Tương Như Nhân thấy được nửa người của vị kia, hắn mặc cẩm bào màu lam sậm, đi qua trước mắt nàng đến trước mặt hoàng thượng, thanh âm quen thuộc truyền đến, “Thần gặp qua hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.”
Tương Như Nhân trong đầu ong một tiếng nổ tung, nàng cẩn thận nhìn thoáng qua chỗ Trình Bích Nhi phía bên phải, chỉ thấy trên mặt Trình Bích Nhi cũng tràn đầy kinh ngạc vô cùng, hai người nhìn nhau liếc mắt rất nhanh khôi phục bình thường.
Người hoàng thượng thân thiết xưng hô Triệt Nhi kia chính là Tam vương gia Tô Khiêm Triệt, năm đó phụ thân của Tô Khiêm Triệt cũng chính là tam ca của hoàng thượng đã cứu mạng hoàng thượng trong cuộc chiến tranh ngôi vị hoàng đế trước đây, cho nên ngài đã mắc bệnh sớm qua đời, chính vì thế hoàng thượng đối với đứa cháu này luôn rất chiếu cố.
Tương Như Nhân sau khi thấy rõ dáng vẻ của hắn liền rất nhanh thu hồi tầm mắt, đè xuống một nỗi lo sợ bất an xuống đáy lòng, tham gia tiệc tối.
Vì chuyện quan hệ của Tam vương gia, cơ hồ khiến tâm tư xem biểu diễn của Tương Như Nhân đều phai nhạt vài phần, về sau nỗi bất an của nàng mới dần dần bình thường lại, thoáng nhìn thần sắc hắn cũng không có gì dị thường, Tương Như Nhân thở dài một hơi, làm tặc còn không sợ, nàng còn có gì phải sợ đây.
Lúc từ cung trở về đã khuya lắm rồi, một hồi yến hội trong cung cũng không thoải mái, Tương Như Nhân có chút mệt mỏi tựa ở bên trong xe ngựa, Thiệu thị chỉ coi là nàng mệt, sờ sờ tóc của nàng cười nói, “Sau này hàng năm ngươi cũng đều phải theo ta đi vào cung.”
Tương Như Nhân nhớ đến Trình Bích Nhi không biết đã tiêu hủy ngọc trụy tử hay chưa, nằm úp sấp trong lòng Thiệu thị, có chút làm nũng nói rằng, “Mẫu thân, mấy ngày nữa ta muốn mời Kỳ tỷ tỷ cùng Bích Nhi các nàng tới nhà ngồi một chút.”
Có mấy người để thổ lộ tình cảm bạn bè cũng không sai, Thiệu thị vỗ bả vai của nàng đáp ứng, “Chỉ cần ngươi không cảm thấy mệt thì tốt rồi.”…
Năm ngày sau Tương Như Nhân ở bên trong Tạ Thủy các của mình, lần đầu tiên trong đời tổ chức một tiểu yến hội, nàng mời tổng cộng bốn người khách, hơn nữa còn có ba tỷ muội Tương Tâm Tuệ, tám người vừa vặn ngồi một bàn.
Kỳ Tố Như cùng Trình Bích Nhi là một nhóm thân thiết với nhau, còn có hai người nữa, một là lần đầu gặp mặt ở trong cung Từ Bảo Đễ, một là tiểu biểu muội của Tương Như Nhân, Thiệu Cần Cần.
Bàn được đặt trước giả sơn bên cạnh ao ở Tạ Thủy các, bên này trồng rất nhiều hoa cỏ mà Tương Như Nhân yêu thích, tháng còn hiện đặc biệt nở xanh biếc, xinh đẹp nối tiếp nhau ở quanh giả sơn.
“Tương tỷ tỷ, trà hoa này của ngươi uống ngon thật.” Cái miệng nhỏ của Trình Bích Nhi nhấp một ngụm trà lài,mùi thơm nồng đầy miệng, so với trà trong nhà mình uống còn thuần hậu hơn, mang theo một vị ngọt nhè nhẹ.
“Là tự ta phơi đấy, nếu như ngươi thích ta sẽ chuẩn bị cho ngươi hai túi mang về.” Tương Như Nhân xem dáng vẻ thỏa mãn của nàng nở nụ cười, sai Thanh tThu xuống phía dưới chuẩn bị.Một bên Tương Tâm Tuệ cũng thường hay uống cái này, cho nên không cảm thấy đặc biệt, chỉ là thấy Trình Bích Nhi đáy mắt sùng bái có chút không ưa, không phải chỉ là một chút trà lài, nàng cũng phơi được, chẳng phải gì đó quá khó không làm nổi.
“Đại tỷ tỷ, tay nghề của Thanh Đông thực sự là càng ngày càng tốt.” Ngồi ở bên cạnh Tương Tâm Tuệ, Tương Tâm Viện vóc người hơi mập chỉ vào trước mặt miếng hoa cao đã thiếu một nữa khen ngợi, tiểu quai hàm còn phình to chưa nuốt xuống hết.
Kỳ Tố Như ngồi cách đó hai người xem dáng vẻ khả ái này của nàng, che miệng khẽ cười, để nha hoàn sau lưng bưng luôn phần trước mặt mình qua đó, “Cái này cũng không khác biệt, ngươi nếm thử đi.”
Tương Tâm Viện vừa muốn đưa tay ea lấy, ba một tiếng, tay nhỏ đã bị vỗ một phát ửng hồng, bên tai truyền đến tiếng Tương Tâm Tuệ ghét bỏ “Còn ăn.”
Nhất thời trong hốc mắt Tương Tâm Viện nổi lên một ít nước mắt, nàng rụt tay về đặt trên đầu gối… tay còn lại phủ lên bàn tay vừa bị đánh, ủy khuất cúi đầu che giấu nhưng giọt nước mắt gần rơi xuống.
Vốn là không nhiều người lắm, Tương Tâm Tuệ vừa mở miệng như thế, tầm mắt của mọi người đều bị hấp dẫn tới đây, Tương Tâm Viện dù sao mới năm tuổi, hài tử năm tuổi thích ăn thì có làm sao, Trình Bích Nhi thẳng tính lúc này liền nhìn Tương Tâm Tuệ bằng ánh mắt quái dị, nếu nàng có một thân muội muội, tuyệt đối là có cái gì tốt đều cho nàng ăn, làm sao có thể không cho nàng ăn, là tỷ muội ruột thật sao?
Tương Như Nhân nhàn nhạt liếc Tương Tâm Tuệ một cái, đáy mắt mang theo một tia cảnh cáo, nàng gọi nàng ta đến không phải để gây rối.
Đứng dậy đi tới bên cạnhTương Tâm Viện, lấy khăn tay bỏ vào trong tay nàng nhẹ giọng an ủi, “Tâm Tuệ là sợ ngươi ăn nhiều dễ bỏ bữa, những thứ này đều giữ lại cho ngươi, đợi lát nữa ta để Thanh Đông gói lại mang về cho ngươi, có được hay không?” Tiểu nha đầu khóe mắt còn vương nước mắt, tươi tắn gật đầu.
Tương Như Nhân lúc này mới nhắc nhở nàng, “Nhưng cũng không thể một lần ăn quá nhiều biết không?”
Tương Tâm Viện lại gật đầu, cười ngây ngô nhìn Tương Như Nhân, một màn này lần thứ hai khiến Tương Tâm Tuệ bất mãn, nhưng mà lúc này đây nàng ẩn nhẫn không có phát tác, chỉ là mịt mờ trừng mắt liếc Tương Tâm Viện.
Từ Bảo Đễ một bên có ý định xua tan không khí này, đứng lên đến ao bên cạnh giả sơn, cúi đầu xem sóng nước dao động, quay đầu lại nhìn các nàng cười nói, “Các ngươi ngồi lâu không chán sao?”
Kỳ Tố Như rất phối hợp đứng lên theo nàng đến cạnh ao cười ôn nhu nói, “Ngươi cũng thấy ao này đẹp đúng không, ta xem cũng chỉ nàng ở đây mới có, lầu các sau hồ cũng rất đẹp, nàng a, rất biết hưởng thụ.”
Từ Bảo Đễ lộ ra một ít hứng thú, “Mau mang ta đi xem.”
Thiệu Cần Cần đang ngồi vội vàng đứng lên xung phong nhận việc, “Ta tương đối quen thuộc nơi ở của biểu tỷ, ta dẫn bọn ngươi đi!”
Ba người làm bạn đi về hướng lầu các phía sau, Tương Như Nhân ý bảo Tử Yên mang hai tên nha hoàn cùng đi qua, Trình Bích Nhi vẫn ngồi lại chậm rãi uống trà lài thi thoảng lại ngước xem Tương Tâm Tuệ.”Đại tỷ tỷ, sáng nay sách lão sư phân phó ta còn chưa xem xong, ta về trước đây.” Tương Tâm Vận nhẹ nhàng kéo tay áo Tương Tâm Tuệ một chút, đứng dậy nói với Tương Như Nhân.
Tương Tâm Tuệ vốn là không quá thoải mái vì cái kiểu ‘Cái gì tốt đều cho nàng’ , liền theo lời Nhị muội nói xong phải rời đi. Tương Tâm Vận thấy muội muội mình không phản ứng kịp, bèn kéo nàng lên ôn nhu khuyên nhủ, “Ngươi nên về ngủ thôi.”
Tương Như Nhân sai Thanh Đông đem điểm tâm đã chuẩn bị xong đưa cho nha hoàn của Tương Tâm Viện,xác định các nàng rời khỏi Tạ Thủy các, lúc này mới hỏi Trình Bích Nhi chuyện cái hoa tai.
Nói đến việc này Trình Bích Nhi lòng còn sợ hãi, “Thời điểm yến hội tan, ta liền nhân cơ hội ném vào trong hồ, thật không nghĩ tới người đó sẽ là Tam vương gia, Tương tỷ tỷ, ngươi nói xem Thanh nhi trong miệng Tam vương gia kia là ai.”
Tương Như Nhân lắc đầu, chỉ là một tên gọi thân mật làm thế nào mà đoán được, “Nếu không phải ngoài cung vào thì đó chính là người trong cung.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, nếu là người trong cung, như vậy lá gan của Tam vương gia cũng thật sự lớn!
“Đang nói cái gì đó, chờ mãi cũng không thấy các ngươi đi qua.” thanh âm Kỳ Tố Như truyền đến, Trình Bích Nhi lập tức cười hì hì quay sang đáp, “Ta đang đòi Tương tỷ tỷ một vài thứ, nàng có nhiều thứ tốt lắm, ta nhìn mà thèm!”
Kỳ Tố Như thấy dáng vẻ tham lam của nàng như thế thì bật cười nói, “Người nào không biết còn tưởng rằng ngươi là đầu lĩnh cường đạo giả trang đấy.”
Từ Bảo Đễ các nàng cũng nở nụ cười theo.
“Nói cái gì mà cười vui vẻ như vậy? “ Năm người đang cười, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến giọng nam nhân, Tương Như Nhân quay đầu lại ngạc nhiên hô một tiếng, “Đại ca!”
Tương Cảnh Trí đi tới nở nụ cười ấm áp xoa đầu nàng, “Ta vừa mới trở về, tới thăm ngươi một chút.”
Tương Cảnh Trí mười bốn tuổi tư thế oai hùng, trên mặt tuấn tú mang theo một vẻ ôn nhu cưng chiều, nhìn Tương Như Nhân cười rồi hướng mọi người chào hỏi, cũng không lên tiếng.
“Tương đại ca.” Kỳ Tố Như ôn nhu gọi một tiếng, trên mặt thoáng qua một chút ngượng ngùng khó nhận ra, rất nhanh liền được che đậy, mà trong năm người này, bởi vì tuổi tác, dung nhan Kỳ Tố Như là động lòng người nhất, Tương Cảnh Trí hơi ngẩn ra, lập tức cười hướng phía nàng gật đầu.
Có người ngoài, Trình Bích Nhi cũng thu liễm hơn rất nhiều, Tương Cảnh Trí chỉ là ở chỗ này ngồi một chút rồi rời đi, vài người lúc này mới tự tại một ít.
Trình Bích Nhi hồ nghi nhìn Kỳ Tố Như trên mặt ửng hồng còn chưa tan, trêu ghẹo nói, “Kỳ tỷ tỷ, ngươi và Tương đại ca nhìn qua rất xứng đôi nha.”
Hai má Kỳ Tố Như vừa mới bớt hồng lại lần thứ hai ửng đỏ, liếc mắt trừng nàng oán trách quát, “Ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy.”
Trình Bích Nhi cười hắc hắc, chỉ có Tương Như Nhân thấy phản ứng Kỳ Tố Như như thế không khỏi nghĩ sâu vài phần…
Hẹn xong lần gặp mặt sau, Tương Như Nhân tiễn các nàng đến cửa chính, còn để Trình Bích Nhi mang về không ít trà lài, thấy các nàng đều lên xe ngựa, lúc này mới trở lại Tạ Thủy các.
Đi tới nửa đường mới nhớ tới hẳn là nên đi thăm tổ phụ một chuyến, Tương Như Nhân quay trở lại đi về phía viện Tương lão gia tử, ngoài ý muốn gặp Tô Khiêm Trạch ngay ngoài cửa viện Tương lão gia tử.
Tương Như Nhân thấy hắn đứng ở đó miễn cưỡng mở miệng trước, hành lễ nói, “Thỉnh an tam hoàng tử điện hạ.”
“Biểu muội thật đúng là khách khí.” Tô Khiêm Trạch vươn tay cầm cây quạt ngăn cản đường đi của nàng, vẻ mặt đầy ý cười nhìn nàng.
Mới qua hơn hai năm, Tô Khiêm Trạch thay đổi không ít, nếu nói là trước đây trên mặt còn có thể mang theo kiệt ngạo bất tuân, hôm nay đáy mắt chỉ còn lại có chút không tập trung, chỉ là khóe miệng ẩn nét cười kia nhìn qua cũng biết không phải là người hiền hoà.
Tương Như Nhân dứt khoát trầm mặc không nói lời nào, Tô Khiêm Trạch thả tay xuống giữa cây quạt, cúi đầu ngầm nhìn thoáng qua, giống như vô tình nói, “Biểu muội tặng lễ vật biểu ca rất thích, nhưng mà sủng vật rất bướng bỉnh, tự bò ra ngoài, bị một cung nữ không có mắt giẫm chết, biểu muội ngươi yên tâm, biểu ca đã hung hăng xử phạt người cung nữ kia, tâm ý biểu muội đưa tới không thể để cung nữ đạp dưới chân mà coi như không.”
Chuyện tình hai năm trước còn nhớ rõ rõ ràng như vậy, Tương Như Nhân đáy lòng lập tức biết hắn là dạng người có thù tất báo, người như vậy tốt nhất là có thể tránh liền tránh, cách càng xa càng tốt.
Không như mong muốn, một câu nói của Tô Khiêm Trạch lúc này phá vỡ suy tưởng trong lòng nàng, “Ta và Cảnh Trí hẹn ngày mai cưỡi ngựa, vừa rồi đã đề nghị với ngoại tổ phụ muốn mời biểu muội ngươi đi cùng, ngoại tổ phụ cũng đã đồng ý.”
Tương Như Nhân chỉ cảm thấy thái dương nhảy thình thịch, nắm chặt dưới tay nhìn hắn, sau liền thoáng cười, “Tam hoàng tử điện hạ khách khí, Như Nhân cũng không am hiểu cưỡi ngựa, để tránh làm giảm hứng thú của các ngươi, ta là không nên đi thì hơn.”
Tô Khiêm Trạch đi tới phía nàng, đứng sát bên người nàng một lúc lâu rồi nói sâu “Biểu muội yên tâm, lần đầu tiên học cưỡi ngựa là có chút khó khăn nhưng mà biểu ca sẽ cố nhẫn nhịn hảo hảo dạy cho ngươi, ngươi không cần sợ.”