Tương Tư Hữu Thời

Chương 1-1: Mở đầu: Thời gian của hai bài hát



Người dịch: Rabbitlyn

Tuần đầu tiên của tháng bảy, trên TV tin tức không ngừng phát những sự kiện hỗn loạn của cộng đồng. Trước đó Triệu Hữu Thời mới trải qua một chuyến công tác, sau đó bị bệnh, tất cả mọi người cho rằng cô bị hoảng sợ quá độ, dù cô đã cãi là chênh lệch nhiệt độ trong ngày và nhiễm lạnh nên dẫn đến bị cảm. Mọi người đều thương hại cô, chỉ có người bạn thân Trịnh Diệu Quân nói: “Đúng thật là một mặt của thế giới, tất cả mọi người đều bị khuôn mặt của cậu lừa gạt.”

Hôm nay uống xong thuốc cảm, Triệu Hữu Thời mê man nằm trên giường, sau đó cũng không nhớ được là mình đã nhận điện thoại như thế nào, chỉ còn mơ hồ nhớ trong đầu kia nói đến “thành phố Lô Xuyên”, cô “Ừ à” trả lời, khi tỉnh lại, kiểm tra ghi âm cuộc gọi mới ngây người.

Trịnh Diệu Quân mang hoa quả đến thăm cô, vừa vào cửa đã hỏi: “Sao rồi, đã tốt hơn chút nào chưa?”

Triệu Hữu Thời cuộn mình trên sô pha, chần chừ nói: “Diệu Quân, tớ muốn gọi một cuộc điện thoại.”

“Gọi đi.” Trịnh Diệu Quân kì quái.

“Là cuộc gọi quốc tế đường dài.”

Trịnh Diệu Quân khó hiểu: “Tiếc tiền điện thoại à?”

Triệu Hữu thời lắc đầu, không nói thêm, chờ Trịnh Diệu Quân đi rồi cô mới gọi cho dãy số kia, đối phương tự xưng là “Chị Lâm”, là nhân viên làm việc ở văn phòng khu phố, nói giọng Lô Xuyên, nghe xong câu hỏi của Triệu Hữu Thời, chị ta hơi mất kiên nhẫn: “Tôi vừa mới gọi điện cho thoại cho cô xong, sao lại hỏi lại?” Cuối cùng vẫn có trách nhiệm, chị ta lặp lại lần nữa về chuyện phá dỡ và di dời nhà cửa, hỏi Triệu Hữu Thời muốn ủy thác cho người thân hay cô tự trở về xử lý.

Triệu Hữu Thời lại hỏi: “Chị Lâm, sao chị biết số điện thoại của tôi?”

Chị Lâm đã nhẫn nại từ đầu đến cuối, đột nhiên hét to lên khiến Triệu Hữu Thời suýt thủng màng nhĩ: “Cô Triệu, cô nghĩ tôi là kẻ lừa đảo sao? Đừng có lãng phí thời gian, tôi có rất nhiều việc phải làm, tôi chỉ phụ trách thông báo thôi!” Nói xong chị ta cúp điện thoại, nhưng ống nghe còn chưa đặt xuống, giọng nói hùng hổ của chị ta lại truyền đến, hình như nhắc tới tên “Triệu Hữu Thời”, bên đầu kia còn có người hỏi: “Triệu Hữu Thời? Chính là Triệu Hữu Thời kia?” Chị Lâm nói: “Sao vậy?”

Đáng tiếc đến đây thì điện thoại bị cắt đứt, Triệu Hữu Thời không nghe được họ bàn tán gì về mình.

Triệu Hữu Thời cẩn thận lên mạng tìm kiếm tin tức, tìm được khu nhà cũ quả thực phải phá dỡ và di dời đi nơi khác, xác định chị Lâm kia “không tính” là kẻ lừa đảo, chỉ là không tính mà thôi.

Mấy hôm sau, cô lại mang hoa quả đến phòng khám của Trịnh Diệu Quân thăm cô ấy, uống một chút trà chiều với cô ấy rồi nói: “Cuối tuần tớ về nước.”

Trịnh Diệu Quân nói: “Mấy hôm nay cậu hơi kì lạ, tớ đoán cậu có chuyện gì đó.”

“Có thể có chuyện gì chứ, chỉ là nhà cũ của tớ phải phá dỡ và di dời đi nơi khác thôi.”

“Nhà cũ? Hóa ra cậu có bất động sản ở Trung Quốc?”

Triệu Hữu Thời cười: “Nếu không cậu nghĩ hơn hai mươi năm nay tớ ở chỗ nào?”

Nói nói cười cười hai tiếng, đến lúc nói lời tạm biệt Trịnh Diệu Quân gọi Triệu Hữu Thời lại: “Vậy khi nào cậu quay lại?”

Triệu Hữu Thời đã cất bước đi, nghe vậy dừng lại, không xoay người, nhưng chỉ trong vòng hai giây, Trịnh Diệu Quân lại thay đổi cách hỏi: “Vậy cậu còn quay lại không?”

Cho dù là đáp án gì thì chuyện về nước cũng đã bắt đầu được chuẩn bị rồi.

Mùa hè là giai đoạn thời tiết tốt, không cần nhiều hành lý, xử lý hết mọi công việc trong tay, Triệu Hữu Thời lên đường ra sân bay, đi được nửa đường cô nhận được điện thoại của người bạn trong nước, lần về nước này cô chỉ thông báo cho mỗi Tiểu Giai.

Giọng nói của Tiểu Giai hơi khàn khàn hỏi cô: “Cậu bay chuyến mấy giờ?”

Triệu Hữu Thời báo xong thời gian mới hỏi Tiểu Giai: “Cậu bị cảm à?”

Tiểu Giai hắt xì một tiếng, mới nói: “Là bị sặc khói thuốc, hiện tại tớ thực hối hận vì trước đó đã mê giai. Tổng giám đốc công ty này ngoài bộ dạng đẹp trai, có nhiều tiền ra thì chả có tí ưu điểm nào hết, tớ vừa đến văn phòng của anh ta xong, còn tưởng bên trong toàn là băng khô chứ, hóa ra tất cả đều là khói thuốc, nghiện thuốc lá quá mức dọa người, tớ đợi một lúc lâu cũng không thấy anh ta hé răng gì, vẻ mặt âm u hù chết người!” Một lát sau lại tự kỉ nói: “Cậu nói xem có phải anh ta yêu thầm tớ không, nếu không tại sao lại gọi tớ vào rồi không nói lời nào chứ?”

Triệu Hữu Thời bật cười, trêu ghẹo da mặt cô ấy dày sánh ngang tường thành, kết thúc cuộc trò chuyện thì xe cũng chạy đến sân bay, Trịnh Diệu Quân có hẹn với bệnh nhân, nên không thể đưa Triệu Hữu Thời ra sân bay, cô ấy lấy từ trong ngăn kéo ra một cái MP3 đưa cho Triệu Hữu Thời nói: “Cho cậu này, cậu vĩnh viễn chỉ nghe có hai bài hát, lên máy bay từ từ nghe.”

MP3 đã cũ, mọi người đã sớm không còn dùng nữa, suýt chút nữa Triệu Hữu Thời đã quên có một sản phẩm điện tử như vậy: “Sao cậu tìm được, tớ nghĩ lúc chuyển nhà đã mất rồi.”

Trong MP3 phần lớn là đề nghe tiếng Anh thời trung học và đại học, Triệu Hữu Thời không có quá nhiều hứng thú với âm nhạc, bên trong chỉ có hai ca khúc hợp ý cô nhất, đã lâu không nghe, ngay cả lời bài hát cũng trở nên mơ hồ. Sau khi lên máy bay, cô vội vàng bật MP3, lướt qua mấy bài kiểm tra nghe tiếng Anh, giai điệu quen thuộc đã lâu trở lại trong trí nhớ cô.

Có lẽ mỗi người đều có một câu chuyện, hoặc tầm thường nhạt nhẽo, hoặc tình tiết phức tạp, bất kể là từng trải, bất kể quốc tịch, từ khi sinh ra không ai có thể sạch sẽ như tờ giấy trắng.

Bài hát đầu tiên cô từng nghe trong cả mùa hè, cũng là một ngày đầu tháng bảy nóng bức như vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.