: Mấy ngày nay em ngủ không ngon
Khó có được một lần thẳng thắn từ Cố Đồng như thế, sau khi tôi tắm rửa sạch sẽ, mới hiểu hết được ý vị của nó, ban nãy mơ mơ màng màng, những lời em ấy nói với tôi chỉ giống như chúng tôi học bài lúc nhỏ, chỉ hiểu được ý nghĩa bề nổi.
Hóa ra, Cố Đồng yêu đương lung tung trong lời kể của bố lại là thế này.
Thế nên mấy năm nay…
Tôi cúi đầu cười cười, dòng nước ấm trong phòng tắm đã làm dịu đi cái nóng nực của rượu, hóa ra tôi bị Cố Đồng trêu chọc đến mức cảm động.
Sau khi tôi sấy khô tóc, Cố Đồng nằm trên giường đã ngủ, nằm nghiêng về một bên, nhưng tay vẫn lăm lăm điện thoại.
Tôi nhẹ nhàng bước tới, nhẹ nhàng rút điện thoại khỏi tay em ấy, đặt lên tủ đầu giường, rồi đắp chăn cho em ấy.
Bước đến phía công tắc để tắt đèn, vén chăn lên, nằm xuống cạnh em ấy, đột nhiên eo bị một bàn tay ôm lấy, dùng lực kéo tôi nhích lại.
“Chưa ngủ à?” Tôi nhỏ tiếng hỏi.
Em ấy ừ một tiếng bằng giọng mũi, vùi đầu lên vai tôi: “Đợi chị.”
Tư thế này vừa vặn khiến cho hô hấp của em ấy không lệch một li phả vào cổ tôi, hơi thở đều đều, từng đợt từng đợt một.
Thì ra vẫn chưa ngủ.
“Vừa nãy em nói cố ý tìm Ngô Xuyến cùng những người bạn gái khác là có ý gì?” Tôi mở miệng hỏi.
Em ấy khẽ động, đặt cằm lên vai tôi, tôi nghiêng đầu, ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào cũng đủ để tôi nhìn rõ nụ cười em ấy lúc nhìn tôi lúc này.
“Cố Ninh.” Em ấy gọi tên tôi.
Tôi ừ một tiếng.
Em ấy ngẩng đầu lên, đưa tay chạm vào tóc tôi, dừng lại một giây rồi buông xuống.
Tôi nói: “Sấy khô rồi.”
Em ấy nhích lại gần tôi, bật cười một tiếng, trên mặt đầy sự trêu chọc: “Em phát hiện, cứ đến đêm là lá gan chị to hơn hẳn, trước giờ vẫn không thay đổi.”
Tôi quay đầu: “Thì sao nào?”
Em ấy nhẹ giọng, ôm chặt lấy tôi: “Thế nên chị muốn biết được sự thật gì từ em? Là muốn em thừa nhận mình luôn mong đợi chị về nước, hay là muốn em thừa nhận em không buông được chị?”
Em ấy dựa gần thêm một chút, tay càng ôm chặt lấy tôi: “Hửm?”
Tôi khựng lại.
Tôi: “Tôi không có…”
Nhưng em ấy nói đúng, tôi của ban ngày, dường như, quả thực không thích cùng em ấy nói tới chủ đề này, cũng không tiện cùng em ấy nhi nữ trường tình*.
(*nhi nữ trường tình: nói chuyện yêu đương trai gái)
Em ấy cười: “Vậy chị muốn biết cái gì, chuyện này rõ ràng đã giải quyết xong xuôi, giờ chị lại nhắc lại là vì sao thế hả?”
Tôi miệng câm như hến.
Cảm giác bị lột da nóc thịt khiến toàn bộ tâm tư đều lộ ra ngoài như vậy, thật sự rất ngại ngùng, có thể ban nãy tôi chỉ tùy tiện hỏi một câu, nhưng trong lòng tôi cũng muốn em ấy thừa nhận một sự thực tôi muốn được nghe.
Nhưng bị em ấy nói ra như vậy khiến cảm giác thay đổi rồi…
Trở nên…
Ngại ngùng…
Tôi đem cánh tay của em ấy đang đặt trên eo mình tách ra, quay lưng về phía em ấy, nặng nhọc nói: “Ngủ đi.”
Em ấy cười ha ha, tiến lại lần tôi, không chỉ dùng tay giữ lấy tôi, chân cũng không yên phận gác lên người tôi.
Em ấy dùng mũi cọ cọ lên tóc tôi: “Cố Ninh.”
Tôi không đáp lại.
Tôi cứ nghĩ em ấy sẽ không buông tha chuyện vừa nãy, nhưng lại cảm nhận được em ấy quay người, sau đó nghe thấy âm thanh từ ngăn kéo.
Tôi quay đầu, trong đêm tối là tiếng sột soạt, sau đó em ấy nắm lấy bàn tay tôi, có chút lành lạnh, em ấy đem một thứ, đeo vào ngón tay tôi.
“Đôi trước xấu quá, em mới đổi đôi này.”
Nói xong, em ấy kéo tay tôi về phía có chút ánh sáng le lói.
Lần trước em ấy cố ý đi lấy nhẫn một mình, sau đó cũng không thấy em ấy nhắc lại, thì ra là đổi đôi nhẫn mới rồi.
Đơn giản mà nói, đây là kiểu nhẫn mà em ấy thích, cũng là kiểu nhẫn mà tôi thích.
Tôi giấu tay mình đi.
Em ấy ngoan ngoãn nằm cạnh tôi, nói: “Không biểu hiện chút gì sao?”
Tôi nói: “Cảm ơn.”
Em ấy hỏi: “Thế thôi à?”
Tôi nghĩ nghĩ: “Bây giờ muộn quá rồi.”
Em ấy cười, đánh tôi, đè nửa người lên cơ thế thể tôi: “Nghĩ gì thế hả?”
Tôi nhún vai: “Em cảm thấy tôi nghĩ gì thì tôi chính là đang nghĩ thế đó.”
Em ấy cúi đầu cắn vào vai tôi, đợi đến khi tôi đau đớn kêu lên mới buông tha, sau đó liếm liếm vết cắn rồi nhỏ giọng nói: “Cố Ninh buổi tối sao mà đáng yêu đến thế.”
Tâm trạng Cố Đồng rất dễ để bình tĩnh trở lại, trước đây tôi còn nghĩ, ngày đó tôi tính khí thất thường, biết sai nhưng nhất quyết không khuất phục, thậm chí đến hai tháng không có bất kì liên hệ nào với em ấy, với tính khí em ấy thì có lẽ sẽ giận dỗi rất lâu.
Nhưng không ngờ đến giờ mới biết rằng,
Mấy hôm trước Tiểu Nhu nói với tôi, nếu tôi thành tâm muốn làm lành, Cố Đồng sẽ không bao giờ từ chối, ba năm cũng có thể tha thứ huống chi là vài ba ngày.
Tôi không trả lời em ấy.
Có thể Cố Đồng giấu kĩ quá, hoặc cũng có thể do tôi không dám thừa nhận, ở cạnh em ấy, tôi cứ cảm thấy hình bóng của tôi đung đưa trước gió, giống như trước đây tôi từng nghĩ, rốt cuộc Cố Đồng em ấy thích tôi vì điều gì.
Nghĩ tới nghĩ lui tôi cảm thấy có chút buồn ngủ, đợi tôi từ từ tiến vào giấc ngủ, đột nhiên cảm thấy người bên cạnh, khẽ động đậy vài lần.
Em ấy dựa lại gần tôi nói: “Không ngủ được.”
Đầu óc không còn tỉnh táo của tôi ừ một tiếng.
Em ấy nói: “Chị kể về chuyện của chị với bạn gái cũ cho em nghe đi.”
Tôi đột nhiên mở to hai mắt.
Mấy giây sau, tôi lại ừ một tiếng.
Tôi nghĩ một lúc, đơn giản kể lại, giọng điệu bình ổn nói: “Là đàn chị, lúc đó tôi học năm hai thì quen biết, sau đó yêu nhau thôi.” Tôi nghĩ nghĩ: “Khoảng hai ba tháng gì đó, tôi không nhớ rõ.” Tôi nằm yên, tay đặt lên bàn tay em ấy: “Là vậy đó.”
Em ấy mở mắt nhìn tôi: “Làm sao mà quen?”
Tôi đáp: “Quen qua một hoạt động ngoại khóa, hơn nữa còn là đồng hương, cảm giác gần gũi hơn chút.”
Em ấy tiếp tục: “Là chị ta tán tỉnh chị à?”
Tôi cười, cái từ tán tỉnh này, dường như không thích hợp với em ấy.
“Trong hoạt động có tiếp xúc với nhau, chúng tôi đường đường chính chính trao đổi cách liên lạc, cái gì mà tán tỉnh chứ.” Tôi thành thật trả lời.
“Đàn chị.” Cố Đồng bình thản hỏi: “Nhiêu tuổi?”
Tôi đáp: “Hình như lớn hơn tôi ba tuổi, lúc đó chị ấy tốt nghiệp rồi, cách tôi ba khóa.”
Cố Đồng ừ một tiếng.
“Là kiểu người như thế nào? Lớn hơn chị ba tuổi hẳn là rất chững chạc. Cao không? Nhà ở đâu?”
Tôi cười một tiếng: “Những chuyện liên quan đến chị ấy tôi không nhớ rõ lắm. Hình như cao hơn tôi nửa cái đầu, con người chị ấy à, rất trưởng thành, có thể coi như ngự tỉ, thích kiểm soát, làm việc cũng quyết đoán, giao tiếp rộng.”
Vừa nói đến đây, tôi mới phát hiện, hình như tôi khen chị ấy nhiều quá rồi.
Thế nên tôi lập tức bổ sung thêm một câu: “Nhưng không phải kiểu tôi thích.”
Em ấy yên lặng mấy giây, rồi lại dùng giọng điệu bình thản ban nãy hỏi tôi: “Hai người, là ai nói bắt đầu trước?”
Tôi quay đầu nhìn em ấy.
Em ấy mím môi, tôi cũng nhìn thấy biểu cảm không mấy vui vẻ trên mặt em ấy.
Tôi hỏi: “Em và Ngô Xuyến, ai nói bắt đầu trước?”
Em ấy im lặng mấy giây, giọng điệu bình thản nói: “Là em.”
Tôi thở phào một hơi: “Là chị ấy.”
Tôi tiếp tục nói: “Ban đầu chúng tôi cũng không có quan hệ gì, chỉ vì hoạt động mà tiếp xúc hơi nhiều một chút, sau đó, mấy người bạn bên đó trêu đùa tác hợp hai đứa, em cũng biết mà, những người xung quanh thường rất nhiệt tình, ngày hoạt động kết thúc, chị ấy hỏi tôi xem có muốn thử hay không.”
Cố Đồng: “Thế là chị đồng ý.”
Tôi: “Ừ.”
Nói xong tôi nắm lấy tay em ấy, tránh để em ấy làm một số chuyện quái gở: “Tôi ở thế bị động.”
Còn em ở thế chủ động.
Thậm chí.
“Đến giờ em còn liên lạc với Ngô Xuyến, còn đàn chị, sau khi chúng tôi chia tay cũng không hề liên lạc với nhau.” Tôi quay đầu nhìn em ấy, khóe miệng mang theo nụ cười.
Trận đấu này, phải công bằng một chút, tôi thắng rồi.
Trong đêm tối, tôi không nhìn được biểu cảm của em ấy, chỉ nghe em ấy thấp giọng hỏi thêm một câu: “Ai nói chia tay?”
Tôi khựng lại.
Tôi nghĩ, nếu là tôi nói chia tay, có lẽ Cố Đồng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn chút, nhưng sự thật là.
“Là đàn chị.”
Em ấy không mặn không nhạt ừ một tiếng.
Tôi nắm lấy bàn tay em ấy đặt lên bụng mình, nhỏ tiếng nói: “Tôi và chị ấy đã không còn bất kì liên lạc gì với nhau nữa rồi, bọn chỉ chỉ tiếp xúc hay liên hệ chỉ qua hoạt động kia thôi, nên khi không còn liên lạc, chị ấy có thể nói là bốc hơi khỏi thế giới của tôi rồi.
Cố Đồng vẫn ừ một tiếng như cũ.
Tôi thở phào một hơi, có lẽ em ấy sẽ không vì chuyện này mà cùng tôi tranh cãi.
Con người Cố Đồng, rất thích ghen tuông, có thể nói là ghen tuông vô cớ, hồi đại học, có đàn anh theo đuổi tôi, nhưng lại không biết thời thế lôi kéo Cố Đồng, trước tiên đối xử tốt với đứa em gái này, sau đó tìm cơ hội nhờ em gái giúp sức để chiếm được cô chị.
Kết quả nhắm mắt cũng biết, sau khi đàn anh tìm Cố Đồng, tới hôm nay, tôi cũng không gặp lại đàn anh lấy một lần.
Mà khoảng thời gian đó, trên miệng Cố Đòng thường xuyên treo lên câu: “Được thôi chị đi mà tìm đàn anh của chị, anh ta sẽ nguyện làm tất cả vì chị đó.”
Lần đó rõ ràng là tôi bị oan, rõ ràng lúc bắt đầu là em ấy gây sự vô cớ, chuyện này rõ ràng chẳng có chút liên quan nào với tôi.
Mấy giây sau, em ấy rút tay ra, chân đang gác trên người tôi cũng bỏ xuống, nói: “Ngủ đi.”
Tôi bật cười.
Nhưng vừa mới nhắm mắt lại, em ấy lại đột nhiên nắm lấy tay tôi: “Còn nữa.”
Tôi hỏi: “Gì thế?”
Em ấy nói: “Hôm chị mới về có nghe điện thoại của đàn ông, chị nói là bạn trai chị.”
Tôi thật thà thừa nhận: “Lừa em đó, là bạn trai của bạn cùng phòng.”
Em ấy nghiến răng: “Cố Ninh, chị bệnh à.”
Tôi trả lời em ấy: “Ừ, tôi có bệnh.”
Em ấy bỏ tay tôi ra: “Ngủ đi.”
Tính cách Cố Đồng và tôi rất khác nhau, em ấy không thích cũng không cho phép tôi giấu giếm bất kì bí mật nào với em ấy, chuyện em ấy muốn biết, nhất định phải hỏi cho rõ ràng, cho dù đáp án ấy có làm em ấy vui hay không em ấy cũng muốn biết.
Còn tôi, nhát gan hơn em ấy rất nhiều.
Tôi thích làm con đà điểu, thích an ổn với thực tại.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Cố Đồng còn đang ngủ, ngạc nhiên hơn là em ấy không đặt chuông báo thức.
Đợi tôi tắm rửa xong, quay lại giường ngủ, em ấy vẫn đang ngủ, tôi thay xong quần áo, vỗ vỗ lên mặt em ấy, em ấy từ từ mở mắt nhìn tôi.
Tôi hỏi: “Không phải đi làm à?”
Em ấy lắc đầu, tiện tay kéo chăn ra: “Kết thúc cuộc thi được nghỉ ba ngày.”
Tôi bật cười, nhéo mặt em ấy, giận hờn: “Nên tối qua em nổi hứng cùng tôi tâm sự tới nửa đêm?”
Cuối cùng em ấy mở to mắt, cười với tôi.
Tôi rút tay ra, định rời đi nhưng em ấy đột nhiên ôm ấy cổ tôi, tay chân dùng sức kéo tôi lên giường, rồi đè tôi xuống.
Em ấy chớp mi: “Hay là chị cũng xin nghỉ, ngủ bù với em, mấy ngày nay em ngủ không ngon.”
Tôi cười: “Mình em ngủ đi, tối ăn gì thì gửi tin nhắn wechat cho tôi.”
Em ấy đè lên người tôi, mang theo âm thanh làm nũng ừ ừ ừ mấy tiếng.
Tôi vỗ nhẹ lên mặt em ấy: “Đừng đùa nữa, để tôi dậy nào.”
Em ấy cúi đầu, đầu mũi cọ cọ lên mũi tôi một lúc, mới đành lòng cho tôi đứng dậy.
Đợi tôi đứng lên, em ấy lại đột nhiên kéo lấy tay tôi, nhẹ nhàng hôn lên chiếc nhẫn trên tay tôi, sau đó vẫy tay với tôi: “Đi làm đi.”