đầu nhìn hy vọng duy nhấtcủa mình… Khách Lộ.

“Ta đi ngâm đậu.” Khách Lộ cười, khó gặp a.

Cái gì? Ta ta ta… như thế nàolại như vậy a!

“Được rồi, tỷ tỷ. Kết cục đãđịnh, ăn là xong mà!” KháchỨc lấy nồi từ trong tay ta.

“Đúng vậy. Khách Tùy, ngươi đánh đàn để giúp vui đi!” Khách Hànhxoay người đi lấy chén.

“Khách Lộ, đậu này lát nữa hãy ngâm.” Khách Tùy vỗ vỗ vaiKhách Lộ.

Quên đi, ta không thể ngăn cản. Nhưng mà, thật kỳ quái, talại không giận chút nào. Aiz, thật tà nha!

Phụ thân từng nói với ta, cái gọi là “hoa nguyệt chính xuânphong” là chỉ hoa tươi, trăng sáng, gió xuân cùng tồn tại, cũng chính là cảnhsắc xinh đẹp nhất trên đời này.

Ta hôm nay hình như đã cảm nhận được một chút. Tiếng đàn, gióđêm, mùi phật khiêu tường, lời quan tâm thân thiết, trong đêm có người làm bạn…Đây có lẽ là đêm đẹp đẽ nhất mà ta biết.

Nhưng mà, phật khiêu tường* a, rất đắt tiền đó!

*: Đây là món ăn nổi tiếng ở tỉnhPhúc Kiến gồm gà, vịt, giò lợn cùng nhiều loại hải sản khô được ninh chungtrong nồi rượu lớn. Món ăn này ngon và nổi tiếng đến mức người ta đùa rằng đếncả đức Phật mà nghe được mùi thơm của nó thì dầu Ngài có đang ngồi thiền cũngphải bỏ để leo tường đi tìm, do đó mà có tên này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.