Đầu tháng năm trời đã có dấu hiệu vào hạ, đến giữa trưa ánh mặt trời nóng tới mức muốn thiêu người.
Tương Như Nhân vừa ngủ trưa dậy, tính thời điểm thì còn hai ngày nữa là đến nguyệt sự. Đợi qua rồi thì tháng tư này sẽ sống trong an toàn.
Thanh Đông tay bưng chén thuốc tiến đến, Tương Như Nhân ở trên giường hẹp ngồi một hồi, đi tới trước bàn trang điểm, Tử Hạ tới thay nàng vấn sơ tóc, “Tiểu thư, Trình tiểu thư buổi trưa đưa bái thiếp tới, muốn đến thái tử phủ thăm ngài a.”
“Ngươi đưa thiếp về cho nàng, nói nàng khoảng chừng mười ngày sau hãy sang đây.” Những ngày nguyệt sự làm gì cũng không tiện, nàng cũng lười gặp khách.
Tử Hạ gật đầu, cài mấy cây trâm cho nàng xong thì ra ngoài hồi thiếp. Tương Như Nhân đi tới bên cạnh bàn, uống xong thuốc Thanh Đông đưa đến, đợi khi thái dương xuống núi, chạng vạng tối thì đi hậu hoa viên tản bộ một lúc.
Lúc này thần dễ gặp gỡ cùng đi ra tản bộ, Tương Như Nhân đang chuẩn bị đi ra, Nghiêm lương nhân mang theo hai cung nữ cũng đi vào hậu hoa viên.
Nghiêm lương nhân hơn năm tháng thân mình nhìn vẫn rất khỏe, sắc mặt hồng nhuận, tinh thần cũng không kém, hai người trước mặt đụng phải, Nghiêm lương nhân hướng Tương Như Nhân hơi phúc thân, “Gặp qua Tương trắc phi.”
“Ngươi có thai, đừng đa lễ như vậy.” Tương Như Nhân nhẹ nhàng đỡ nàng một chút, “Không gặp ngươi vài bữa, thế nào đã béo ra a.”
Nghiêm lương nhân nở nụ cười, “Sao lại không béo cho được, ngủ không ít, ăn cũng nhiều.”
“ Cũng đều là để hắn ăn, đến lúc đó sinh một tiểu tử mập mạp, khỏe mạnh.” Tương Như Nhân mỉm cười, Nghiêm lương nhân vì đang mang thai trên thân mang theo cảm giác của người làm mẹ rất ấm áp, dễ chịu.
Nghiêm lương nhân nghe nàng nói tiểu tử mập mạp, trên mặt cũng có chút chờ đợi, “Mượn nương nương chúc lành.”
Hai người đứng ở đó trò chuyện một hồi, Tương Như Nhân quay về Linh Lung các, Nghiêm lương nhân tiếp tục tản bộ.
Đi ra khỏi hậu hoa viên, Tương Như Nhân thở dài một cái, “Kim lương nhân cũng sắp sinh rồi.” Đã hơn tám tháng nhưng người là càng gầy gò, bụng lớn như vậy đè lên, nhìn qua thực có chút không đành lòng, trước đây lúc nàng lần đầu tiên nhìn thấy Kim lương nhân, gương mặt tròn trĩnh kia giờ đã gầy đi rất nhiều.
Nói thái tử tuyệt tình, lâu như vậy tới nay cũng không có bước vào Thiên Hương uyển nửa bước, tốt xấu gì cũng là hoài thai hài tử của hắn, lại nhẫn tâm không nhìn tới.
Nói thái tử đa tình, chí ít đối với mình, so với người khác hắn vẫn tỏ ra yêu thích nhiều hơn.
Trở về đến Linh Lung các, Tương Như Nhân ngẩng đầu liếc nhìn đèn lồng đặt ở cạnh cửa, có đôi khi nàng nghĩ như là đang đi trên một sợi dây, dưới là vực sâu sơn cốc, hơi lơ là, đó là tan xương nát thịt…
Đêm nay, thái tử cũng không đến, ngủ lại tại Ấn Nguyệt các, Tương Như Nhân thấy mệt mỏi, thật sớm đã đi ngủ, gần sáng tầm giờ dần, bụng truyền tới đau đớn khiến nàng giật mình tỉnh giấc, nàng thậm chí đã cảm thấy giữa hai đùi chảy xuống dòng nhiệt, đưa tay chợt giật lại duy trướng, Thanh Thu ngủ ở ngoài bình phong cũng tỉnh.”Tiểu thư!” Thanh Thu vén màn lên thấy mặt Tương Như Nhân trắng bệch, kinh hô một tiếng, Tương Như Nhân bắt được tay nàng, cuộn mình nhổm dậy, “Đi, gọi Thanh Đông cùng Tôn ma ma đến, không được kinh động người khác!”
Thanh Thu rất nhanh cầm áo khoác đi ra ngoài, này canh giờ, mọi người còn chưa có thức dậy.
Sau một lát Thanh Đông cùng Tôn ma ma liền chạy tới, Tương Như Nhân run rẩy môi, cắn chặc hàm răng không để cho mình la lên, Thanh Đông tiến đến cầm lên cổ tay của nàng bắt mạch, biến sắc, xốc chăn Tương Như Nhân đang đắp lên, dưới đệm ngủ đã là tinh hồng một mảng.
Tôn má má vừa nhìn tình hình này, lôi kéo Thanh Thu đến một bên thấp giọng phân phó, “Đánh thức Lưu ma ma các nàng, sai các nàng nhanh nấu nước, nói là nương nương nửa đêm tới kinh nguyệt, vội vàng dọn dẹp tắm rửa.”
Thanh Thu lần đầu tiên thấy tiểu thư nhà mình đau thành như vậy, ổn ổn tâm thần, lập tức chạy ra ngoài.
Thanh Đông tìm băng gạc sạch sẽ cuốn thành một cái đưa đến bên môi Tương Như Nhân, thanh âm vi ngạnh, “Tiểu thư, ngài cắn nó, đừng cắn đau bản thân.”
Tương Như Nhân hé miệng cắn băng gạc, hướng phía nàng và Tôn ma ma cười yếu ớt, “Đây không phải là kinh nguyệt đúng không?” Nàng mấy năm qua nguyệt sự đến chưa từng đau như thế.
Tôn ma ma ngồi xuống bên giường giữ tay nàng lại, nhẹ giọng dỗ “Không có chuyện gì, tiểu thư, có ma ma ở đây, hết thảy đều sẽ không có chuyện gì.”
Ngoài phòng Lưu ma ma mang theo Tước Nhi cùng Lan Anh rất nhanh đun nóng nước mang tới.
Thanh Đông sai các nàng đem nước đều rót vào trong thùng tắm, giữ lại Lưu ma ma, để bọn Tước Nhi tiếp tục đi nấu nước.
Tôn ma ma tiếp nhận nước nóng Thanh Đông bưng tới, vắt khăn làm ấm năm ngón tay lạnh như băng củaTương Như Nhân, không kịp đổi đệm giường, Thanh Đông liền thay quần cho Tương Như Nhân, dưới thân lót thêm cái đệm.
Tất cả thoạt nhìn đều rất bình thường, như là nói lúc đầu do kinh nguyệt, đau bụng kinh nghiêm trọng cho nên sắc mặt tái nhợt, Tương Như Nhân tựa vào lòng Tôn ma ma, thân thể một trận rồi lại một trận luân phiên đau khiến cho nàng hầu như nói không ra lời.
“Thanh Đông.” Tương Như Nhân gọi nhẹ một tiếng, “Thuốc.”
Thanh Đông lau nước mắt xoay người lại, “Tiểu thư ngài an tâm, chờ trời sáng ta liền xuất phủ đi tìm sư phụ phối dược cho ngài.”
Tương Như Nhân gật đầu nhắm mắt lại, trong đầu hỗn độn một mảnh…
Nàng mê man một đêm, lúc tỉnh lại đã trời đã sáng, Hứa ma ma canh giữ ở bên giường thấy nàng đã tỉnh lại, viền mắt sưng đỏ nhìn nàng, “Tiểu thư, có nơi nào khó chịu không, nói với nhũ mẫu? “
Tương Như Nhân nhíu chân mày lại, vừa tỉnh lại bụng dưới liền truyền đến cảm giác quặn đau, nhìn Hứa ma ma gọi một tiếng nhũ mẫu, Tương Như Nhân trong lòng dâng lên ủy khuất, mũi lên men, “Ta đau quá.”
Hứa ma ma bị nàng gọi như thế, nước mắt vừa ngừng lại rơi xuống, “Nhũ mẫu biết, nhũ mẫu biết.”
Tương Như Nhân cụp mắt, dưới thân là một cổ nhiệt lưu tuôn ra liên tục, mang đi tiểu sinh mệnh lặng lẽ đến rồi rời đi kia.
Tương Như Nhân tựa trên gối đầu, nước mắt rơi thấm ướt áo gối, nàng vẫn không thể nào dừng, lại muốn làm to chuyện, không thể để cho bọn họ tra xét.
Thanh Thu đẩy cửa đi đến, nhìn thấy nàng tỉnh, bưng cho nàng một chén rượu gạo thuốc ấm, “Chỗ Thái tử phi, Tôn ma ma đã qua nói.”
Ngồi ở bên giường, Thanh Thu từng muỗng từng muỗng đút rượu gạo cho nàng, “Thanh Đông rất nhanh sẽ trở lại, tiểu thư ngài yên tâm, nơi này đã có chúng ta.”
Tương Như Nhân mệt mỏi lắc đầu, coi như là như vậy, nàng hiện tại cũng không thể hoàn toàn tĩnh tâm dưỡng thân, sẩy thai phải nghỉ ngơi một tháng, một tháng này, nàng phải mượn cớ gì để không ra khỏi cửa, không thỉnh an, sau đó coi như gần hai tháng không thể thị tẩm, đây cũng làm thế nào cự tuyệt…
Tôn ma ma đã trở về, thái tử phi nghe nói nàng kinh nguyệt sớm hai ngày cũng không nói gì, sai người ghi nhận lại vào sổ, liên tiếp bảy tám ngày sau chắc là thái tử sẽ không tới chỗ nàng.
Qua nửa canh giờ, Lưu ma ma cùng Thanh Đông cũng trở lại.
Sư phụ của Thanh Đông viết cho Tương Như Nhân những điều cần chú ý trong hai tháng này kèm theo mấy thang thuốc cho người vừa sẩy thai, để làm sạch bên trong thân mình.
“Sư phụ nói hiện tại đem mấy thang thuốc này uống để ác lộ theo quỳ thủy tống ra ngoài, sau đó thì uống thuốc bổ điều dưỡng lại.” Thanh Đông ghi nhớ lời Dương đại phu dặn dò nói lại, “Này tị tử dược hoàn, tiểu thư không thể lại tiếp tục dùng, sư phụ nói sẽ điều cho ngài phương thuốc mới nhưng phải đợi nửa năm sau mới có thể dùng.”
Tương Như Nhân để Thanh Thu đỡ bản thân đứng lên “Dương đại phu có nói tại sao lại đẻ non? “
“Trong tị tử thuốc có nhiều dược liệu hàn tính cao, người đang mang thai rất kỵ dùng, tiểu thư trước mấy ngày thị tẩm nhiều lần nên dùng thuốc cũng nhiều hơn, cho nên hài tử này có lẽ dễ sẩy mất.” Tương Như Nhân nghe nàng này giải thích, chợt nhớ tới chuyện Trương trắc phi đẻ non, trong đầu có cái gì chợt lóe lên, không kịp nắm bắt.
Liếc mắt một cái gói thuốc Thanh Đông mang tới, “Thuốc đau bụng do nguyệt sự từ dược phòng trong phủ để Lưu ma ma mang Tước Nhi đi qua lấy, Lan anh cùng Tước Nhi hai người sắc xong rồi mang về, chỗ thuốc này thì Thanh Đông ngươi ở bên trong Linh Lung các mà sắc.”
Thanh Đông đi ra ngoài tìm Lưu ma na, Tương Như Nhân nằm xuống, đột nhiên cảm giác gian phòng an tĩnh phá lệ đáng sợ.
Không hề buồn ngủ, nàng lúc nào cũng có thể cảm giác được bụng dưới kinh luyên đau đớn, nàng thậm chí cũng không kịp bi ai thì hài tử này liền đã rời đi.
“Nhũ mẫu, có phải nó biết ta nhất định sẽ không muốn có nó, cho nên cũng không muốn để ta có cơ hội biết đến, bản thân tự rời đi? “ Tương Như Nhân mở to mắt lẩm bẩm nói, “Như vậy cũng tốt, cuối cùng so với biết mà phải bỏ nó thì tốt hơn.” Chí ít như vậy nàng không cần đau đớn quyết định, không cần tàn nhẫn đi giết hại nó như vậy.
Hứa ma ma cởi giầy leo lên giường, đem nàng nhẹ nhàng ôm vào trong lòng mình, vỗ bả vai của nàng an ủi, “Tiểu thư có nổi khổ nó cũng biết, cho nên hài tử này mới có thể thay tiểu thư quyết định, không muốn người khổ sở, nó cùng tiểu thư hữu duyên, tương lai nhất định còn có thể làm hài tử của tiểu thư.”
“Nó sẽ không hận ta sao?” Tương Như Nhân nắm lấy quần áo Hứa ma ma khóc nức nở “Ta cũng không muốn nó, nó sẽ không hận ta sao? “
Hứa ma ma vỗ vỗ lưng nàng, tựa như lúc nhỏ sấm chớp nàng ngủ không được, Hứa ma ma cũng là như thế dụ dỗ nàng, Tương Như Nhân nước mắt trào ra “Nhũ mẫu, ta không hề nghĩ không muốn nó.”
“Nhũ mẫu biết, nó sẽ không hận tiểu thư, nó biết tiểu thư bị bao nhiêu ủy khuất.” Hứa ma ma vuốt tóc nàng, thay nàng lau đi nước mắt, mình cũng khóc theo, “Hảo hài tử, khóc lên, khóc lên liền thoải mái hơn, không nên giấu ở trong lòng, nhũ mẫu ở đây, vẫn luôn ở đây a.” Hứa ma ma biết sẩy thai ở cữ không thể khóc, nhưng nàng lo lắng hơn vẫn là tiểu thư kiên cường hiểu chuyện sẽ đem việc này đều tự trách cứ vào mình, giấu ở trong lòng đến sinh bệnh, chẳng bằng khóc một hồi, khóc lên cũng dễ chịu hơn chút.
Tương Như Nhân ở trong lòng Hứa ma ma, lúc ban đầu còn là âm thầm khóc, sau khắc chế không nổi liền khóc thành tiếng, lúc nàng ra những quyết định này mặc dù đã dự liệu được có một ngày có thể sẽ có bầu hài tử, nhưng khi mọi việc thực sự phát sinh thì nàng phát hiện mình căn bản không có biện pháp thản nhiên để chấp nhận như thế, đó là một sinh mệnh a, mặc dù nàng không có nhận thấy được sự tồn tại của nó, nó cũng là một sinh mệnh.
Trong phòng Thanh Thu cùng Tử Hạ đều lau lệ đến đỏ vành mắt, bốn người các nàng năm tuổi vào phủ, giáo dục đặc biệt ba năm mới bị phái đi hầu hạ tiểu thư lúc đó đã năm tuổi, mười một năm qua các nàng chẳng bao giờ thấy qua tiểu thư khóc thương tâm như vậy, ở trong mắt các nàng, tiểu thư gặp chuyện gì cũng đều có thể lãnh tĩnh xử lý, mà hôm nay mấy người các nàng cũng có thể cảm giác được sự bất lực sâu đậm trên người tiểu thư.
Tương Như Nhân khóc mệt rồi ngủ, Hứa ma ma nghe tiếng nàng khóc nức nở, cúi đầu vén những sợi tóc đã bị nước mắt thấm ướt bết lại ra sau cho nàng, người người đều hâm mộ có thể sinh ra ở Tương gia, sinh trưởng ở Tương gia, cho rằng là con vợ cả thì cả đời này liền từ lúc sinh ra đều là ngày lành, nhưng những người đó không biết là họ bên trong có bao nhiêu bất đắc dĩ, lại có bao nhiêu chua xót không để người khác biết, giống như hoàng cung vậy, người bên ngoài đều muốn đi vào, bọn họ lại không biết là người ở bên trong đến tột cùng có bao nhiêu muốn rời đi…
Liên tiếp năm ngày, Tương Như Nhân vẫn xuất huyết không ngừng, may mắn trước đây nghe tổ phụ nói đem Thanh Đông đưa đi học y mấy năm, hôm nay có nàng bên người, dù chỉ là tay mơ cũng đều tiết kiệm được rất nhiều chuyện.
Đến ngày thứ sáu xuất huyết giảm, không hề đau bụng, chỉ là sắc mặt của nàng vẫn tái nhợt như cũ, Thanh Đông ở bên trong Linh Lung các cẩn thận sắc thuốc, chờ Tước Nhi cùng Lan Anh đem thuốc từ phòng ăn tới, để Lưu ma ma cầm lấy rồi đổi khi vào trong.
Tương Như Nhân dựa vào ở trên giường uống xong thuốc Thanh Đông bưng tới, sai nàng gọi Lưu ma ma hầu ở bên ngoài tiến vào.
Trong phòng còn tản ra một vị thuốc đông y, Lưu ma ma đi qua bình phong thấy Tương Như Nhân mặt trắng bệch, trong lòng cả kinh, cúi đầu khom người thưa “Nương nương tìm nô tỳ có gì phân phó? “
“Lưu ma na, ngươi biết mấy ngày hôm trước ngươi mang Thanh Đông rời khỏi thái tử phủ, Thanh Đông là đi làm gì không?” Một lần thăm dò cuối cùng, Tương Như Nhân nhìn Lưu ma ma, nhẹ giọng hỏi nàng.
“Nô tỳ ngay từ đầu chẳng biết, chờ Thanh Đông cô nương sau khi trở về thì biết Thanh Đông cô nương phải đi y quán.”
“Nàng là đi y quán phối dược, bởi vì… bản cung không an tâm những thuốc trong phòng gì đó ở phủ thái tử.” Tương Như Nhân trực tiếp nói cho nàng Thanh Đông ở bên trong Linh Lung các cùng lúc sắc thuốc, xem ánh mắt của nàng, cũng là phát hiện chút mánh khóe.
“Nương nương cẩn thận chút cũng điều là phải làm.”
“Hai ngày nữa còn muốn ngươi mang nàng ra phủ một chuyến, thuận tiện đem bã thuốc mấy ngày nay mang ra khỏi thái tử phủ, để tránh thái tử phi biết chuyện bản cung cũng không tiện đáp lời.”
Lưu ma ma ngẩng đầu, Tương Như Nhân trên mặt thong dong ý cười nhìn nàng, một cái chớp mắt, Lưu ma ma nghĩ Tương trắc phi hình như cùng trước đây có chút không giống.
“Nương nương yên tâm, nô tỳ nhất định đem hết toàn lực làm thỏa đáng việc này!” Lưu ma ma trong lòng run lên, quỳ xuống dập đầu lập thệ, Tương Như Nhân hướng Tôn ma ma nhìn thoáng qua, người sau xuất ra một bao tiền lì xì nhét vào trong tay Lưu ma ma “Mấy ngày này khổ cực các ngươi, đây là nương nương thưởng cho ma ma ngươi và Tước Nhi các nàng.”
Lưu ma ma cầm lấy túi tiền lì xì rời khỏi gian phòng, chỉ một chút thời gian mà trán của nàng đã toát một tầng mồ hôi, chính là thần sắc Tương trắc phi suy yếu nhưng khí thế kia vẫn như trước không giảm, phải nói so với trước đây còn cường ngạnh hơn.
Hai ngày sau Thanh Đông rời đi một chuyến, sau khi trở về nghe được Dương đại phu đích xác thừa nhận, lo lắng trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống, sau kinh nguyệt hay sau khi sẩy thai mạch tượng đều có thể suy yếu, chỉ cần nàng không thừa nhận, mạch tượng trên liền vô pháp khẳng định là đẻ non, dọn dẹp hết bã thuốc, trong thái tử phủ tìm không được, cũng không thể nào xác thực, như vậy kế tiếp, nàng có thể giả bộ bị bệnh…
Cũng chính là Tương Như Nhân kinh nguyệt vừa kết thúc, thái tử phi nhận được bẩm báo, nói là Tương trắc phi ở trong phòng bỗng nhiên té xỉu.
Tử Yên đi qua bẩm báo tin tức này vào đúng thời gian thỉnh an buổi sáng, thái tử phi ngẩn ra, lập tức để Trương trắc phi các nàng đều về trước, sai người đi mời thái y, mình thì dẫn người đi tới Linh Lung các.
Thái y tới sau, Triệu Nhị chờ ở ngoại thất, thái y ở bên trong hỏi chẩn.
Một lát sau thái y đi ra, Triệu Nhị nghênh đón, “Trần thái y, Tương trắc phi tại sao lại vô cớ té xỉu? “
“Mạch tượng Tương trắc phi so với bình thường sau khi kết thúc nguyệt sự càng suy yếu hơn, hơn nữa mặt không có chút máu, dễ rét run, xác nhận là do mất máu quá nhiều dẫn tới thể hư, choáng váng đầu óc, mặt khác Tương trắc phi mạch tượng đập nhanh, đau đầu ngất xỉu, tự còn cảm giác nhiễm phong hàn.”
Chỉ là chuyện đến tháng, thoáng cái liền sinh ra nhiều như vậy tật xấu, Triệu Nhị nghe câu mất máu quá nhiều có chút nghi ngờ, “Này mất máu quá nhiều, có thể là do nguyên nhân khác? “
“Này… Vi thần không dám vọng luận.” Trần thái y ở thái y viện nhiều năm, vẫn rất rõ ràng về bổn phận, chuyện không thể xác định, hắn nếu nói đúng cũng được, lỡ mà nói sai, đến lúc đó dẫnra chuyện gì, cái mũ cánh chuồn (mũ quan) trên đầu đều có thể bay mất.
“Nếu là phong hàn chi chứng, vậy phiền Trần thái y hạ phương thuốc, đúng ngày giờ đến đây tái khám.” Triệu Nhị khoát tay áo, Trần thái y theo một ma ma đi ra.
Đi vào nội thất, Triệu Nhị thấy Tương Như Nhân sắc mặt không được hồng hào nằm ở trên giường, nghi ngờ trong lòng càng sâu, mất máu quá nhiều, thật chỉ là kinh nguyệt đơn giản như vậy sao, có vết xe đổ Trương trắc phi đẻ non ở đó, nàng phải suy nghĩ nhiều thêm vài phần, nếu thật là đẻ non, người trước mắt còn mảy may chẳng biết, hậu quả này…
Từ bên trong Linh Lung các đi ra, Phương ma ma sau lưng Triệu Nhị thấy nàng trầm tư, đi tới phía sau nàng nhẹ giọng nói, “Nương nương, Tương trắc phi có thể cũng giống như Trương trắc phi, cũng là cái kia? “
Triệu Nhị đi chậm một bước, tầm mắt hướng phía Linh Lung các liếc mắt một cái, khóe miệng nở nụ cười như có như không “Ma ma, thái y nói là kinh nguyệt, đó chính là kinh nguyệt, thái y nói cuối cùng sẽ không sai, không phải sao.”…