Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui

Chương 7: Tướng quân háo sắc



Lúc này trời đã nhá nhem, ta ôm đầu ngồi xổm trên mái nhà sống chết không muốn về phòng nữa, cứ nhắm mắt lại sẽ là đôi môi mềm mại và giọng nói nhẹ dịu mang theo mê hoặc của Giang Hành Tri.

Ta cảm thấy nếu cứ ngồi thế này ta chắc chắn không ngốc cũng sẽ bị điên.

Vì thế ta buộc lại tóc, kéo Kha Cửu đi tiểu đêm ngang qua, ra cửa chính.

Kha Cửu cứng đờ người nhìn ta, đã sắp khóc. Ta cực kỳ bình tĩnh lột quả nho, vô cùng thuần thục tán dóc với tiểu quan ăn mặc thanh nhã mới mẻ bên cạnh.

Trời tối, trong lòng ta mà đã khó chịu thì nhất định phải đi giải sầu, quả thật cái chốn Địch Lạc lâu này rất tốt, không hề có áp lực.

Địch Lạc lâu buôn bán kiêm cả khách nam lẫn khách nữ, cho nên phần đông đồng liêu của ta đều thích đến đây uống hai chén xem biểu diễn. Lúc rảnh rỗi ta cũng hay đặt chân đến, cũng coi như có chút quen biết với tiểu quan và kỹ tử ở đây.

Thật ra, nói ta yêu thích sắc đẹp cũng không ngoa, nhưng háo sắc thành tánh thì cũng thật oan uổng cho ta.

Chẳng qua, bản tướng quân tính tình rộng lượng, cũng lười so đo.

Kha Cửu dè dặt di chuyển lại gần kéo tay áo ta đòi đi, ta trấn an đem mấy quả nho còn dư đang nằm rải rác trên đĩa trước mặt đưa cho hắn, thuận tiện hướng tiểu quan hỏi: “Hôm nay diễn gì vậy?”

Tiểu quan kia che miệng cười, tà tà liếc ta một cái: “Tiểu tướng quân không biết ư, hôm nay, Kha lão đại thọ sáu mươi tuổi. Kha lão chiêu đãi khách khứa ở Địch Lạc lâu, hôm nay diễn chính là bát tiên chúc thọ.”

“Hôm nay Kha lão đại thọ, vì sao không đặt bao hết?” Ta tò mò hỏi.

Tiểu quan sóng mắt lưu chuyển liếc ta một cái, “Kha lão làm việc luôn tùy theo cảm hứng, làm sao ta biết được tâm tư của ổng.”

Nói đến Kha gia ở Trường An, cũng là một đóa hoa hiếm thấy. Kha gia phất lên ở Giang Nam dựa vào việc buôn bán lương thực thóc gạo, đến thế hệ bây giờ gọi là phú khả địch quốc (giàu có hơn cả quốc gia) có lẽ hơi vọng ngôn, nhưng có thể nói là bóp họng thương mại giữ đường vận chuyển. Kha lão Kha gia ho một tiếng, thì hơn phân nửa Đại Hoa đều cảm mạo. Kha gia nhiều tiền, nhưng con cháu vẫn rất ít ỏi, đến thế hệ này chỉ dư một người dòng độc đinh, nghe nói còn là người câm điếc. Kha lão dùng số tiền lớn để mời danh y, nhưng đều vô ích.

“Nói ra, Kha lão cũng thật là xúi quẩy.” Tiểu quan nhún nhún vai, “Ngàn vàng khó mua được người chết sống lại. Con của ổng đi sớm, cháu trai duy nhất lại là người câm, cẩn thận từng li từng tí nuôi dưỡng trong phủ, không biết một phần gia nghiệp đó sẽ rơi vào tay ai.”

Tiểu quan vừa dứt lời, ghế lô bên ngoài đã bắt đầu nhao nhao. Ta nghĩ hôm nay là sinh nhật Kha lão, có lẽ không có tiết mục gì hay ho để xem, vì thế ném vài nén bạc thưởng, gọi Kha Cửu hồi phủ.

Kha Cửu đứng lên giống như được giải thoát, kéo góc tay áo ta vui vẻ đi đến cửa chính của Địch Lạc lâu.

Ta đang xuống lầu, thì đụng phải Hồ Mặc ôm một nữ nhân vào cửa. Hắn thấy ta liền vẫy tay từ xa, nói: “Tiểu tướng quân.”

Hồ Mặc người này có được chất giọng to trời sinh của võ tướng, mấy người đang uống rượu mang nhiệm vụ mua vui trong đại sảnh đều liếc mắt nhìn ta. Kha Cửu rụt lui ra sau lưng ta, bàn tay kéo góc tay áo ta càng căng.

Ta hướng hắn gật đầu: “Hồ tướng quân.”

Hắn ôm nữ nhân đến gần, vừa nhìn ta, vừa liếc mắt nhìn Kha Cửu phía sau ta, chậc chậc: “Tiểu tướng quân đổi khẩu vị. Chẳng lẽ cháo trắng có hương vị khác?”

Ta sửa lời hắn: “Đây là đệ đệ của ta.”

Hắn khoát tay lơ đễnh: “Trong cái lâu này, có người nào hầu hạ ngươi mà không gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ tốt, lý nào những kẻ đó đều là đệ đệ ngươi. Tướng quân đừng vội nhiều lời.”

Ta biết tiếng xấu của ta không thể rửa sạch trong ngày một ngày hai, vì thế chỉ có thể im lặng, thuận tay hất cằm cái nàng ở trong lòng hắn, nói: “Thật ra trong lâu này cũng có tỷ tỷ tốt của ta.”

Nàng kia giận dữ liếc mắt một cái, kéo đầu ngón tay ta qua ấn lên dấu môi son. Cả người ta cứng ngắc.

Hồ Mặc cười ha ha: “Bây giờ tiểu tướng quân cũng muốn gần nữ sắc sao?”

Ta cứ từ từ, cười nói: “Như Ngọc làm việc, chỉ bằng thật tâm, nam sắc nữ sắc, không mấy khác biệt.”

Mặc dù ta không thường xuyên ghé thanh lâu chơi, nhưng năm nào cũng phải nghe ông già kể về chuyện phong lưu lúc còn trẻ của ông, tỷ như “Hai ba chuyện ta cùng với hoa khôi thanh lâu”, “Đùa giỡn mỹ nhân trong vòng ba mươi câu” với “Quy tắc chuẩn bị quần là áo lượt” ví dụ như thế. Cho nên dáng vẻ phong lưu quần là áo lượt, ta học được bảy tám phần, thoạt nhìn trông cũng có vẻ thông thạo.

Nghĩ đến người đời nói ta không có nam nhân không vui, có lẽ là có căn cứ nhất định.

Đáng tiếc ta chỉ học hình tượng, nếu làm thật, sợ là ta lủi còn nhanh hơn con thỏ.

Hồ Mặc lại tán dóc với ta hai câu, nói đến câu đêm đẹp ngắn ngủi, liền vội vàng ôm nữ nhân trong lòng lên lầu.

Ta cũng kéo Kha Cửu chuẩn bị rời đi.

Tự nhiên ta cảm giác như có mũi nhọn ở lưng, ta nhìn lại rồi sững sờ tại chỗ.

Toàn bộ tiếng cười nói nhao nhao ồn ào bỗng nhiên tắt hẳn, những thứ xung quanh đều có vẻ thanh bình an ổn, có một vầng trăng cô độc dịu dàng chiếu xuống mặt nước.

Mỹ nhân như hoa trên mây.

Hắn ngồi trên ghế lô sau bình phong, cúi mặt tự rót tự uống. hắn nâng chén ngọc đặt bên môi, ngón tay thon dài trắng nõn, môi trơn bóng, cứ như hắn không hề nhìn thấy ta. Hàng lông mi vừa dày lại vừa dài run nhẹ, từ từ nâng mi mắt. Thấy ta đậu ở đó, môi mỏng nhếch lên, kéo ra một nụ cười lạnh.

Trong đôi mắt màu nhạt của hắn rõ ràng có lấp lánh, nhưng ta lại cảm giác lạnh đến xương.

Ta nghĩ hắn nhất định là hiểu lầm ta cái gì đó, liền há mồm muốn giải thích, rồi lại đột nhiên ý thức được mình lấy thân phận gì, ngay cả khi ta vui vẻ giải thích, người ta cũng không nhất định sẽ bằng lòng lãng phí thời gian nghe. Mà ta càng kinh ngạc chính là, ký ức về hắn của ta rõ ràng là trống rỗng, nhưng có cảm giác có thể chịu được việc người khác hiểu lầm lại duy nhất không thể chịu nổi việc hắn hiểu lầm ta. Vì sao chỉ cần một ánh mắt của hắn, ta liền sợ hãi thành cái dạng nhất định phải tẩy sạch thanh danh của mình?!

Cảm giác có tình ý dâng lên, lấp kín yết hầu khiến ta đau ơi là đau, lỗ tai cũng ong ong theo. Ta nhíu mày suy nghĩ rất lâu, Kha Cửu xé tay áo ta, ta hơi sợ liền theo hắn rời đi.

Lại cảm giác có mũi nhọn ở lưng, ta nhăn nhăn cái mũi, phản ứng lại.

Chẳng lẽ đây là cảm giác tự lấy làm thẹn vì bị bắt gian tại giường… = =.

Ta vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy lão quản gia giơ đèn, lạnh đến co rúm người trông ta. Thấy ta vào cửa, ông cuống quít nói: “Lão tướng quân chờ người trong phòng khách, công tử cũng đang chờ tiểu thư. Tiểu thư tuyệt đối phải cẩn thận, không được chọc giận lão tướng quân và công tử.”

Ta gật đầu đáp ứng, dặn lão quản gia đưa Kha Cửu về phòng.

Lão quản gia đi rồi nhưng không ngừng quay đầu nhìn ta, bộ dạng rất là lo lắng.

Ta xoa xoa mặt, bày ra biểu tình vô hại, bước vào cửa phòng khách. Cha ta cầm điếu thuốc nhả làn khói, thấy ta đã về liền ngẩng đầu căm tức nhìn ta:”Triệu Như Ngọc! Bây giờ là giờ nào rồi?!”

Ta đoán chắc là chưa trễ, cho nên đúng lý hợp tình: “Còn chưa tới giờ hợi.”

“Trước kia ta từng dặn ngươi khi nào thì nên về nhà?!” Cha ta nhìn ta chằm chằm.

“Trước giờ hợi.” Ta nói.

Ông già: “Ta dặn ngươi về trước giờ hợi ngươi liền thật sự đứng trước mặt ta trước giờ hợi!”

Ta bắt đầu cảm thấy ta không theo kịp suy nghĩ của cha ta.

“Lúc cha mày còn trẻ, chưa đến giờ hợi canh ba mới bằng lòng hồi phủ, uống rượu chơi đùa, chòng ghẹo cô nương, loại nào không tinh thông. Ranh con thật sự không hề có phong thái trước đây của cha mày –” Cha ta thở dài một tiếng, rít một hơi.

Ta nghe vậy nhất thời không nói gì mà chống đỡ.

“Đi đâu?” Cha ta hỏi.

“Địch Lạc lâu.”

Hai mắt ông già sáng rực: “Chọn tiểu quan nào?”

Ta nhìn những thứ xung quanh.

“Con rể không ở đây, nói đi.” Ông già nháy mắt.

“Khanh Khanh.” Ta bịa ra cái tên.

Cha ta rít một hơi nữa, nhả ra cực hưởng thụ: “Ai… Năm đó Phượng Tê ở Địch Lạc lâu có thể nói là phương hoa tuyệt đại. Hoa khôi tiểu quan bây giờ, không ai có thể so sánh được với Phượng Tê khi ấy.”

Cha ta nhớ lại thời trẻ trâu một lúc, lại nghiêm túc nói với ta: “Cái chốn Địch Lạc lâu này chỉ để nhìn cho sướng mắt, chỉ nhìn những mỹ nhân như họa, tuyệt đối không thể vấy bẩn bản thân, không thể phụ Hành Tri.”

Lối suy nghĩ của ông già làm ta thật sự theo không kịp, chỉ có thể nhận lời:”Con biết rồi.”

Cha ta hài lòng chuẩn bị rời đi, lúc đi ngang qua người ta đột nhiên lấy cái tẩu chọt chọt ta, “Há mồm, hít một hơi.”

Trong lòng ta không biết ông già lại đang tính toán cái gì, chỉ có thể làm theo.

Cha ta nhăn nhăn cái mũi, ngửi một chút. Lập tức mặt mũi hung tợn.

“– Rượu trái cây!”

Ta gật đầu.

“Thật vất vả khiến ngươi chịu đi Địch Lạc lâu một chuyến không ngờ ngươi chỉ uống rượu trái cây!” Cha ta cất giọng cao hơn vài phần.

Ta lại gật đầu, bổ sung: “Còn ăn mấy quả nho.”

Cha ta chán nản nhìn ta hồi lâu, giọng căm hận nói: “Hổ phụ khuyển tử, hổ phụ khuyển tử.” Sau khi lẩm bẩm hai tiếng, liền ôm đầu chạy ra khỏi phòng khách. Cha ta giống như bị đả kích rất nghiêm trọng thổi bay.

Cha ta làm việc luôn điên điên như vậy, cũng may mấy năm nay ta đã thành thói quen, vì thế xoay người chuẩn bị về phòng ngủ. Lúc này ta mới nhớ ra, trong phòng còn có một pho tượng phiền phức hơn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.