Giang Hành Tri cứ thế mà ở lại. Vào lúc ban đêm, ta sợ tới mức không dám trở về phòng, liền lủi vào quán thịt dê ven đường cùng Tô Hi, Trần Lưu Danh uống rượu ăn thịt, thật là thống khoái.
Canh thịt dê trên lửa than đã sôi đến mức trắng bóc, nghe mùi ngầy ngậy. Vào buổi tối đặc biệt rét lạnh ở Lâm Sương mà ăn thì đúng là vừa đẹp. Ta nhìn chằm chằm chén rượu một lúc, rồi quả quyết ném lời dặn của tên thú y kia qua một bên. Có mấy chén rượu lót bụng, tâm tình cũng lập tức thoải mái hơn nhiều.
Trần Lưu Danh xưa nay chính là một kẻ lải nhải, trong mấy ngày này bởi vì nguyên do thân phận, còn bị áp chế một hai phần. Nay uống rượu vào, hắn tám chuyện từ trời Nam đến biển Bắc. Cho dù có người trả lời hay không, hắn vẫn một mình nói không ngừng.
Lúc còn trẻ được nuôi thành thói quen, thế cho nên sau khi ta lớn lên, nếu lúc uống rượu mà không có Trần Lưu Danh lải nhải ở bên cạnh, thì ta cảm thấy thứ trong chén giống như nước trắng khó mà nuốt xuống…
Thời điểm Thư Ngữ vén rèm đi vào, ta đang ngồi ở song cửa sổ, nghe Trần Lưu Danh hát liên khúc mấy giai điệu Giang Nam, cười đến đau bụng.
Đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt phẫn hận của Thư Ngữ, cùng khuôn mặt không chút thay đổi đang nhìn ta của Giang Hành Tri.
Hai người vào cửa mang theo cái lạnh bên ngoài, rời khỏi cảm giác dính ấm của ghế lô, làm cho người ta thanh tỉnh hai phần. Ta say rượu, bởi vì biết đô mình không cao, cho nên ta nhẫn nhịn chịu đựng cảm giác đầu choáng váng, nói: “Ngươi, sao ngươi lại tới đây?”
Hắn phỏng chừng là suốt đêm chạy theo tới Lâm Sương trấn. Lúc sáng nhìn sắc mặt hắn có chút mỏi mệt, bây giờ trời đã quá khuya, ta vốn tưởng rằng hắn đã nghỉ ngơi, cũng chưa từng nghĩ đến không ngờ hắn lại tự mình tới tìm ta.
Thư Ngữ há mồm muốn nói cái gì đó, kết quả lại bị Giang Hành Tri nâng tay ngăn lại. Hắn chỉ thẳng cổ nhìn ta, dường như ngay sau đó sẽ tóm lấy cái đèn lồng ném vào mặt ta.
Trần Lưu Danh dừng ca hát, quay đầu nhìn Giang Hành Tri, gõ cái chén nói:”Phu quân Như Ngọc đừng quá lo lắng, Như Ngọc ở cùng một chỗ với chúng ta. Chúng ta mấy năm nay là huynh đệ tốt, chẳng lẽ còn có thể hại cô ta hay sao?”
Giang Hành Tri cúi mi cười khẽ: “Thống lĩnh nặng lời rồi, phu nhân đã muộn không thấy về phủ, lại chưa từng sai người mang thư. Hành Tri lo lắng không yên nên tới tìm, không có ý gì khác.”
Trần Lưu Danh uống nhiều, lại không ngừng nói, thậm chí còn quên cả cách ứng phó nét mặt, nói thẳng: “Ha ha, đừng cho rằng ta là người thô thiển nên không biết ngươi đang nghĩ cái gì. Chắc chắn ngươi đang nghĩ trong bụng là, “Hơ, chính là vì ở cùng một chỗ với tên khốn ngươi nên mới lo lắng”.”
Ta nói: “Hắn say rồi, công tử đừng nên so đo.”
“Ha ha, nhìn không ra là Như Ngọc rất che chở phu quân của cô nha. Được rồi, chúng ta đối với Như Ngọc luôn thương hương tiếc ngọc. Ta cũng không dám lại nói thêm gì nữa. Nói về Như Ngọc ngươi đi, ngươi có còn nhớ tên tiểu quan mà ngươi che chở tại sinh nhật năm mười sáu tuổi ở Địch Lạc lâu không? Chính là người có đôi mắt rất to, vừa nói liền đỏ bừng mặt giống y các cô nương. Lúc trước ta có thấy hắn ——” Trần Lưu Danh lên cơn lải nhải, tự cố tự nói, hai mắt ta đờ đẫn mà theo dõi hắn.
Nếu lúc này mà có Triệu Khả hoặc là Triệu Thanh Y, chắc chắn có thể nhìn ra ta đã say mèm rồi.
Nhưng lúc này là Giang Hành Tri.
“Làm phiền tướng quân xin theo ta trở về.” Hắn nhìn ta nói. Trong giọng đã kiềm chế vài phần tức giận.
Ta làm mặt hiền nhìn hắn một lúc, vẫy tay ý bảo hắn lại đây, sau đó đỡ lấy cánh tay của hắn nghiêng ngả lảo đảo đi ra quán thịt dê. Trần Lưu Danh vẫn đang lải nhải, Tô Hi híp mắt quay đầu nhìn ta.
Ta thấy ánh mắt hắn liền biết hắn cũng say tám chín phần rồi, lại thoáng nhìn Trần Lưu Danh bên cạnh. Đột nhiên ta hoảng hốt nhớ lại, sau khi Tô mỹ nhân say rượu sẽ không ồn ào không ầm ĩ, nhưng sau khi say nhất định sẽ loạn tính, quen biết hắn nhiều năm cũng không ngoại lệ.
Ta giãy giụa nghĩ cách để Thư Ngữ tống hắn về phủ, đột nhiên Giang Hành Tri nói với ta: “Vì sao đêm khuya không về nhà? Chỉ vì có ta ở đây sao?”
Ta trầm mặc: “…”
Như bị gián đoạn, ta lập tức quên mất Tô Hi bên kia.
Hắn lại nói: “Triệu Như Ngọc, vì sao nàng phải trốn tránh ta?”
Ta tiếp tục trầm mặc: “…”
“Chẳng lẽ chỉ vì ta nói ta thích nàng?”
Ta nhắm hai mắt lại: “Ngươi không thích ta.” Ta nghe được ngữ khí của ta như đinh đóng cột, so với không khí hôm nay còn lạnh hơn vài phần. Cánh tay hắn đỡ ta nắm rất chặt, ta hơi đau.
Đẩy tay hắn đi, ta lảo đảo vài cái rồi nhẹ nhàng đứng vững thân mình:”Triệu Như Ngọc mấy cân mấy lượng, tự mình rõ ràng. Ta trời sinh tính lỗ mãng, cử chỉ tục tằn. Ngươi xuất thân văn nhân, được đắm mình trong tứ thư ngũ kinh, muốn cả đời ở bên người vợ là nữ tử cầm kỳ thư họa, tinh thông thi từ ca phú. Đáng tiếc trong tay Như Ngọc, chỉ có trường kiếm. Trong lòng Như Ngọc, chỉ có biên quan cát vàng.”
Hắn nhẹ nhàng nói, “Nàng không biết nàng là một cô nương rất tốt.”
Ta nhướng mày nhìn hắn, thuận tay đoạt luôn cái đèn lồng trong tay Thư Ngữ, giơ lên cao, “Thế nhân nhiều ích kỷ, nam tử nơi đây cưới vợ đương nhiên chỉ tìm nữ tử hiền lương dịu dàng. Lúc nhỏ ta cũng có mộng đẹp là được ai đó không ngại tất cả khuyết điểm của ta, làm bạn với ta. Thế mà khi ta trưởng thành, mộng kia lại không thành thực.” Ta quơ quơ đèn lồng chiếu vào mặt ta, “Ngươi xem, Triệu Như Ngọc không tài không mạo, nhưng quý cái là tự mình biết mình.”
“A Ngọc.” Hắn gọi ta, lòng ta tê rần. Không biết làm sao mà cái mũi ta chua xót đã sắp rơi lệ, có lẽ là do uống hơi nhiều.
“Triệu gia cả nhà trung liệt, chết hết chỉ còn lại cha ta và ta. Cha ta nói ta đời này nhất định bị những người bụng quấn nhiều vòng như các ngươi tính kế. Ở trong mắt Thánh thượng, ta vốn nên cô độc cả đời sau khi rời bỏ quyền lực. Đáng tiếc thứ như ta rượu vừa vào liền thích gây sự, cướp ngươi hồi phủ, khiến sự tình rối tung.” Ta nhăn nhăn cái mũi.
Hắn lại muốn kéo tay ta, ta lui về phía sau từng bước né tránh hắn. Tay hắn cứng giữa không trung, sau đó nắm thành quyền chậm rãi buông xuống.
“Chuyện năm đó ta cũng biết ta sai rồi, đoạt ngươi về phủ bởi vì ánh mắt ngươi nhìn ta giống một người, cụ thể là ai thì ta không nghĩ ra. Ngươi cũng biết, ta mất tích trong thời gian rất lâu, cũng đã quên rất nhiều việc.”
Ta lại lui về phía sau hai bước, có chút buồn bã nhìn hắn, “Bộ dạng ngươi thật là đẹp mắt. Ngày bé ta thường nghĩ, tướng công tương lai của ta cũng có thể như vậy thì tốt. Ta không biết ngươi có tính toán gì với ta, nhưng ngươi không yêu ta, ta nhìn ra được.”
Mắt phượng xinh đẹp của hắn nhìn chằm chằm ta, đôi mắt sâu giống như đáy giếng. Ta vò đầu cười, hơi ngớ ngẩn.
“Không nói gì mặc ngươi, đơn giản là trong lòng ta tồn tại chút ảo tưởng của nữ nhân. Thấy ngươi đối tốt với ta, trong lòng hạnh phúc hư vinh, điểm ấy nói ra thật buồn cười…” Đầu càng ngày càng choáng váng lợi hại. bản thân ta cũng không biết mình đang nói gì nữa.
Trong mắt chua chát lợi hại, vì thế ta chỉ có thể ngẩng đầu nhìn trời. Trời giá rét đông lạnh, sao trời lại đặc biệt rực rỡ. Ta chớp chớp mắt, cảm giác có vô số ngôi sao rơi vào trong mắt. Nước mắt gọi một tiếng liền ứa ra, ta dứt khoát ngồi xổm ven đường cúi đầu dùng tay áo lau mắt.
Cảm giác có người vỗ ta, ngẩng đầu nhìn thấy Giang Hành Tri đưa một chiếc khăn tay,, ta lắc đầu nhịn lệ: “Làm dơ lại phải giặt, dù sao quần áo của ta có bẩn thì thay.”
“A Ngọc, thực xin lỗi.”
Ta nén hai hàng nước mắt cười ngây ngô: “Có gì mà xin lỗi, không thích ta chính là sai, vậy thiên hạ này bao nhiêu người sai. Triệu Như Ngọc ta cũng không phải là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành gì, ngươi… Các ngươi không yêu ta, có cái gì sai đâu.” Không biết đầu ta đang nghĩ cái gì, lúc hai chữ “Các ngươi” nói ra khỏi miệng, trong lòng đầy chua xót.
Hắn ngơ ngẩn dường như có chút thất thần.
“Này ——” Ta kéo dài giọng để hắn chú ý, “Cái kia, ta hình như sắp say đến bất tỉnh. Nếu trở về Triệu Thanh Y, Triệu Khả có hỏi sau khi ta say rượu có nói bậy bạ gì hay không, ngươi nói không có nhé. Nếu không bọn họ sẽ hỏi tiếp, ta biết ngươi không thích phiền toái, trả lời thế là tốt nhất.”
Khoảnh khắc sắp bất tỉnh ta thấy ánh mắt không thể tin của Thư Ngữ.
Giữa nửa ngủ nửa tỉnh có người lau mặt cho ta, mơ hồ nghe được Triệu Khả nói: “Sau khi tiểu thư say rượu thích nói lời say, công tử có thấy nàng bình thường hay hồ đồ. Nàng giống tính lão gia, trong lòng giống như gương sáng, luôn nhịn trong lòng, chỉ có uống rượu vào, mới bằng lòng nói ra suy nghĩ thật.”
“Phu nhân vẫn chưa nói thêm cái gì.”
“Tôi đây cũng yên tâm.” Triệu Khả nói, “Công tử phải hiểu, có một số việc, nói ra, tổn thương tình cảm.”