Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui

Chương 63: Cố tình gây hiểu lầm



Editor: V-Emy

Hai ngày sau khi Trưởng công chúa hùng hổ trở về, chính là hôn sự của Tây Lương công chúa, hôn lễ coi như long trọng, mười dặm phố thảm đỏ nghênh giá, cấp đủ mặt mũi, ta và mấy đồng liêu đều vội vàng lộ diện liền ly khai, lúc ta và Ân Đào Đào đồng hành ra tới đại môn thì nghe được mấy người gác cổng vương phủ nhỏ giọng nghị luận, “Nghe nói Vương phi chân trước vừa gả vào vương phủ, bên kia đội ngũ Tây Lương đưa tiễn liền khởi hành trở về, thật đúng là nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi.”

Ta dừng bước, không cùng Ân Đào Đào và Triệu Thanh Y đi theo sau bắt chuyện, quyết đoán xoay người ngồi lên ngựa chạy vội ra cửa thành, lúc đến cửa thành, nhìn tới nhìn lui trong đám người, lòng ta rối rắm như tơ vò, vô luận quyết định như thế nào cũng không quyết tâm ra khỏi cửa thành được một bước, chỉ có thể xuống ngựa ném dây cương đi dọc theo cầu thang bước lên tường thành.

Đứng trên tường thành cao dõi mắt trông về phía xa, đội ngũ sứ giả Tây Lương đã đi rất xa, ta chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của người, không phân biệt ra người nào là người nào, ta thất vọng thở dài một tiếng, lúc này, lại ngoài ý muốn nghe được một hồi ngựa hí dưới tường thành, ta theo thanh âm cúi đầu nhìn lại, trong lòng căng thẳng.

Giang Hành Tri lẻ loi một mình ngồi trên lưng ngựa, ngửa đầu nhìn ta, ánh mắt thâm thúy tĩnh mịch, hắn cảm thấy được tầm mắt của ta, khóe môi khẽ nở một nụ cười, trong tiếng người ồn ào huyên nháo ở cửa thành, tim ta lại cảm thấy đột nhiên tịch mịch như nước.

Thời gian chậm rãi lướt qua, hai năm sớm chiều với nhau, từng tiếng cười và dáng điệu của hắn, dường như in dấu trong đầu không thể xóa đi. Ta xem hắn như thân nhân, chưa từng nghĩ đến hắn sẽ từ phía sau đâm một kiếm vào tim ta.

Xa xa truyền đến tiếng huýt sáo cổ quái của dị tộc, hắn như bừng tỉnh, cả người chấn động, kéo dây cương xoay người, đánh ngựa rời đi.

Ta nói với bản thân mình ta và hắn cả đời này cũng sẽ không gặp lại, đáy lòng có chút đau buốt chậm rãi lan tràn.

Ta cúi đầu thở dài xoay người, lại vừa vặn đụng vào một bức tường thịt, ngửi được hương vị quen thuộc, ta giang hai cánh tay ôm lấy thắt lưng người nọ, rầu rĩ thở dài một tiếng.

Hắn hừ lạnh một tiếng, thô lỗ vỗ vỗ lưng ta trấn an, cũng không tuông ra những lời ghen tuông.

Ta lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Sau một lát ổn định tâm tình, ta mới hỏi, “Sao ngươi lại ở chỗ này?”

“Chủ trì hôn sự Lão Tam xong ta liền thay thường phục rời đi, đến tướng quân phủ đợi không được nàng, khẳng định nàng đến nơi này.” cánh tay Hoa Nam Bình ôm ta buông lỏng, nhưng vẫn không buông ra.

Ta gian nan giải thích, “Ta chỉ là…”

Ta còn chưa nói xong đã bị hắn ngắt ngang, “Nàng không giỏi nói dối, ta biết, nhưng việc này nàng vẫn đừng nên nói thật, không bằng nàng nói cho ta biết nàng chỉ đi ngang qua.” khẩu khí hắn bình thản, nghe không ra cảm xúc gì, nhưng dường như cũng không tức giận.

Ta có hơi không tin chuyện này cư nhiên lại dễ dàng cho qua như vậy, có chút hoảng hốt: “Hả?”

“Ta không tức giận.” Hắn bình tĩnh lập lại, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm gương mặt của ta, “Nhưng mà có một điều kiện.”

Ta biết mà…”Ngươi nói đi!”

“Hôn ta.” Hắn liếc mắt nhìn chỗ nào đó phía sau lưng ta một cái, chính nhân quân tử đưa ra thứ yêu cầu vô sỉ như vậy.”Không được hôn cho có lệ.” Hắn bổ sung.

Ta cũng không có gì kinh ngạc đối với loại ý niệm kì quái trong đầu này của hắn, trước kia lúc ái mộ hắn, hắn cũng đưa ra những đòi hỏi vô lí như vậy, thậm chí có đôi khi còn quá đáng hơn cả trưởng công chúa, trực tiếp bồi dưỡng ta ứng phó với sự hồ nháo của trưởng công chúa có vẻ vô cùng thuần thục.

“Cúi đầu, nhắm mắt.” Ta dứt khoát đáp ứng cho xong.

Ta ngẩng mặt gặp phải bờ môi của hắn, qua quýt hôn nhẹ lên, vừa định lui bước, hắn lại đè cái ót của ta lại không cho phép ta rời đi, bờ môi của hắn đặt lên môi ta, vừa muốn tiến thêm một bước công thành đoạt đất, vừa vặn ta lại nghe thấy phía sau có động tĩnh kỳ quái, hai tay đặt trên ngực hắn đẩy hắn ra, hắn phát ra một tiếng thở dài có chút thất vọng.

Chỗ góc tường thành, góc áo còn chưa giấu kỹ của Ân Đào Đào với khuôn mặt than dại ra của Triệu Thanh Y cứ ngang nhiên như vậy xuất hiện trong tầm mắt của ta, Triệu Thanh Y thấy ta nhìn hắn, muốn tiến lên hành lễ chào hỏi, lại bị Ân Đào Đào hung hăng lôi kéo chìm vào góc khuất.

Ta nghiêng người nhìn về phía Hoa Nam Bình bên cạnh, hai má hắn lộ ra nụ cười nhạt gần như không thể nhận ra, tuy nói rất nhỏ, lại có thể tỏ rõ tâm tình hắn hiện tại coi như không tệ.

“Ngươi biết bọn họ trốn ở chỗ đó rồi sao?” Ta có chút nghiến răng nghiến lợi.

Hoa Nam Bình hơi rũ mắt, ngầm thừa nhận.

“Cái bà tám Đào Đào kia, sáng mai thế nào tất cả đại thần cũng biết hôm nay ta với ngươi gặp riêng ở cửa thành cho coi.” Ta vô lực, tuy nói thanh danh ta cũng không tốt, nhưng gần đây mơ hồ có chút chuyển biến tốt, nếu bị hắn phá hỏng, ta muốn rửa sạch cũng không bao giờ rửa được.

Hắn nghiêm túc liếc mắt nhìn ta một cái, “Như vậy, không tốt sao?”

“Phiền phức.” Ta dứt khoát trả lời hắn. Hắn có tư chất minh quân, nếu dính với ta một chỗ, đám thư sinh lắm chuyện kia không biết còn phê bình hắn thế nào nữa, ta làm quan trên triều mấy năm nay, biết chuyện quân chủ khổ não nhất chính là chuyện đám thư sinh kia há mồm.

Tay Hoa Nam Bình nắm ta chặt hơn vài phần, làm ta có hơi đau.

Ta thấy hắn thất thần, gọi hắn, “Hoa Bình?”

Hắn lộ ra một nụ cười với ta, “Không có gì.”

Ta và hắn không yên lòng nói chuyện được một lát, Phúc công công liền tới đây nhắc nhở hắn nên trở về cung. Trên đường ta hồi phủ, Triệu Thanh Y dắt ngựa khắp nơi tìm ta, còn Ân Đào Đào đã sớm không thấy tung tích, có lẽ đã hồi phủ làm bà tám rồi.

Ta biết Triệu Thanh Y nhìn thấy gì, chỉ có thể qua quýt giải thích một lần, tỏ ý bảo hắn đừng nói với cha ta, cha ta không bao giờ thích nghe tin ta với Hoa Nam Bình ở cùng nhau.

Triệu Thanh Y trầm mặc một trận, nói ra lời làm người ta kinh ngạc, “Kỳ thật, tiểu thư, người đừng oán thầm bệ hạ, bệ hạ chỉ muốn xác định thân phận thôi.”

Ta nghe mà thấy đầu đầy sương mù, hỏi, “Thân phận gì chứ?”

“Chính là muốn thông qua lễ tiết thế tục xác nhận một thân phận, hay chính là thành hôn, nhưng ngài ấy biết tiểu thư khẳng định sẽ không đồng ý.” Triệu Thanh Y nghiêm túc suy tư.”Cho nên, đành phải lui bước mà cầu có được địa vị tình lang của tiểu thư trong miệng người khác.”

Triệu Thanh Y thấy ta không phản ứng, nói tiếp, “Có lẽ chuyện khổ não nhất của bệ hạ chính là không có địa vị chính thức ở bên cạnh tiểu thư, đứa nhỏ cũng có rồi, nhưng nương đứa nhỏ của ngài ấy lại không muốn cha đứa nhỏ.”

Ta trầm mặc một lát, “Thanh Y, ta cũng có nổi khổ.”

Triệu Thanh Y cũng không khuyên ta nữa, chỉ nói, “Tiểu thư, ta chỉ cảm thấy, bệ hạ sẽ đối với tiểu thư rất tốt.”

Quả nhiên, ngày hôm sau tin tức liền theo ta vào triều sớm, ánh mắt mấy đồng liêu quen biết nhìn ta có chút kính nể.

“Thật là không tưởng tượng được, thì ra Triệu tướng quân cũng là một mầm mống si tình.” Mọi người một phen phát biểu cảm khái như thế với ta rồi thở dài đứng vào vị trí của mình.

Lúc Hoa Nam Bình đến buổi lâm triều, có một thái giám ôm một oa nhi đi theo phía sau, ta liếc mắt một cái liền nhận ra đó là tiểu nhị tử, chúng đại thần quỳ xuống hành lễ, vừa đứng dậy, Phúc công công đã bắt đầu tuyên chỉ, nội dung đại khái là cho tiểu nhị tử một thanh danh chính thức, về sau có thể danh chính ngôn thuận nuôi dưỡng ở trong cung, không phải con riêng mà là đại hoàng tử đã được công nhận.

Đại thần chung quanh xì xào bàn tán, đại khái đều đang nghị luận nương đứa nhỏ là ai, bệ hạ chưa lập hậu thì từ đâu lại có đứa con lớn như vậy, thậm chí hoài nghi tiểu nhị tử rốt cuộc có phải là con ruột của bệ hạ hay không.

Lễ bộ thượng thư Tần đại nhân bắt đầu lớn tiếng tấu sớ.

Hoa Nam Bình chăm chú lắng nghe, nhàn nhạt cười lạnh, không nói một câu.

Tiểu nhị tử bên kia có lẽ mới sáng sớm đã bị ép buộc thức dậy, chưa ngủ đủ, trong chốc lát liền mím môi tỉnh lại, oa oa hai tiếng, liền khóc lớn lên, ta nghe nó khóc liền ngẩng đầu nhìn về phía nó, tiểu nhị tử cư nhiên cách bậc thang cao nhận ra ta, giương cánh tay muốn ta ôm, công công đang ôm nó khó xử, Hoa Nam Bình nắm tay lại, đặt lên môi nhẹ nhàng ho khan một tiếng, công công kia lập tức tỉnh ngộ, ôm tiểu nhị tử xuống bậc thang, đi tới chỗ ta.

Ta không muốn ở trước mặt tất cả đồng liêu ôm con, cho đến lúc nó níu tóc sau lưng ta, ủy khuất túm túm mấy cái, ta mới nhìn thẳng vào con.

Đại thần hoặc ít hoặc nhiều trộm nhìn bộ dáng tiểu nhị tử, hoài nghi nó có phải là con ruột của Hoa Nam Bình trong miệng mọi người không.

Ta bất đắc dĩ tiếp nhận đứa nhỏ trong tay công công, tiểu nhị tử dựa vào hõm vai ta nhỏ giọng khóc hai tiếng, cư nhiên ngừng khóc. Ta rất kinh ngạc, trước kia rõ ràng nó vừa nhìn thấy ta liền khóc kinh thiên động địa, hôm nay sao lại thế này?

Ta như có mũi nhọn ở lưng, chỉ cảm thấy ánh mắt thăm dò và đánh giá của đám đồng liêu chung quanh nhìn ta.

Ta ôm tiểu nhị tử đứng suốt buổi lâm triều, sau đó ta liền ôm đứa nhỏ đi tìm Hoa Nam Bình lý luận, hắn buông tấu chương trong tay tiếp nhận đứa nhỏ, tỏ ý bảo ta ngồi xuống nghỉ ngơi, nghe ta tố khổ, tươi cười nơi khóe môi hắn có chút cứng ngắc.

“Chỉ để con tìm nàng ôm một chút mà nàng đã bất mãn như thế?”

Ta muốn giải thích, “Không phải là đạo lý này…”

Hắn phất tay áo ngăn ta lại, nói, “Không cần nhiều lời, nếu nhi tử có thể nói, hôm nay đã không tìm nàng ôm nó, mà đã trực tiếp gọi nương rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.