Túy Khách Cư

Chương 28: Vòng tay mềm mại



Lúc tỉnh lại, tay chân quả nhiên là tê muốn chết. Thật làcách điểm huyệt chết tiệt… Nơi này, là phòng của ta? Ta đã trở về sao? Trở vềlúc nào?

“Con tỉnh rồi.” Người canh giữ bên giường ta là Nguyệt di.Không biết vì sao, có chút thất vọng.

“Khách Lộ đâu?”

Nguyệt di ngẩn người, nhíu nhíu mày…

“Hắn ở đâu?” Ta ngồi xuống, sự lo lắng trong giọng nói ngaycả bản thân cũng nghe được.

Nguyệt di xấu hổ cười cười, “Thật ra thì…”

Ta bỏ chân trần chạy một mạch trên hành lang, nếu không phảithương tích kiềm hãm, ta nhất định lao đi. Trên hành lang, đều là một ít “ngườiquen”.

“Thiếu tôn, ngài đi đâu.”

Nói với ta như vậy, chính là Lưu đại ca ở cách vách…

Hiện tại ta cái gì cũng không muốn để ý, cũng không có thờigian kinh ngạc, ta muốn làm chỉ có một việc…

Đẩy cửa phòng ra, ta lập tức đi thẳng tới trước giường.

Khách Lộ… Hắn sắc mặt tái nhợt, hô hấp rất yếu, khóe miệngcòn có vết máu mờ mờ. Nói hắn đang ngủ, chẳng bằng nói là hôn mê bất tỉnh. Talập tức xông ra ngoài.

“Là ai đả thương hắn?” Ta nhìn đám người kia, la lớn.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng nhất trí chỉ vào mộtngười. Không ngờ là Tiểu Triệu của tiệm tạp hoá đầu phố.

Hắn nhìn nhìn tình hình chung quanh, mở miệng: “Là… ta.”Hắn nuốt nuốt nước miếng, “Có điều cũng không thể toàn trách ta a. Lúc ấy tốinhư bưng, ta lại không biết hắn là ai, liền một chưởng đánh qua, sao ta biếthắn không né chứ…”

Bình thường thấy Tiểu Triệu rất thành thật, bây giờ tranhluận, cũng có chút tài ăn nói.

“Hắn nếu có chuyện gì…” Ta phải uy hiếp thế nào mới tốt?“Ta liền… ngươi liền… chờ đó cho ta!”

Ta lui về trong phòng, hung hăng đóng cửa lại.

“Ngươi nguy rồi.” Ngoài cửa, rất nhiều giọng nói cùng nhaulên tiếng.

Đáng ghét! Hắn ngày hôm qua vô cùng tốt a…

Hắn không có việc gì chứ? Tay hắn, thật lạnh, rõ ràng là trờinóng như vậy…

“Khách Lộ…” Nói nhỏ như vậy, chắc hắn nghe không được.Nhưng mà, nói quá lớn, lỡ đánh thức hắn thì làm sao bây giờ?

“Đinh tỷ tỷ, ta vào nha.” Khách Ức lên tiếng, đẩy cửa tiếnvào.

Ta lập tức trừng qua.

“Ô, tỷ tỷ trừng ta làm gì? Cũng không phải ta đả thương KháchLộ ca ca.” Khách Ức oan ức nói.

Mặc kệ hắn.

“Không cần lo lắng, tỷ tỷ, ngày hôm qua ta đã giúp hắn trịthương, hắn nghỉ ngơi một chút sẽ tỉnh.” Khách Ức đi tới, “Nhưng còn tỷ tỷ kìa,thương tích trên người tỷ còn chưa khỏe, tốt nhất là trở về nằm đi.”

“Người ‘Bạch Hổ đường’, sẽ giúp ‘Nhận’ chữa thương?” Ta tứcgiận mở miệng.

Khách Ức nhíu nhíu mày, “Tỷ tỷ đã biết?”

Trong lòng có chút tức giận, lời nói không thể khống chế màvọt ra. “Ngươi đã sớm khôi phục trí nhớ, đúng hay không?”

“Đúng vậy.” Khách Ức không chút do dự thẳng thắn, “Ta là NhạcHiểu Sơ, là đường chủ ‘Bạch Hổ đường’… Ta vốn muốn nói cho tỷ tỷ, nhưng mà,ta phát hiện tỷ tỷ là thiếu tôn, đương nhiên không thể bại lộ thân phận… Takhông phải có tâm lừa tỷ.”

Ta quay đầu, nhìn Khách Lộ, không hề để ý tới hắn.

“Lúc ấy, ta là vì đuổi giết ‘Thiên Nhận chúng’ mới có thể đếntrấn nhỏ này… chuyện sau đó tỷ tỷ cũng biết… Ta biết tỷ tỷ đang lo lắng cáigì, nhưng mà ta cũng có chức trách của ta…”

“Ngươi dám động hắn thử xem!” Ta quay đầu, cắn răng nói.

Khách Ức lập tức thở dài, “Nhạc Hiểu Sơ không thể không giếthắn, nhưng Khách Ức thì không nha… tỷ tỷ, tỷ đối với ta thật sự là một chúttin tưởng cũng không có aiz…”

Trong bụng của ngươi nghĩ gì ai biết hả, ta nào dám tintưởng!

“Kỳ thật, ta đã sớm biết hắn là Nhận Thất. Thân phận ‘ThậpNhận’ tuy rằng bí ẩn, nhưng ‘Bạch Hổ đường’ lại nắm rõ trong lòng bàn tay.Không dối gạt tỷ tỷ, ta quả thật từng động sát niệm… Khi đó, ta mượn cớ giúpNam Cung Thước chữa thương nên không khỏe, dụ hắn giúp ta đả thông khí huyết.Một là xác nhận thân phận của hắn, hai là muốn mượn cơ hội giết hắn…”

“Ngươi…” Thì ra, khi đó hắn nói không thoải mái đều là gạtngười.

“Không ngoài dự đoán của ta, nội công hắn vốn từ ‘Thiên Nhậnchúng’. Nhưng mà, cuộc đời ta lần đầu tiên không hạ thủ được…” Khách Ức bấtđắc dĩ cười cười, “Thời điểm hắn giúp ta vận công, ta từng cố ý làm cho chânkhí đi ngược chiều, muốn khiến cho hắn tâm mạch hỗn loạn, tẩu hỏa nhập ma…Nhưng mà, hắn lại không tiếc bị tổn thương tâm mạch mình, giúp ta đem chân khíđi ngược chiều áp chế… Thật không biết nên nói hắn thiện lương, hay là nóihắn ngốc. Về sau, tôn thượng trở về, ta vốn có thể nói cho người chuyện này,nhưng ta không có, không phải sao?”

Thì ra xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta lại hoàn toàn khôngbiết gì cả.

“Vậy ngươi sẽ không giết hắn?”

Khách Ức lại thở dài, “Sẽ không, tỷ tỷ tốt của ta… nóithật, ta ngay từ đầu quả thật không biết nên làm gì cho tốt bây giờ, huống chisau đó Nhận Nhị lại xuất hiện… Có nhớ hay không ta từng hỏi qua tỷ: Nếu cóngười, tỷ vẫn đối xử với hắn rất tốt, nhưng mà sau này phát hiện hắn là công cụgiết người, sẽ làm sao?”

“A? Ngươi không phải nói chính ngươi sao?”

“Cái gì a… ta hỏi chính mình làm gì? Ta đương nhiên là hỏichuyện Khách Lộ ca ca…” Khách Ức tiếp tục thở dài, “Kỳ thật, bản thân ta vẫntương đối ưa giết người, mới không ngại người khác nhìn ta thế nào đâu…”

Hết chỗ nói rồi…

“Tỷ tỷ nói qua, sẽ không bởi vì chút việc này mà có gì thayđổi đối với hắn. Lời thiếu tôn nói, ta coi như lệnh đặc xá…”

Không nghĩ tới, lời ta nói khi đó, còn có tác dụng như vậy…Song, lòng dạ của Khách Ức có phải là tâm cơ quá sâu hay không? Giữ ở bên ngườicó phải có chút nguy hiểm hay không?

“Tỷ tỷ không trách ta?” Khách Ức cười cười, mở miệng.

Vốn cũng không còn gì để trách hắn…

“Có điều…” Giọng điệu Khách Ức lại thay đổi, “Ta cả gan hỏimột câu. Tỷ tỷ đối với Khách Lộ ca ca, là thật tâm sao?”

Gì? Này… Sao mặt ta lại đỏ chứ?

Khách Ức lập tức ra vẻ “ta hiểu được”, “Ta phải nhắc nhở tỷtỷ, nội công ‘Thiên Nhận chúng’ đều là thuộc ‘Viêm Thần Giác Thiên’. ‘Viêm ThầnGiác Thiên’ tuy rằng là loại nội công tâm pháp thượng thừa, nhưng phản chấncũng rất lợi hại. Người tu luyện phải kiêng thất tình, để áp chế chân khí trongcơ thể. Nửa năm trước khi hắn vận công cho ta, ‘Viêm Thần Giác Thiên’ mới luyệnđến tầng thứ ba, không có gì trở ngại. Ngày hôm qua ta giúp hắn chữa thương,chân khí trong cơ thể hắn hao tổn rất nhiều, nhất thời nhìn không ra công lựccủa hắn hiện tại. Nhưng mà…”

“Sẽ không a, hắn không giống như không có cảm tình…”

“‘Viêm Thần Giác Thiên’ không phải làm người ta thật sự khôngcười không khóc. Chỉ là phải tránh những cảm xúc lên xuống mạnh. Cái đó và đạogia tu luyện nội đan có điểm tương tự. Cho dù là người bình thường, quá vui quábuồn cũng sẽ tổn thương thân thể, luyện ‘Viêm Thần Giác Thiên’, thương tổn nàysẽ lớn hơn nhiều. Rất nhiều ‘Nhận’ khi tu luyện đến tầng tối cao, bởi vì trườngkỳ ám thị bản thân không được có tình cảm, liền biến thành binh khí chân chínhkhông có cảm tình…”

Hiện tại rốt cục cũng hiểu tên “Thánh Kiếm” kia có bệnh gìrồi.

“Vậy làm sao bây giờ?” Có vẻ rất nghiêm trọng.

“Yêu, là chấp niệm sâu nhất…” Bộ dạng của Khách Ức, dườngnhư bản thân có rất nhiều kinh nghiệm, “Vì phòng ngừa Khách Lộ tẩu hỏa nhập ma,có hai phương pháp: một là, đừng để hắn thích tỷ…”

Đây là việc ta có thể khống chế sao?

“Hai là, nếu hắn thích tỷ, đừng để cho hắn thương tâm.”

Sao ta cứ cảm thấy Khách Ức hình như đang đùa giỡn ta vậy?Hai phương pháp này nghe qua, thật sự là muốn bao nhiêu quái dị có bấy nhiêuquái dị!

“Được rồi, ta đến đây là để nói việc này. Ta đi ra ngoài.”Khách Ức cười cười, xoay người.

Rốt cuộc là cái gì mà lung tung thế? Ngẫm lại cũng đúng, trênđời này làm sao lại có loại võ công là lạ này, cái gì “Viêm Thần Giác Thiên”,tám chín phần mười là gạt ta!

Ta vừa định níu hắn, để hỏi cho rõ. Khách Lộ lại ho lên.

Ta là người có kinh nghiệm phong phú như vậy, tại sao vào lúcnày lại vô cùng lúng túng hả?

Ho khan dần dần yên lại, hắn mở to mắt, nhẹ nhàng thở hổnhển.

Nhìn dáng vẻ suy yếu của hắn, ta thật muốn bắt Tiểu Triệuvào, ra sức đánh một trận!

“Huynh thế nào rồi?” Ta nằm mơ cũng không nghĩ tới mình cũngsẽ có lúc dùng giọng nói dịu dàng như vậy nói chuyện.

“Không có việc gì.” Hắn nhợt nhạt cười, làm cho người ta yêntâm cũng làm cho người ta không đành.

“Những người đó thật là… xuống tay cũng không biết nặng nhẹ…”

“Bọn họ cũng là muốn cứu cô…” Hắn thử ngồi xuống.

Ta lập tức vươn tay đỡ hắn, “Ta thà rằng bọn họ không ‘cứu’ta…”

“Thương thế của cô còn chưa đỡ, trở về nghỉ ngơi đi.” Hắn mởmiệng.

Lại là vết thương chết tiệt của ta!

“Bây giờ là huynh bị thương!” Ta ngồi ở mép giường, nhìn hắn,“Ha, phong thủy luân chuyển, nhanh như vậy vai của chúng ta đã đảo ngược. Thếnào, khát sao? Hay là đói bụng?”

Hắn nở nụ cười, lắc lắc đầu.

“Huynh không cần khách khí, bên ngoài có một đám người đangchờ đoái công chuộc tội đó…”

Hắn không trả lời, nhưng ý cười này, vẫn dừng trên mặt hắn.

Bất giác, muốn vươn tay sờ hắn… Sau đó, ta lại lập tức nhậnthấy được hành động đáng sợ của mình. Không phải chứ, lại muốn phi lễ người ta?Vấn đề là, bàn tay đến một nửa, làm sao bây giờ?

“Ách… Vết máu…” Lấy cớ này, ta danh chính ngôn thuận xoahai má hắn, thay hắn lau đi vết máu ở khóe miệng.

Hắn hơi đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”

Thích hắn sao?… Khi cùng hắn nói chuyện, không chỉ khônglắp bắp, hơn nữa tài ăn nói còn có thể trở nên đặc biệt tốt, việc vớ vẩn cũngđặc biệt dễ nói; Ở trước mặt hắn, cũng không thấy có bao nhiêu dịu dàng, cònluôn muốn bắt nạt hắn, dịu ngoan như con mèo nhỏ, có lẽ là hắn mới đúng; Vềphần hắn đối tốt với nữ tử khác, chưa từng thấy qua, không biết… Cùng các cônương Hoa Nguyệt Xuân Phong lâu nói hoàn toàn không giống a. Như vậy, có phảilà thích không?… Chỉ là có một điểm: muốn nhìn thấy hắn. Chỉ nhìn hắn, sẽ cảmthấy, mọi việc còn lại đều có thể tùy tiện. Tâm tình như vậy, cho tới bây giờchưa từng có… Phải thích không? Như vậy, hắn thì sao? Ta với hắn mà nói, làcái gì? Bà chủ? Thiếu tôn?… Cẩn thận ngẫm lại, hắn cho tới bây giờ cũng chưatừng gọi tên ta…

“Làm sao vậy?” Hắn nhìn ta, không hiểu ta vì sao mà thấtthần.

“A?… Không có gì.”

Một là, đừng để hắn thích tỷ; Hai là, nếu hắn thích tỷ, đừngđể cho hắn thương tâm…

Lời Khách Ức nói quả thực như là ruồi bọ, bay bay trong đầu.

Không cho hắn thích ta sao?… Có lẽ, hắn căn bản là khôngthích ta. Mọi chuyện hắn làm, có lẽ là vì, ta từng giữ hắn ở lại… Nhưng mà,nếu hắn… Làm ơn đi, sao ta lại làm người mình thích thương tâm chứ?

“Khách Lộ…” Có thể hỏi sao?

Hắn ngước mắt, nhìn ta. Chỉ nhìn như vậy, ta liền hoàn toànkhông có cách nào nói nửa câu sau…

“Ách… Nhận Thất chỉ là danh hiệu, vậy tên thật của huynh làgì?” Đừng lo, chuyện này ta cũng rất muốn biết.

Ánh mắt hắn trở nên ảm đạm. “Ta không có tên…”

Không có?

Trong giọng nói của hắn có vẻ thê lương nhàn nhạt, “Vào lúc‘Thương Long đường’ nhặt được ta, ta còn là trẻ sơ sinh trong tã lót. Ta khôngcó tên, không có bát tự… Có điều, nhiều người trong ‘Thương Long đường’ cũnggiống như ta vậy, ‘Nhận’ vốn không cần có tên…”

Chỉ nghe hắn nói, lại cảm thấy đau lòng.

“Vì sao không tự đặt cho mình một cái?”

Hắn nở nụ cười, trong ý cười đều là bất đắc dĩ, “Cho dù lấy,cũng không có người kêu. Muốn được coi trọng, chỉ có thể trở thành ‘Thập Nhận’.Nhưng mà, ‘Nhận Thất’, không phải tên…”

Đột nhiên, hiểu được một việc. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn,khi hỏi tên hắn, hắn trầm mặc, không phải bởi vì hắn lạnh lùng, mà là một loạibất đắc dĩ rất sâu rất sâu…

Cảm xúc rất kỳ quái, lập tức nảy lên trong lòng. Ta thật sựrất muốn diệt “Thánh giáo”. Aiz, cái “Thương Long đường” kia đã chọn đúng, tạophản có lý!

“Cô tức giận cái gì?” Hắn mở miệng, khó hiểu nói.

A? Biểu tình của ta rõ ràng như vậy sao?

“Ông nội của ta… sao có thể đối với huynh như vậy?” Ông nộicủa ta thật sự là… rất… thiếu đạo đức a…

“…” Hắn cúi đầu, nhìn tay mình, “Ta rất cảm kích thánh tôn…Nếu không có người, ta đại khái đã sớm chết…”

“Nhưng mà…” Ngươi sống căn bản là không vui.

Hắn cười cười với ta, “Còn nữa, nếu không có thánh tôn, ta sẽkhông gặp được cô, vậy không phải cả đời đều không có tên sao?”

Bất giác, muốn cười. Nhưng mà, lại bất giác, muốn khóc.

“Khách Lộ…”

Hắn nhìn ta, chờ câu dưới của ta.

“Không có gì, gọi huynh thôi.” Ta hình như, càng ngày càngthích tên này…

Sáng sớm hôm sau, tự dưng không có việc gì lại có mưa rào kèmsấm chớp. Lại nói tiếp, Khi Khách Lộ vừa tới, cũng là thời tiết như vậy…

Ta nằm trên giường, uống thuốc, không biết vì sao, thuốc hômnay đặc biệt dễ uống như thế…

“Khụ khụ.” Nguyệt di nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, “Đinh Đinha, con không cần cười đến âm hiểm như vậy được không…”

m hiểm, có sao?

“Người gặp việc vui tinh thần tốt, xem bộ dáng tỷ tỷ, bátthuốc kia cùng quỳnh tương ngọc lộ cũng không có gì khác nhau…” Quân Lâm cũngtiếp lời nói.

Ta liếc hai người một cái. Tra hỏi nửa ngày, Nguyệt di làđường chủ “Chu Tước đường”, mà Quân Lâm là hạ nhiệm đường chủ, về phần Kì Phonggia gia lại là thượng giới Đường chủ. Cái gì sư phụ đồ đệ sư tỷ sư muội, đều làngười một nhà. Hơn nữa, trước tên còn phải thêm họ: “Hạ Lan”. Thật là có cảmgiác bị lừa. Có điều, vì chuyện ta là “Ngân kiêu” các nàng cũng oán giận đãlâu, đây coi như là huề nhau…

“Hai người không trở về Hoa Nguyệt Xuân Phong lâu hả?”

Nguyệt di nhíu mày, “Bây giờ còn có chuyện gì quan trọng hơnbảo vệ thiếu tôn sao?”

Lại là thiếu tôn…

“Tên ‘Thánh Kiếm’ kia cũng không biết khi nào thì lại đánhđến, thật là…” Nguyệt di thở dài.

“Chúng ta tuy rằng nhiều người, nhưng mà, hắn tốt xấu gì cũnglà thủ lĩnh của ‘Thiên Nhận chúng’, lại nghe đồn có cấu kết cùng quân Tây Hạ,phải đề phòng a…” Quân Lâm phe phẩy cây quạt, dịu dàng nói.

Quân Tây Hạ? Khách Tùy… Có liên quan gì không?

“Đinh tỷ tỷ…” Khách Ức đẩy cửa tiến vào, “Khách Lộ ca ca,nói muốn chào từ biệt tỷ.”

Cái gì? Ta bỏ bát xuống, xông thẳng ra ngoài cửa.

“Đinh Đinh a, hài…”

Dưới lầu, vẫn tụ tập rất nhiều người không phải là khách.Thấy ta xuống lầu, cùng gọi: “Thiếu tôn.”

Cái gì thiếu tôn hả? Đang vội đây! Đừng cản đường!

Khách Lộ đứng ở cửa, nhìn thấy ta, liền khom mình hành lễ,“Thiếu tôn.”

Ta lúc ấy liền sững sờ. Thiếu tôn? Hắn cho tới bây giờ cũngkhông có kêu tên của ta, lần đầu tiên mở miệng, cũng là “thiếu tôn” sao?

“Huynh phải đi?”

Hắn gật đầu, “Thuộc hạ dù sao cũng là ‘Nhận’, không nên ở chỗnày.”

Thuộc hạ?

“Huynh… trở về không phải chịu chết sao?” “Thánh Kiếm” sẽbỏ qua cho hắn sao?

“Thiếu tôn không cần lo lắng… Thuộc hạ, biết mình đang làmgì…”

Vì sao? Vì sao nhất định phải đi? Lần trước là vì Nhận Nhị uyhiếp hắn, ta có thể lý giải hắn đi không từ giã. Nhưng lúc này thì sao? Hắn hẳnlà biết, muốn đả thương ta không phải đơn giản như vậy a. Ai lại dùng “thiếutôn” để uy hiếp “Nhận” chứ…

… Đột nhiên lại nghĩ đến, hắn vì sao phải ở lại chứ? Tacùng hắn, cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, ngoại trừ cảm tình của bà chủ cùngtiểu nhị, không còn gì khác. Nhưng mà, bên kia thì không giống. Không nói đến “ThánhKiếm”, quan hệ của Nhận Nhị, Nhận Cửu cùng hắn, đương nhiên là thâm sâu hơn tarất nhiều… Về tình về lý, hắn cũng không có lí do gì để rời khỏi bọn họ, ởlại Túy khách cư…

Có lẽ, từ đầu đến cuối, hắn đối với ta, chưa bao giờ có tìnhcảm gì ngoài cảm kích. Như vậy, ta dựa vào cái gì để giữ hắn lại chứ?

“Bảo trọng…” Vẫn là nói không nên lời… Muốn giữ ai lại,ta cho tới bây giờ đều không thể nói ra miệng…

“Ừm.” Hắn cúi đầu, “Thiếu tôn, trở về mang hài vào đi… Sẽcảm lạnh…”

Cảm lạnh thì sao chứ… Huynh cũng sẽ không sắc thuốc cho ta…

“Thuộc hạ cáo từ.” Hắn xoay người, đi vào trong mưa.

“Chờ chút.” Ta mở miệng, cầm lấy ô ở cửa.

Hắn quay đầu, trong ánh mắt có tia sáng chợt lóe lên.

“Dù.” Ta đưa dù cho hắn.

“Cám ơn.” Vẻ mặt của hắn có chút cô đơn.

Trời mưa lớn hơn nữa. Bóng dáng hắn từ từ nhạt dần.

“Aiz, tỷ tỷ, sao tỷ không giữ hắn lại?” Khách Ức đi lên vàibước, hết sức thở dài.

“Đúng nha, đúng nha.” Khó thấy được Quân Lâm cùng hắn thốngnhất một trận tuyến.

“Ta dựa vào cái gì giữ hắn lại…”

“Bởi vì tỷ tỷ thích hắn a!” Khách Ức tiếp tục thở dài.

“Như vậy còn hắn… Ngươi không phải đã nói, đừng để hắnthích ta sao?” Ta nhìn Khách Ức, cười nói.

“Việc đó tỷ cũng tưởng thật sao!” Khách Ức quá sợ hãi.

“Sao cũng được, tóm lại, loại việc này, không thể cưỡng cầu…”Ta giữ hắn lại thì thế nào? Hắn lại là vì sao mà ở lại chứ? Bởi vì ân tình, haylà, mệnh lệnh thiếu tôn? Giữ hắn lại như vậy, có ý nghĩa gì…

“Ta thấy không hẳn…” Quân Lâm đi qua, “Còn nhớ lễ mừng nămmới hay không, tỷ tỷ uống say?”

Việc đó sao?… Ta cũng chỉ có uống rượu, có thể nói ra lờimuốn nói sao…

“Ta muốn nói ‘sau đó’, tỷ không phải không cho ta nói sao…”Quân Lâm vẻ mặt tiếc nuối.

“Sau đó?” Có chút ấn tượng…

“Đúng. Kỳ thật, khi đó, hắn nói với tỷ, hắn không muốn đi,nhưng ở lại bên cạnh tỷ, chỉ hại tỷ. Chỉ cần tỷ bình an, hắn một lần nữa trởlại làm công cụ giết người cũng không sao. Hắn cho tỷ tâm của hắn, cho dù hắnđi rồi, tâm cũng sẽ không rời đi…”

Đây, chính là “sau đó”? Đáng chết!

Ta lập tức chạy đi như điên.

“A? Tỷ tỷ, dù…”

Đá lót đường ngấm nước mưa, thật lạnh…

Khi nhìn thấy hắn, trong đầu đột nhiên trống rỗng.

Hắn nghe được tiếng bước chân, xoay người. Ta không có cáchnào dừng lại, hắn đưa tay, tiếp được ta chạy vội mà đến. Cây dù kia, liền rơi ởphiến đá trên đường…

Lần đầu tiên, thật sự ôm hắn như vậy…

“…” Tim hắn đập, tuyệt đối không chậm hơn ta.

“Đừng đi…” Vì sau khi đó lại có dũng khí như vậy, ta khôngbiết, nhưng mà, khi đó ta, đã không nghĩ đến lui về phía sau.

Cảm giác được, hắn vươn tay, đem ta ôm chặt vào lòng.

“Được.” Hắn vẫn thế một chữ đáng giá ngàn vàng… Nhưng mà,trả lời như vậy là đủ rồi…

Đó là một khắc vui sướng nhất trong đời ta. Nếu vì giờ khắcnày, cho dù, phải chịu đựng mười bảy mười tám đao, cũng không sao cả…

Đột nhiên, hắn buông vòng ôm, bế ta lên, “Sao không mang hàiliền đi ra?” Trong giọng nói của hắn, nghe ra được tức giận nha…

“Ách…” Bởi vì nóng vội a…

Hắn lập tức nhảy lên, dùng khinh công chạy trở về.

Trời còn mưa aiz… Song… không sao, cứ mưa cho đã đi… dùsao bị bệnh cũng có người sắc thuốc, ta không sao cả… lại nói tiếp, có thểhay không, đi chậm một chút..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.