Sau khi Trình Tư Thành đi khỏi thì Lộ Dao và Phù Dung từ ngoài tiến vào, nhìn thấy Tuệ Nghi đang chỉnh trang lại y phục cho nghiêm túc.
Nàng ngẩn đầu nhìn thấy hai người thì hỏi:
– An Sở Lan xảy ra chuyện gì vậy?
Lộ Dao cúi người một cái, nói:
– Tiểu… thiếu phu nhân, An chủ tử xuống bếp nấu ăn, bất cẩn để bị bỏng. Hiện tại thiếu gia đã qua phòng của An chủ tử, còn mời đến đại phu rồi ạ.
– Ờ.-Nàng hờ hững gật đầu một cái, không có ý nghĩ sẽ đến thăm nàng ta.
Lúc này Phù Dung mới lên tiếng:
– Thiếu phu nhân, bếp nhỏ trong viện chúng ta trước đây đều do Tiền ma ma quản lý, bây giờ ma ma đi rồi thì giao cho ai trông giữ hay là đóng cửa luôn?
Tuệ Nghi suy nghĩ một hồi. Tài nghệ nấu nướng của Tiền ma ma là thâm niên mấy chục năm, nàng ăn đến quen miệng rồi. Bây giờ bà ấy đã đến bên cạnh nhị muội nàng để chiếu cố, chỉ sợ trong viện không ai có bản lĩnh thay thế được bà ấy. Mà nàng cũng không dễ để ăn được đồ ăn trong bếp lớn của phủ, chuyện xảy ra sáng nay là một lời cảnh cáo, hơn nữa nàng không có can đảm dám ăn đồ do người của đại phu nhân nấu, sợ ngày nào đó là chết không nhắm mắt.
– Phù Dung, Lộ Dao, hai ngươi có biết nấu ăn không?-Nàng hỏi cho có chứ thực ra cũng biết được câu trả lời. Lộ Dao là đại nha hoàn bên cạnh nàng, hàng ngày giỏi nhất là pha trà rót nước, búi tóc chứ những chuyện bếp núc một chút cũng không rành, chỉ còn có thể trông chờ vào Phù Dung.
Đúng như dự đoán của nàng, Lộ Dao nghe vậy thì liền cúi đầu không nói nữa. Chỉ có Phù Dung vẫn như cũ thẳng người, cúi đầu cẩn thận đáp:
– Trước đây Phù Dung từng lang bạt nhiều nơi nên cũng học được chút tài lẻ của một vị nhũ nương già, không biêt có hợp khẩu vị của thiếu phu nhân không.
– Hợp hay không ăn đã mới biết. Bữa trưa nay giao cho ngươi làm.-Tuệ Nghi nói, tâm tình liền vui vẻ lên. Nàng còn bổ sung thêm.-Ta thích ăn đạm bạc một chút, nhưng đừng làm giống như bữa sáng nay nhé.
Phù Dung và Lộ Dao hiểu ý liền đưa tay che miệng cười.
Trình Tư Thành từ phòng của An Sở Lan trở lại tình cờ nghe được câu cuối trong lời Tuệ Nghi vừa nói ra. Người còn chưa thấy đâu đã nghe tiếng của hắn vang lên rõ ràng:
– Bữa sáng nay của nàng làm sao?
Tuệ Nghi, Lộ Dao và cả Phù Dung đều bị hắn làm cho giật mình. Hai nha hoàn liền lui sang một bên, Tuệ Nghi đứng dậy nói:
– Chàng trở về rồi, An Sở Lan không sao chứ?
Trình Tư Thành bước lại gần nàng cùng ngồi xuống, sau đó mới nói:
– Nàng ta thì làm sao được? Nàng đừng lo. Ta đợt trước khi đi đã dặn dò Tố ma ma phải ở bên cạnh dạy dỗ nàng ta quy củ của Trình gia, nay Tố ma ma vừa rời đến nhà lớn nàng ta liền làm bậy, đúng là vịt không thể hóa nổi thiên nga. Nếu đã như vậy thì sau khi nàng ta sinh con liền đuổi về thôn trang gia tộc ở ngoại thành.-Trình Tư Thành bất mãn nói. Nghĩ đến con của mình do một nữ tử như vậy sinh ra, hắn liền không nhịn được mà sinh ra oán khí. Nữ tử này dám hạ dược để trèo lên giường hắn, còn vọng tưởng muốn cùng hắn sinh con để mẫu quý nhờ tử, đúng là vô liêm sỉ.
– Chàng không được làm vậy.-Tuệ Nghi ngay lập tức phản bác lời hắn.-Một đứa trẻ vừa sinh ra chàng lại tước nó khỏi mẹ ruột của nó, làm như vậy quá tàn nhẫn rồi.
Trình Tư Thành bất ngờ nghe nàng nói. Từ khi thành thân đây là câu nặng nhất mà nàng từng nói với hắn, lại còn vì một nữ nhân thế kia. Hắn là đang nằm mơ sao?
– Nàng sao lại mắng ta như vậy? Chẳng lẽ An Sở Lan làm ra chuyện như thế với ta nàng một chút oán hờn nàng ta không có, lại đổ ngược thành ta sai? Không lẽ nàng không cảm thấy khó chịu khi nàng ta ngày ngày ở trong phủ, xuất hiện trước mặt nàng gây rắc rối sao?-Trình Tư Thành khó chịu hỏi, ánh mắt thủy chung xoáy trên người Tuệ Nghi.
– Ta không khó chịu gì cả, cũng không có ý mắng chàng. Ta chỉ cảm thấy tội nghiệp cho đứa bé trong bụng nàng ta. Một đứa trẻ xuất hiện ở nơi mà không ai chào đón nó, ngay cả cha ruột cũng ghét bỏ, số phận nó sẽ thế nào?-Tuệ Nghi nói mà chẳng biết mình đang đổ thêm dầu vào lửa.
Trình Tư Thành tưởng chừng như muốn lật bàn đứng lên ngay lập tức. Nữ nhân này vậy mà một chút cũng không quan tâm đến chuyện của An Sở Lan và hắn, ngoại trừ lần đầu tiên hắn nói với nàng về chuyện của An thị nàng ngay lập tức đứng dậy bỏ đi, từ đó hắn không thấy nàng nửa lời khó chịu về nàng ta. Đây, nàng chẳng lẽ không hề ghen sao?
– Được. Nếu nàng đã muốn như vậy, ta sẽ hảo hảo quan tâm An thị.
Hắn nói rồi quay người ra ngoài gọi Tiểu Lý. Ngay khi hắn ta vừa xuất hiện ở cửa, hắn ngay lập tức gần như là rống lên để nói cho mọi người trong viện cùng nghe:
– Đi, nói với An chủ tử, nàng ta được nâng lên di nương, ban cho Quyên Vân hiên và bốn nha hoàn hầu hạ.-Trình Tư thành nói rồi đứng dậy phủi áo, không thèm nhìn đến Tuệ Nghi nữa, ly khai đến thư phòng của mình.
Tuệ Nghi há hốc mồm nghe hắn nói, ngay cả Tiểu Lý cũng ngạc nhiên đến nỗi đứng hình một lúc, sau đó mới chạy đến phòng của An Sở Lan thông báo tin.
An Sở Lan nghe Tiểu Lý thông báo thì cười một cái thỏa mãn, nàng thành công rồi a. Không ngờ Trình Tư Thành ngoài mặt với nàng lạnh lùng như vậy nhưng thấy nàng bị thương thì ngay lập tức không nhịn được, trực tiếp nâng lên di nương. Vậy thì được thôi, nàng sẽ toàn tâm bảo vệ đứa bé trong bụng mình, đến sau khi sinh nó ra thì vinh hoa phú quý chắc chắn sẽ không còn xa nữa.
Ở phòng của An Sở Lan không khí tốt lên bao nhiêu thì phòng của Tuệ Nghi ngột ngạt bấy nhiêu. Lộ Dao thấy Tuệ Nghi còn chưa hoàn hồn sau chuyện vừa xảy ra bèn lên tiếng:
– Thiếu phu nhân, sao người lại chọc giận thiếu gia như vậy?
– Ta chọc giận hắn?-Tuệ Nghi ngoảnh mặt nhìn Lộ Dao, lớn tiếng nói lại. -Ta bao giờ chọc giận hắn chứ? Rõ ràng hắn làm việc vô tình như vậy, ta thân làm thê tử nhắc nhở hắn một câu, hắn đã tức giận thành ra như vậy. Tên đó rốt cuộc sáng nay đã ăn nhầm thuốc pháo gì rồi?-Nàng nói rồi cầm lấy chén trà trên bàn uống một hớp lớn, tức giận đặt “bộp” xuống.
Lộ Dao và Phù Dung lắc đầu nhìn nhau, chủ tử bọn họ từ bao giờ miệng lưỡi lại trở nên độc như vậy chứ? Lại dám mắng tướng công mình là tàn nhẫn, này còn nói là thân làm thê tử phải khuyên một hai câu. Phu nhân ơi, người rốt cuộc có hiểu được thế nào là khuyên, thế nào là mắng không vậy?
Chẳng mấy chốc trong Trình phủ đã loan ra một tin, An thị thiếp mà thiếu gia đưa về một tháng trước hiện tại đã được nâng lên di nương, còn ban cho Quyên Vân hiên và bốn nha hoàn hầu hạ. Vậy là từ bây giờ, đám nô nhân Trình phủ lại có thêm một chủ tử để nịnh nọt nữa rồi.
Ngoài ra, còn có một tin tức nữa loan ra, chính là chuyện thiếu gia và thiếu phu nhân sáng nay cãi nhau một trận trong phòng. Sau khi cãi nhau xong thì thiếu gia tức giận nhốt mình trong thư phòng từ sáng đến tối, ngay cả cơm cũng không động vào.
Tuệ Nghi nghe Lộ Dao nói lại chuyện đám nô nhân đang kháo truyền nhau thì nhếch môi một cái cho có lệ, vẻ mặt nhanh chóng phục hồi lại vẻ lạnh lùng.
Lộ Dao nhìn nàng như vậy thì không biết nói gì hơn. Chẳng lẽ chút tính cách của thiếu gia mà nàng cũng không biết? Mặc dù Lộ Dao trước giờ luôn mong chủ tử mình và Trình Tư Thành kia tốt nhất là tránh xa nhau một chút, nhưng nghĩ đến việc Tuệ Nghi không tiếc hai chữ “tàn nhẫn” để mắng hắn thì nàng đích thực là muốn bốc hỏa. Thê tử mà dám mắng phu quân mình như vậy, đừng nói là Trình lão thái thái, ngay cả Tiền ma ma có ở đây chắc chắn sẽ mắng nàng một trận.
Tuệ Nghi thì ngoài mặt lạnh lùng như vậy nhưng thực ra từ sáng đến giờ tâm trạng vẫn luôn bồn chồn không yên. Nàng trước giờ vẫn luôn giỏi nhất là một chữ “nhịn”, chẳng hiểu sao sáng nay nói năng lại không biết kiêng dè, thiếu suy nghĩ như vậy, trực tiếp mắng Trình Tư Thành là tàn nhẫn. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thanh danh của nàng sẽ để đi đâu? Không chừng đến lúc đó ngay cả phụ mẫu nàng cũng mắng nàng là không biết quy củ lễ nghĩa, ăn nói thiếu hiểu biết. Tuệ Nghi còn thậm chí nghĩ đến việc chuyện này mà đến tai vị nhạc phụ đại nhân nàng và đại phu nhân, không chừng khi đó Lâm thị còn khuyên Trình Tư Bác ép Trình Tư Thành hưu mình. Đến lúc đó nàng đích thực trở thành ác phụ rồi.
– Lộ Dao, hình như chuyện này không nằm trong dự đoán của ta. Ta vốn dĩ không định nói hắn như vậy, chỉ là nghe đến việc hắn muốn tách một đứa trẻ sơ sinh ra khỏi mẹ ruột nó, ta không kiểm soát được lời nói của mình.-Tuệ Nghi cúi đầu nói, ánh mắt vô cùng sợ hãi. Ai đó bây giờ nói cho nàng biết làm gì để dỗ tên phu quân đang bốc hỏa kia đi a.
– Thiếu phu nhân, người thực sự quá nhạy cảm rồi. Từ lúc người sảy thai khỏe lại đến nay, nghe đến những chữ “trẻ nhỏ, thai phụ, mẹ ruột” thì cứ mất bình tĩnh, người như vậy sẽ khiến đại phu nhân nắm thóp được đó.-Lộ Dao thành thực nói.
– Ta sao có thể không biết chuyện này được, nhưng mà…-Nàng ngập ngừng nói lại. Nàng mặc dù đã tự nhủ bản thân đã vượt qua chuyện mất con rồi, nhưng trong lòng thì vẫn luôn có vết sẹo thỉnh thoảng sẽ phát đau. Hễ mỗi lần nhớ đến giọt máu từ trong người mình chảy ra, nàng vẫn không kiềm được. Lâm thị, Trình Tư Nhiên, vì cớ gì nàng còn đang đau khổ ở đây, họ lại có thể thoải mái hưởng sự sung sướng an nhàn?
– Ta không thể sống nhẫn nhịn mãi được. Ta muốn hiền lành, bọn họ chẳng cho ta hiền lành, vậy thì ta độc ác vậy. Ta phải báo thù cho con của ta. Lâm Di Tú, Trình Tư Nhiên, bọn họ không thể sống thoải mái một ngày nào cả. Trừ phi ta chết.-Tuệ Nghi đỏ mắt, gằn từng tiếng nói.-Đi, đến phòng bếp lớn một chuyến.
Lộ Dao và Phù Dung còn chưa hết giật mình vì thái độ quay ngoắt 180 độ của nàng thì đã thấy Tuệ Nghi đi thẳng ra khỏi cửa, liền vội vàng chạy đuổi theo.
Phòng bếp lớn do Dương ma ma làm quản sự, dưới trướng có mười bốn nô nhân tay nghề tốt làm việc nấu nướng. Hiện tại đang là giờ Tỵ nên mọi người trong bếp đang khẩn trương nấu nướng đem đến các viện.
Nàng vận y phục màu tím nhạt bên trong, bên ngoài là áo choàng cùng màu đậm hơn, phía sau có thêu trăm hoa đua nở, đai lưng màu đỏ nâu nổi bật làm điểm nhấn, khuyên tai bằng đá cẩm thạch màu trắng, trâm cài màu vàng, trên người vì vậy toát lên một vẻ vừa thanh lịch vừa cao quý. Nàng từ ngoài tiến vào mang thêm cho nơi khói bếp, dầu ăn này một màu sắc khác biệt.
Đám nô nhân thấy nàng tiến vào thì vô cùng bất ngờ, ai cũng lỡ việc buông xuống, cúi người thi lễ:
– Thỉnh an thiếu phu nhân.
Nàng phất tay ý bảo mọi người đứng lên. Dương ma ma thấy vậy thì vội tiến lên, lần nữa cúi người nói:
– Thiếu phu nhân, người có gì dặn dò cứ sai nha hoàn đến thông báo cho nô tỳ một tiếng là được, việc gì phải đến đây ngửi mùi khói bếp hôi hám này?
Tuệ Nghi ngẩng đầu nhìn Dương ma ma đang đứng trước mặt. Đây là một cô nương tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, chân váy ma ma màu xanh lục đậm, phần trên là áo màu trắng, đầu búi tóc cao, khuôn mặt nhỏ nhắn ưa nhìn. Ôi chao, với vẻ ngoài thế này mà phải đi làm một nha hoàn thấp bé thì quả thật uổng phí, nhưng mà tuổi còn trẻ liền có thể khiến người khác gọi hai tiếng ma ma cũng không hẳn tầm thường. Để hôm nay nàng xem người của đại phu nhân ngoài Thất ma ma ra còn có người nào đa kế.
– Sáng nay phòng bếp lớn cho người mang đồ ăn đến Dương Liễu viện đúng không?-Nàng hỏi.
– Bẩm thiếu phu nhân, đúng như vậy.-Dương ma ma cúi đầu cẩn thận đáp.
– Ồ, bữa sáng hôm nay đồ ăn của phòng bếp nấu cực kỳ ngon. Tướng công ta ngày trước đi làm ăn bên ngoài ăn uống chắc chắn không điều độ nên bây giờ chàng ấy trở về rồi ta muốn chú ý đến chế độ ăn uống của chàng. Dương ma ma, bữa trưa nay của chàng ngươi có thể cho người làm giống hệt bữa sáng của ta không, để ta đưa đến thư phòng cho chàng?-Nàng nhìn Dương ma ma đầy hi vọng, ánh mắt vô cùng ngây thơ cứ như đích thực là một người vợ hiền đang lo lắng cho tướng công của mình, thật sự không nhìn ra trong đó một tia tà ý nào.
Dương ma ma khẽ giật giật khóe môi nhưng vẫn phải cúi đầu, một lúc sau mới nói:
– Nô tỳ tuân mệnh. Vậy thiếu phu nhân, người bây giờ hãy quay về phòng trước, một lát nữa nô tỳ làm xong sẽ cho người mang đến thư phòng của thiếu gia. Làm như vậy đỡ cho thiếu phu nhân phải nhọc công.
Dương ma ma nói rồi vẫn cúi người nhìn xuống đất nên không nhìn thấy ánh mắt mỉa mai và nụ cười khinh thường của Tuệ Nghi trên mặt. Nàng đứng lên, một bước, hai bước tiến lại gần Dương thị, sau đó dừng lại trước mặt nàng ta, cười một cái ôn hòa, nói:
– Dương ma ma, ngươi xem như giúp ta đi mà. Ngươi cũng biết sáng nay ta và tướng công mới cãi nhau, chàng bây giờ vẫn còn đang ở thư phòng không chịu gặp ta. Ta bây giờ đến đây nhờ người ở phòng bếp làm bữa trưa cho chàng để ta mang đến thư phòng, chuộc lỗi với chàng ấy. Mọi người chắc sẽ không ích kỷ mà để mặc ta tự nấu ăn chứ?-Nàng hướng ánh mắt mình ra đám nô nhân ở phía sau, khẩn cầu nói.
Mọi người bắt gặp ánh mắt của nàng thì ai cũng như Dương thị cúi đầu nhìn xuống đất, không dám lên tiếng. Bọn họ vốn cũng là nghe lời đại phu nhân làm bữa sáng như vậy cho Dương Liễu viện, cũng chẳng biết lý do vì sao đại phu nhân lại làm như vậy. Thế nào mà tai bay vạ gió người chịu thiệt luôn là bọn họ? Thất ma ma lần trước cũng vậy, bây giờ thiếu phu nhân cũng tìm đến tận nơi này, rốt cuộc là muốn bọn họ làm sao?
Tuệ Nghi thấy thái độ bọn họ như vậy thì tâm tình thoải mái hơn hẳn, cười nói:
– Ta chỉ là nhờ mọi người làm bữa trưa giống hệt bữa sáng đã làm cho ta để ta mang đến thư phòng của tướng công, chẳng lẽ như vậy cũng không được? Hay mọi người muốn ta phải quỳ xuống cầu xin thì mới chịu làm?
– Thiếu phu nhân, đám nô tỳ không dám. Chỉ là nguyên liệu để làm đồ giống hệt với bữa sáng nay đã hết rồi, bây giờ phòng bếp đã chuẩn bị nguyên liệu cho bữa trưa, cũng đã nấu xong xuôi cả. Bây giờ thiếu phu nhân lại muốn làm một bữa giống với sáng nay, đám nô tỳ thật sự không thể làm được.-Dương ma ma cúi đầu thấp hơn nữa, nói. Lòng nàng thầm kêu khổ, thật ra là đại phu nhân, là đại phu nhân muốn giáo huấn Tuệ Nghi nên mới kêu nhà bếp làm như vậy, lấy lí do là thiếu phu nhân trước giờ ăn uống luôn đạm bạc nên liền chuẩn bị bữa sáng y hệt như của nha hoàn.
Ha, Tuệ Nghi cười một cái mỉa mai, cũng nghĩ được lí do để thoái thác cơ đấy. Nàng nghiêm mặt nói với Dương ma ma:
– Dương ma ma, nếu ngươi đã nói vậy ta cũng không dám làm khó gì người nữa, dù sao ngươi cũng chỉ là một ma ma quản sự.
Đám nha hoàn và cả Dương ma ma đều cúi đầu nên không thấy sắc mặt của nàng, nghe nói vậy thì khẽ thở nhẹ một hơi, thầm nghĩ đã thoát nạn thì lời của Tuệ Nghi lại một lần nữa vang lên:
– Nhưng mà bữa sáng nay thật sự rất ngon a. Ta vốn thích ăn đạm bạc, trước đây Tiền ma ma trong viện ta có nấu nhạt thì ta cũng chỉ là ăn vừa miệng, nhưng cháo trắng, màn thầu, còn với cơm trộn rau sáng nay thật sự rất ngon đó, trông chẳng khác gì là bữa ăn của một nông gia cả. Dương ma ma, ngươi quản lý phòng bếp tốt thật nha, tiết kiệm là trên hết, rất tốt. Ta sẽ ngay lập tức nói chuyện này với tướng công để chàng ban thưởng cho ngươi.- Nàng nói rồi định ly khai bước đi.
Dương ma ma nghe đến nàng định nói với Trình Tư Thành thì hai chân mềm nhũn, vội quỳ xuống thưa:
– Thiếu phu nhân, xin người dừng bước.
– Hả? Lại làm sao nữa? A, sao lại quỳ rồi?-Tuệ Nghi quay lại nhìn thấy thân lục y đang quỳ thì vô cùng bất ngờ, nói. Muốn diễn kịch tiếp chứ gì? Được, nàng cùng diễn, xem ai mới là diễn viên tốt a. Lần trước là Thất ma ma, bây giờ là Dương ma ma, nàng sẽ hảo hảo chiếu cố bọn họ thật tốt, chọc cho Lâm thị tức chết.
– Thiếu phu nhân, là đám nô tỳ làm việc thất trách, cầu phu nhân trách phạt.-Dương ma ma bắt đầu rơi nước mắt, vừa khóc vừa nói.
– Ai da, ta mới khen ngươi làm việc tốt, giờ ngươi lại nói mình làm việc thất trách như vậy là đang muốn chống đối lại ta sao? Ngươi muốn làm hung nô phản chủ à?-Tuệ Nghi nheo mày như đang bị ủy khuất, nói.
– Không… nô tỳ…-Dương ma ma bị hành động và lời nói của Tuệ Nghi dọa cho lắp bắp mãi không tròn câu. Nàng đã theo lệnh đại phu nhân cắt xén đồ ăn của thiếu phu nhân là một tội lớn, bây giờ còn có thêm làm “hung nô phản chủ” gì nữa, nàng thật sự là không gánh nổi mà!
– Thiếu phu nhân, nô tỳ thấy chuyện này người không tiện làm chủ đâu. Dương ma ma là người của đại phu nhân, nếu người muốn xử trí nàng thì phải hỏi ý kiến của đại phu nhân nữa, chẳng bằng chúng ta cùng đi tìm thiếu gia phân xử.-Lộ Dao mỉm cười, lên tiếng nói.
Dương ma ma thoáng chốc quỳ sụp xuống đất. Thôi rồi! Chẳng lẽ kết cục của nàng rồi cũng sẽ giống Thất ma ma sao?