Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm

Chương 30: Dựa Vào Đâu Để Bổn Vương Đóng Vai Nữ Tử?



Hy sinh tướng mạo? Nam Phác Nguyệt trong lòng có loại dự cảm không tốt, y cau mày nói: “Ngươi tạm thời nói rõ việc gì, nếu bổn vương có thể giúp được, nhất định sẽ không thoái thác.”

Châu Thúc Hưng lúc này có chút ngồi không yên, hắn thực mong chờ Nam Phác Nguyệt có thể đồng ý, cũng rất tò mò biểu tình khi y nghe được lên đài diễn vu diễn.

“Việc này chính là……” Hắn thiếu chút nữa bật cười, ngay sau đó liền thu liễm tâm tình chơi đùa nói, “Tết Trung Nguyên ngày ấy, Ngô quốc Tam vương gia sẽ ở trong nhà Thành thủ tổ chức tiệc tối, đến lúc đó chắc chắn có ca vũ gánh hát tới góp náo nhiệt, mà mưu kế của chúng ta chính là cải trang thành con hát, tìm đúng thời cơ, bắt Ngô Chi Sung lão tặc kia, sau đó đem hắn về Lạc Dương thành, mượn lần này buộc hắn ký hiệp nghị rời khỏi Thương Khâu vĩnh viễn không được xâm phạm, mà bên trong vu diễn kia thiếu một người nữ tử biết võ công, cho nên mà …..” Ý tứ là đành ủy khuất người rồi.

“Cái gì?!” Y không có nghe lầm đi! Nam Phác Nguyệt thấy tướng quân ở bên nhìn, cũng không dễ một chút liền nói chết không đi, dù sao cũng là vương hầu, lúc quốc gia gặp nan, y nếu một mực chắc chắn không đi, không chừng sau này sẽ khiến cho bản thân nghị luận ra cái thị phi gì, vì thế y hòa hoãn một chút cảm xúc bất mãn, cố làm ra bình tĩnh nói: “Lời Tả tướng, bổn vương không thể dị nghị, chỉ là…..dựa vào cái gì ngươi để bổn vương đóng vai nữ tử?” Tà tà cười nói, “Nếu không đổi một chút, bổn vương diễn vai nam tử kia, ngươi tới thế thân nữ tử được không? Ha ha ~ bổn vương chắc chắn vui vẻ đi trước.”

Gia Cát Dật còn chưa nói, Châu Thúc Hưng đã nhịn không được giải thích: “Lăng An Vương trách oan Tả tướng, Tả tướng thấy Lăng An Vương ngươi diện mạo tuấn mỹ, đơn giản thoa chút son chắc chắn mê đảo chúng sinh, cho nên mới sẽ……”

Đột nhiên dừng lại, rũ mi ngẫm lại, dường như nói điều gì đó không nên nói, giương mắt lại nhìn Nam Phác Nguyệt, gương mặt căng thẳng kia đã nói cho hắn biết, y tức giận, ai ~ sớm biết thì không mở miệng rồi, Châu Thúc Hưng không nhịn được tự trách.

Mê đảo chúng sinh sao? Y rất muốn nói thừa tướng đại nhận diện mạo cũng rất xuất chúng a, nhưng mà y chưa nói, bởi vì y đã đoán được tiếp theo hai người đang chọn lọc từ ngữ, không thể nghi ngờ nói y tuấn mỹ bất luận nam nữ, mà Gia Cát Dật rõ ràng hơi thở nam tính.

“Tướng quân nói không sai, Lăng An Vương ngươi xác thật tuấn mỹ, đi hay không đi, vẫn hy vọng đánh giá bình thường a.”

Tên hỗn đản này! Đến chỗ nào cũng có hắn, Nam Phác Nguyệt lúc này thật là người câm ăn hoàng liên —— có khổ nói không nên lời, giờ khắc này, nếu như nói không, sẽ khiến thanh danh bản thân hao tổn….. Y thật không dám tưởng tượng bản thân bộ dáng một thân nữ trang là thêm gương mặt tô vẽ, đến lúc đó y thật không bảo đảm địch nhân có bị bắt không, chính mình dã không nhịn được mà tự sát, Rốt cuộc như thế nào mới tốt chứ? Đáp ứng hay cự tuyệt? Trong lòng y loạn thành một mảnh.

“Lăng An Vương không cần lại suy xét, nếu hành động lần có thể thành công, Lăng An Vương cùng vi thần đều có thể sớm ngày hồi triều, hơn nữa, đây chính là công lao hạng nhất, không thể thiếu Đại vương khen thưởng.” Gia Cát Dật thấy y do dự không định, nhịn không được ra sức**.

Nam Phác Nguyệt liếc mặt nhìn hắn, công lao hạng nhất y không cần, bất quá nghĩ đến có thể sớm ngày hồi triều….. Y có chút động tâm, hồi triều tất nhiên là tốt, bất quá còn chưa đủ khiến y động tâm, chân chính khiến y dao động chính là: Sau khi hồi triều có thể nhìn thấy một người, một người khiến y mấy ngày gần đây thương nhớ.

Không sai! Là một nữ nhân! Điều này tạm thời không nói đến.

“Được, bổn vương đáp ứng.” Hắn nhìn chăm chú nói.

Gia Cát Dật cùng Châu Thúc Hưng vui vẻ ra mặt.

“Nhưng……” Đang nói quay người đi, không quên dặn dò rõ ràng, “ Các người phải biết rằng bổn vương chỉ là vì suy nghĩ đại cục mới có thể cam nguyện làm việc thấp hèn này, việc này không được truyền ra ngoài, ngoại trừ hai người các ngươi biết, bổn vương không muốn sau này nghe người thứ ba nhắc tới, nhị vị có thể ở đây thề độc không.” Nói xong nghiêng mắt nhìn hướng hai người.

“Ha ha, không dám không dám, để vi thần tới trước.” Tiếp theo Châu Thúc Sinh giơ ba ngón tay nói, “Ta Châu Thúc Sinh tại đây thề, nếu đem chuyện Lăng An Vương giả dạng nữ tử để lộ ra, ắt gặp đột tử!”

“Khụ ~” Nam Phác Nguyệt vừa nghe đến bốn chữ giả dạng nữ nhân, tức khắc có chút không được tự nhiên, đậy thật là y ngạnh đến tổn thương! Y vung tay lên, “Thành ý tướng quân, bổn vương đã biết.” Tiếp theo nhìn về phía Gia Cát Dật.

Gia Cát Dật cũng nhìn hắn, còn không phải phát thề sao? Có cái gì to tát, đưa ngón tay nói: “Ta Gia Cát Dật tại đây thề, nếu đem Lăng An Vương…..”

“Được rồi.” Nam Phác Nguyệt nhịn không được ngắt lời, thật không muốn nghe được những lời khiến mí mắt y loạn nhảy, “Ngươi liền nói thẳng như thế nào đi.”

“Không được chết tử tế.”

“Được, thỉnh nhị vị nhớ kỹ lời hôm nay.” Sau đó hương Châu Thúc Hưng hỏi, “Tướng quân có thể có kịch bản? thời gian không nhiều, vẫn là nắm chặt thời gian tập diễn.”

Nghe được Nam Phác Nguyệt nóng vội như thế, Gia Cát Dật nhịn không được vẻ mặt vui sướng cùng kích động, đây là sắp cùng y đáp diễn, thật kiến hắn mong chờ a.

Châu Thúc Hưng từ trong lòng ngực móc ra một quyển sách vàng bìa xanh, chỉ cảm thấy quyển sách này không mỏng cũng không dày, trên bìa xanh viết bồn chữ to: Lương Châu biệt nhớ.

《 Lương Châu biệt ký 》? Hai người toàn cả kinh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.