Cách bệnh viện 10 km, quán bar Maroon.
Ánh đèn rực rỡ chiếu nhịp nhàng trên sàn nhà đen bóng. Âm nhạc vang lớn, nam nữ trên sàn lắc lư theo.
Trên hàng ghế dài, vài người trẻ tuổi nhàn rỗi ngồi. Trên bàn mở ba bốn chai rượu ngoại, lượng trong ly rượu không đồng nhất. Không ai ép, cứ tùy ý uống.
” Kỷ Lâm Thâm thế nào rồi?” Một người đàn ông tóc đen ngắn đột nhiên hỏi.
“Không có gì đáng ngại, đang nằm bệnh viện, hôm qua tôi gọi điện hỏi rồi, nói hai ngày sau xuất viện.”
“Vậy ngày mai tôi đến thăm.”
“Đừng đi, cần cậu đi thăm sao.” Bằng hữu nháy mắt, ẩn ý nói “Khúc Lăng, không cần bận tâm. Hiện giờ người ta đang ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong phòng vip, cậu đi phá đám hả?
“Mẹ kiếp, cậu đừng nói linh tinh.” Khúc Lăng biết Kỷ Lâm Thâm ghét nhất loại chuyện này.
“Tôi không nói nhảm, tôi hỏi trợ lý của anh ấy rồi. Tính tình của anh Kỷ cậu không phải không biết, chính anh ấy không muốn tôi có thể an bài sao. Cậu đừng để ý nữa, khi nào anh ấy nguyện ý, chúng ta hãy đi gặp. Thôi nào, uống rượu uống rượu. “
……
Tiếng nhạc huyên náo vang lên, tiếng người như thủy triều bắt đầu khuấy động, xua tan cuộc nói chuyện của bọn họ cuốn xa.
Chạng vạng ngày hôm sau, sau khi tan tầm Khúc Lăng đến bệnh viện.
Ngày Kỷ Lâm Thâm xảy ra tai nạn, cậu lập tức chạy tới. Thấy Kỷ Lâm Thâm không có nguy hiểm đến tính mạng, cậu dặn dò hộ lý rồi rời đi, mấy ngày nay cũng không đến.
Vốn định qua hai ngày nữa dành thời gian đi một chuyến, kết quả tối hôm qua nghe bằng hữu ám chỉ, cậu đứng ngồi không yên. Chiều hôm sau hoàn thành công việc, cậu vội vàng đến bệnh viện.
Cách cửa sổ phòng bệnh nhìn thấy Ôn Noãn, Khúc Lăng kinh hãi một lúc lâu.
Hôm qua uống rượu, cậu và hai người đó không giống nhau, cậu không chỉ là bạn học đại học của Kỷ Lâm Thâm, mà còn là bạn học cấp 3.
Cậu biết cô gái này. Thời cấp 3, thiếu niên Kỷ Lâm Thâm như ông cụ non, trầm mặc nội liễm, không quan tâm đến những thứ mà nhiều chàng trai cùng tuổi thích
Họ cùng một ban. Kỷ Lâm Thâm tuy không thích nói chuyện, nhưng tính tình rất tốt, mấy người trong ký túc xá nguyện ý cùng anh chơi đùa, làm gì cũng nhất định kéo anh cùng nhau hành động.
Khi đó Khúc Lăng cảm thấy, Kỷ Lâm Thâm có lẽ chỉ là không có cảm xúc, anh cùng bọn họ không giống nhau.
Thẳng đến có lần vào đêm khuya, cùng nằm nói chuyện trong ktx, mọi người đang nhiệt tình thảo luận về bộ anime giả tưởng rất nóng hổi lúc đó.
Trong phim có cảnh nếu buộc tóc hai người bằng dây hồng đỏ, như vậy dù vô luận cách nhau bao xa thì cũng sẽ bên nhau cả đời
Mặc dù nghe có vẻ không đáng tin nhưng tạo ra làn sóng phổ biến, nam nữ sôi nổi làm theo. Có lẽ áp lực kỳ thi đại học càng lớn, học sinh càng muốn giải tỏa theo cách này.
Ba nam sinh trong ký túc xá bọn họ cũng không ngoại lệ, cùng nhau thảo luận, thanh âm càng lúc càng lớn, không sợ dì quản lý đến kiểm tra phòng ngủ, chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào không thôi.
Tiếng ồn ào vang dội, bỗng nghe Kỷ Lâm Thâm hỏi một câu: “Hữu dụng không? “
Giọng nói anh trong veo, rất dễ nhận ra, nhưng lúc ấy Khúc Lăng và bạn cùng phòng đều cho rằng mình nghe lầm.
Giáo thảo cao lãnh nổi tiếng toàn trường lại quan tâm đến cái này???
Căn phòng lập tức im lặng, không ai nói gì.
Kỷ Lâm Thâm cũng ngậm miệng không nói gì nữa, nhưng bọn họ không bỏ qua tin tức lớn này.
Sáng sớm hôm sau, bọn họ nhảy lên giường anh, kéo anh dậy, nhất định phải hỏi rõ ràng. Nhưng sắp làm gãy giường, anh không chịu tiết lộ ra một chữ.
Khúc Lăng cùng người anh em khác bắt đầu quấn lấy anh cả ngày la hét muốn đi gặp cô gái đó, ăn cơm đi theo, đi về đi theo, ngay cả đi vệ sinh cũng đi theo anh.
Kỷ Lâm Thâm đứng trước cửa phòng vệ sinh nửa ngày, hai người bọn họ kiên quyết không lùi bước, hai bên giằng co không dứt.
Cậu biết rõ, chỉ số thông minh không ai sánh bằng với anh, nhưng so sự vô lại, anh không sánh bằng ai
Quả nhiên, cuối cùng anh bất đắc dĩ đành phải đồng ý.
Cũng là vào lúc đó, cách tường rào ngang xung quanh biệt thự Ôn gia, Khúc Lăng lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Noãn.
Cậu bất ngờ, thật không ngờ anh lại bị một nữ sinh như thế mê hoặc.
Thoạt nhìn tuổi tác của cô nhỏ hơn bọn họ một chút, mắt ngọc mày ngài, một thân váy trắng, dưới chân mang giày đen sáng bóng, đứng trên bậc thang nhờ người giúp việc giúp cô bắt bươm bướm.
Cô là đại tiểu thư mười ngón tay không dính bụi trần, chắc cũng rất kiêu căng. Cậu càng nhìn càng hoang mang. Cậu vẫn cho rằng người có thể hấp dẫn Kỷ Lâm Thâm, nhất định là người chăm chỉ, ngoan ngoãn, chịu khó nhọc như anh.
Không nghĩ tới, anh thích người như vậy.
Lúc ấy Khúc Lăng và bạn cùng phòng đều trầm mặc, Kỷ Lâm Thâm cũng trầm mặc.
Không ai nói gì nữa, trong lòng mọi người đều biết rõ
Hai người hoàn toàn không cùng một thế giới.
Dù buộc dây hồng đỏ cũng vô dụng
Chính là khi đó, Khúc Lăng mới hiểu được, Kỷ Lâm Thâm cũng giống bọn họ, anh cũng thích những gì họ thích.
Anh có cảm xúc, có nhược điểm, cũng sẽ bị nữ sinh xinh đẹp hấp dẫn. Chỉ là bọn họ làm càn tùy ý, anh khắc chế đè nén tình cảm của mình
Sau khi trở lại trường học, họ không dám đàm luận.
Gần đến kỳ thi đại học, bọn họ không muốn nói sai bất cứ điều gì ảnh hưởng đến tâm trạng của anh. Anh là hạt giống tốt mà trường bồi dưỡng, anh nên có tương lai tươi sáng
Khúc Lăng nghĩ, có lẽ cậu không cần lo lắng, bởi anh sẽ xử lý tốt. Dù sao từ khi cậu quen biết anh, anh xử lý tất cả mọi việc đều thành thạo. Không có gì vượt quá tầm kiểm soát của mình, tình cảm cũng không ngoại lệ.
Nhưng một tháng sau, Kỷ Lâm Thâm không đến trường.
Một tuần sau đó, anh đến ký túc xá, thu dọn đồ đạc. Bọn họ hỏi, anh chỉ nói một tháng tới sẽ không đến trường.
Khúc Lăng nhớ rõ, tâm tình của anh vẫn ổn định như trước. Trước đó cậu mượn sổ ghi chép vật lý của anh, anh nói không cần trả, còn khuyến khích cậu cố gắng học tập.
Từ đó về sau anh không xuất hiện ở trường nữa, nhiều nữ sinh hứng thú với anh cả ngày đều tìm cách hỏi thăm động thái của anh
Có nhiều tin đồn. Nói anh trúng tuyển đại học A, nói anh trêu chọc đại ca không nên trêu chọc cho nên không dám tới, nói người có tiền ra giá trên trời mời anh dạy cho con mình chạy nước rút ôn thi đại học, cũng có người nói những lời đồn này đều là giả, anh chỉ ở nhà tự mình ôn tập mà thôi.
Khúc Lăng từ nguồn tin khác mới biết được mẹ anh ở Ôn gia xảy ra chuyện, hiện tại đang nằm trong bệnh viện.
Sở dĩ Kỷ Lâm Thâm không đến trường là vì phải chăm sóc mẹ. Trong nhà chỉ có hai người bọn họ, anh không thể bỏ mặc
Sau khi nghe tin này, cả đêm ngồi học không vô đầu cậu một chữ, nhìn chằm chằm công thức vật lý Kỷ Lâm Thâm tự viết trên sổ, cậu không ngừng suy nghĩ chuyện này.
Tuy cậu không rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ đến Ôn gia, nghĩ đến vị tiểu thư đó, cả người đều khó chịu
Nếu như không phải ở Ôn gia thì tốt rồi
Khúc Lăng không dám tưởng tượng tâm trạng anh thế nào.
Chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi đại học, vì sao trò đùa lớn như vậy lại rơi vào người anh?
Vì hoàn cảnh gia đình của mình, anh cố gắng học chăm chỉ, nỗ lực học tập là cơ hội duy nhất để thay đổi cuộc sống của anh. Hơn nữa anh không giống các học bá trong lớp, bí quyết học tập đều chia sẻ cho bạn bè.
Anh không làm gì sai cả, tại sao ông trời cố tình trừng phạt anh?
Bất quá cũng may, anh không bỏ thi.
Ngày thi đại học, Khúc Lăng nhìn quanh cổng điểm thi, rốt cục nhìn thấy bóng dáng Kỷ Lâm Thâm. Anh vẫn mặc đồng phục học sinh, trông không khác gì một tháng trước. Vẻ mặt trầm tĩnh trước sau như một, tinh thần không có sa sút.
Anh cũng nhìn thấy cậu, thản nhiên gật đầu với cậu, sau đó xoay người đi về phía phòng thi.
Cũng chính là khi đó, Khúc Lăng loáng thoáng nhận thấy anh có gì đó không đúng.
Nhưng cậu không nghĩ nhiều, hơn nữa kì thi này anh phát huy rất tốt, trở thành trạng nguyên tự nhiên của tỉnh. Các trường danh tiếng thi nhau tranh đoạt, đại học A trao học bổng toàn phần.
Buổi họp lớp cuối cùng Kỷ Lâm Thâm không lộ diện, nghe nói anh cùng mẹ đã đến thành phố đại học A. Bởi vì lo cho mẹ, nên anh sớm đi tìm chỗ ở và bệnh viện.
Khúc Lăng cũng học đại học A, nhưng chuyên ngành không tốt bằng Kỷ Lâm Thâm. Ở đại học, cuối cùng cậu liên lạc lại với anh.
Cậu nhìn Kỷ Lâm Thâm từng bước đi lên cao, từng chút một đạt thành tựu cao lớn, không còn là học sinh nghèo vì tiền mà phát sầu nữa. Lý lịch càng thêm rạng rỡ, đứng trên tầm cao khó ai sánh kịp.
Trời cao trả lại tất cả những gì anh xứng đáng.
Cậu mừng cho anh
Điều khiến Khúc Lăng ngạc nhiên chính là, tính tình Kỷ Lâm Thâm vẫn như trước, giống như không có chuyện phát sinh.
Giữa họ vẫn trò chuyện bình thường, thỉnh thoảng ăn tối cùng nhau.
Chỉ là cho tới bây giờ bọn họ chưa từng nói tới Ôn gia, càng không nhắc tới vị Ôn tiểu thư kia.
Như một vết thương, anh ngầm không đề cập tới, cậu cũng không vạch trần.
Cậu cho rằng nữ sinh kia chẳng qua là sai lầm thời niên thiếu, mọi chuyện đã kết thúc.
Nhưng không ngờ, Ôn Noãn xuất hiện bên cạnh anh.
Cách lớp thủy tinh, Khúc Lăng quan sát cô một chút, góc nghiêng xinh đẹp đến kinh người.
Cậu đã nghe qua chuyện nhà họ Ôn, ông trời cướp đi tài phú của Ôn gia, nhưng không tổn hại đến mỹ mạo của cô. Hơn nữa, hoàn toàn nhìn không ra vất vả năm tháng, vẫn thuần túy như trước, đẹp đẽ tinh khiết
Cậu hiểu rồi lại không hiểu, tại sao Kỷ Lâm Thâm lại để cô ở bên cạnh anh.
Bị vẻ đẹp thu hút sao?
Hay là vì chấp niệm khi còn trẻ?
Hay là, cho tới bây giờ anh chưa từng buông xuống?
Khúc Lăng đứng ngoài cửa, không đẩy cửa đi vào, xoay người rời đi.
Bởi vì cậu chú ý tới y tá bên trong đều bị đuổi ra, hiển nhiên Kỷ Lâm Thâm không muốn người thứ ba quấy rầy bọn họ.
–
Trong phòng bệnh, Ôn Noãn bận rộn.
Cô rót nước cho anh, lấy thuốc, gọt trái cây, gọi y tá, lấy phiếu kiểm tra rồi dọn dẹp. Toàn bộ quá trình bình tĩnh, trên mặt nhìn không ra bất kỳ oán giận nào, giống như là trách nhiệm của cô.
Kỷ Lâm Thâm nằm trên giường bệnh, lạnh lùng nhìn cô bận rộn, vẫn trầm mặc như trước, biểu tình lạnh nhạt
Anh biết cô đang nghĩ gì, cũng biết tại sao cô chăm chỉ như vậy. Không phải cô muốn làm những điều này cho anh, mà xuất phát từ tội lỗi và nghĩa vụ.
Cô không tự nguyện, thậm chí không muốn.
Ôn Noãn bưng đồ đã rửa sạch tới: “Có muốn ăn chút hoa quả hay không, bác sĩ nói anh phải bổ sung…”
Kỷ Lâm Thâm ngắt lời cô, ngữ điệu bình thản, nhưng lời nói sắc bén: “Cô cho rằng cô làm những việc này có thể bù đắp được sao? “
Ôn Noãn mím môi, rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Tôi không nghĩ như vậy. “
Nhưng cô sẽ dễ chịu hơn.
Kỷ Lâm Thâm trầm mặc, tầm mắt đảo quanh gương mặt cô một lát “Cô về đi. “
Bên ngoài sắc trời đã nhả nhem tối, vầng sáng màu cam đang từng chút từng chút bị màn đêm cắn nuốt.
Cô phải quay về
Không thể giữ cô ở đây.
——
Ra khỏi bệnh viện, Ôn Noãn một mình trở về nhà.
Căn nhà trống rỗng, có lẽ chật chội nên không có cảm giác lạnh lẽo.
Cô đổi giày rồi đi vào phòng bếp, rửa tay sạch sẽ, lấy mấy trái ớt xanh từ trong tủ lạnh, sau đó lấy miếng thịt lợn đã rã đông. Rửa sạch, đặt trên thớt bắt đầu cắt nhỏ.
Tất cả mọi thứ đã thành thói quen
Cô từng nghĩ khi rời khỏi ngôi nhà lớn và quần áo lộng lẫy, cô không thể sống nổi, cô không dám tưởng tượng nếu không có tất cả sẽ như thế nào.
Nhưng khi biến cố thực sự xảy ra, cô chấp nhận chuyện đó nhanh hơn mọi người nghĩ, thích ứng rất tốt.
Không có gì trong cuộc sống không thể mất, giống như một ngôi nhà sang trọng, như một chiếc váy lộng lẫy, như đoá tường vy trải đầy sân.
Từ thế giới này sang thế giới khác, cô thay đổi rất nhanh.
Cô mạnh mẽ hơn bất cứ ai.
==================
@Ro: Đoán xem tại sao Thâm Thâm để Noãn Noãn ở bên cạnh anh??
Bị vẻ đẹp thu hút sao?
Hay là vì chấp niệm khi còn trẻ?
Hay là, cho tới bây giờ anh chưa từng buông xuống?