“Ông xã!”
Thanh âm Ôn Noãn vang lên cách đó không xa, kéo Kỷ Lâm Thâm trở về hiện thực.
Anh quay đầu, thấy cô đang mặc bộ đồ cồng kềnh, phía sau có đôi cánh, trên đầu đội nón giống chú chim, gian nan bước về phía anh.
Anh cúi đầu, hôm nay anh cũng mặc bộ đồ màu nâu sẫm.
Xung quanh ồn ào, người đến người đi, còn có rất nhiều người lớn nhỏ mặc đủ loại hoá trang đi ngang qua.
Hôm nay là ngày lễ của trường mẫu giáo của con gái Kỷ Bối Vy, yêu cầu mỗi gia đình phải đóng vai một con vật.
Khi Tiểu Bối Vy về nhà nói tin này cho ba mẹ, Ôn Noãn vốn đã muốn hoá trang thành mèo con hay thỏ con.
Ai ngờ, con gái tuyên bố đóng vai gia đình khủng long!
Ôn Noãn kinh ngạc, muốn khuyên bảo con bé bỏ ý tưởng này.
Nhưng Tiểu Bối Vy rất tinh ý thấy cô muốn phản đối, không đợi cô mở miệng đã sớm lăn vào lòng Kỷ Lâm Thâm.
Bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo ba, đô đô lẩm bẩm làm nũng, nói con thích khủng long mà, ước mơ lớn nhất của con trong cuộc đời này chính là cùng ba mẹ đóng vai khủng long.
Kỷ Lâm Thâm luôn yêu chiều con gái, lập tức gật đầu đồng ý.
Hơn nữa còn phối hợp rất tốt, đặc biệt mua được vài bộ sách giáo dục về động vật cho trẻ nhỏ. Sau đó, giải thích các loại động vật khác nhau cho con bé.
Tiểu Bối Vy học rất nhanh, hứng thú lật qua lật lại bộ sách kia bốn năm lần, cuối cùng chọn cho ba người mỗi người một loại khủng long.
“Ba là khủng long ba; mẹ là khủng long mẹ”
“Còn con là Bá Vương Long”
Sau khi chọn xong, Tiểu Bối Vy liền quấn lấy cô nói cô nhanh chóng đặt làm quần áo hoá trang, con bé không đợi được nữa, muốn trở thành Bá Vương Long.
Ôn Noãn không còn cách nào khác, chỉ có thể nhờ người liên hệ với nhà sản xuất, dựa theo kích thước của ba người đặt làm ba bộ.
Bên kia hiệu suất rất cao, ngày hôm sau đã gửi hình mẫu qua.
Buổi tối, Ôn Noãn nằm trong lòng Kỷ Lâm Thâm, mặt mày ủ rũ: “Chúng ta thật sự mặc quần áo ngốc nghếch kia sao? “
Không có thẩm mỹ gì hết!.
Cô gửi hình ảnh cho Kỷ Lâm Thâm, muốn lôi kéo anh. Bởi vì cô biết, đối với hình tượng của mình anh không phải không thèm để ý.
Mỗi bộ âu phục của anh đều yêu cầu rất cao về loại vải và đường may.
Bây giờ làm sao có thể mặc quần áo xấu xí trước mặt nhiều người chứ?
Kỷ Lâm Thâm trầm mặc: “Trang phục kia…”
Ôn Noãn tràn đầy chờ mong ngẩng đầu nhìn anh.
“Loại vải gì?”
“??”
“Làn da của Bối Vy mềm mại, nếu vải không tốt, mặc cả buổi sáng sẽ gây ửng đỏ.” Anh giải thích.
Đây mới là điều anh lo lắng.
“Ở bên trong mặc thêm một lớp quần áo là được rồi.” Cô lập tức lại nói “Anh chỉ quan tâm đến vải? Sao anh không ngại ngoại hình xấu xí chứ? “
Cô hoài nghi anh không mở hình ảnh ra nhìn kỹ, bằng không anh sẽ thấy cổ con khủng long của anh dài bao nhiêu và cái đầu khủng long của cô nhọn đến mức nào.
Anh cười: “Khủng long không phải rất lớn sao. “
“……”
Cô giãy giụa thoát khỏi lòng anh, xoay người , lười để ý tới hai cha con nhà này.
Tức giận! tức giận! chỉ biết khi dễ cô!
Một giây sau, sống lưng bỗng ấm áp, Kỷ Lâm Thâm từ phía sau dán tới.
Tay anh vòng ra phía trước ôm lấy cô, đặt cằm lên cổ cô, hơi thả phả nhẹ: “Con gái cao hứng sao em lại không vui? “
“Anh chỉ biết chiều con bé.”
“Bởi vì tuổi thơ của đứa nhỏ chỉ có mấy năm, thoáng cái sẽ biến mất.” Anh trầm trầm nói “Hơn nữa, mặc kệ em hoá trang thành dạng gì thì vẫn xinh đẹp. “
Cô hơi nghiêng đầu nhìn anh: “Thật sao? “
“Ừm, nếu như khủng long không tuyệt chủng, chúng nhất định sẽ e thẹn nhìn em.”
“……”
Cô quay đầu lại, không muốn để ý tới anh nữa.
Người này khó có thể nói một câu tình cảm nào, nói không bằng không nói!
Lúc mặc thử, nội tâm cô giãy dụa hồi lâu mới miễn cưỡng mặc trang phục này.
Vải rất tốt, tinh tế mềm mại, hẳn anh đã trao đổi với thợ may.
Nhưng tạo hình…
Cô liếc nhìn vào gương.
Rất cồng kềnh và cồng kềnh, phía sau là đôi cánh chim khổng lồ, đầu nhọn nhọn.
Lúc này, Tiểu Bối Vy được dì Trương mặc cho trang phục của Tiểu Bá Vương, cô bé kéo đuôi lạch cạch lạch cạch chạy tới ôm lấy cô.
“Mẹ xinh quá đi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô, người nhảy nhảy nhún nhún.
Thấy con gái vui mừng, bỗng nhiên cô cảm thấy ăn mặc như vậy cũng không có gì. Cho con gái một kỷ niệm thời thơ ấu tốt đẹp là được.
Cô xoa đầu con bé muốn khen, nhưng con bé tiếp tục la hét: “Mẹ là con khủng long đẹp nhất!”
“…”
Không lâu sau, Kỷ Lâm Thâm cũng đi tới.
Ngoài ý muốn, không xấu xí như cô nghĩ.
Tỷ lệ thân hình hoàn hảo, dáng người cao lớn khôi ngô.
Tiểu Bối Vy chạy tới, nhào vào trong ngực anh.
“Ba ơi, ba là khủng long đẹp trai nhất thế giới!” Cô bé lớn tiếng tuyên bố
“Con cũng là tiểu bá vương đáng yêu nhất thế giới.” Anh khom lưng vỗ vỗ đầu con bé.
Cả đêm Tiểu Bối Vy vô cùng hưng phấn, không chịu cởi ra.
Ngay cả ăn cơm cũng phải mặc, ghế con nít không ngồi vào được, chỉ có thể cùng ba mẹ ngồi ghế lớn.
Kỷ Lâm Thâm cúi người cầm bát đút cho con bé ăn
Anh rất kiên nhẫn, không ngại mệt mỏi, dỗ dành con bé ăn từng ngụm từng ngụm
Ôn Noãn gặm miếng sườn, nhìn bộ dáng của anh, bỗng nhiên thất thần
Cô còn nhớ lúc anh khom lưng, là rất nhiều năm trước, anh cởi giày cho cô lại mang giày cho cô.
Bây giờ, tư thế đó vẫn như mọi khi.
Từ làm chồng đến làm cha.
Anh luôn sẵn sàng.
“Hì hì, mẹ ơi mẹ ơi, con có thể quay này.” Giọng ngọt ngào của con gái gọi cô
Cô bé rất vui vẻ, thân thể nhỏ bé vặn vẹo xoay tới xoay lui, cái đuôi phía sau cũng vung theo.
Trong miệng còn cơm anh mới đút vào, con bé không kịp nhai, hai má phồng ra như con cá nóc.
Khóe môi cô nhếch lên.
Quả nhiên là tiểu bá vương đáng yêu nhất thế giới.
Vào ngày Quốc tế Thiếu nhi 1/6, gia đình ba người thay quần áo khủng long.
Chờ tài xế từ gara lái xe ra, Tiểu Bối Vy vẫn ở nhảy nhót không ngừng.
Mãi đến khi Kỷ Lâm Thâm nhắc nhở cô bé rằng Bá Vương Long không được nhảy nhảy, phải có phong đạm, cô bé mới yên tĩnh lại.
Vừa vào trường mẫu giáo, Tiểu Bối Vy lại một lần nữa hưng phấn, kéo tay Ôn Noãn nhìn trái nhìn phải, sờ đông sờ tây.
Vừa rồi Kỷ Lâm Thâm nhận điện thoại nên đi chỗ khác nghe, nên cô dẫn con gái đi chơi một vòng.
Bây giờ con bé mệt mỏi, kéo tay mẹ đi tìm ba.
Xa xa thấy Kỷ Lâm Thâm ngẩn người đứng một góc trong công viên
“Ba ơi!” Tiểu Bối Vy lạch đạch chạy tới, nhào vào ngực anh.
“Đang suy nghĩ cái gì đó, tìm hoài cũng không thấy anh” Cô oán giận cầm nước khoáng trong tay anh uống một ngụm.
Anh khẽ rũ mắt xuống: “Không có gì, đang suy nghĩ ít chuyện. “
“Chuyện gì?”
“Nghĩ đến lúc trước gặp em..”
Cô ngẩn ra, không nghĩ tới anh lại nhớ thời gian trước kia của bọn họ. Bỗng dưng, trái tim thiếu nữ sống lại, tràn đầy chờ mong nhảy lên, chờ đợi lời anh nói
Kỷ Lâm Thâm: “Em không thông minh lắm. “
“……”
Cô tức giận nhét chai nước vào tay anh.
Chỉ có anh thông minh, anh và con gái cưng là thông minh nhất!
“Bất quá về sau tốt hơn rất nhiều.” Anh vội vàng bổ sung thêm một câu.
Nhưng cô không quan tâm tới anh nữa.
“Được rồi được rồi, chúng ta đi thôi.” Anh ôm lấy eo cô, rồi nắm tay con gái.
Gia đình ba người đi đến công viên.
Trường Kỷ Bối Vy theo học là trường mầm non quốc tế tư thục, được Kỷ Lâm Thâm và Ôn Noãn tỉ mỉ lựa chọn, dò hỏi xung quanh, tự mình tới khảo sát.
Bây giờ có vẻ như sự lựa chọn của họ rất chính xác, đội ngũ giáo viên tuyệt vời, công viên có diện tích lớn, các cơ sở giải trí đầy đủ.
Để tổ chức hoạt động ngày quốc tế thiếu nhi 1/6, nhà trường tìm các đội ngũ chuyên nghiệp thiết kế, bố trí khu vực hoạt động thành từng cụm hoa, cảnh tượng vô cùng thú vị.
Giờ phút này, loa lần lượt phát ra những bài hát vui vẻ, các thầy cô giáo cũng cải trang thành Tiểu Hoa Tiểu Thảo đứng ở các điểm chơi chờ các em nhỏ đi đến.
Kỷ Lâm Thâm và Ôn Noãn một trái một phải, nắm tay con gái đi xung quanh.
“Con muốn cưỡi cái kia.” Tiểu Bối Vy đột nhiên chỉ vào phía trước kêu lên.
Ôn Noãn nhìn thoáng qua, phía trước có một pho tượng con ngựa màu sắc sặc sỡ. Yên xe trơn tru sáng bóng dành cho trẻ em.
Kỷ Lâm Thâm ôm Tiểu Bối Vy ngồi lên.
Tiểu Bối Vy hét lên: “Mẹ ơi, mẹ chụp hình cho con đi. “
“Được.” Ôn Noãn đang chuẩn bị lấy điện thoại ra khỏi túi quần áo
Kỷ Lâm Thâm đã đi tới, đỡ bả vai đẩy sang bên kia: “Em qua với con bé đi. “
Ôn Noãn đứng bên cạnh con gái, giơ tay sau lưng sợ con bé ngã xuống, hai tay Tiểu Bối Vy nắm tai ngựa, cười tươi rói
Kỷ Lâm Thâm nhấn nút chụp.
Ôn Noãn thấy bức ảnh như hai con khủng long đang bắt nạt một con ngựa.
Nhưng Kỷ Lâm Thâm lại nói rất đẹp.
Một ngày đi chơi, ở phần bình chọn cuối cùng, gia đình Tiểu Bối Vy giành được giải sáng tạo trang phục đẹp nhất.
Giám đốc đích thân trao huy chương và quà sô cô la cho cô bé
Sau khi về nhà, thay quần áo xong, Tiểu Bối Vy nói với ba mẹ mang cả ba bộ khủng long đi giặt khô, sau đó treo trong phòng thay đồ. Lại nhờ ba đem huy chương đặt trên tủ trưng bày phòng khách, để khách đến nhà đều có thể nhìn thấy giải thưởng cô bé nhận được.
Về phần hộp sôcôla kia, đã bị mẹ tịch thu, nói ăn nhiều đồ ngọt sẽ sâu răng.
Bởi vậy, Tiểu Bối Vy chỉ có thể chạy tới kể khổ với ba, ở trong lòng ba oán giận.
“Ba ơi, mẹ không cho con ăn sô cô la…”
Kỷ Lâm Thâm vốn đang bận rộn với công việc trong thư phòng, sau khi con gái tới đây quấy rối, dứt khoát gạt sang một bên.
Nhìn con gái tròn trịa cọ tới cọ lui lên quần áo của anh, trong lòng anh vui vẻ.
Hít một hơi thật sâu, cảm giác thật bình dị ấm áp.
Bây giờ anh đã chậm lại sự nghiệp
Khoa học kỹ thuật Trí Viễn đã sớm đi vào quỹ đạo, có thể hoạt động độc lập, tỷ suất lợi nhuận hàng năm của các ngành công nghiệp khác đầu tư cũng duy trì trong một phạm vi thích hợp.
Vì vậy, anh dành nhiều thời gian cho gia đình.
Từ lúc Ôn Noãn mang thai, anh đã từ chối tất cả xã giao buổi tối, mỗi ngày sớm một chuyến muộn một chuyến, nhất định sẽ cùng cô đi dạo bên hồ gần nhà.
Cuối tuần, hai vợ chồng có lúc về nhà chồng, có khi đến nhà vợ, chăm sóc thỏa đáng cho người già hai bên.
Cho đến bây giờ đã có một đứa con gái.
Anh không muốn bỏ qua từng giai đoạn trưởng thành của đứa nhỏ, thời gian ở bên gia đình tăng gấp đôi.
Cuộc sống không còn cô đơn nữa.
Trên con đường này, sống hạnh phúc với những người thân yêu.
Trước đây anh chỉ có mẹ, bây giờ anh có vợ và con gái.
Trên con đường này, càng ngày càng náo nhiệt. Phồn hoa như gấm, tiếng hát cười vui vẻ.
“Ba ba, ba ơi.” Tiểu Bối Vy kéo vạt áo anh.
Kỷ Lâm Thâm hoàn hồn: “Sao thế? “
“Ba ơi, cuối tuần này con muốn đi công viên giải trí, mẹ nói ba và mẹ đều đã đến đó nhưng không cho bảo bối đi theo. “
Anh bật cười, nhấn chóp mũi cô bé: “Khi đó còn chưa có con làm sao dẫn con đi được? “
Tiểu Bối Vy bĩu môi, nói không nên lời.
Ngẫm lại hình như lời ba nói rất lý, vậy thì thôi!
Ai bảo cô bé được sinh ra muộn chứ?
“Baba, con vừa thấy bông hoa trong vườn nảy mầm.” “
“Thật sao?.”
“Dạ, khi nào chúng nở ạ?”
“Chờ mùa hè đến.”
“Aaa lâu quá…”
“Không lâu đâu, ba mẹ chờ cùng con.”
“Vâng”.
Vào buổi tối, gia đình ba người đi dạo.
Đường trượt mới được xây dựng ở sân sau có màu sắc sặc sỡ, màu kẹo nổi bật, màu sắc do Tiểu Bối Vy lựa chọn. Cao lớn lại tinh xảo, dưới cây cối xung quanh như thiên đường bí mật trong truyện cổ tích.
Ôn Noãn nhìn quanh, cảm thán một câu: “Những cây này lớn nhanh ghê, em nhớ lúc mới tới còn không cao bằng con gái chúng ta. “
Nói xong cô ôm Bối Vy lên, cười khanh khách trêu chọc con bé: “Bảo bối thấp hơn rồi. “
Tiểu Bối Vy không vui, bĩu môi, lắc lắc người “Không phải không phải đâu, mỗi ngày con phải uống một ly sữa lớn, ăn một chén cơm lớn, con muốn lớn nhanh hơn cây cao.”
Kỷ Lâm Thâm bật cười, véo mặt con gái một cái.
“Được, ba mẹ nhìn con cao lớn.”
Từ đó về sau, mỗi ngày Tiểu Bối Vy đều chạy ra sân so với cây ai cao hơn.
Nhưng cô bé sốt ruột, rõ ràng đã ăn nhiều như vậy, sao càng lùn hơn?
Cuối cùng, sau một lần đo chiều cao, phát hiện chênh lệch càng lúc càng lớn, Bối Vy oa oa khóc lên.
Ôn Noãn dở khóc dở cười lau nước mắt cho con bé.
Kỷ Lâm Thâm nghe thấy tiếng khóc của con gái bảo bối, từ trong phòng chạy ra
Ôn Noãn ngồi xổm xuống, kiên nhẫn an ủi: “Bảo bối ngoan, chúng ta không so nữa nhé, sau này mỗi ngày con tưới nước cho cây phát triển cao lớn được không? Ba và mẹ nhìn con cao lên, còn con nhìn cây cao lên được không nè?. “
“aa…” Tiểu Bối Vy cảm thấy mẹ nói rất có lý.
Nếu không thể đánh bại, thì hãy cùng nhau cao lớn
Ôn Noãn nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt con bé: “Đợi đến khi những cây nhỏ này mọc thành cây đại thụ che trời, bảo bối nhà chúng ta cũng sẽ biến thành công chúa kiêu sa xinh đẹp “
Kỷ Lâm Thâm im lặng nhìn hai người, miệng cười khẽ.
Mùa hè không biết từ lúc nào đã đến, gió cuồn cuộn nhuộm cỏ xanh, tràn đầy sức sống, chim hót hoa thơm.
Trong sân nhà, Ôn Noãn an ủi con gái, Kỷ Lâm Thâm đứng bên cạnh nhìn hai mẹ con.
Giữa mùa hè râm mát, gió mát tràn ngập hương thơm.
Một nhà ba người, nhìn cây cối thâm trường, ngắm tường vy nở rộ.