Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm

Chương 4: Hồi Ức (Nhị)



Ngày thứ hai đến học đường, khi Nam Phác Nguyệt thấy hắn, hắn đang cầm một đống đồ ăn đang ở đàng kia gặm, theo như lời hắn nói, đây đồ chuẩn bị để bổ sung trí nhớ cùng thể lực.

“Ăn có thể, nhưng mà, làm phiền cách xa ta ra một chút mà ăn!” Nam Phác Nguyệt nhàn nhạt mở miệng nói.

“Không muốn!” Gia Cát Dật mới không ăn được cái bộ dạng hoàng tử kia của y, dù sao cũng cũng sẽ không muốn mạng của hắn.

“Ngươi, ngươi to gan! Đến mệnh lệnh của bổn hoàng tử cũng không nghe?” Hiển nhiên nổi giận rồi, dám coi rẻ uy nghiêm hoàng tử của y.

Gia Cát Dật trái lại không những không bị dọa sợ, con cầm lấy một khối bánh hoa quế duỗi đến trước mặt y lấy lòng, cười nói: “Đến, ngươi cũng nếm thử, đây đều là tỳ nữ bên người ta làm, hương vị ngon tuyệt.”

Nam Phác Nguyệt thấy hắn đem lời nói của y như gió thoảng bên tai, trong lòng hụt hẫng, nhưng y cũng không thể làm khó hắn như thế nào, vì thế, chỉ có thế chán ghét mà bỏ qua một bên đầu nói: “Lấy đồ dơ bẩn của ngươi ra! Thật ghê tởm!”

Ghê tởm? Hắc hắc, ghê tởm là được rồi! Ta chính là cố ý. Gia Cát Dật đen tối tà ác cười.

Gia Cát Bá Nhiên cầm *** đức kinh ở phía trước đọc diễn cảm một câu lại một câu, các hoàng tử phía sau lặp lại theo hắn một câu lại một câu.

Bên này, Gia Cát Dật bắt đầu không an phận, cuốn Đạo Đức Kinh này ở nhà hắn đã sơm học thuộc làu, căn bản không có hứng thú tiếp tục nghe, hắn cúi đầu ra dáng làm bộ đọc theo, trong miệng lại nhỏ giọng gọi: “Tiểu Nguyệt ~”.

Thanh âm kia êm tai dễ nghe không khỏi làm Nam Phác Nguyệt nổi lên một tầng da gà.

Y hung hăng trừng mắt nhìn hắn, mở cánh môi xinh đẹp, lấy khẩu hình không phát ra bất luận thanh âm gì trả lời: “Tin ta nói cho lão cha ngươi không.”

“Đê tiện!” Gia Cát Dật cũng đáp lại bằng khẩu hình xinh xắn.

“Quá khen.”

“Ngươi tàn nhẫn!”

“Không dám nhận”

“Ngươi thật xinh đẹp!”

………..

Nam Phác Nguyệt ngớ ba giây, sau đó nghiến răng, một chân đạp lên mu bàn chân hắn, trong mắt tràn đầy cảnh cáo.

Gia Cát Dật thấp giong “ Ngao ~” một tiếng, đau đến kêu lên.

Mặc dù thanh âm rất nhỏ, nhưng vẫn hấp dẫn ánh mắt mọi người trong điện.

Nháy mắt, trong điện trở nên yên tĩnh ngoài ý muốn.

Gia Cát Bá Nhiên liền biết đứa nhỏ này không khiến người bớt lo, hắn khụ nói: “Dật Nhi có việc gì?”

“Không, không có a.” Gia Cát Dật đứng lên, không biết bắt đầu từ khi nào, đã biến thành bộ dạng khiêm tốn vâng lời, “Học sinh chỉ phi thường tán đồng với cách ngài nói, cho nên bừng tỉnh đại ngộ, cầm lòng không đậu mà “ờ há” ra tiếng, Thái phó muốn phạt muốn mắng, Dật Nhi một câu cũng không oán hận.”

Đầu óc ngược lại rất xoay chuyển, cho ngươi gặp may! Nam Phác Nguyệt vẻ mặt cầm sách khịt mũi coi thường hắn.

“Khụ, ngồi đi, không được tái phạm.” Tuy ngoài miệng không làm khó nhi tử nhiều, nhưng trong lòng Gia Cát Bá Nhiên lại nói: Ta còn không hiểu ngươi sao? Đừng quên ta chính là cha ngươi!

Tối nay, Gia Cát Dật cùng Nam Phác Nguyệt ở cùng nhau, tuy rằng Nam Phác Nguyệt trăm lần ngàn vạn không nguyện ý, nhưng cũng không có biện pháp, lời mẫu phi nói y vẫn phải nghe.

Lại nói Gia Cát Dật, từ sau khi xong khóa học buổi sớm, liền bị phụ thân gọi đi, nói là mẫu phi Thất hoàng tử Uyển Phi muốn triệu kiến hắn, kỳ thật Gia Cát Dật đối với mục đích Uyển Phi triệu kiến hắn, tâm đều hiểu rõ, bản thân là nhi tử Thái phó, còn tuổi xấp xỉ với Nam Phác Nguyệt, thay vì nói hắn may mắn cùng đọc sách với các hoàng tử, chi bằng nói bản thân hắn là thư đồng của Nam Phác Nguyệt, huống chi phụ thân cũng không che giấu, đã biểu lộ rõ ràng cho hắn, cho nên, hắn chỉ cười cười, vui vẻ đồng ý đi trước.

Khi lần đầu gặp Uyển Phi, Gia Cát Dật không khỏi kinh ngạc, hắn đột nhiên phát hiện, Nam Phác Nguyệt lớn lên dung mạo đáng yêu xinh đẹp như vậy bởi vì có một mẫu thân trẻ tuổi xinh đẹp a, nói đến nương, lại nghĩ đến chính mình, mẫu thân đã rời nhân thế từ khi bản thân hắn mới ba tuổi, đừng nói hình dáng, ngay cả một từ có liên quan đến nương cũng chưa từng nghe phụ thân chủ động nhắc đến, hắn cũng từng tò mò hỏi, nhưng phụ thân chỉ nói mẫu thân rất đẹp rất lương thiện, những cái khác cũng không nói nhiều, trong lòng Gia Cát Dật không khỏi có chút chua xót.

Uyển Phi hỏi ít chuyện nhà chuyện cửa, hắn vẫn luôn cười lề phép trả lời, Uyển Phi cử chỉ nói chuyện rất ôn hòa, khiến Gia Cát Dật lúc nào cũng không nhịn được mà ảo tưởng người trước mắt không phải là sủng phi của Đại vương cao cao tại thượng, mà là mẫu thân hòa ái dễ gần của mình.

Hai người hàn huyên trong chốc lát, Uyên Phi liền gọi Nam Phác Nguyệt cùng hắn đi chơi, Nam Phác Nguyệt không nóng không lạnh dẫn hắn ra sau điện, Gia Cát Dật vẫn luôn cười đùa cợt nhả với hắn chọc cười, nhưng người nào đó đến khóe miếng cũng chưa từng cong một chút.

Một gương mặt không bộc lộ bất kỳ cảm xúc, không chỉ không làm Gia Cát Dật lùi một bước, ngược lại càng dũng cảm tiến tới!

Uyển Phi vẫn luôn âm thầm quan sát hai người, phát hiện Gia Cát Dật đứa nhỏ này tính cách bất đồng khác hẳn nhi tử mình, hắn vui vẻ hiếu động, lại nghĩ đến nhi tử của mình……không khỏi tinh thần chán nản.

Đợi khi màn đêm buông xuống, Uyển Phi mỉm cười và để hắn lưu lại ở một đêm với Nam Phác Nguyệt trước khi đi.

Một người đương trường cự tuyệt!

Một người khác cười ngoan ngoãn đồng ý.

Cuối cùng, Gia Cát Dật thắng tuyệt đối. Kỳ thực chỉ là nhờ phúc Uyển Phi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.