Tưởng Tuệ Nghi

Chương 15



Tiệp Nghi chần chừ một lúc, cuối cùng cũng vừa nước mắt lưng tròng vừa kể hết mọi uất ức ở Hầu phủ mà mình đã chịu ra cho đại tỷ nghe.

Chuyện kể cũng thật dông dài, nhưng nếu tóm tắt ngắn gọn lại thì là thế này.

Hầu gia có ba người con trai, phu quân của Tiệp Nghi hiện tại là đại công tử Mộ Quảng. Người này là một kẻ văn thư phong nhã, khí chất chắc cũng chỉ thua Âu Dương Phương mà Tuệ Nghi quen biết một chút thôi. Khoảng chừng hai tháng trước Mộ Quảng muốn lấy một tiểu thiếp vào nhà, bèn hỏi qua ý của nương tử mình là Tiệp Nghi. Tiệp Nghi thì lại tỏ ra mình là một người rộng lượng hào phóng, không những chấp nhận cho phu quân nạp thiếp mà còn đích thân chuẩn bị chu toàn mọi việc trong viện mình, vui vẻ đón nàng ta vào cửa.

Tiểu thiếp này của Mộ Quảng xuất thân là thứ nữ của một viên quan Thất phẩm, cầm kỳ thi họa và văn chương cộng với dung mạo thua xa Tiệp Nghi, nhưng lại có điểm mạnh là phong tình lả lơi, chỉ trong vòng nửa tháng vào phủ đã hoàn toàn độc chiếm Mộ Quảng.

Tiệp Nghi đến lúc đó vẫn chưa nhận ra mối họa ngầm, vẫn vui vẻ hòa thuận đối đãi với tiểu thiếp của phu quân, thậm chí trước mặt lão Hầu gia và Hầu phu nhân cũng không tiếc vài lời khen cho vị tiểu thiếp này. Kết quả là chỉ sau vài ngày, tiểu thiếp kia đã hống hách đến độ không thèm đếm xỉa đến việc trong viện mình còn có một thiếu phu nhân là Tiệp Nghi, trực tiếp yêu cầu với đám bà tử nha hoàn rằng nếu sau này đồ ăn, quần áo, ban thưởng gì cho thiếu phu nhân thì nàng ta cũng phải có, nhất định không được thua kém một cái gì, nguyên nhân nàng ta nói ra cũng thực buồn cười: là vì mình đang được đắc sủng, nếu không muốn bị đuổi khỏi Hầu phủ thì tốt nhất nghe lời nàng ta.

Ngay lúc đó Tiệp Nghi lại được chẩn mạch là có thai khiến lão Hầu gia và Hầu phu nhân vô cùng vui mừng, bèn đích thân tuyên bố: Chỉ cần đại thiếu phu nhân sinh được đích tôn thì tước vị Hầu gia sẽ truyền cho Mộ Quảng. Nói ra thì lão Hầu gia làm vậy cũng hơi không công bằng, dẫu gì cũng chỉ là sinh con, sinh được con trai mà còn được trở thành Hầu phu nhân nữa, ai, quá hời rồi.

Mọi chuyện đang lúc vui vẻ như vậy thì vị tiểu thiếp kia lại một tay phá hỏng tất cả. Cũng chẳng biết nàng ta vì ghen tức với Tiệp Nghi nếu sinh được con trai thì sẽ trở thành Hầu phu nhân cao quý tại thượng còn bản thân mình cũng chỉ là một tiểu thiếp trong Hầu phủ hay vì lý do gì khác, nàng ta bèn cho người thầm đồn đoán trong phủ rằng Tiệp Nghi thông gian với người khác mới có thai, chứ hai tháng gần đây đại công tử luôn lưu lại trong phòng nàng ta, làm sao Tiệp Nghi lại có thai được?

Tuệ Nghi nghe tới đây thì đích thực là nổi đóa, nói:

– Thế muội không biết nói lại sao? Nhìn bụng của muội thế này thì ít nhất là bốn tháng rồi, nàng ta thiếu hiểu biết ăn nói như vậy không sợ trời đánh à?

Tiệp Nghi cúi đầu, đưa tay lau nước mắt nói tiếp:

– Đại tỷ, muội đương nhiên không ngốc đến nỗi người ta muốn đối phó muội mà muội không biết. Muội nói với nhạc phụ và nhạc mẫu là đại phu chẩn mạch muội có thai được bốn tháng rồi. Bốn tháng trước Liễu My đó còn chưa vào cửa thì đứa trẻ này đương nhiên là huyết mạch của Mộ gia, muội cũng không thể làm ra việc bại hoại như thông gian được.

– Sau đó thì sao? Lão Hầu gia và Hầu phu nhân có tin lời muội không?-Tuệ Nghi hỏi.

– Tin, tin chứ. Không những Hầu gia và Hầu phu nhân tin, ngay cả hai vị phu đệ cũng tin lời muội. Nhưng mà chẳng biết A Quảng, chàng ấy bị tiện nhân kia thổi gió bên tai thế nào mà mặc dù không thể hiện ra mặt nhưng lại có ý xa lánh muội. Mấy hôm trước muội bị trật chân phải nằm trong phòng, chàng ấy ở ngoài dẫn tiểu thiếp kia đi mua sắm y phục và trang sức mới, hoàn toàn không đến thăm muội một lần nào. Còn nữa, thậm chí thuốc sắc được đưa đến phòng muội cũng bị người ta động chạm, muội… muội sợ quá nên mới vờ nói với Hầu gia và Hầu phu nhân là bản thân nhớ nhà để về Mặc thành.-Tiệp Nghi kể xong thì khóc òa lên, níu lấy tay đại tỷ mình mà bấu víu rất khổ sở như vớ lấy cọng cỏ cứu mạng. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của nữ tử thấm ướt cả tay áo của Tuệ Nghi, nàng khóc vô cùng thương tâm.

Tuệ Nghi lắc đầu, ôm lấy muội muội mình vào lòng an ủi:

– Rồi rồi, mau khóc đi, khóc cho thỏa thích. Khóc được mới là tốt, xong rồi trong lòng mới thoải mái.

Tiệp Nghi nghe nàng nói vậy thì càng có dũng khí hơn nữa, dùng sức mà khóc rất thương tâm, đem hết toàn bộ uất ức phải chịu ở Hầu phủ theo dòng nước mắt chảy hết ra ngoài.

Vì tiếng khóc của nhị tiểu thư ngày một lớn nên đám nha hoàn bưng thuốc cứ chần chừ mãi không dám bước vào phòng Tiệp Nghi. Nha hoàn Mẫn Nhi của đại phu nhân thấy vậy mới nói:

– Đem thuốc xuống đi. Hôm nay nhị tiểu thư được cùng đại tiểu thư nói chuyện đã là thần dược trị bệnh rồi, không cần uống thuốc nữa.

Tiệp Nghi khóc một hồi thì hết sức, bèn nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Tuệ Nghi dém lại chăn cho muội muội mình, nói:

– Muội nghỉ ngơi đi, tỷ tỷ hôm nay ở bên cạnh chăm sóc muội.

Tiệp Nghi nghe vậy thì mới yên tâm nhắm mắt lại ngủ, nét mặt yên bình như một đứa trẻ.

Đợi muội muội đã ngủ rồi, Tuệ Nghi mới nhẹ thở dài một tiếng. Đúng là trạch viện nào cũng có chuyện đấu đá của nữ nhân. Nàng cũng vậy, muội muội nàng cũng vậy.

Liễu My kia chẳng biết lợi hại thế nào mà không những câu được tiểu tử Mộ Quảng, còn có bản lĩnh vu hại (vu oan+hãm hại) đích nữ phủ Thượng thư. Cũng may lão Hầu gia và Hầu phu nhân vẫn còn minh mẫn sáng suốt, biết nhìn rõ mọi sự, bằng không chẳng biết muội muội nàng có toàn thây chạy về Mặc thành hay không nữa? Có trách thì trách tính tình hai tỷ muội nàng quả thực giống nhau như đúc, êm đềm mà lớn lên ở chốn trướng rũ màn che nên tính cách rất yếu đuối hiền lành, hễ không có chuyện biến cố dữ dội gì thì chắc chắn là yên phận cho người ta bắt nạt mình.

Nhìn Tuệ Nghi xem, nhìn Tiệp Nghi xem. Câu chuyện của tỷ tỷ sắp lặp lại trên người muội muội rồi. Nếu nhị muội này của nàng không mau chóng thông suốt thì tương lai chắc chắn sẽ giống nàng.

– Đại tiểu thư.-Lộ Dao đứng ngoài cửa nhỏ giọng gọi nàng.

– Sao vậy?

– Đại phu nhân kêu người đến Phỉ Hiên các một chuyến.

Phỉ Hiên các là nơi ở của đại phu nhân, mẫu thân của Tuệ Nghi- Doãn thị. Nơi này trước đây là một trong những viện xa hoa nhất Tưởng phủ vì Tưởng lão gia rất cưng chiều vị thê tử cửa mình, cái gì đẹp nhất quý nhất đều cho người mang đến Trường Sinh viện của lão thái thái và Phỉ Hiên các của bà trước tiên.

Doãn thị xuất thân là đích nữ phủ Ngự sử, năm mười lăm tuổi xuất giá gả đến Tưởng gia, mà khi đó Tưởng Minh Viễn- phụ thân của Tuệ Nghi chỉ mới là một quan viên bình thường. Từ từ sau này ông mới thăng quan rồi ngồi lên chức Hình Bộ Thượng thư hiện tại. Nên nếu nói lãng mạn một chút, chuyện giữa hai người là một câu chuyện giữa tiểu thư nhà giàu và thư sinh nhà nghèo, nhưng rất may mắn là cái kết viên mãn.

Doãn thị nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp nhắm mắt dưỡng thần. Tuệ Nghi lúc này mới để ý kỹ mẫu thân mình tựa hồ có gầy đi đôi chút so với lần cuối nàng gặp bà, khuôn mặt mặc dù rất xinh đẹp nhưng vẫn thấy được sự gầy gò.

Nàng bước tới hai bước, cúi người nhỏ giọng gọi:

– Mẫu thân.

Doãn thị mở mắt ra, nhìn thấy nàng thì lập tức ánh mắt từ mệt mỏi chuyển sang vui mừng, bà đưa tay ngoắc nàng lại gần.

– Tuệ nhi, con gầy quá.-Bà vuốt ve khuôn mặt nàng, lời nói ra như xót như mắng.

– Mẫu thân, con gái đang giảm cân đó, ngược lại chính người mới gầy.-Nàng cười nói, nhưng rất nhanh lại cảm thấy hối hận. Mẫu thân chắc chắn đã biết chuyện nàng xảy ra, nếu đã biết thì bà hẳn đau lòng như nàng có thừa, nàng lẽ ra phải nương theo bà mà nói. Ngược lại cứ trốn tránh như vậy chỉ khiến bà nghĩ rằng nàng vì đau lòng mà không muốn đối diện sự thật.

– Con đó, hai đứa con chẳng khiến ta yên lòng gì cả. Chuyện của con còn chưa đâu ra đâu thì Tiệp nhi đã chạy đến tận cửa. Con nói xem, hai đứa lúc nào mới tự lo cho mình được hả?-Doãn thị chỉ tay lên trán nàng nói.

Tuệ Nghi nhìn ra được trong mắt bà sự đau thương vô cùng. Phải a, bà thật sự chỉ biết xót thương cho nữ nhi của mình, từ đầu chí cuối thật ra không ngừng lo lắng, chỉ là đang cố gắng che giấu tâm tư của mình.

– Con gái đã thông suốt được nhiều chuyện rồi, mẫu thân từ nay có thể bớt lo hơn được không?-Tuệ Nghi dùng giọng mũi để nói. Đây là bộ điệu khi nhỏ nàng thường dùng để làm nũng với mẫu thân mỗi khi bị Tiền ma ma giáo huấn.

– Còn nói.-Bà mắng nàng.-Không thể không lo được. Nói gì chứ, con cũng là miếng thịt từ trên người ta rớt xuống, người khác thấy con đau không xót nhưng ta có thể không xót sao? Lúc nghe tin con bị như vậy ta… ta thật sự…-Doãn thị nói đến giữa chừng thì lại nước mắt lưng tròng.

Tuệ Nghi vội lấy khăn chấm nước mắt cho bà vừa nói:

– Người xem, người khóc thành như vậy. Phụ thân chẳng lẽ chưa từng mắng người mít ướt sao? Con gái nghi ngờ trước đây bản thân yếu đuối tám phần là do di truyền từ người.

– Còn dám nói.-Doãn thị cuối cùng cũng nín một chút, nhưng rất nhanh sau đó lại thở dài.

– Nhìn xem, Hầu phủ cái gì chứ? Nương tử mình đang mang thai không lo chăm sóc lại ngang nhiên thịnh sủng một tiểu thiếp, đây là không đặt Tưởng gia chúng ta vào mắt.

Tuệ Nghi cười gượng một cái, bắt đầu rồi đây. Khi nãy là Tiệp Nghi oán khí, bây giờ tới mẫu thân nàng.

– Con nói xem, lúc đầu tên oắt con đó đến nhà ta đưa sính lễ, nói cái gì mà cô nương tốt, cầm kỳ thi họa tinh thông, dung mạo thanh lệ thục nữ khiến bản thân ngưỡng mộ, tương tư ngày đêm. Ta phi, đồ miệng lưỡi dối trá.-Doãn thị kích động nói.-Con vì về trễ nên không thấy tình trạng của Tiệp nhi lúc đến cửa như thế nào, thật sự là… ta thấy mà lòng như dao cắt.

– Được rồi được rồi, mẫu thân, người cũng đừng kích động quá. Nhị muội qua mấy ngày nữa sẽ lại tốt lên thôi, người cứ khóc thế này ngược lại mới càng khiến người ta lo lắng.-Tuệ Nghi vuốt lưng bà an ủi. Với tình hình hiện tại thì khóc lóc chẳng làm được gì, chỉ mệt thân thêm thôi. Quan trọng là nghĩ cách củng cố địa vị của Tiệp Nghi ở Hầu phủ, không thể để cho tiểu thiếp kia một tay che trời được.

Doãn thị nghe đại nữ nhi của mình an ủi thì cũng hòa hoãn đi chút ít. Sau khi giữ nàng lại hỏi chuyện bên Trình gia, khuyên bảo mấy câu liền giục nàng trở về phòng thay đồ nghỉ ngơi, đợi đến chiều phụ thân cùng đại ca nàng trở về dùng một bữa cơm gia đình.

Song Uyển viên đã được đám nha hoàn trong phủ quét dọn cẩn thận, châm trà để trên bàn sẵn cho nàng.

Tuệ Nghi lau mặt và tay xong thì ngay lập tức vòng qua Mai Thúy hiên để thăm Tiệp Nghi, tình cờ lại gặp được một người.

Nhìn nữ tử chừng mười lăm tuổi vận y phục màu xanh nhạt, đầu cài trâm bạc có đính hoa mai rũ xuống một sợi chỉ bạc hình hồ điệp, Tuệ Nghi thầm than một câu:”Tào Tháo tới a.”

Tưởng Giai Nghi cúi người thi lễ, miệng cười tươi như hoa nói:

– Gặp qua đại tỷ.

– Tứ muội, đã lâu không gặp.-Tuệ Nghi cười miễn cưỡng đáp lại.

– Đại tỷ lần này trở về phủ e là vì chuyện của nhị tỷ rồi đúng không?-Tưởng Giai Nghi cười nói, hoàn toàn không để ý gì đến nụ cười miễn cưỡng của đại tỷ mình.

– Phải. Nghe tin nhị muội bị ốm bệnh như vậy, thân làm tỷ tỷ như ta phải về ngó qua chứ.-Tuệ Nghi đáp. Cũng may khi nãy trước khi nàng rời khỏi Phỉ Hiên các mẫu thân nàng đã nhắc nhở, chuyện ở Hầu phủ ngoại trừ phụ mẫu, lão thái thái biết thì ngoài ra ai cũng không được nói, chỉ được xem như là Tiệp Nghi có bệnh, về nhà để nghỉ dưỡng mà thôi.

Tuệ Nghi đối xử với vị tứ muội này của mình cũng xem như là khách sáo vì không thích lắm tính tình của nàng ta. Nếu hôm đó ở hỉ yến của Lê gia miêu tả Quách Ngọc Tình như thế nào thì Tưởng Giai Nghi cũng là một dạng như vậy, thấy người khác vui vẻ hạnh phúc thì ăn không ngon ngủ không yên, chỉ muốn phá cho hỏng mới hài lòng.

Nói vài câu hỏi thăm khách sáo, cuối cùng Tưởng Giai Nghi cũng không kiềm chế được, đi thẳng vào trọng tâm vấn đề:

– Muội nghe nói Âu Dương nhị công tử đã đến Trình phủ, hình như là để dùng cơm.-Nàng ta nói rồi còn cắn môi, cố gắng quan sát từng biểu hiện trên mặt của Tuệ Nghi.

Ai, đúng là đại phu nhân, nhanh như vậy mà tin đã được lan truyền rồi a. Ngay cả Tưởng phủ cách mấy dặm đường đi cũng đã biết, bây giờ chắc chắn cả Mặc thành này đều biết đại tiểu thư Trình gia đã được Âu Dương nhị công tử để mắt rồi.

– Phải.-Tuệ Nghi đáp gọn.-Tứ muội vì sao lại tò mò chuyện này vậy?

– Đâu có, muội chỉ là… thuận miệng hỏi, Đúng, thuận miệng hỏi thôi mà.-Tưởng Giai Nghi lấp lửng đáp, hoàn toàn không để ý thái độ mình càng đáng nghi như thế nào.

– Vậy… chắc là Trình đại phu nhân vui lắm a?-Tưởng Giai Nghi lại hỏi tiếp.

– Đương nhiên là rất vui rồi.-Nhìn thấy sắc mặt của Tưởng Giai Nghi cứ lúc xanh lúc trắng, nàng lại cần có tâm hứng để đùa.-Âu Dương gia là một gia tộc lớn, có bề thế ở Đại Tiếu này, gả nữ nhi mình vào đó chỉ có lợi chứ không có hại, Trình đại phu nhân vui mừng còn không kịp nữa.

Bàn tay của Tưởng Giai Nghi trong ống tay áo nắm chặt lại thành quyền khiến móng tay đâm vào thịt, tựa hồ là rất đau nhưng ngoài miệng nàng vẫn phải miễn cưỡng cười cười, lắng nghe Tuệ Nghi nói.

– Vậy tứ muội có muốn hỏi gì nữa không? Nếu không thì đại tỷ phải vào thăm nhị tỷ của muội đó.-Tuệ Nghi miệng cười hòa nhã, hỏi.

– A, vậy… để muội cùng vào thăm nhị tỷ với tỷ, dù sao từ khi nhị tỷ về nhà muội cũng chưa gặp tỷ ấy.-Tưởng Giai Nghi nói rồi bước lên mấy bước, đứng ngay trước cửa Mai Thúy hiên, quay đầu ra nhìn Tuệ Nghi như có ý chờ đợi cùng bước vào.

Tuệ Nghi cười một cái như xin lỗi, làm vẻ thành thật nói:

– Tứ muội quan tâm nhị tỷ của mình như thế thật tốt. Nhưng mà bệnh tình của Tiệp Nghi khá nặng nên trong phòng nồng mùi dược thuốc, tứ muội muốn vào thăm cũng được nhưng phải cố chịu đựng nhé.-Nàng nói rồi lại làm như đang đứng đợi Giai Nghi bước vào cùng.

Tưởng Giai Nghi hơi khựng lại một chút, nét mặt biến đổi thoáng chốc rồi cười gượng, nói:

– Ai, xem muội này. Di nương nói muốn ăn bánh ngọt nên kêu muội đi lấy, vậy mà gặp tỷ vui quá nên hàn huyên đến quên mất. Bây giờ muội phải đi lấy bánh cho người không sẽ bị mắng, đại tỷ cứ vào thăm nhị tỷ đi, đợi đến lúc nhị tỷ khỏe hơn rồi muội đến thăm, tránh bây giờ làm phiền tỷ ấy nghỉ ngơi.-Nàng ta nói rồi cúi người một cái, vội xoay đầu bước vội đi.

Nhìn cái bóng của Tưởng Giai Nghi vội vội vàng vàng chạy đi, Tuệ Nghi cười khẩy một cái. Muốn vào phòng nhị muội nàng để thăm dò phủ Hầu tước hay là lựa lời để dò hỏi chuyện của Âu Dương Phương? Đâu có dễ dàng như vậy.

Cũng may mặc dù trí nhớ nàng không được tính là tốt lắm nhưng cũng nhớ được vài cái nhược điểm của mấy tỷ muội trong nhà. Tưởng Tiệp Nghi nhị muội thì năng động hoạt bát, thường hay phá phách nghịch ngợm nên nếu trong nhà đổ vỡ gì thì các muội muội thường đổ là nhị tỷ làm, đám nô nhân ngày xưa bên cạnh săn sóc muội ấy mà lỡ tay làm hư đồ cũng nói là nhị tiểu thư bất cẩn làm rơi vỡ.

Tam muội, tam tiểu thư- Tưởng Cẩn Nghi là người hiền lành nhút nhát, gặp chuyện gì rắc rối thì chuộng nhất là cúi đầu nhận lỗi dù mình có làm hay không, thường bị đám nô nhân trong phủ ỷ vậy mà hiếp đáp.

Tứ muội, tứ tiểu thư- Tưởng Giai Nghi là người hống hách ngang ngược, làm việc và nói chuyện thường không bàn lí lẽ, chỉ cần là cái nàng thích, điều nàng muốn thì nhất định phải làm được, có được. Nhưng vì hồi nhỏ đã từng ham chơi mà té xuống hồ sen một lần, suýt chết đuối mới được gia đinh vớt lên. Nằm trên giường dưỡng bệnh tròn một năm trời mới khỏe lại nên rất hãi mùi thuốc, dường như mỗi khi ngửi thấy là lại nhớ đến trải nghiệm đi qua Quỷ môn quan của mình nên trong phòng tứ di nương và tứ tiểu thư này không dung được bất cứ mùi dược thảo nào.

Ngũ muội, ngũ tiểu thư- Tưởng Tịnh Nghi có thể xem như là một bản sao kém hơn một chút của hai tỷ muội Tuệ- Tiệp, cầm kỳ thi họa thuộc dạng khá, dung mạo thanh tú diễm lệ, quan trọng là giỏi làm nũng và tỏ vẻ yếu đuối trước mặt phụ thân để lấy lòng. Gặp chuyện gì khó khăn, không làm được thì sẽ nước mắt lưng tròng, oán than mình là thứ nữ không được sủng ái, ông Trời bất công đối đãi.

Mấy tỷ muội Tưởng gia năm xưa khi còn nhỏ thì thực sự là một đám tiểu hầu tử, trong phủ không ngày nào là không có chuyện phá phách nghịch ngợm của bọn họ bày ra. Bây giờ Tuệ Nghi, Tiệp Nghi và Cẩn Nghi đều đã xuất giá nên trong phủ chỉ còn lại hai người Giai Nghi và Tịnh Nghi. Tính tình hai người cũng có thể xem là một hiền một dữ, một đánh một xoa nên cũng miễn cưỡng là hòa thuận, ít ra ngoài mặt đều thể hiện như vậy cho mọi người xem.

Mà đám di nương trong phủ ngày xưa cũng ồn ào náo nhiệt không kém, nhất là vào khoảng thời gian mà trong nhà có yến tiệc gì đó, đều là tranh giành y phục và trang sức từ khố phòng mà lão thái thái ban ra cho nữ nhi của mình. Hiện tại nhị di nương- mẹ đẻ của Tưởng Cẩn Nghi đã được nữ nhi sau khi xuất giá mua cho một ngôi nhà ở dưới quê để về dưỡng thân, trong nội viện hỗn loạn tranh sủng năm đó giờ chỉ còn lại tam di nương, tứ di nương cùng hai vị tiểu thư.

Bây giờ nhìn lại sân nội viện trầm lắng đi không ít, Tuệ Nghi mới nhận ra thời gian đúng là lão pháp sư tài ba, cái gì cũng biến hóa đi được.

Nhìn thấy tiểu thư nhà mình cứ bần thần mãi trước cửa, không vào cũng không ra thì Lộ Dao mới cất tiếng hỏi:

– Tiểu thư, có vào thăm nhị tiểu thư không ạ?

Tuệ Nghi bị lời của Lộ Dao như đánh thức từ giấc mộng quá khứ, vội mỉm cười một cái, nói:

– Vào chứ, ta chỉ là đang nghĩ vu vơ một chút thôi.

Trong phòng của Tiệp Nghi được rèm che kín mít, vốn sắc trời hôm nay đã không sáng nên căn phòng lại càng u ám hơn. Tuệ Nghi vừa bước vào thì vừa bị mùi thuốc làm cho choáng đầu óc công với cái khí tức âm u thế kia thì ngay lập tức nheo mày, ra lệnh cho đám nha hoàn phía sau mình:

– Mau kéo hết rèm ra, đốt hương an thần lên cho ta.

Tiệp Nghi bị động tĩnh của nàng thu hút, từ trên gối biếng nhác ngồi dậy, khẽ nói:

– Đại tỷ đừng làm vậy, muội không chịu được ánh sáng đâu.

Tuệ Nghi thủy chung không đặt lời của Tiệp Nghi vào tai, tiếp tục quan sát đám nha hoàn làm việc. Sau khi kéo hết rèm và đốt hương an thần xong, đám nha hoàn biết ý lui ra, Tuệ Nghi lúc này mới bước lại giường của nhị muội mình.

– Muội đó, là nữ tử đang mang thai mà cứ suốt ngày nằm trên giường uống thuốc triền miên là đã không tốt rồi, lại còn kéo rèm dày che kín mít không cho mặt trời chiếu vào. Ta nói muội biết, làm như vậy chỉ thoải mái với muội chứ với đứa bé thì không tốt tí nào cả.-Nàng vừa nói vừa chỉ ngón tay lên trán Tiệp Nghi, bô dạng rất giống Tiền ma ma ngày xưa hay giáo huấn nàng.

– Tỷ tỷ, muội thực sự là không khỏe nên mới nằm trên giường với uống thuốc mà.-Tiệp Nghi nũng nịu đáp, đưa tay gỡ ngón tay của đại tỷ đang đặt trên trán mình xuống.

– Xem muội kìa, sắp làm mẫu thân rồi mà còn trẻ con như vậy. Ta hỏi muội, muội khẳng định là chỉ nằm trên giường uống thuốc dưỡng bệnh thôi hay có làm gì khác không?-Tuệ nghi vừa hỏi vừa nhìn thẳng vào mắt nàng.

– Làm gì lại có chuyện khác cho muội làm chứ.-Tiệp Nghi miễn cưỡng đáp lại, cố ý né tránh ánh mắt của đại tỷ mình. Ánh mắt này cứ như vừa muốn dò xét, vừa muốn đọc vị đối phương vậy a.

– Vậy à?-Tuệ Nghi nhếch môi.-Thế còn “A Quảng” gì đó thì sao?-Nàng nói, cố ý kéo dài chữ “Quảng” ra.

– A.-Tiệp nghi kêu một tiếng, lại ngay lập tức nhìn ra mình bị thất thốt liền cúi đầu, dùng giọng mũi đáp lại.-Đại tỷ, tỷ thật đáng ghét.

– Muội nghĩ gì trong đầu tỷ đứng cách một con phố cũng biết được.-Tuệ Nghi thở hắt ra, nói.-Muội định cứ nghĩ về cái tên đó rồi lại nằm đây oán than đến bao giờ?

– Muội… muội đâu có.

– Nhìn cái bộ dạng ngập ngừng của muội đi, thái độ của muội đã bán đứng muội rồi. Tỷ nói cho muội biết, muội cứ trốn tránh ở Tưởng phủ thế này có nghĩ đến tiểu thiếp kia ở Hầu phủ tung hoành như thế nào không? Chẳng lẽ muội không nghĩ đến việc quay về trừng trị nàng ta à?-Tuệ Nghi mềm mỏng nói nhưng thái độ thì vô cùng kiên quyết, thần khí như muốn bức người làm Tiệp Nghi cũng cảm thấy hô hấp khó khăn trước mặt đại tỷ mình.

– Vậy… tỷ định làm sao?-Tiệp Nghi lại ngập ngừng hỏi lại.

– Sao lại là tỷ định làm sao? Là muội, muội phải làm. Muội phải kiên cường lên biết không hả, đừng để người ta nói là Tưởng nhị tiểu thư gả đến Hầu phủ rồi bị tiểu thiếp khinh thường, mất mặt lắm. Tỷ tỷ sẽ bày kế giúp muội, nhưng muội nhất định phải quay về Hầu phủ cho tỷ, không được trốn tránh nữa.-Tuệ Nghi nghiêm lãnh nói. Rõ ràng nàng đang không phải khuyên nhủ gì ai cả, mà là mệnh lệnh thông báo.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.