Tương Tư Tán

Chương 44: Rời khỏi sơn môn



Hai bóng người cứ lặng yên đứng đó ngắm nhìn ánh sáng cuối cùng nơi chân trời đỏ rực kia khép lại. Ánh sáng dập tắt sẽ bị thay thế bởi màn đêm đen tối. Ở thế giới ngoài kia cũng tồn tại một sự đen tối như vậy nhưng nó lại dai dẳng chẳng dứt, kinh khủng hơn rất nhiều. Ánh sáng và bóng tối vốn là tuần hoàn nhưng ở nơi đó chỉ có bóng tối chực chờ liên miên. Màn đêm là sự kết thúc, phải chăng sau thế giới đen tối ấy là sự hủy diệt, nhưng màn đêm cũng là bắt đầu, nhưng chẳng ai biết sự đen tối ấy bắt đầu cho cái gì. Nhân tộc cần câu trả lời? Vậy thì cần có người trả lời! Vậy ai làm? Không ai dám làm! Có! Có Kiếm Thủy Môn làm!

Dẫu chân trời kia giờ đã tối đen, hai bóng người vẫn lặng im ngắm nhìn. Gió thổi mạnh hơn khiến sự lạnh lẽo tăng thêm chút ít. Nhưng chẳng vấn đề gì cả, hôm nay có người muốn ngắm bóng tối đẹp đẽ này.

-Bóng tối là kết thúc hay là bắt đầu vậy sư phụ?

-Kết thúc cùng bắt đầu nó vốn là một, không có kết thúc thì sao bắt đầu, không bắt đầu thì làm sao có kết thúc. Điều ấy vốn là quy luật của tự nhiên, nhưng thế giới này lại tồn tại những nhân tố có thể ảnh hưởng trực tiếp tới những quy luật ấy, chúng ta là một trong số đó. Nhân tộc là một giống loài thượng đẳng, cũng không hẳn chỉ có nhân tộc mới vậy, một giống loài chỉ cần có tính sở hữu thì đã là một giống loài thượng đẳng rồi.

Địa Uy nói đến đây thì chợt dừng lại, hắn nhẹ thở ra một hơi nặng nhọc rồi lại nói tiếp:

-Trước đây nhân tộc vốn không phải bá chủ của thế giới này, tồn tại trước chúng ta còn có một giống loài mạnh mẽ khác. Người đời gọi chúng là Thánh tộc. Trong mắt chúng, nhân loại giống như những con vật hạ đẳng, áp bức, bóc lột, tàn sát là những “đặc ân” mà nhân tộc đã từng được trao bởi chúng. Nhưng rồi một ngày, nhân tộc nhận ra mình cũng có thể mạnh mẽ giống vậy. Vậy là nhân tộc bắt đầu tích lũy sức mạnh, nhẫn nhịn chờ một ngày vùng lên. Rồi ngày ấy cũng tới, Thánh chiến nổ ra, toàn bộ thế giới này rung chuyển vì nó, có thể nói vì cuộc chiến ấy mà thay hình đổi dạng. Và rồi nhân tộc chiến thắng, thế giới này lại một lần nữa thay đổi kẻ cầm quyền.

Vẻ bất ngờ chẳng thể giấu nổi trên khuôn mặt non nớt của chàng trai trẻ. Hắn lần đầu tiên nghe đến cuộc chiến ấy của nhân tộc. Nhưng hắn đâu biết rằng trên thế giới này cũng chẳng có bao nhiêu người biết về cuộc chiến năm đó.

Trên mặt Vấn Thiên cũng chẳng giấu nổi vẻ hiếu kì, sự tình mà Địa Uy vừa kẻ cũng khiến hắn cực kì bất ngờ, chẳng ngờ nhân tộc cũng có một giai thoại như vậy.

Rồi tiếng của Địa Uy lại vang lên:

-Rồi chẳng bao lâu sau cuộc chiến ấy, cái bóng tối kia lại phủ xuống, kỷ nguyên của Thánh tộc kết thúc là bắt đầu của Nhân tộc, vậy bóng tối hôn ám ấy đến đây vì điều gì, vì một cái kết thúc tiếp theo của một giống loài sao? Hỏi như vậy thực ra cũng chẳng ai biết, mấy nghìn năm qua nó vẫn ở đấy, nó vẫn xâm lấn, có người thì nhìn ra kết thúc, có người chỉ coi đó là một thiên tai. Nhưng mà trả lời được thì vẫn hơn chứ, biết đâu nó thực sự là kết thúc cho nhân tộc thì sao. Sứ mệnh của Kiếm Thủy Môn ta hàng nghìn năm qua chỉ có vậy, cũng chỉ là đi trả lời cho cái câu hỏi khùng điên ấy.
— QUẢNG CÁO —

Kết thúc câu nói là tiếng thở dài não nề, tiến vào màn sương đen ấy nó giống như một chấp niệm được tiếp nối, bởi vì không thể thực hiện nên mới là chấp niệm. Câu hỏi ấy nghìn năm qua vẫn ở đấy, cho đến hiện tại chắc chỉ còn mình Kiếm Thủy Môn tìm câu trả lời cho nó vì nhân loại giờ đã chẳng còn tin vào kết thúc của mình nữa rồi.

Những tiếng ho bắt đầu xuất hiện rồi nó đến một cách dồn dập. Địa Uy lấy tay che miệng, hắn đã thực sự là một ông già. Ho là vậy, mắt hắn vẫn nhìn vào chân trời phía xa xa, bóng tối kia ở đấy, chân mệnh của hắn ở đấy chỉ là hắn không có niềm tin ở nơi đấy.

Duệ Tuân lo lắng nhìn sư phụ mình. Hắn biết sư phụ trở nên già yếu như vậy là do đâu. Nhưng trừ sự bất lực, hắn chẳng biết làm gì. Hắn muốn sư phụ vào nhà nhưng sợ làm mất tâm tình của người.

-Vào nhà thôi!

Bóng người nặng nề bước vào trong nhà, Duệ Tuân chậm rãi theo sau. Bóng lưng kia sao trông tiêu điều đến vậy, phải chăng vì phải đi tìm công đạo cho những câu hỏi xa xôi.

Trên cái bàn gỗ đã cũ nát, một cái đèn dầu cũ nát chẳng kém đang được thắp lên bởi thứ ánh sáng lay lắt. Địa Uy vuốt ve lấy quyển sách trên tay mình, Duệ Tuân lặng yên nhìn sư phụ nó. Địa Uy thôi vuốt ve quyển sách, hắn định rót cho mình chén trà thì Duệ Tuân đã nhanh tay làm trước. Mắt hắn lim dim nhấp một ngụm trà, sự ấm nóng nơi cổ họng khiến tâm tình của hắn cải thiện chút ít.

-Hồn trong kiếm của con ngủ say rồi! Nó vốn đã tỉnh từ lúc con sinh ra. Hồn của kiếm sư vốn từ vun đắp mà thành, con lại muốn cho nó mau chóng phô ra. Điều ấy vô tình lại đưa nó vào giấc ngủ say. Cha con trước kia bảo ta phải rèn cái nết hấp tấp dựa nhiều vào cảm tính của con. Ta cứ nghĩ dòng nước kia sẽ dạy được cho con điều ấy nhưng có lẽ chính bản thân ta đã quên mất vị trí của mình trong con. Con đâu cần làm vậy, thân già này vốn dĩ chẳng thể cứu vãn được nữa.

Mắt Duệ Tuân rưng rưng, hắn muốn bản thân mạnh mẽ để có thể gánh vác thay sư phụ, nhưng càng vội vã hắn càng lâm vào bế tắc. Dòng nước vốn nhịp nhàng trong hắn chẳng biết từ bao giờ có biết bao nhiêu đá ngầm, lúc thì êm ả, lúc lại dữ dội chẳng thể kiểm soát. Tâm hắn mấy năm qua cũng chẳng tịnh, ngày ấy càng đến gần lòng hắn càng nao nao. Duệ Tuân im lặng, hắn chẳng thể bào chữa bất kì điều gì cho sự bế tắc của mình. Sư phụ gọi hắn là thiên tài nhưng sao hắn thấy mình bất tài đến vậy.

-Mai con trở về thăm cha mẹ đi!
— QUẢNG CÁO —

Tiếng nói đã khàn khàn của Địa Uy lại vang lên trong căn nhà gỗ. Duệ Tuân nặng nề thưa “Dạ” rồi lại lặng yên ngồi đó. Cũng đã lâu hắn chưa về nhà, thế giới hiện tại của hắn vốn nên tách biệt với thế giới phàm tục. Nhưng sư phụ chẳng bao giờ bảo hắn như vậy cả. Ơn cha nghĩa mẹ mà không báo đáp vậy tu hành làm cái quái gì.

Từ tờ mờ sáng, Duệ Tuân đã khởi hành, hắn biết sau chuyến thăm nhà của mình sẽ là điều gì, chỉ là hắn thực sự không muốn điều ấy xảy ra.

Địa Uy từ phía xa xa nhìn đồ đệ của mình, hắn thực ra không lo lắng vì sự trì trệ kiếm đạo của Duệ Tuân, so với hắn năm đó thực sự xuất sắc hơn quá nhiều. Chỉ là sự cảm tính nơi thằng bé ấy khiến kiếm của nó mang nặng những xúc cảm chẳng thể xua đi. Nó khiến thanh kiếm trên tay Duệ Tuân trở nên nặng nề, mất đi sự uyển chuyển quan trọng nhất của Kiếm Thủy Quyết. Nhưng điều ấy toàn bộ đến từ tâm tình của đứa nhỏ, chỉ cần nó tháo gỡ được, kiếm của nó chắc chắn sẽ nhập thần.

Qua mấy ngày sau Duệ Tuân cũng trở về, về cùng với hắn còn là chút quà quê mà cha mẹ hắn gửi cho Địa Uy. Duệ Tuân vào nhà, thấy sư phụ đang dọn dẹp ban thờ, hắn vội chạy lại làm thay.

Địa Uy không ngăn được nên ra bàn gỗ ngồi, đồ đệ của hắn coi hắn là ông già thật rồi. Hắn vừa uống trà vừa nhìn đồ đệ của mình lau dọn. Chợt Duệ Tuân lên tiếng:

-Lúc con về tới nhà, cha mẹ lại hỏi sao người không về cùng con làm con chẳng biết trả lời thế nào, con đành nói dối là người bị ốm. Đến lúc con đi lại nằng nặc bắt con đưa đến đây để xem tình hình của người, làm con phải biện đủ lí do để giữ chân hai người họ ở nhà.

-Cha mẹ con vốn nhiệt tình. Gặp được họ là phúc phận lớn trong cuộc đời của ta. Chỉ là ta không muốn họ nhìn thấy thân xác già nua này mà thôi.

Tiếng Địa Uy buồn bã vang lên. Hắn thực sự muốn một lần nữa gặp hai người đó nhưng hắn cũng chẳng biết giải thích thế nào về cái hình dạng hiện tại của mình. Vậy chi bằng ít chút lo lắng cho họ thì hơn.

Duệ Tuân vẫn cẩn thận từng chút một lau chùi ban thờ, nó nghe ra sự tiếc nuối trong câu nói của sư phụ. Nó chẳng biết an ủi thế nào đành đánh trống lảng:

-À! Trên đường về con có tìm được một củ Địa Sâm trăm năm, để trưa con hầm canh cho người.
— QUẢNG CÁO —

-Vất vả cho con rồi!

Lau dọn xong thì Duệ Tuân ra ngồi cùng sư phụ, hắn rót cho sư phụ chén trà rồi tự rót cho mình một chén, hắn uống vội rồi định ra thác nước tu luyện. Hắn vừa định chào sư phụ rời đi thì Địa Uy chợt lên tiếng:

-Mai chúng ta sẽ khởi hành, con giúp ta dọn dẹp sơn môn một chút, chẳng biết bao lâu mới quay lại đây được!

Duệ Tuân thở nhẹ một hơi, vậy là hắn đoán đúng, hắn nhìn vào đôi mắt có phần già nua của sư phụ mình rồi nhẹ giọng đáp:

-Vâng!

Sáng sớm tinh mơ hôm sau, khi ánh mặt trời còn chưa kịp băng qua đỉnh núi, hai bóng người đã lặng lẽ rời khỏi sơn môn. Hai thầy trò nhẹ bước trên nền tuyết dày cộm, dường như điều ầy chẳng làm cái lưng còng của Địa Uy thêm nặng nhọc. Địa Uy vẫn khoan thai mà bước, bao kiếm sau lưng hắn cũng nảy lên theo. Duệ Tuân nhìn thanh mộc kiếm trên lưng sư phụ, sự buồn bã cùng đau thương đang ngập tràn trong hắn, thanh kiếm ấy là bài vị của những tiền bối Kiếm Thủy Môn, cũng sắp thành bài vị của sư phụ hắn rồi.

Những vết chân cứ nối dài trên sơn đạo, hôm nay không có nắng, nó chẳng thể khiến những cành tuyết dương toả ra thứ màu sắc đặc trưng nhất của nó. Địa Uy cứ từ từ bước đi dưới những tán cây ấy, tuyết dương dù chẳng thể toả trắng nhưng nó vẫn là tuyết dương, Địa Uy dù chẳng còn đủ sức khoẻ nhưng hắn vẫn sẽ trả lời câu hỏi đó cho thế gian này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.