Tường Vy Khống

Chương 30: Giải thích



Khoảnh khắc Ôn Noãn nhìn tin nhắn đó, tim đập thình thịch, không biết biểu tình của Kỷ Lâm Thâm khi trả lời cô sẽ thế nào.

Hẳn là vẻ mặt cứng ngắc, có lẽ còn đang mất hứng, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của cô

| Vậy anh cảm thấy hai cái còn lại em mặc đẹp không?|

| Đẹp |

Cô mím môi, lấy hai bộ quần áo ra, treo trên móc áo, cất vào tủ.

Ngày hôm sau, Ôn Noãn đến công ty, vừa ngồi xuống ghế làm việc đã nghe thấy vài đồng nghiệp thảo luận về cổ phiếu, thuyết phục nhanh mua cổ phiếu của Công nghiệp Giang Nguyên, nó sẽ sớm tăng giá.

Ôn Noãn không có sở thích mua cổ phiếu, nhưng trước đây nghe không ít lần cha mẹ nói về chuyện này, cô biết phải có lợi thế lớn mới có thể ra tay.

Cô thuận miệng hỏi: “Công ty đó làm sao thế?” “

Một đồng nghiệp quay đầu lại, vô cùng hưng phấn cùng cô bát quái: “Nghe một blogger tài chính trên Weibo nói thiên kim Bùi gia muốn kết hôn với CEO Trí Viễn. “

Cô giật mình: “Trí Viễn nào? “

“Trí Viễn nào nữa, còn không phải công ty cô làm sao? “

Một đồng nghiệp khác chen vào: “Bây giờ ngành công nghiệp chưa suy thoái, nếu Giang Nguyên có thể nhận được tài trợ từ Trí Viễn thì triển vọng phát triển rất lớn đó.”

Ôn Noãn sững sờ.

Thiên kim Bùi gia…

Cô nghĩ đến một người.

Lần đầu tiên đi tới Trí Viễn, một người phụ nữ trẻ xông vào phòng họp.

Kỷ Lâm Thâm khoan dung và dung túng cô ta.

Cô ta và anh.

Kết hôn?

Cô chưa từng nghe anh nhắc tới.

Mắt cô rũ xuống. Cô biết quan hệ của mình với anh không phải quang minh chính đại. Nhưng nếu anh thực sự có quan hệ hôn nhân hợp pháp, cô không muốn trở thành tình nhân phá hoại nhà người ta

“Ôn Noãn, Ôn Noãn.”

Cô bình tĩnh trở lại: “Hả? “

“Chiều nay có phải cô đến Trí Viễn sao? Cô hỏi thử xem chuyện này có phải thật không, sau đó tiết lộ cho chúng tôi biết để còn biết mà mua cổ phiếu” Đồng nghiệp hào hứng bàn bạc với cô.

“Nhưng tôi chỉ đến kiểm tra tư liệu thôi.”

“Ai nha, cô nghĩ cách đi dạo một vòng văn phòng Kỷ tổng, nói bóng nói gió hỏi ngài ấy rồi nói chúc mừng chúc mừng…”

Đồng nghiệp còn đang lải nhải, Ôn Noãn đành phải hàm hồ đáp một tiếng, xoay người giả vờ muốn bắt đầu công việc.

Buổi chiều, Ôn Noãn đến Trí Viễn.

Từ cửa lớn đi thẳng đến tầng kho dữ liệu, không nói trước với Kỷ Lâm Thâm.

Tin tức sáng nay cô vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa hết, quan trọng là cô không biết cảm xúc mình thế nào.

Bởi vì đã quen cô, nhân viên đưa chìa khóa tủ cho cô, để cô tùy ý lấy, dặn cô bận xong thì đóng cửa lại là được.

Cô nói cảm ơn, rồi bận rộn làm việc.

Giữa chừng, không biết ai báo cáo tin tức cho anh, cô nhận được tin nhắn, anh bảo cô tìm bản báo cáo kiểm soát tài chính năm trước đem lên cho anh.

Giọng điệu không quan tâm cô có đồng ý hay không.

Ôn Noãn không còn cách nào khác, đành tạm thời buông công việc trong tay xuống, tìm bản báo cáo cho anh.

Bước vào thang máy, cô hít sâu một hơi, ấn tầng văn phòng tổng giám đốc.

Tầng 22.

Tiếng giày cao gót lạch cạch làm cho mặt đất đá cẩm thạch vang lên, cổ chân mảnh khảnh từ dưới làn váy lộ ra, từng bước một đi về phía văn phòng tổng giám đốc.

Cánh cửa màu nâu sẫm bị gõ hai cái, Kỷ Lâm Thâm dừng công việc trên tay “Mời vào”.

Cánh cửa mở ra, một người đi vào.

Không phải Ôn Noãn.

Trang điểm tinh xảo, váy sáng màu, giày cao gót gõ xuống mặt đất, đi về phía bàn làm việc của anh.

Kỷ Lâm Thâm nhìn thấy cô ta, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, cả người trầm xuống.

“Cô đến đây làm gì?”

“Em đã lâu không gặp anh, nên tới tìm anh a~”

Nói xong Bùi Tư Tư đặt túi xách lên mặt bàn, vòng ra phía sau bàn làm việc, chủ động khoác cánh tay anh. Móng tay màu xanh lá cây ấn lên đầu gối anh. Cúi người xuống cố tình để vòng ngực hiện ra.

Kỷ Lâm Thâm nhíu mày, đang muốn nói.

Đúng lúc cửa bị đẩy ra, Ôn Noãn cầm xấp tài liệu đứng trước cửa.

Cô thấy Bùi Tư Tư dán sát vào người anh, thân mật khoác lấy anh.

Giống hệt lần đầu tiên ở trong phòng hội nghị.

Tất cả những chuyện phát sinh trong thời gian này, trong nháy mắt lùi về con số 0.

Không có gì thay đổi.

Đột nhiên, cô nhớ tới phần tài liệu còn sót lại trên bàn phòng dữ liệu nên cô không bước vào phòng, xoay người đi về phía cửa thang máy.

Cô thật sự không dám nghĩ tới cảm xúc của mình thế nào khi nghe tin tức anh kết hôn, nhưng nhìn thấy hai người ở cùng một chỗ, thân thể đã quyết định thay cô.

Sau lưng truyền đến tiếng ghế di chuyển, tiếng bước chân dồn dập, tiếng phụ nữ kêu to, nhưng cô không quan tâm.

Trước cửa thang máy, Ôn Noãn nhấn nút.

Tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng lớn, sau đó cánh tay cô bị túm lấy, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến làn da cô.

“Ôn Noãn.” Kỷ Lâm Thâm gọi tên cô.

Cô quay đầu lại, nhìn anh, không nói gì.

Anh vội vàng chạy tới, hơi thở dồn dập

“Tôi không có quan hệ gì với cô ta”

“Sao cơ?”

“Em hiểu lầm rồi.”

“Em hiểu lầm? Em hiểu lầm cái gì? “

Anh hơi khựng lại: “Không phải nhìn thấy chuyện lúc nãy nên mới bỏ đi sao? “

“Không phải, em bỏ quên tư liệu ở phòng tư liệu.” cô không chút nghĩ ngợi nói ra.

Nghe vậy, anh buông lỏng cánh tay cô, vẻ mặt ngây ra rồi khôi phục lại vẻ lạnh lùng.

Anh nhìn chằm cô, một lúc lâu sau mới nói: “Vậy đi lấy đi. “

Thang máy vừa lúc đến, cửa mở ra.

Ôn Noãn không nhìn anh nữa, rút cánh tay ra, bước nhanh vào.

Lúc đến đại sảnh vừa vặn gặp được Trần Lượng, cô đem tư liệu nhờ Trần Lượng đem lên.

Cả buổi chiều, cô ở trong kho tư liệu tra cứu, bận rộn không ngừng. Kỷ Lâm Thâm cũng không đến quấy rầy cô.

Bỗng nhiên, cửa lớn của kho tư liệu bị đẩy ra, kẽo kẹt một tiếng, tiếng giày cao gót gõ xuống mặt đất.

Cô dự cảm được người tới là ai, không ngẩng đầu lên.

Tiếng giày cao gót dừng lại trước mặt cô.

Một giây sau, một tập tin dày ném xuống trước mặt cô.

“Phiên dịch Ôn, bản dịch đang cần gấp, cô làm ngay cho tôi” Giọng Bùi Tư Tư vang lên.

Vừa rồi ở trong phòng làm việc, sau khi thấy người phụ nữ này xoay người rời đi, cô ta kinh hãi nhìn Kỷ Lâm Thâm đuổi theo. Ngay cả một câu giải thích, hoặc là một ánh mắt cũng không cho cô ta.

Lần đầu tiên cô ta nhìn thấy anh đuổi theo một người phụ nữ.

Không quan tâm đến hình ảnh, hay thể diện, thậm chí không quan tâm đến ánh mắt của cấp dưới

Ở hành lang, cô ta chặn Trần Lượng lại, hỏi người phụ nữ kia có thân phận gì.

“À, cô ấy tên là Ôn Noãn, là phiên dịch viên của công ty chúng tôi.” Trần Lượng cân nhắc dùng từ, “Công ty dịch thuật của cô ấy và Trí Viễn có thỏa thuận hợp tác. “

Quả nhiên là vậy, Bùi Tư Tư cắn răng.

Cô ta rất ấn tượng với Ôn Noãn.

Trong phòng hội nghị nhìn thấy người phụ nữ ngồi ở phía sau anh, diện mạo cùng dáng người của cô khiến cô ta sợ hãi.

Mặc dù biết tự chủ anh rất mạnh, trong công việc không dây dưa tư tình với ai. Nhưng một nhân gian như vậy cả ngày đi theo bên cạnh anh, làm cho cô ta cảm thấy bị uy hiếp.

Bất quá chỉ trong vài tháng, nỗi lo lắng của cô ta trở thành sự thật.

Cô ta tiếp tục hỏi: “Kỷ tổng đối xử tốt với cô ấy không? “

Trần Lượng rất trung thực, khách quan trả lời: “Cũng… Không tốt lắm “

Bùi Tư Tư nghe xong,nhịn không được nhếch miệng cười “Vậy bây giờ cô ấy đang ở đâu?”

=

Trong phòng dữ liệu.

Bùi Tư Tư đứng trước mặt Ôn Noãn, từ trên cao nhìn xuống cô.

Ôn Noãn nhìn lướt qua văn kiện dày cộp kia, đây là những tờ báo cáo mấy năm trước, không biết cô ta lấy đâu ra ra. Những tờ báo này dịch ra cũng không có tác dụng gì, xem ra cố ý làm khó dễ cô.

Cô không đụng vào tờ báo, giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Thực sự cần tôi phiên dịch?”

“Đúng vậy. Thế nào, làm nhân viên mà kén cá chọn canh hả?” Bùi Tư Tư khinh miệt liếc cô

Cô cười khẽ, dứt khoát buông bút xuống, tựa lưng vào ghế nhàn nhạt nhìn cô ta: “Là vì Kỷ Lâm Thâm? Cô rất thích anh ấy? “

Cô hỏi thẳng ra. Thay vì hai người phụ nữ đối chọi gay gắt, không bằng đem người đàn ông vào.

Bùi Tư Tư sửng sốt không ngờ một nhân viên thấp kém lại dám gọi thẳng tên đầy đủ của Kỷ Lâm Thâm.

Nhưng cô ta không trả lời. Cô ta công khai mình thích Kỷ Lâm Thâm. Nhưng Kỷ Lâm Thâm chưa từng đáp lại, nên cô ta không dám thừa nhận trước mặt cô.

“Rốt cuộc cô và anh ấy có quan hệ gì?”.

Ánh mắt Ôn Noãn lướt qua khuôn mặt cô ta, cười nhạt: “Có liên quan gì đến cô? “

Sắc mặt cô ta rất kém, không chịu yếu thế “Cô có biết nhà tôi giúp anh ấy bao nhiêu không? Trước kia anh ấy nghèo khổ, nếu như không phải cha tôi, công cụ weily của anh ấy phát minh sẽ không ai nhìn tới. Là cha tôi quyết định đầu tư, anh ấy mới thành công tới vậy. Nếu không có Bá Nhạc, anh ấy chỉ là một con kiến. “

Ôn Noãn không cắt ngang lời cô ta, chờ cô ta nói xong, mới không nhanh không chậm nói: “Vậy cô nói xem Thiên Lý Mã hay Bá Nhạc, ai tài giỏi hơn? “

|Bá Nhạc là một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc một người giúp người khác thể hiện bản lĩnh (ý Bùi Tư Tư nói cha ả là Bá Nhạc)|

|Thiên Lý Mã là con ngựa tốt, khoẻ, chạy nhanh, nghĩa bóng là ví như con người thông minh có ước mơ làm nghiệp lớn|

Bùi Tư Tư đương nhiên nghe hiểu lời thiên vị của cô, mặc định cô không có quan hệ tầm thường với Kỷ Lâm Thâm, càng thêm tức giận.

Cô ta không bao giờ không chịu đựng được có người phụ nữ khác bên cạnh Kỷ Lâm Thâm, ngay cả chỉ nhìn anh vài lần, cô ta còn tức giận muốn chết.

Thật ra không phải cô ta không nghĩ tới chuyện gạo nấu thành cơm với anh, nhưng không có cơ hội.

Kỷ Lâm Thâm chưa bao giờ uống say, anh luôn tỉnh táo kiểm soát tất cả. Nhưng không ngờ tới, anh bị Ôn Noãn dùng thủ đoạn mê hoặc.

Cánh cửa phòng tư liệu một lần nữa mở ra.

Tiếng kẽo kẹt vang lên.

Hai người đồng loạt nhìn qua, thấy Kỷ Lâm Thâm đứng trước cửa.

Ánh mắt sắc bén của anh khiến Bùi Tư Tư lập tức im lặng. Cô ta không dám làm càn trước mặt anh, bởi anh chưa bao giờ dung túng cô ta.

Ngoại trừ lần đó, lần duy nhất ở trong phòng họp đó, lần đầu tiên Ôn Noãn ngồi bên cạnh anh.

Kỷ Lâm Thâm không để ý tới cô ta, quay đầu nói với Trần Lượng: “Đưa cô ta ra ngoài. “

Ngữ khí lạnh lùng cứng rắn, không chút ấm áp nào.

Trần Lượng đưa Bùi Tư Tư. Cô ta ngồi lên xe, lúc sắp đóng cửa, hỏi Trần Lượng: “Không phải anh nói Kỷ Lâm Thâm đối xử không tốt với Ôn Noãn sao? “

Trần Lượng ho nhẹ, mơ hồ đáp lại. Thấy xe dần dần chạy xa, Trần Lượng thở dài, xoay người đi vào trong.

Lúc nãy Trần Lượng còn chưa nói hết, ông chủ bọn họ chỉ cho phép mình đối xử không tốt với Ôn tiểu thư

Trong phòng chỉ còn lại hai người.

Trong phòng trống trải yên tĩnh, xung quanh đều là dãy giá sách cùng tư liệu, còn có bụi mịn trong không khí trong ánh sáng cửa sổ chiếu vào

“Kỷ Lâm Thâm.” Ôn Noãn lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

Anh nhìn cô, chờ cô nói.

“Em không muốn làm tiểu tam.”

Anh không đáp lại, cô cũng không nói gì thêm

Buổi tối, Ôn Noãn về nhà, nấu cơm, ăn cơm, luyện tập, tắm rửa, làm từng bước một

Không bị những chuyện ban ngày ảnh hưởng, cô có cuộc sống của riêng mình.

Nhưng đêm khuya vắng vẻ, cô cầm điện thoại lên, thấy màn hình trống rỗng, không có thông báo nào.

Kỷ Lâm Thâm không liên lạc với cô.

Cô không cử động, màn hình dần dần tối đi, phản chiếu đôi mắt đen nhánh của cô.

Ngày hôm sau, Ôn Noãn đến công ty như thường lệ.

Bận rộn đến chín giờ, cô đứng dậy cầm ly nước đến khu vực nghỉ ngơi

Bỗng nhiên, một bóng người chạy tới đụng phải cô..

“Chị Ôn, xin lỗi.” Tiểu Văn vội vàng nói.

“Không có gì, có chuyện gì gấp sao?” Cô thuận miệng hỏi một câu.

“Chủ quản dặn em nhanh chóng đổi phòng đặt trước thành phòng lớn nhất, hơn nữa trà phải mua loại cao cấp nhất.” Tiểu Văn còn chưa nói xong, chạy về phía trước “Cho nên em phải đi mua, sợ không kịp…”

“Tại sao?”

Bởi vì ba ba tới rồi! Tiểu Văn chạy ra ngoài mười thước, quay đầu hô một tiếng.

Ôn Noãn sửng sốt, suy nghĩ lời nói của Tiểu Văn.

Đột nhiên một nhóm người đi vào.

Nháy mắt một cái đã nhận ra Kỷ Lâm Thâm.

Anh đi phía trước, bên cạnh là sếp công ty Văn Tinh, phía sau là vài vị lãnh đạo quan trọng.

Họ không dừng lại, đi thẳng vào thang máy.

Nhưng trước khi đi vào, ánh mắt Kỷ Lâm Thâm nhìn thoáng qua cô rồi dời đi

Ôn Noãn cầm ly cà phê, sững sờ đứng tại chỗ, sau đó đi tìm Tần Lâm, mới biết được Trí Viễn tới ký hợp đồng.

Lần trước là thời gian thử việc tám tháng, bây giờ sắp kết thúc. Bởi vì rất hài lòng với Văn Tinh nên Trí Viễn đặc biệt đến đây để gia hạn hợp đồng.

Chuyện này…

Ôn Noãn nghi hoặc, mặc dù lý do này cũng hợp lý, nhưng có gì đó không ổn.

Đúng lúc điện thoại trong tay cô rung lên: [Đến phòng nghỉ]

Là tin nhắn anh gửi tới.

Từ chiều hôm qua đến giờ, anh mới liên lạc với cô.

Ôn Noãn không nhanh không chậm đi đến khu nghỉ ngơi, rót thêm cà phê, rồi đi thang máy lên lầu năm.

Đây là lần đầu cô nhìn thấy sếp công ty, thế nhưng không ngờ sếp chờ cô trước cửa thang máy, thấy cô vừa đi ra liền bắt đầu dặn dò: “Ôn Noãn đúng không? Kỷ tổng muốn gặp cô, bởi vì cô luôn hợp tác với Trí Viễn nên muốn cùng cô đàm chuyện hợp đồng. “

Nói xong, sếp ra hiệu cho người dẫn cô đến phòng khách VIP, không quên dặn dò vài câu: “Nói chuyện cho tốt, phải có kế hoạch có trật tự, thể hiện trình độ thật tốt. Hợp đồng bên đó đưa ra khoản tiền lớn…”

Ôn Noãn đơn giản ứng phó hai câu, gõ cửa đi vào.

Kỷ Lâm Thâm đứng bên trong, nghiêng người dựa vào cạnh bàn, thấy cô đi, anh bước tới, đi thẳng vào vấn đề: “Cha Bùi Tư Tư cho tôi số vốn khởi nghiệp, nhưng mấy năm nay tôi đã trả lại hết rồi. Cho nên tôi không nợ nhà cô ta cái gì “

Ôn Noãn không rõ anh có ý gì, hơi ngẩng đầu, yên lặng lắng nghe.

Chuyện kinh doanh của anh có liên quan gì đến cô?

“Sau này cô ta sẽ không tới tìm em nữa. “

Đó là những gì liên quan đến cô.

Cô chớp chớp mắt. Nếu anh nói như vậy, nhất định anh đã xử lý xong.

Cô không bị Bùi Tư Tư quấy rầy nữa.

Tối hôm qua Kỷ Lâm Thâm đi tìm Bùi Tư Tư.

Chủ ý của anh rất rõ ràng, lời nói không thừa, không cho phép cô ta gây phiền toái cho Ôn Noãn.

Bùi Tư Tư cực kỳ tức giận, nhất thời quên sợ hãi “Anh đừng quên là cha tôi giúp anh, anh mới có ngày hôm nay. “

Vẻ mặt anh thờ ơ: “Tôi không phủ nhận sự giúp đỡ của Bùi tiên sinh. Nhưng Bùi tiểu thư có nghe qua thỏa thuận cờ bạc chưa? “

Thoả thuận cờ bạc là vấn đề thanh minh giữa hai bên, không tồn tại ân huệ một phương.

Nhưng dù thế nào, Kỷ Lâm Thâm vẫn nể mặt Bùi tiên sinh, thậm chí còn nhường nhiều hạng mục có lợi.

Những năm gần qua, cô ta coi mình là con gái của ân nhân, đưa ra nhiều yêu cầu vô lý, anh nhắm mắt làm ngơ.

Bùi Tư Tư nghe được, nói không nên lời một chữ. Cô ta chưa bao giờ nghe cha nói, ông ký thỏa thuận đánh bạc rất bất lợi cho đối phương. Nếu bên Kỷ Lâm Thâm mắc sai lầm, đồng nghĩa cả đời anh phải gánh vác một khoản nợ khổng lồ, vĩnh viễn không xoay chuyển được.

Thân thể Bùi Tư Tư khẽ run lên, khiếp sợ nhìn anh.

Anh lạnh lùng nhắc lại lần nữa: “Nếu tôi phát hiện cô đi tìm Ô Noãn, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình. “

=

Chờ Ôn Noãn hoàn hồn, anh đã đi ra ngoài cửa phòng nghỉ.

Sếp Văn Tinh cùng vài người quản lý vây quanh, đưa anh đến đại sảnh lầu một, tận tình đưa anh lên xe.

Anh bước vội, đơn giản chào hỏi người xung quanh, rồi ngồi vào.

Chiếc xe nhanh chóng nổ máy, hoà vào dòng xe cộ.

Ôn Noãn đứng bên cửa sổ tầng hai, trong tay cầm tách cà phê lặng lẽ quan sát.

Khi chiếc xe kia biến mất, cô thấy khó hiểu tại sao Kỷ Lâm Thâm bận rộn như vậy còn tự mình đến ký hợp đồng?

Hợp tác với Văn Tinh chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể, bất kỳ người phụ trách nào đến cũng được.

Ngón tay cô gõ nhẹ vào tách cà phê.

Có phải anh phí công đến đây chỉ để giải thích chuyện của Bùi Tư Tư?

Để cô yên tâm sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.