Phục vụ lần lượt lên 2 món ăn, 1 món canh, món ăn tuy không nhiều, mà số lượng vừa đủ, hai người ăn thừa sức.
Hai bát cơm rất đầy, như hai quả núi nhỏ, hạt kê lẫn trong cơm óng ánh long lanh.
Đây không phải là một bữa tiệc chiêu đãi, mà chỉ là một bữa cơm bình thường.
“Anh uống rượu được không?” Tống Vũ Tiều tranh thủ phục vụ lên món ăn xong, liền chuyển đề tài sang chỗ khác. Cậu múc súp vào một cái chén nhỏ và đặt trước mặt Kiều Vũ Tụng, không chờ anh trả lời, liền nói: “À tối nay anh bay, là không thể uống được.”
Kiều Vũ Tụng nói dối, nên nghe cậu nói vậy, không khỏi áy náy. Anh gật đầu và nói, “Đúng là không được uống trong vòng 4 giờ trước khi giao ca. Nếu không vượt qua bài kiểm tra nồng độ cồn, sẽ gặp rắc rối. Thành phố Tây Không có tiếp viên hàng không stand by (dự bị).”
“Stand by?” Tống Vũ Tiều tò mò.
“Chỉ là để phòng ngừa một số tiếp viên không thể bay tạm thời, và chia họ thành dự bị chính và phụ. Nếu điều đó xảy ra, sẽ không còn thời gian nghỉ ngơi nữa.” Đây chính xác là những gì đã xảy ra với Kiều Vũ Tụng. Nói đến, anh không thể không tức giận.
Nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của anh khi nói về vấn đề này, Tống Vũ Tiều rất ngạc nhiên: Cho dù nhân viên không hài lòng với sự sắp xếp này, nhưng nếu các quy tắc và quy định đã thống nhất, họ không nên chán ghét, phải không?
“Thật thảm quá.” Tống Vũ Tiều chu môi, múc đầy chén canh của mình.
Nhìn thấy phản ứng nhẹ như mây gió của cậu, Kiều Vũ Tụng hơi bất mãn, mà Tống Vũ Tiều không biết rằng thời gian nghỉ ngơi của anh đã bị chiếm hết, huống chi là anh dùng thời gian để đến Thành phố Tây, vì vậy cậu không quan tâm cũng là bình thường.
Kiều Vũ Tụng suy nghĩ một lúc và hỏi: “Chỗ em không có tình huống huống như vậy, đúng không?”
“Anh cảm thấy không có sao?” Tống Vũ Tiều cười như không cười hỏi.
Kiều Vũ Tụng bỗng nhiên ý thức được mình nói sai gì đó, anh sửa lời nói: “À, cũng vậy. Mọi người làm nghiên cứu khoa học, cũng đều cực khổ.”
“Khổ cực hay không, chính mình nói sẽ không tính. Có lẽ chờ chúng ta quen biết thời gian dài hơn, anh sẽ biết.” Tống Vũ Tiều nhún vai, thấy anh sững sờ, nhắc nhở, “Dùng bữa xong. —— anh trở lại chuyến bay lúc mấy giờ?”
Được cậu nhắc nhở, Kiều Vũ Tụng nhanh chóng nhặt rau. Nghĩ đến cơm nước xong, phải đi cho kịp xe lửa, anh cực kỳ phiền muộn, nói: “5h, mà anh phải đến sân bay trước 3h.”
Nghĩ rằng đó là một chuyến bay quá cảnh trung chuyển, Tống Vũ Tiều cảm thấy khó hiểu trước những lời của Kiều Vũ Tụng. Nhưng nếu không phải chuyến bay đó, sẽ không có chuyến bay nào khác ra khỏi Thành phố Tây. Tống Vũ Tiều nói “Đừng lo lắng, em sẽ đưa anh đến đó đúng giờ.”
Kiều Vũ Tụng dự định đến ga xe lửa trước 3h, nhưng nếu anh đến sân bay trước thì sẽ quá muộn. Nghe đến đây, anh giật mình, lập tức nói: “Không cần, anh sẽ tự đi. Không làm phiền em”.
“Không phiền phức. Buổi chiều em có nhiều thời gian.” Tống Vũ Tiều thấy anh lo lắng, liền cảm thấy có cái gì đó kỳ quái.
“Thật sự, không cần.” Kiều Vũ Tụng khẳng định nói.
Vẻ mặt anh kiên quyết, Tống Vũ Tiều nghi ngờ nếu cậu cố kiên trì, anh sẽ tức giận. Tống Vũ Tiều chắc chắn Kiều Vũ Tụng đang che giấu điều gì đó. Bây giờ rất vất vả để cùng ngồi xuống dùng bữa cơm, Tống Vũ Tiều muốn yên ổn ăn một bữa, đơn giản không hỏi tới nữa.
Sau khi xác nhận rằng cậu không còn kiên trì nữa, Kiều Vũ Tụng cuối cùng cũng thả lỏng tâm tình của mình.
Trong bữa ăn, Tống Vũ Tiều không có hỏi anh hành trình trở về. Kiều Vũ Tụng cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Tống Vũ Tiều không có nói nhiều về công việc. Vì vậy, khi họ nói chuyện trên trời dưới đất, đụng đến công việc của Tống Vũ Tiều, cậu dừng lại ở đó. Cũng may Tống Vũ Tiều trong ấn tượng của anh đều rất ít nói, Kiều Vũ Tụng cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Ngược lại, khi Tống Vũ Tiều hỏi về công việc, Kiều Vũ Tụng luôn giữ chừng mực.
Từ lâu, Kiều Vũ Tụng ở trong môi trường làm việc mà phụ nữ chiếm đa số, đó không phải là sự phân biệt giới tính, mà là trải nghiệm – nơi tập trung phụ nữ, thực sự rất ồn ào.
Từ từ, trong quá trình làm việc với họ, Kiều Vũ Tụng cũng quen với việc tán gẫu những chuyện thị phi đúng sai.
Thỉnh thoảng, khi Kiều Vũ Tụng đang nói chuyện hoặc lắng nghe, anh sẽ đột nhiên nhớ tới Từ Ngạo Quân
Anh nhớ tới Từ Ngạo Quân ngồi vào bàn mạt chược với những người bạn chơi bài của bà, chơi mạt chược và bàn luận về những người khác. Lúc này, anh sẽ nhanh chóng rút khỏi bầu không khí sôi động, nhưng đã quá muộn, anh càng ngày càng giống Từ Ngạo Quân.
Kiều Vũ Tụng biết rằng Tống Vũ Tiều không thích Từ Ngạo Quân cho lắm, anh cũng vậy. cho nên, khi nói chuyện trong công ty trước mặt Tống Vũ Tiều, anh phải liên tục nhắc nhở bản thân kiềm chế, không thể nói năng tùy ý, khiến Tống Vũ Tiều cảm thấy anh nói chuyện thị phi của người khác, giống như Từ Ngạo Quân.
Nhưng mà, che giấu thường làm người ta bất an. Nghĩ đến Tống Vũ Tiều mới vừa nói “Chờ bọn họ quen biết thời gian dài hơn”, tâm trí anh càng thêm mệt mỏi.
Không phải ai cũng có thể che giấu được bộ mặt thật của mình, chỉ cần thân thiết đủ lâu thì sớm muộn gì họ cũng sẽ lộ mặt. Tống Vũ Tiều sớm muộn gì cũng sẽ biết: anh đã trở nên tầm thường thế tục.
Nhớ đến đây, Kiều Vũ Tụng hối hận vì sự háo hức và chủ động của mình trước đó, có lẽ làm Tống Vũ Tiều nghĩ là họ sẽ tiếp tục gặp lại sau khi tái hợp. Nhưng nếu hiểu biết sâu sắc hơn, sẽ làm mất đi ấn tượng trước đây của họ về nhau. Nếu có tái hợp lần nữa, họ chỉ có thất vọng mà thôi.
Tống Vũ Tiều là một chiếc gương, nếu không phải đối mặt với cậu, Kiều Vũ Tụng vẫn có thể chấp nhận con người của anh bây giờ. Anh không còn cách nào khác là phải đi theo dòng chảy và chấp nhận bản thân, nhưng chỉ cần anh đối mặt với Tống Vũ Tiều, anh sẽ không ngừng nhớ tới đây là vẻ ngoài mà anh không thích nhất.
Bữa trưa rất ngon, nhưng đáng tiếc, Kiều Vũ Tụng biết đây là lần cuối cùng anh đến nhà hàng này.
Sau bữa trưa, Tống Vũ Tiều thanh toán hóa đơn, nói rằng đáp lễ nước hoa.
Kiều Vũ Tụng cười cười, không còn khách sáo, nhưng trong lòng vẫn có chút bất đắc dĩ.
Dù vậy, Kiều Vũ Tụng đã kiệt sức sau vài lần gặp mặt. Anh đã chán ngấy ngụy trang rồi, anh biết nếu không ngụy trang chỉ khiến Tống Vũ Tiều chán ghét mà thôi.
Quỹ đạo của họ quá xa nhau, tất cả những nỗ lực cố ý không chỉ vô ích mà còn khiến anh mệt mỏi. Kiều Vũ Tụng bỏ cuộc.
“Bây giờ chưa tới 2h.” Tống Vũ Tiều mở khóa xe, “Anh có chắc không cần em đưa đến sân bay không?”
Nghĩ rằng đây là lần cuối cùng họ gặp nhau, Kiều Vũ Tụng quyết định không thèm đến xỉa, đổi giọng nói: “Chắc còn làm phiền em. Bắt taxi ở đây không dễ dàng chút nào.”
Tống Vũ Tiều nhướng mày nói: “Chính xác. Ở đây có dịch vụ gọi xe trực tuyến, anh phải đợi ít nhất mười phút.” Nói xong, cậu đi về phía xe.
Từ thành phố đến sân bay, mất khoảng nửa giờ.
Ngay sau khi lên xe, Kiều Vũ Tụng đã đặt xe trực tuyến từ sân bay đến ga xe lửa thông qua phần mềm điện thoại di động. Sau khi tạm biệt Tống Vũ Tiều, anh có thể lập tức đi đến ga xe lửa. Bằng cách này, lời nói dối của anh được chu toàn.
Bất kể là từ Từ Ngạo Quân hay qua nhận thức của bản thân, Kiều Vũ Tụng cũng phải thừa nhận rằng họ không xứng. Không phải anh không xứng với Tống Vũ Tiều, mà là hai người bọn họ không hợp nhau.
Anh biết rằng sau khi chia tay, anh sẽ nhớ Tống Vũ Tiều rất lâu. Nhưng cuộc sống sẽ hòa tan đi những hoài niệm này, giống như kinh nghiệm và cuộc sống của anh trong 13 năm qua.
Tuy nhiên, dự đoán trước một lời chia tay luôn khác với hiện thực. Nhìn thấy tòa nhà sân bay đang tiến đến từ xa, ngực Kiều Vũ Tụng như thắt lại và mũi anh hơi đau.
Anh rất cố gắng điều chỉnh cảm xúc để Tống Vũ Tiều không nhìn ra manh mối.
Nhiều hành khách đã đến nhà ga, và con đường phía trước nhà ga bận rộn hơn so với khi Kiều Vũ Tụng mới đến. Nhưng nhìn thoáng qua anh cũng biết những người này chỉ là khách du lịch.
Chiếc xe vẫn chưa dừng hẳn, Kiều Vũ Tụng đã nhìn thấy chiếc xe mà anh đặt trước đậu ở khu vực chờ trước nhà ga.
Kiều Vũ Tụng cởi dây an toàn, hít một hơi thật sâu, cười với Tống Vũ Tiều, nói: “Anh đi trước, tạm biệt.”
“Ừm.” Tống Vũ Tiều nhìn con đường náo nhiệt hiếm thấy trước nhà ga, thấy anh định mở cửa, còn chưa kịp gọi, trước tiên cậu khóa cửa xe lại.
Tim Kiều Vũ Tụng đập thình thịch. Anh thấp thỏm quay đầu lại, gượng cười hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ồ, em xin lỗi.” Tống Vũ Tiều lại mở khóa và nói, “Có một chút kỳ lạ. Chuyến bay này đến từ Xuân Lâm, có người nói rằng không có tiếp viên hàng không dự bị ở điểm trung chuyển, như vậy kỳ lạđúng không?”
Nghe đến đây, trái tim Kiều Vũ Tụng đột nhiên trùng xuống.
Tống Vũ Tiều thấy sắc mặt anh tái đi ngay lập tức, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Anh vừa đi chuyến bay từ Tích Tân à? Anh là hành khách?”
Kiều Vũ Tụng thoáng nhìn thấy chiếc xe hơi phía trước đang nhắc nhở anh về thời gian. Anh không thể bịa ra những lý do khác, để rời đi càng sớm càng tốt, anh không còn cách nào khác ngoài việc gật đầu nói: “Ừm”.
“Tại sao?” Tống Vũ Tiều hỏi tiếp.
Cậu sửng sốt.
“Cố ý bay tới đây, ăn cơm xong liền rời đi …” Tống Vũ Tiều quan sát biểu hiện trên mặt anh, phát hiện đang dần dần đỏ lên, không biết là đau hay là căng thẳng, “Cho dù là tiếp viên hàng không vé miễn phí, này cũng rất lãng phí sao?”
Kiều Vũ Tụng đã quyết định nói lời chia tay và không bao giờ gặp lại nhau nữa, nhưng bây giờ khi Tống Vũ Tiều nhìn thấu được lời nói dối ấy, trái tim anh như rơi vào hai lớp băng – lửa.
Cho dù bị trì hoãn thế nào, anh chắc chắn sẽ bị lỡ chuyến xe lửa. Tuy nhiên, nếu tận dụng thời điểm này để nói rõ tình cảm của mình và có một cuộc chia tay trọn vẹn thì điều này có thể cần thiết.
Nếu như cuộc đời bọn họ từ nay về sau không còn quan hệ nữa, hiện tại trả giá một chút đánh đổi một chút thời gian cáo biệt, vậy thì như thế nào đây?
“Không biết. Thực ra, trong đầu anh không nghĩ đến điều gì khác, anh chỉ muốn đến gặp em” Kiều Vũ Tụng chưa bao giờ nghĩ đến việc bày tỏ những suy nghĩ, những cảm xúc của mình.
Tống Vũ Tiều không khỏi kinh ngạc, sao anh lại dễ dàng nói ra những lời ám muội như vậy.
Tuy nhiên, biểu hiện của anh tràn đầy thất vọng, Tống Vũ Tiều không rõ vì sao. Suy nghĩ qua đi, Tống Vũ Tiều nói “Em tò mò một việc, em muốn xác nhận với anh. Đương nhiên, anh không cần phải trả lời.”
Kiều Vũ Tụng nghe xong, trong lòng lạnh lẽo, anh nhìn thẳng vào mắt Tống Vũ Tiều: “Em hỏi đi.”
“Anh… anh thích đàn ông, phải không?” Tống Vũ Tiều hỏi.
Kiều Vũ Tụng nghĩ cậu sẽ vạch trần anh nói dối, không nghĩ cậu hỏi cái này, sững sờ một lúc. Chuyện đến nước này, không có gì không thể thừa nhận, anh gật đầu, nói: “Ừ, anh là gay.”
Vừa rồi anh nói những lời ám muội không chút nao núng, bây giờ anh đã thừa nhận mình là gay, đúng như Tống Vũ Tiều mong đợi. Nhưng cậu không hiểu tại sao anh lại u sầu. Tống Vũ Tiều suy nghĩ một chút nói: “Anh cố ý bay tới đây chỉ vì muốn đến gặp em. Em có thể hiểu là anh đang theo đuổi em không?”
Sau khi nghe xong, “ầm” một tiếng nổ lớn trong đầu Kiều Vũ Tụng, anh nhìn cậu vẻ khó tin. Đúng vậy, Tống Vũ Tiều đã vạch trần lời nói dối và tình cảm thầm kín của anh, nhưng Kiều Vũ Tụng không ngờ rằng cậu lại dùng vẻ mặt này, từ ngữ như vậy.
Kiều Vũ Tụng lắc đầu theo bản năng. Việc bày tỏ tình yêu và sự theo đuổi có giống nhau không? Anh chỉ muốn bày tỏ tình cảm của mình với Tống Vũ Tiều, nhưng theo đuổi là một nỗ lực để được báo đáp lại một cái gì đó, còn anh chưa bao giờ nghĩ muốn được báo đáp.
“Không …” Kiều Vũ Tụng chỉ thốt ra một âm tiết, đầu lưỡi cũng không có thời gian cuộn lại, nên không nói được từ thứ hai.
Tống Vũ Tiều mở mắt ra, khoảng cách quá gần, qua thấu kính không nhìn thấy ánh mắt của Kiều Vũ Tụng, có chút hoa mắt.
Cậu đành phải kết thúc nụ hôn bất ngờ, ngồi trở lại chỗ cũ, khi nhìn rõ Kiều Vũ Tụng sửng sốt, cậu nói: “Nếu như không phải, thật đáng tiếc. Em không thích mập mờ cho lắm.”
Kiều Vũ Tụng lấy lại tinh thần. Trong lòng anh nhất thời oan ức, bối rối và tức giận.
Này là thế nào đây? Tống Vũ Tiều trước đây rất thờ ơ và lãnh đạm, dửng dưng như không, mọi tương tác giữa bọn họ chỉ là trao đổi bình thường giữa bạn bè, khiến anh cảm thấy mọi chuyện đều là do chấp niệm lòng tham của anh, phí hết tâm tư lừa dối che giấu. Bây giờ, Tống Vũ Tiều bất ngờ hôn anh và nói rằng không thích sự mập mờ, như thể tất cả sai lầm là ở chỗ anh.
Đúng vậy, yêu thầm cũng được, từ bỏ cũng được, tất cả đều là lỗi của anh. Tống Vũ Tiều làm sao có thể sai được? Kiều Vũ Tụng cười một cách hoang đường “Cho nên, thế này không phải là mập mờ sao?”
“Không phải.” Tống Vũ Tiều vẫn không hiểu hết ý tứ đằng sau nụ cười của anh, nhưng cậu nói “Là em đang theo đuổi anh.”