Trời lại mưa.
Sau khi trở về từ chuyến công tác ở Tĩnh An, Tích Tân đã mưa 5 lần trong tháng này, 2 lần mưa xuyên đêm.
Lượng mưa năm nay làm đảo lộn ấn tượng của Tống Vũ Tiều về Tích Tân.
Dự báo thời tiết cho biết khí hậu thực sự bất thường so với những năm trước.
Theo bản tin truyền hình, tuần trước khu vực Đông Bắc vì gặp thiên tai bão, tổn thất nặng nề, các ban ngành liên quan đã họp khẩn cấp tìm biện pháp đối phó.
Thời tiết bất thường và bão tố khiến Tống Vũ Tiều nhớ Kiều Vũ Tụng.
Nhưng những gì cậu nhớ lại là những nội dung vụn vặt, lúc nhớ tới một tháng trước gặp lại Kiều Vũ Tụng, lúc nhớ về buổi chiều 13 năm trước gặp Kiều Vũ Tụng lần đầu tiên.
Dù lần đầu gặp mặt hay tái hợp, đều kèm theo những khí hậu bất thường, thời tiết ác liệt.
Kiều Vũ Tụng đối Tống Vũ Tiều mà nói, cũng là một loại khác thường.
Anh không giống như một người “nên” xuất hiện trong cuộc đời của Tống Vũ Tiều. 13 năm trước còn mơ hồ, nhưng bây giờ …
Ít nhất trong cuộc sống của Tống Vũ Tiều bây giờ, không có người thứ 2 tương tự như Kiều Vũ Tụng. Anh khác biệt, như một khối than đỏ rực trong tuyết trắng, một gốc cây tùng giữa biển cỏ mênh mông.
Thời tiết bất thường cũng ảnh hưởng đến công việc của Tống Vũ Tiều, kế hoạch ban đầu bị hoãn lại, trong Viện đã tổ chức nhiều cuộc họp phân tích.
Trong cuộc họp nhiều lần đề cập đến việc lãnh đạo Viện phải đến hiện trường chỉ đạo công việc để đảm bảo thiết bị hoạt động hoàn hảo trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt và đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
“Chủ nhiệm Tống,” Trương Nguyên nhìn Tống Vũ Tiều, “Hệ thống SEE rất quan trọng, nhiệm vụ của chúng ta đã bị hoãn lại. Anh định đến Thành phốTây khi nào?”
Tống Vũ Tiều đáp: “Thứ sáu tuần này chuẩn bị đi cùng Phó chủ nhiệm Tần.”
“Được.” Trương Nguyên gật đầu, bắt đầu hỏi về việc sắp xếp công việc của người khác.
Trên thực tế, trong suy nghĩ của Tống Vũ Tiều, hệ thống SEE rất thông minh có thể hoàn thành nhiệm vụ dù không có cậu. Trước khi hệ thống thế hệ mới ra mắt, Tống Vũ Tiều đã giám sát các bộ phận R&D và thử nghiệm của Viện. Hướng dẫn thực hiện một loạt các thử nghiệm mô phỏng để đảm bảo rằng hệ thống có thể đối phó với các tình huống khác nhau.
Tuy nhiên, sở dĩ người đứng đầu làm lãnh đạo là do trình độ khác nhau, người bên dưới phục tùng là đủ. Hơn nữa, không gì là không có sơ hở, dù là con người hay hệ thống do con người thiết kế. Ngay cả khi xác suất thất bại dưới 1/10000, Tống Vũ Tiều cũng không thể vỗ ngực mà nói không muốn đi.
Ở vị trí này, Tống Vũ Tiều không thể sai sót được.
Vả lại, cậu tranh thủ lúc xuống Thành phố Tây sẽ đi ra ngoài một chút.
Từ Tĩnh An trở về, Tống Vũ Tiều không hề rời khỏi thành phố chứ đừng nói đến sân bay.
Cậu yêu cầu đặt chuyến bay của Bắc Hàng Airlines, đồng thời ghi chú rõ ràng là máy bay Bắc Hàng đang làm nhiệm vụ.
Tất nhiên, Tống Vũ Tiều biết rằng ngay cả như vậy, xác suất gặp Kiều Vũ Tụng vẫn rất thấp.
Sau cuộc họp, gần đến giờ tan làm. Tống Vũ Tiều dự định trở lại văn phòng làm việc ngoài giờ, xem xét các kế hoạch khẩn cấp của các bộ phận khác nhau, để có thể giao việc cho họ.
Khi bước vào tòa nhà của Viện SEE, cậu gặp Thư ký Chu đang tan sở.
“chủ nhiệm Tống!” Thư ký Chu cười đi đến gần, “Họp xong rồi à?”
Tống Vũ Tiều gật đầu, thấy anh ta đi tay không liền nói: “Trời mưa, anh không mang theo ô sao? Lấy của tôi đi!”
Thư ký Chu cúi đầu, nhận lấy rồi nói: “Cảm ơn, cảm ơn. Anh không về nhà sao? Chúng ta cùng đi đi!”
“Không, tôi quay lại xem xét kế hoạch.” Tống Vũ Tiều nói.
“Vậy thì chiếc ô này …” Thư ký Chu do dự.
“Không sao, mưa không lớn. Có lẽ lúc về thì trời đã tạnh rồi. Nếu trời không tạnh, tôi sẽ tìm chiếc khác.” Vì ô đã đưa cho mượn nên Tống Vũ Tiều không muốn lấy lại.
Thư ký Chu lễ phép cười nói: “Vậy thì tôi sẽ mượn, cám ơn anh! À mà, chủ nhiệm Tống, ý kiến huấn luyện Phùng Tử Ngưng phải được trình trước ngày mai. Ngày mai sẽ có người đến kiểm tra.”
Nghe anh ta nói đến đây, Tống Vũ Tiều trong giây lát nhớ tới còn có việc này. Thật Viễn vông.
Tăng ca nội dung lại thêm một hạng mục, Tống Vũ Tiều trong lòng không khỏi buồn bực, vẻ mặt bên ngoài ôn hòa đáp ứng: “Được rồi, tối nay tôi viết xong sẽ gửi vào email cho anh.”
“Chà, vất vả rồi. Tôi đi trước, tạm biệt!” Thư ký Chu mỉm cười chào tạm biệt.
Tống Vũ Tiều thực sự quên mất ý kiến kiểm tra huấn luyện đó. Cậu chưa bao giờ để ý nhiều đến những loại tài liệu như vậy, cũng nhờ lời nhắc nhở của Thư ký Chu.
Vì nhiệm vụ đã bỏ lại trước đó, Tống Vũ Tiều tăng ca đến 11h mới về nhà.
Cậu bụng đói cồn cào, tìm thức ăn trong bếp, sau khi xác nhận rằng cà ri và thức ăn thừa trong tủ lạnh vẫn còn ăn được, cậu đổ tất cả chúng vào một tô mì lớn và làm nóng lò vi sóng. Thuận tiện cầm lấy một lon bia.
Trong lúc chờ cơm cà ri nóng lên, Tống Vũ Tiều ngẩn người nhìn lên tường.
Bỗng nhiên, từ khóe mắt, cậu nhìn thấy một hạt nhỏ màu đen bên cạnh bếp lò. Cậu vê nó lại, ngửi và khẳng định đó là thức ăn cho mèo hàng ngày.
Khi Tống Nhạn đón Thiên Thiên đi, đã mang tất cả đồ chơi và đồ dùng cần thiết hàng ngày của nó.
Nhà của Tống Vũ Tiều khôi phục vắng vẻ và ngăn nắp.
Bàn phím sẽ không còn bị mèo đi ngang nhấn “delete” mỗi ngày, phổ nhạc cũng có thể thản nhiên bày ra ở trên giá để bản nhạc.
Nhưng các dấu chân và dấu răng còn lại trên đàn Cello, cũng như nửa thức ăn cho mèo đều chứng minh rằng con mèo mập đã chạy lung tung trong ngôi nhà này.
Mưa ngoài cửa sổ khác với Tống Vũ Tiều dự đoán, tuy là tí tách nhưng vẫn rơi liên miên.
Tống Vũ Tiều dự cảm không lâu sau đó, sẽ thấy tin tức về ngập úng ở Tích Tân trên Internet.
Cùng với tiếng mưa rơi, gần nửa đêm Tống Vũ Tiều mới ăn bữa tối.
Chán nản, cậu mở cửa sổ trò chuyện trên cùng, trong phần mềm trò chuyện và nhấp vào ảnh đại diện của Kiều Vũ Tụng.
Gần đây, khi Tống Vũ Tiều ăn một mình, đều sẽ không ngừng lặp lại động tác này.
Tuy nhiên, trong giao diện mở ra lần này, xuất hiện nội dung làm cậu bất ngờ – vòng bạn bè của Kiều Vũ Tụng đã đăng vài bức ảnh về nước hoa.
Tống Vũ Tiều bấm vào nội dung chi tiết để xem, ngẩn người, không nhịn cười được.
Trước đây, quả thực đã từng nghe nói rằng một số tiếp viên hàng không sẽ làm đại lý thu mua là nghề tay trái, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng Kiều Vũ Tụng cũng sẽ.
Nhưng chỉ có trạng thái mới này trong vòng bạn bè của Kiều Vũ Tụng. Tống Vũ Tiều đang lật xem phần giới thiệu về những loại nước hoa đó thì đột nhiên hệ thống nhắc rằng cậu không có quyền xem chúng, vẫn còn một vài bức ảnh chưa xem.
Tống Vũ Tiều quay lại giao diện và gửi tin nhắn cho Kiều Vũ Tụng: Em có thể đặt mua nước hoa không?
Vì anh ấy vừa đặt trạng thái, Tống Vũ Tiều kết luận anh vẫn chưa nghỉ ngơi.
Sau một lúc, Kiều Vũ Tụng trả lời: Có.
Tống Vũ Tiều suy nghĩ một chút rồi hỏi: Vừa rồi bay quốc tế?
Kiều Vũ Tụng: À, gần đây anh đã bay đến Đảo Hồng Kông. Em muốn mua nước hoa ?
Tống Vũ Tiều khẽ cau mày trả lời: Vâng, nhưng em không biết nên mua loại nào phù hợp.
Kiều Vũ Tụng: Lần trước, anh ngửi thấy mùi thơm của muối biển, có phải em dùng JO MALONE không?
Đọc xong, trái tim Tống Vũ Tiều khẽ run lên. Cân nhắc một lúc, rồi nói: Đoán chính xác như vậy, anh có phải là đại lý lớn không?
Kiều Vũ Tụng: Không đâu. Trước đây ở Tích Tân đã bay rất nhiều chuyến bay quốc tế.
Đã như vậy, tại sao vòng kết nối bạn bè lại trống rỗng? Nghĩ rằng Kiều Vũ Tụng chặn vòng bạn bè với mình, Tống Vũ Tiều thầm thở dài. Cậu đang gõ vào ô nhập liệu thì tin nhắn của Kiều Vũ Tụng đến.
Kiều Vũ Tụng: Em vẫn mua cái trước chứ?
Lẽ nào, Kiều Vũ Tụng hỏi liên tục là do có liên quan đại lý thu mua? Tống Vũ Tiều im lặng nhìn điện thoại hồi lâu, cho đến khi màn hình tắt, cậu mở khóa điện thoại lại, trả lời: Penhaligons Blasted Heath đi.
Sau khi gửi, Tống Vũ Tiều nhắn bổ sung: Đã làm phiền, cảm ơn anh. cái này giá bao nhiêu?
Kiều Vũ Tụng qua một hồi lâu mới trả lời: Chờ mua xong nói cho em. Là mua cho em sao?
Đột nhiên, Tống Vũ Tiều cảm thấy mệt mỏi với kiểu trò chuyện này. Thấy đã quá muộn do dự không biết có nên trả lời trực tiếp
Lúc này, Kiều Vũ Tụng lại gửi một tin nhắn, rằng: Tuần sau sẽ có chuyến bay từ đảo Hồng Kông đến Tích Tân, qua đêm ở Tích Tân. Lúc đó có thể gặp em trực tiếp?
Tống Vũ Tiều hơi giật mình, nhướng mày cười nói: “Được, hẹn gặp lại.”