Người dịch: Rabbitlyn
Triệu Hữu Thời học tập tốt là có nguyên nhân cả, cô chăm chỉ nghe giảng, tiếp thu nhanh chóng, bởi vậy nên khi ngày đó nghe thấy Trạch Mẫn răn dạy Tưởng Phương Dao, cô bất tri bất giác ghi nhớ trong đầu. Hôm nay nhìn thấy chị gái bị ức hiếp, nhìn thấy búa và dao, nên tự nhiên có hành động như vậy.
Cô vẫn chưa phát hiện, song Trạch Mẫn đã thực sự nhận ra, Triệu Hữu Thời bắt chước rất giống, quan trọng là cô không phải chơi hai chọn một, mà lựa chọn tiến hành đồng thời, trước nhét búa cho đối phương, vu oan đối phương mưu sát để hù dọa, nếu có thể sẽ rút dao ra đâm, nhưng sao con mọt sách này không biết đổi trình tự hung khí vậy, đưa dao cho đối phương, giắt búa vào sau lưng, quan trọng nhất là cô nhóc này thực sự làm theo, ngay cả Tưởng Phương Dao cũng biết anh ta chỉ nói hươu nói vượn thôi.
Trạch Mẫn nắm tay cô, tất nhiên là tác động lên dao, cán dao hướng lên trên, lưỡi dao hướng xuống phía dưới, khi di chuyển, Trạch Mẫn rõ ràng cảm nhận được Triệu Hữu Thời run lên, có lẽ là lưỡi dao đụng phải mông khiến cô cảm thấy đau, nếu thật sự vội vàng rút ra không khiến mình bị thương mới là lạ.
Triệu Hữu Thời muốn xoay người, anh ta kề sát nói: “Đừng nhúc nhích!” Một tay cầm chuôi dao hướng lên trên rút ra, một tay đặt ở dưới lưỡi dao, đúng lúc dán sát vào mông Triệu Hữu Thời, tránh để cho lưỡi dao làm cô bị thương.
Triệu Hữu Thời kinh ngạc, đáng tiếc động tác này chỉ ngắn ngủi trong có mấy giây, cô căn bản chưa kịp hô “lưu manh”, Trạch Mẫn đã buông cô ra, đứng cách cô hai bước, tay phải cầm dao đảo qua đảo lại sang tay trái, không hề để ý đến sự nguy hiểm của nó, nói với cậu Triệu Hữu Thời: “Muốn dạy bảo cô ấy ư? Ông thử xem.”
Vóc dáng anh ta cao lớn, tướng mạo khỏe khoắn, cậu Triệu Hữu Thời cũng chỉ có chiều cao trung bình, căn bản không dám chống lại, chỉ đủ ra oai trước mặt phụ nữ thôi. Ông ta nhìn thấy Trạch Mẫn, trong nháy mắt lập tức hoảng sợ, nhưng ỷ vào những người xung quanh vẫn kiên trì hất cằm: “Mày là ai, trai bao chạy đến à, thiếu nợ thì phải trả tiền, tao là cậu ruột của hai đứa nó, tao sẽ dạy…”
Ông ta còn chưa nói xong, chợt nghe thấy bên cạnh quát: “Ông nói cái gì, ai là trai bao, con mẹ nó ông dám nói con tôi là trai bao, lão nương không thể để yên được, xin lỗi mau!” Bà Trạch lao ra, trên tay còn cầm quạt hương bồ, bà vừa lên tiếng, láng giềng xung quanh tất nhiên cũng lên tiếng theo bà, ngay cả dì Vương vừa ra khỏi WC cũng gia nhập cuộc chiến, cậu và mợ Triệu Hữu Thời bị ép vào một góc, quát cũng không quát được, chạy cũng không thoát.
Trạch Mẫn cười nói: “Nếu đã “hiếu học” như vậy, hãy nhớ cho kĩ cái này gọi là mượn dao giết người.”
Nơi nào có náo nhiệt, nơi ấy có bà Trạch, Trạch Mẫn đã sớm thấy mẹ anh ta chạy ra đây hóng chuyện. Mẹ anh ta vô cùng bao che khuyết điểm, không bao giờ thích nghe người khác chê con mình. Hơn nữa cả ngày bà múa kiếm, luyện Thái Cực quyền, khiêu vũ quảng trường, đã sớm trở thành người đứng đầu trong đám bác gái trung niên, được rất nhiều người ủng hộ.
Trạch Mẫn đã thực hiện được liếc về phía Triệu Hữu Thời, thấy cô quay người nhìn anh ta, lau mặt một cái, dùng anh ta làm lá chắn, không để cho người khác nhìn thấy cô rơi nước mắt.
Đúng vậy, nước mắt không ngừng rơi, đôi mắt vốn đen trắng rõ ràng lúc này chìm trong màn sương mù, từng giọt nước mắt rơi xuống, vẻ mặt của cô vẫn là bộ dáng cãi nhau kịch liệt như vừa rồi, nhưng ánh nước từ trong mắt còn chói hơn so với ánh mặt trời, cô nhanh chóng lau nước mắt, lại xoay người, nhìn về phía Triệu Hữu Vi đang chống gậy khuyên can, Trạch Mẫn không bắt kịp cô, cô chạy qua, anh ta chỉ có thể nắm bắt được nhịp tim của mình, vừa không thể khống chế, vừa hơi run rẩy.
Tính sát thương của nước mắt phụ nữ thật lớn.
Triệu Hữu Vi rất tức giận, tóm lấy tay Triệu Hữu Thời: “Một mình em lên lầu đi, chị sẽ tính sổ với em sau.”
Sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, cô đã trở thành vai diễn không còn ai để ý, nếu còn tiếp tục ầm ĩ, về sau khó mà giải quyết được mọi chuyện.
Triệu Hữu Thời không dám tin, lại giống như đã dự đoán, cô ngẩn người, tay vẫn còn kéo chị gái, chỉ một lát sau, một bàn tay to chen vào, túm được tay cô, kéo cô ra khỏi cuộc chiến.
Triệu Hữu Thời chống lại, đột nhiên nghe thấy: “Chắc chắn chị em đang tức giận, đừng chọc chị ấy, chờ tan cuộc, chị em nguôi giận rồi trở về.”
Trạch Mẫn kéo cô đi rất xa, đã không còn nhìn thấy chiến trường đầy khói thuốc súng, bàn tay bé nhỏ trong lòng bàn tay bỗng nhiên căng thẳng, nóng hổi, anh ta nghiêng đầu nhìn cô, cười nhạo: “Giờ mới biết sợ sao? Vừa rồi suýt chút nữa rút dao chém người, có cần tìm dao để tăng thêm can đảm cho em không?” Che chở như vậy cũng thật con mợ nó liều mạng.
Triệu Hữu Thời giật giật môi, mất hai lần mới rút tay ra được, cô cũng không để ý, tùy ý ngồi xuống thềm đá bên cạnh tường, quay đầu nhìn về phía xa, nhỏ giọng nói: “Khi đi học, chị em có thể xin học bổng cho học sinh nghèo, nhưng chị ấy không xin. Chị ấy nói trong lớp có hai học sinh nữ, một người trong nhà điều kiện rất tốt, nhưng vẫn nghĩ cách lấy được học bổng để cho cuộc sống vật chất tốt thêm. Một người khác trong nhà rất nghèo cũng tới xin học bổng, có một lần mua một bộ quần áo mới hai trăm tệ, liền bị lời ra tiếng vào trong lớp.”
Vì vậy chị gái chưa bao giờ xin học bổng cho học sinh nghèo, chị gái viết giấy vay nợ ba vạn, từ năm hai đến năm bốn đại học nuôi dưỡng cô từ cấp hai lên cấp ba. Mỗi ngày đều dùng một chân đạp xe đi làm thuê, cuối cùng tốt nghiệp đạt loại xuất sắc, làm việc trong tập đoàn Thời Đại hai năm gom góp tất cả học phí và tiền sinh hoạt cho cô, nhưng chỉ vì mua di động và quần áo mới cho cô lại trở thành chuyện thiên lý khó dung, cô cũng phải vùi đầu vào học tập, nếu không càng thêm thiên lý khó dung hơn.
Trạch Mẫn đột nhiên nhớ tới hình ảnh trước đây Triệu Hữu Thời bám đuôi theo anh ta, khi đó cô nhóc mới hai ba tuổi, đào bùn bắt giun, bắt lấy một con là muốn ném vào trong miệng, anh ta chụp tay cô, đem bùn trát hết lên mặt cô, khi đó Triệu Hữu Thời còn chưa nói sõi đã nhặt giun đưa tới bên miệng anh ta: “Đạp cẩu cẩu, chăn!”
Đại ca ca, ăn.
Số lần bọn họ chơi chung với nhau không nhiều lắm, Triệu Hữu Thời còn quá nhỏ, trong khi anh ta sắp học tiểu học. Sau đó anh ta chỉ nhớ Triệu Hữu Thời ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, đeo khăn quàng đỏ đứng ở bàn chủ tịch, vinh dự trở thành đội viên đội thiếu niên tiền phong.
Triệu Hữu Thời hoàn toàn không nhớ chuyện khi mới hai ba tuổi, Trạch Mẫn nhìn cô, cô vẫn còn đang cúi đầu khóc, mu bàn tay phải toàn nước mắt, cô im lặng khóc, im lặng lau nước mắt, cô chưa bao giờ khiến cho người ta lo lắng, vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời, cô thật sự rất chói mắt.
Trạch Mẫn nghĩ thầm xong đời rồi, tình hình này con mợ nó không đúng rồi!
Triệu Hữu Thời khóc rất thương tâm, đau lòng cho chị gái, thù ghét cậu, bả vai đột nhiên căng thẳng, cô định đứng lên, ngửa đầu lờ mờ nhìn thấy Trạch Mẫn, Trạch Mẫn hừ nói: “Được rồi, tiết kiệm nước mắt chút đi.”
Trạch Mẫn kéo cô lên taxi, đưa cô đến tòa nhà kép kia, Triệu Hữu Thời mơ hồ, vừa chống lại anh ta, vừa bị anh ta lườm, đành phải thành thật đi theo anh ta, trong lòng hai người đều đang giao chiến, chỉ là không thể hiện ra bên ngoài mà thôi.
Bên trong “Khoa học kỹ thuật Mộc Tử” không có ai, lần này cuối cùng Triệu Hữu Thời đã nhìn rõ nơi này, trong phòng khách có bốn bàn làm việc, mỗi bàn đều có hai máy tính, dưới bàn lại chỉ có một cây máy chủ, bàn của ông chủ đối diện với cửa sổ, bên trong còn có ba phòng nữa, một phòng WC, Triệu Hữu Thời không biết tác dụng của hai phòng còn lại.
Triệu Hữu Thời muốn hỏi tại sao Trạch Mẫn mang mình đến đây, nhưng khi mở miệng lại không nói lên lời, ngộ nhỡ Trạch Mẫn hỏi cô tại sao lại ngoan ngoãn theo tới đây, cô cũng không biết trả lời như thế nào.
Trạch Mẫn thể hiện vai trò chủ nhà, hất cằm: “Ngồi đi.” Anh ta vừa nhắn tin vừa bật máy tính, chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Triệu Hữu Thời nhìn xung quanh, ngồi xuống nơi xa nhất, trong lòng rối loạn, nghĩ vậy mũi lại bắt đầu khụt khịt, dáng vẻ nửa muốn khóc nửa không khiến Trạch Mẫn thấy mà nổi giận.
“Muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, em kìm nén như vậy có mệt hay không?”
Triệu Hữu Thời ngơ ngác nhìn về phía anh ta, rõ ràng trước đó anh ta bảo cô tiết kiệm nước mắt.
Trạch Mẫn thở dài, di chuột một chút rồi tựa vào ghế, gác chân lên bàn làm việc, đầu gối lên hai tay, nhìn thẳng Triệu Hữu Thời, dù bận rộn vẫn ung dung nhìn cô: “Bên kia là WC, có muốn đi kiểm tra xem mông có nở hoa không?”
Triệu Hữu Thời lập tức đỏ mặt, theo bản năng muốn sờ mông, con dao kia giắt phía sau lưng khá lâu, cũng chạm vào cô, không đau mới là lạ.
“Em nói xem mình có ngu xuẩn hay không, sao không cầm dao trong tay, giắt búa vào lưng?” Trạch Mẫn châm chọc, nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác của Triệu Hữu Thời, cuối cùng anh ta thực sự tin cô “ngu xuẩn”.
Triệu Hữu Thời ngượng ngùng: “Không nghĩ ra.” Lúc ấy vội vàng, lại còn nổi giận đùng đùng, cô làm sao có thể nghĩ nhiều như vậy, không biết hiện tại ở đó thế nào rồi, cô không dám về nhà.
Triệu Hữu Thời bị Trạch Mẫn đuổi vào WC rửa mặt, khuôn mặt cô đỏ bừng, cô lại sờ mông, một lát sau nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, có người nói: “Hôm nay cậu đã tới muộn, lại còn bảo tôi mua nhiều như vậy, tối qua không ăn cơm sao?”
Triệu Hữu Thời lặng lẽ mở cửa, chần chờ không dám đi ra, bên đầu kia vang lên mệnh lệnh không kiên nhẫn: “Còn đứng trong WC làm gì? Ra đây!”
Triệu Hữu Thời ngơ ngác đi vào phòng khách, nhỏ giọng chào hỏi: “Em chào hai anh.”
Hai người đàn ông đứng trong phòng khách liếc nhìn lẫn nhau, người đàn ông cao ráo cười nhìn Triệu Hữu Thời: “Chào em, lại gặp nhau rồi!”
Trạch Mẫn đang ăn cơm nói: “Đinh Sĩ Lỗi, em đã từng gặp, Lí Giang, ông chủ công ty.” Dừng một chút nói tiếp, “Triệu Hữu Thời, qua đây ăn cơm.”
Triệu Hữu Thời không nghĩ tới Trạch Mẫn sẽ mua cơm cho cô, quả thật cô rất đói bụng, rón rén mở hộp thức ăn trên bàn, mỗi hộp là một món ăn, có một hộp là chim cút kho, cô đói đến mức bụng sôi ùng ục, khẽ nói lời cám ơn, ngồi xuống bắt đầu ăn, ăn được mấy miếng, nhìn thấy ba người kia đều bận rộn, cô hơi tò mò.
Ngay cả trong lúc ăn cơm Trạch Mẫn cũng làm việc, gõ bàn phím viết số hiệu, thỉnh thoảng Lí Giang hỏi anh ta mấy câu, Triệu Hữu Thời nghe hoàn toàn không hiểu, Đinh Sĩ Lỗi hình như đang nói giá cả quảng cáo trang web, liếc nhìn Triệu Hữu Thời, cười cười, giơ di động đi vào một phòng, không để cho cô nghe thấy.
Mọi thứ ở nơi này đều vô cùng xa lạ, khu vực trung tâm thành phố, cư trú ở tòa nhà kép, máy tính kì quái, ba người đàn ông bận rộn. Bọn họ trẻ trung như thế đang phấn đấu ở nơi này.
Triệu Hữu Thời không biết có một Trạch Mẫn như vậy, nhiều lần nhìn lén anh ta, miệng vẫn tiếp tục nhai cơm. Chim cút kho rất thơm, Đinh Sĩ Lỗi từ trong phòng đi ra: “Mùi này quá mê người, buổi tối tôi cũng phải mua một phần mới được.”
Triệu Hữu Thời hơi ngượng ngùng hỏi: “Anh có muốn ăn không, em chưa đụng vào.”
Đinh Sĩ Lỗi còn chưa trả lời, Trạch Mẫn đột nhiên dịch ghế đến bên cạnh cô, cầm chiếc găng tay duy nhất, xé chim cút thành hai phần, ném một nửa vào hộp, cắn một nửa còn lại, tiếng xương giòn răng rắc, muốn ăn thì ăn đi, bớt nói lời vô ích.
Triệu Hữu Thời ấp úng hỏi: “Dao của em đâu?”
“Đưa cho mẹ anh rồi.”
Không ngờ anh ta lại đưa vũ khí cho bà Trạch, muốn dẫn đến tai nạn chết người sao? Anh ta thật xấu xa! Triệu Hữu Thời trợn mắt há hốc mồm, chút thương cảm đã bị quét sạch.