Tương Tư Hữu Thời

Chương 49: Cuối cùng cũng chờ được đến ngày này



Người dịch: Rabbitlyn

Triệu Hữu Thời không ngừng hỏi Trạch Mẫn: “Đã xác nhận đúng thời gian chưa?”

“Không sai được đâu.” Trạch Mẫn giống như đại gia tựa vào sô pha, nhìn về phía Hoa Sơn ngồi ở một đầu khác, “Anh không cần đi làm à?”

Hoa Sơn hiếm khi tới được nơi này một lần, chẳng ngờ lại đụng phải Trạch Mẫn, đang định ra về, thì Triệu Hữu Thời đứng dậy nói: “Anh ngồi thêm một lát đi, em mang chút hoa quả cho anh.”

Cô đi vào bếp, lấy dưa hami mấy hôm trước La La Giai đưa cho cô, sau khi rửa sạch bắt đầu bổ dưa, không bao lâu sau Hoa Sơn đi vào, lén lút nhìn ra ngoài phòng khách hỏi: “Sao em và Trạch tổng lại thế này, lúc thì chiến tranh lạnh lúc thì hòa hảo, anh nhớ không nhầm thì tháng trước hai người mới cãi nhau mà.”

Triệu Hữu Thời nhét một miếng dưa vào trong tay anh ta cười: “Anh cũng hóng chuyện thật đấy.”

Hoa Sớm cắn một miếng dưa: “Rất ngọt nha. Triệu Tiểu Thời, không phải anh nói em đâu, nhưng lợi nhuận em kiếm được cũng không ít, lại có bạn trai như Trạch tổng, tại sao phải để mình chịu thiệt ở trong căn phòng này. Trạch tổng cũng không chỉ có một căn hộ cao cấp, hơn nữa Cư Khang chuẩn bị lên sàn chứng khoán, về sau giá trị con người của Trạch tổng không chỉ có thế đâu, em không nắm chặt sao?”

Triệu Hữu Thời đặt dưa vào đĩa, nghe vậy quay đầu hỏi: “Sắp lên sàn chứng khoán?”

Hoa Sơn không thể chịu nổi: “Đây là bộ dáng của bạn gái sao? Chuyện lớn như vậy mà em cũng không biết? Thời sự đều đưa tin đấy, bây giờ còn đang trong giai đoạn chuẩn bị.”

Triệu Hữu Thời còn muốn hỏi tiếp thì cửa phòng bếp đột nhiên xuất hiện một bóng người, không biết Trạch Mẫn đi vào từ khi nào: “Nói chuyện gì vậy?”

“Ha ha không có gì!” Hoa Sơn cười gượng một tiếng, vỗ đầu, “Đúng rồi, suýt chút nữa tôi quên mất chuyện chính.”

Không biết anh ta lại quay về phòng khách làm gì, Trạch Mẫn nhíu mày nhìn về phía Triệu Hữu Thời: “Phòng bếp nhỏ quá, đứng mỗi hai người mà cũng không thể xoay người được, về sau muốn nói chuyện gì thì ra ngoài phòng khách.”

Triệu Hữu Thời gật đầu: “Vậy anh quay về phòng khách đi, anh ở nơi này em cũng không thể xoay người.”

Triệu Hữu Thời bưng đĩa trái cây đi ra sau, vẻ mặt Hoa Sơn ngượng ngùng, hai tay đặt sau lưng do dự. Triệu Hữu Thời nghi hoặc nhìn anh ta, sau đó thấy anh ta từ từ giơ thứ gì đó trong tay lên, Triệu Hữu Thời mới giật mình vui vẻ nói: “Sao đến giờ anh mới đưa cho em?”

Trạch Mẫn ngạc nhiên, ánh mắt nhìn chằm chằm thứ đó, anh cướp lấy mở ra nhìn thấy bên trên viết “Thân mời Triệu Hữu Thời”, phía dưới là thời gian, nhìn xuống nữa là “Nam Hoa Sơn”, “Nữ Vương Du”.

Trạch Mẫn thì thầm: “Hoan nghênh tham dự? Anh kết hôn?”

Triệu Hữu Thời cướp thiếp cưới lại, vui vẻ như chính mình kết hôn: “Vương Du đào tạo xong rồi à? Sao lại đột nhiên như vậy?”

“Còn chưa kết thúc, trước đó không lâu là sinh nhật cô ấy, anh đến Mỹ tổ chức sinh nhật cho cô ấy, thuận tiện cầu hôn luôn, đã quyết định tổ chức vào Tết nguyên đán. Nửa tháng nữa cô ấy sẽ trở về, trong khoảng thời gian này anh phải tự mình chuẩn bị hôn lễ. Cô ấy muốn em và La La Giai làm phù dâu, anh nói chân em bị thương mới giúp em tránh được ấy.”

Triệu Hữu Thời vẫn còn hưng phấn: “Hai người gấp gáp quá, em chưa kịp chuẩn bị gì cả, sao anh lại vội vàng như vậy?”

“Aiz, anh chờ được, nhưng mà đứa nhỏ không chờ kịp.”

Triệu Hữu Thời đã hoàn toàn hiểu ra, làm bộ chỉ trích anh ta mấy câu, cho đến tận khi anh ta rời đi, Triệu Hữu Thời vẫn còn bị vây trong sự hưng phấn.

Trạch Mẫn suy đi tính lại, không quá xác định: “Vương Du có phải là bạn học đại học của em không?”

Triệu Hữu Thời: “Đúng vậy, trước kia em từng nhắc đến với anh, cô ấy có dáng vẻ mập mạp vô cùng đáng yêu, thích nhất là cướp Luận Kiếm từ tay Hoa Sơn.”

“Bọn họ qua lại với nhau từ khi nào?”

“Sau khi tốt nghiệp một thời gian ngắn, đầu năm Vương Du phải ra nước ngoài đào tạo, từ khi trở về đến giờ em còn chưa gặp cô ấy.”

Nói như vậy Hoa Sơn vẫn luôn có bạn gái, sắc mặt Trạch Mẫn không được tốt cho lắm, lạnh lùng nhìn về phía Triệu Hữu Thời, hừ một tiếng, ăn hết dưa hami.

Hạng mục khách sạn kết thúc đã là trung tuần tháng mười hai, thời tiết đột nhiên trở lạnh, Triệu Hữu Thời không có quần áo mặc mùa đông, đành phải mua tạm mấy cái áo khoác và áo len. Số lần Trạch Mẫn đến tìm cô ít dần, tập đoàn Cư Khang chuẩn bị lên sàn chứng khoán, hiện tại lại sắp cuối năm, anh hoàn toàn không thể phân thân ra được, nhưng hôm nay là ngày Đại Lưu ra tù, anh vẫn sắp xếp được thời gian đến đón Triệu Hữu Thời. Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, kết hợp với một chiếc khăn quàng cổ màu đen đơn giản, mũi đan cũng khá tốt, Triệu Hữu Thời nhận ra đó là tác phẩm của mình, nhìn chằm chằm nhưng giả bộ không hề cảm kích.

Đại Lưu bị giam trong một nhà tù trong trấn nhỏ của Lô Xuyên, đường đi không quá xa, chỉ mất hơn một giờ đã đến nơi, bên ngoài nhà tù có một con sông, có người đang câu cá bên bờ sông, Triệu Hữu Thời nhìn chăm chú vào cửa nhà tù, môi mím chặt.

Trạch Mẫn nắm tay cô, phát hiện tay cô rất lạnh, anh chỉnh nhiệt độ trong xe lên một chút: “Căng thẳng gì chứ, chúng ta tới sớm mà, còn nửa tiếng nữa cơ.”

“Em sợ gã không chịu nói thật.” Đại Lưu là hi vọng duy nhất của cô, Trạch Mẫn cố gắng lâu như vậy mà vẫn không cậy được miệng gã, Triệu Hữu Thời chỉ sợ hôm nay lại uổng công thôi.

Trạch Mẫn nắm chặt tay cô, xoa tay cô cho ấm: “Đừng sợ, chỉ cần gã đi ra là thấy được ngay. Một lần không thuyết phục được thì còn có lần thứ hai, thứ ba, chúng ta đợi nhiều năm như vậy rồi, đợi thêm mấy ngày có là gì chứ.”

Triệu Hữu Thời nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, thái dương của anh hơi giật, ánh mắt thản nhiên, gần đây mỗi ngày dường như anh chỉ ngủ được có ba bốn tiếng. Triệu Hữu Thời khẽ nói: “Cám ơn.”

Trạch Mẫn ngừng lại, nghiêng đầu nhìn cô: “Anh không thích nghe hai chữ “cám ơn” từ trong miệng em nói ra.” Anh cầm khăn quàng cổ, “Em nói đan áo len cho anh, khi nào thì đan vậy? Anh muốn có một chiếc áo len kẻ sọc màu xám.”

Áo len kẻ sọc màu xám khá khó đan, đã bốn năm cô không đụng vào kim đan, có khi mũi đan đơn giản nhất còn không nhớ ấy. Triệu Hữu Thời lắc đầu, tự trách mình nghĩ linh tinh, vừa hồi hồn, cô vội vàng nhìn về phía Trạch Mẫn, Trạch Mẫn lập tức kích động, ôm cô đang muốn lên tiếng thì Triệu Hữu Thời đột nhiên nói: “Có phải Đại Lưu không?”

Tầm mắt của Triệu Hữu Thời dán sát vào cửa nhà tù, Trạch Mẫn quay đầu lại nhìn, nhíu mày lập tức xuống xe, Triệu Hữu Thời cũng vội vàng mở cửa xe, hai người cùng chạy về phía cửa nhà tù.

Đại Lưu thấy hai người vội vàng chạy về phía mình, theo bản năng lui về phía sau phòng bị, nhìn kĩ phát hiện người đến là Trạch Mẫn, gã cười lạnh một tiếng, làm như không thấy tiếp tục đi về phía trước.

Triệu Hữu Thời gọi: “Đại Lưu!”

Đại Lưu dừng bước, quan sát cô mấy lần, Trạch Mẫn che ở trước mặt Triệu Hữu Thời: “Trước đó anh vẫn không chịu gặp mặt tôi, hiện tại có thời gian không? Vừa ra ngoài, để tôi mời anh ăn cơm.”

Đại Lưu không phải là người địa phương, ở trong này không có bất cứ người thân nào, anh em trước kia cũng không tới đón gã, chỉ là một bữa cơm, Đại Lưu cũng không cần thiết phải từ chối.

Trạch Mẫn thuê phòng, trên bàn ăn bày đầy món ngon của lạ, nhân viên phục vụ còn mang thêm hai chai rượu ngon và hai bao thuốc lá, Trạch Mẫn rót một chén rượu cho Đại Lưu: “Trước kia chúng ta uống như thế nào ấy nhỉ? Đúng rồi, chơi oẳn tù tì, trò này là do anh Dương nghĩ ra, Đại Lưu, anh có muốn chơi với tôi không?”

Mồm miệng Đại Lưu đầy dầu mỡ, bỏ tôm hùm đang gặm trên tay ra trào phúng cười: “Đừng lôi kéo làm quen với lão tử, nhắc đến anh Dương à? Aiz, lúc trước mày chiếu cố lão tử thế nào chứ, khiến lão tử bị anh Dương đuổi đi.” . Bạn đang đọc tr𝘶𝔂ện tại || 𝖳 R𝘶M𝖳RUY𝐸N.Vn ||

Nụ cười của Trạch Mẫn ngưng lại, sắc mặt hơi trầm xuống, Triệu Hữu Thời khẽ giật góc áo anh: “Đại Lưu, hiện tại anh mới ra tù đã tìm được chỗ ở chưa? Bạn tôi có mấy căn phòng cho thuê, nếu anh cần thì cứ lên tiếng.”

Đại Lưu l**m ngón tay một chút, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Triệu Hữu Thời, lại cắn một miếng to tôm hùm, từ từ nhai, đột nhiên bật cười: “Vừa rồi suýt chút nữa tôi đã không nhận ra cô, năm đó cô còn giống như một học sinh trung học, nháy mắt đã đẹp như vậy rồi.” Gã ném tôm hùm xuống đứng lên.

Triệu Hữu Thời không biết gã muốn làm gì, chỉ thấy gã đi đến phía sau cô rồi dừng lại, Triệu Hữu Thời nghiêng đầu nhìn gã, định mở miệng thì hai gò má đột nhiên đau nhức, Đại Lưu bóp chặt má cô, dán sát vào cô: “Cô ngủ với tôi thì tôi sẽ đồng ý.”

Triệu Hữu Thời quát to, nghiêng mặt đẩy gã ra, gã còn chưa kịp làm gì cô, thì lực trên mặt đã buông lỏng ra, Đại Lưu kêu đau đập vào bàn, thức ăn bắn tung tóe, rượu chảy hết ra bàn, Trạch Mẫn giữ chặt cổ gã, ép chặt gã xuống mặt bàn, âm trầm: “Thằng chó chết này!”

Đại Lưu dùng sức giãy dụa cười lạnh: “Muốn lão tử giúp mày thì mày đưa con bé này lên giường lão tử đi, hầu hạ lão tử vui vẻ, lão tử còn có thể cân nhắc.”

Trạch Mẫn nổi giận, túm lấy chai rượu chưa mở định nện xuống, Triệu Hữu Thời lập tức ôm lấy cánh tay anh: “Trạch Mẫn, Trạch Mẫn!”

Hai mắt Trạch Mẫn đỏ au, nhìn chằm chằm mặt Triệu Hữu Thời, khuôn mặt cô vốn sạch sẽ bị véo đỏ ửng, còn có vết dầu mỡ kinh tởm, Triệu Hữu Thời ôm lấy anh: “Anh bình tĩnh một chút, đừng xúc động, đừng đánh!” Đại Lưu đã không thể nói ra lời, bị Trạch Mẫn giữ chặt đến mức mặt đỏ bừng, Triệu Hữu Thời lo lắng, “Anh buông gã ra đi, chúng ta đi thôi!”

Cô dùng sức rút chai rượu trong tay Trạch Mẫn ra, lôi anh ra cửa, Đại Lưu từ từ đứng dậy, ho khan cười: “Đừng quên tính tiền.”

Sắc mặt Trạch Mẫn xanh mét, sau khi trở lại xe không nói lời nào, cũng không khởi động xe, cơn tức không ngừng bốc lên, Triệu Hữu Thời cầm tay anh: “Không sao đâu, gã không làm gì được em mà. Hôm nay quên đi, chúng ta trở về nghĩ cách khác, lần sau anh lại đi tìm gã cùng em, có được không?”

Trạch Mẫn cúi đầu nhìn cô một lát, rút khăn giấy trên xe ra, lau mặt cho cô, im lặng không nói lời nào, hai mắt vẫn đỏ au.

Anh như vậy thực sự rất dọa người, Triệu Hữu Thời cũng không dám nhiều lời, vừa rồi cô cũng rất ghê tởm, nhưng cô không thể làm như Trạch Mẫn.

Lau hết bốn tờ khăn giấy, Trạch Mẫn giữ chặt mặt Triệu Hữu Thời cẩn thận quan sát, không nói lời nào hôn cô luôn, nụ hôn dịu dàng từ tốn, Triệu Hữu Thời lặng lẽ nắm chặt tay, có chút cứng ngắc, Trạch Mẫn tinh tế hôn cô, sau đó rời khỏi, nhìn chằm chằm mắt cô, khẽ nói: “Sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, chỗ Đại Lưu anh sẽ nghĩ cách.”

Triệu Hữu Thời: “Vâng.”

Mấy ngày sau, Triệu Hữu Thời nghe nói Đại Lưu đã về nhà cũ, lo lắng hỏi: “Hiện tại phải làm như thế nào đây?”

Trạch Mẫn: “Nhà cũ của gã chỉ có một mẹ già hơn sáu mươi tuổi, gã không chạy được đâu.”

Trạch Mẫn đặt hai vé máy bay, giao hết công việc cho cấp dưới, Triệu Hữu Thời biết anh không thể phân thân ra được: “Em có thể bảo Tony đi cùng, anh quay về công ty đi.”

Nếu không xảy ra chuyện lần trước, Trạch Mẫn còn có thể yên tâm, nhưng sau khi đã trải qua rồi, bất kể thế nào Trạch Mẫn cũng không để cho Triệu Hữu Thời gặp mặt Đại Lưu ngoài tầm mắt anh, đề nghị của Triệu Hữu Thời không có tác dụng, Trạch Mẫn kiên trì đi cùng cô.

Nhà Đại Lưu nằm ở một trấn nhỏ tại phương bắc, điều kiện gia đình rất kém, khi Trạch Mẫn tìm được nhà gã thì mẹ gã đang nhóm bếp, sau khi mở cửa kinh ngạc: “Ngài Trạch?”

Lần đầu tiên Trạch Mẫn đến nhà tù tìm Đại Lưu là thông qua mẹ gã, cho nên bây giờ bà cụ vẫn còn nhận ra anh, lập tức mở cửa đón anh vào, Triệu Hữu Thời cười chào hỏi: “Cháu chào dì.”

Bà cụ giản dị thân thiết cười: “Ừ, mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Trong nhà không có lò sưởi, bà cụ đốt than sưởi ấm, rót hai chén trà. Sau khi Trạch Mẫn nói ra ý đồ đến đây, Triệu Hữu Thời cũng khẩn thiết nói: “Dì à, trước kia chúng cháu và anh Đại Lưu có chút hiểu lầm, anh Đại Lưu không muốn giúp đỡ, bọn cháu cũng không thể trách anh ấy, nhưng dù sao chuyện này cũng là liên quan đến mạng người. Lúc trước cũng là do âm kém dương sai, lúc cảnh sát tìm người chúng kiến thì lúc ấy anh Đại Lưu lại xảy ra chuyện, thoáng một cái bốn năm đã trôi qua, chị gái của cháu…”

Bà cụ: “Lúc trước ngài Trạch cũng từng nói với dì, dì cũng từng khuyên Đại Lưu, nhưng đáng tiếc là nó không chịu nghe lời đi. Hơn một năm nay nhờ có ngài Trạch giúp đỡ, dì mới có cuộc sống yên ổn thế này, dì còn chưa kịp nói với Đại Lưu. Cô Triệu, cô cứ yên tâm đi, buổi tối Đại Lưu trở về, cho dù phải đánh mắng nó, cũng nhất định phải bắt nó đồng ý.”

Tuy Triệu Hữu Thời không biết “Ngài Trạch giúp đỡ” trong miệng bà cụ là có ý gì, nhưng nghe thấy lời cam đoan của bà cụ, cô cũng cảm thấy vui vẻ: “Cám ơn dì!”

Phương bắc khô ráo lạnh giá, sau khi trở về khách sạn Triệu Hữu Thời lập tức run rẩy, nhưng vẫn không quên hỏi Trạch Mẫn: “Mẹ Đại Lưu nói anh giúp dì ấy là có ý gì?”

Trạch Mẫn dường như không có việc gì: “À, cũng không có gì đâu, năm trước lúc tìm được dì ấy, nhìn thấy dì ấy quá vất vả, nên anh tìm giúp một công việc ấy mà.”

Triệu Hữu Thời mím môi, Trạch Mẫn cười: “Sao vậy?”

Triệu Hữu Thời nhỏ giọng nói: “Cám ơn.”

Trạch Mẫn nhíu mày, lập tức nhéo mặt cô: “Lần sau đừng nói như vậy.”

Bọn họ ở trong trấn nhỏ suốt hai ngày, cũng không biết bà cụ làm như thế nào, đến ngày thứ ba, bà cụ gọi điện thoại tới: “Thằng tiểu tử thối đó đồng ý rồi, hai người mang nó đi đi.”

Triệu Hữu Thời vội vàng chạy tới nhà Đại Lưu, thấy Đại Lưu tuy châm chọc khiêu khích, nhưng đã đặt hành lý ở bên cạnh, cô vô cùng mừng rỡ, cũng không so đo với thái độ của Đại Lưu nữa. Trên đường trở về cô sợ Đại Lưu nói năng lỗ mãng chọc giận Trạch Mẫn, may mà cả đường đều bình an, mấy giờ sau thuận lợi đến được sân bay Lô Xuyên.

Triệu Hữu Thời xuống máy bay, đi thẳng đến cục công an báo án, vụ án đã trôi qua bốn năm, hiện giờ phải điều tra lần nữa, nhân viên hơi do dự.

Triệu Hữu Thời lấy ra một đống tư liệu: “Năm đó mẹ Chu Dực Xuyến nói cả đêm bà ta đều ở cạnh Chu Dực Xuyến, đây là tư liệu tôi tra ra được, các người có thể đi điều tra lại.” Cô lại chỉ sang Đại Lưu đứng ở bên cạnh, “Anh ta là người chứng kiến chuyện xảy ra năm đó, sau khi sự việc xảy ra bởi vì phạm án nên bị giam vào tù, cho nên sự thật đã bị giấu diếm suốt bốn năm, tôi hi vọng sau hôm nay cảnh sát có thể điều tra ra sự thật.”

Một tuần sau, Triệu Hữu Thời lại đến cục công an, nhìn thấy Chu Dực Xuyến từ bên trong đi ra, hai người chạm mặt nhau.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.