Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm

Chương 18: Ngươi Có Biết Hay Không Ta Có Bao Nhiêu Yêu Ngươi



“Tiểu mỹ nhân đang nghĩ cái gì?” Vẻ mặt hắn đầy ý cười ra vẻ hiếu kỳ nói. Bởi vì chiều cao không khác biệt lắm, Gia Cát Dật hơi hơi nghiêng đầu ôm y, mặt dán ở cổ y, bờ môi của hắn, cánh mũi của hắn ở đây ái muôi vuốt ve….

Nam Phác Nguyệt cau mày: “Là ngươi? Ngươi còn dám quay lại?” Y nhớ lại rồi! Hơn nữa đã xác định! Chính là gia hỏa hôm nay ở trong hoa viên khinh bạc y! Đáng chết! Hắn cư nhiên còn dám quay lại! Lại còn không sợ chết một lần nữa khinh bạc y, đúng là chán sống!

Gia Cát Dật không để ý đến, chỉ quan tâm bản thân hôn lên lỗ tai y, người nào đó bị hôn nhột nhạt né tránh, thấy y không ngoan, Gia Cát Dật nhẹ nhàng cắn ở mép môi y, sau đó buông ra chút nói: “Ngươi có biết hay không, ngươi càng như vậy, ta càng thích!”

Thanh âm mềm ấm ở bên tai Nam Phác Nguyệt lâu lâu trở lại….., thẳng tắp tiến đáy lòng y, muốn kháng cự lại loại cảm giác thoải mái này, nhưng lại giống như bị hấp dẫn, vì thế bắt đầu chán ghét bản thân có loại cảm giác này, ngoài miệng nghĩ một đàng nói một nẻo mắng: “Biến thái!”

Gia Cát Dật vừa nghe cười chua xót nói: “Ha ha~ biến thái sao? Ngươi cho rằng đây là biến thái sao?” Hắn đột nhiên vặn thân thể y, dưới tình thế cấp bách nghiến răng, phát ra từ đáy lòng nói: “Còn không phải vì ngươi, bởi vì ngươi a?!”

Nam Phác Nguyệt vẻ mặt sững sờ, như thế nào lại nhấc lên ta rồi?

“Ngươi có biết hay không….. Có biết hay không ta có bao nhiêu yêu ngươi!” Hắn run thanh âm nói, trong thanh âm mang theo chua xót, rõ ràng là biểu lộ chân tình!

Nam Phác Nguyệt mặt không thể tưởng tượng được nhìn người trước mắt, chỉ cảm thấy hoang đường đến cực điểm, nhưng hắn có một chút kỳ quái, hắn hỏi: “Ngươi sớm quen biết ta?”

Gia Cát Dật bị đột nhiên hỏi như vậy, nháy mắt cứng họng, tâm tư vừa chuyển, theo tâm ý nói: “Lăng An Vương tuấn mỹ vô song, ai không biết, người nào không hiểu, chẳng qua, ta là thần, chỉ có thể xa xa mà nhìn về phía trước, nhưng, vi thần hâm mộ người đã lâu, không biết …. Không biết Lăng An Vương có thể cho một cơ hội không?”

Thật ra như vầy cũng tốt, đúng lúc nhân cơ hội này thử suy nghĩ của y, chỉ cần y không tỏ vẻ phản cảm, hắn liền hạ quyết tâm chinh phục y! Tuy rằng khả năng không lớn, nhưng dù người nào đó nói không có khả năng, phỏng chừng hắn cũng không từ bỏ.

Nam Phác Nguyệt ở đối diện nghe xong lời hắn liên tiếp thổ lộ đã ngốc lăng: “Ngươi nói tâm ngươi ái mộ ta?”

Thật là có loại kỳ quái không nói lên lời, nếu đổi lại bản thân ngày thường, chắc chắn sẽ chán ghét ghét bỏ mà mắng lại. Nhưng vì sao lúc này lại không thấy chán ghét chứ? Giống như không phản cảm như trong tưởng tượng, nếu phải nói thật, chính là nghĩ đến hôm nay liên tiếp vài lần bị hai người khinh bạc, một là người trước mặt, một người khác chính là tên hỗn đản kia dám đoạt nụ hôn đầu của y.

Có lẽ bởi vì người trước mắt nói lời tình ý chân thành, khiến người không thể không sinh đồng cảm, bị cảm hóa ít nhiều đi, cho nên y mới có thể gạt bỏ hết thảy khinh bạc hôm nay hắn đối với chính mình, nhưng không so đo thì không so đo, nhưng điều này cũng không có nghĩa có thể thử tiếp nhận, bởi vì, y có thể không có long dương chi hảo, vì thế uyển chuyển nói: “Ý tốt của công tử, bổn vương kỳ thực không thể cho cơ hội, cho nên vẫn là thỉnh công tử chớ có lại dây dưa với ta.”

“Là bởi vì ánh mắt thế tục sao?” Hắn nhất định phải hỏi rõ ràng.

“Không phải.” Nam Phác Nguyệt không hề che giấu trả lời, tiếp theo dứt khoát cho một câu đủ để làm hắn tuyệt vọng nói, “Bổn vương có người yêu thích, hơn nữa là nữ nhân.” Thầm nghĩ: Cái này tổng hẳn chết tâm đi.

“Cái gì? Ngươi có người yêu thích?” Hơn nữa còn là nữ nhân? Hắn dám hay không hỏi một câu là ai, sau đó âm thầm giết chết nàng, sạch sẽ lưu loát, khiến y hoàn toàn chết tâm. Đáng tiếc hắn không dám hỏi, nếu như là sự thật, hắn nhất định nỗ lực điều tra ra, đến lúc đó diệt hay không diệt khẩu nói sau.

“Không sai, bổn vương xác thật có nữ nhân yêu thích, mong rằng công tử không cần lại tốn tâm tư trên người ta, công tử có hiểu?”

Gia Cát Dật tuy trong lòng chua xót, nhưng không sao, hắn có đủ lòng tin bẻ cong y, chẳng sợ gánh nặng đường xa, cho dù núi cao có đường xa, đối với hắn mà nói, còn có việc gì quan trọng bằng so với việc cưới được tiểu tức phụ sao?

Đúng vậy, chỉ bằng Gia Cát Dật loại tinh thần dũng cảm tiến lên không sợ chết này, phỏng chừng thực sự có khả năng sẽ thắng được phương tâm, nhưng mà hắn sơ hở một chút, hắn xác định đến lúc là hắn cưới hay là hắn gả a? Ha ha, ai lại nói chính xác được chứ?

“Được, một khi đã như vậy, hôm nay ta liền không quấy rầy, nhưng mà……” Hắn nhìn y nghiêm túc nói, “Cảm tình ta đối với Lăng An Vương đến chết không phai!”

Nam Phác Nguyệt bị thổ lộ to gan như vậy cả kinh sửng sốt, y cũng không biết như thế nào khuyên bảo người si tâm này, mà bản thân y không nói rõ được cảm giác bị một nam nhân thích thật đúng là loại quỷ dị không nói lên lời, y bất đắc dĩ nói: “Công tử đâu cần hà tất như vậy chứ?” Bất quá, y tin rằng người này rốt cuộc ngày nào đó cũng sẽ quên mình.

“Ta cam tâm tình nguyện, không liên quan đến ngươi.” Đây xác thực là lời trong lòng Gia Cát Dật, từ đầu đến cuối đều là hắn một bên tình nguyện, thậm chí hắn cũng không biết từ khi nào bắt đầu thích tòa núi tuyết này, có lẽ là thời điểm thượng triều đối chọi gay gắt, có lẽ là thoáng kinh hồng mấy năm trước kia, hoặc có lẽ là từ rất lâu trước kia đã thích, lâu đến bản thân cũng quên mất…….Thích đến sớm thành thói quen, thích đến đã thành tự nhiên, thậm chí, bản thân cũng không biết thích y ở điểm nào, chỉ biết bản thân thích chính là thích, kinh diễm của y, thanh lãnh của y, thời điểm y cùng mình đấu khẩu cũng đáng yêu, thậm chí bao gồm y từ nhỏ dưỡng thành cổ quái, cùng tính tình hỷ nộ vô thường của y, có lẽ còn một chút, chính là y trong lúc lơ đãng mới có thể toát ra ấm áp kia, tất cả tất cả, chỉ cần liên quan đến y, hắn đều sâu sắc mê luyến!

Không hỏi Nguyệt Lão, chỉ hỏi cảm giác nội tâm chính mình là được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.