Tương Du Nữ Quan

Chương 61



Chuyển ngữ: Mic

Mùa xuân Sùng Đức năm thứ ba, Văn Tố nhận lời mời của nữ vương Thanh Hải quốc, đến Thanh Hải nhậm chức.

Mới đầu nhận chức Thông nghị đại phu, nhiều lần khuyên gián, loại trừ kẻ lũng đoạn chính trị, diệt trừ tham quan, lập nhiều công lớn.

Năm sau được phong làm Chính nghị đại phu, trừng trị gian lại, diệt kẻ quyền quý ác bá, củng cố vương quyền, được Đông Đức nữ vương vô cùng tín nhiệm.

Cùng năm đó, Văn Tố tích cực đề bạt quan viên mới, thỉnh nữ vương đồng ý cho nam tử vào triều, khai khoa chọn sĩ. Sau đó đặc biệt mở rộng nông khoa, quảng bá hàng dệt, cổ vũ giao thương cùng Lương quốc, để các thành trì vùng biên giới mở rộng buôn bán với nước khác.

Nhưng dù gì cũng là người nước khác đến, mặc dù thành tích nổi trội nhưng cũng không tránh khỏi bị xa lánh, càng huống chi hành động của Văn Tố còn ảnh hưởng đến lợi ích của quý tộc.

Sau khi trải qua năm đầu tiên sóng êm gió lặng, năm thứ hai, kể từ khi nàng bắt đầu đề xướng cho nam tử vào triều thì liền liên tục gặp nhiều trở ngại.

Đông Đức Trác Y nói với nàng: “Văn đại nhân hiện giờ thật sự là thoát thai hoán cốt, có điều Thanh Hải quốc không thể so sánh với Lương quốc, vẫn cần phải đổi phương pháp.”

Bà nói lời này lúc đang định cùng nữ vương bệ hạ đi săn, Văn Tố nghiêng đầu khó hiểu nhìn chằm chằm nhung giáp trên người bà: “ Đi săn cần phải mặc giống như ra chiến trường như vậy ư?”

“Ha ha ha………..” Đông Đức Trác Y cười lớn: “Cho nên Bổn vương mới bảo Văn đại nhân đổi phương pháp, có đôi khi mặc nhung giáp không phải chỉ vì đi săn, mà còn là để biểu lộ uy quyền.”

Văn Tố mở to mắt, kế đó vẻ mặt sâu xa gật gật đầu.

Sau chuyện này, nàng hoàn toàn thay đổi. Nếu nói lúc ở Đại Lương nàng chỉ tùy tình hình mà cừu đội lốt hổ, nhưng hiện tại bây giờ, nàng sẽ ngẫu nhiên hổ đội lốt cừu.

Nàng vẫn luôn nỗ lực duy trì quan hệ cân bằng, ngược lại đã quên mất nơi đây là quốc gia nữ tử vi tôn, nàng không cần che giấu, lúc nên tỏ ra uy quyền thì cần phải bộc lộ.

Vì thế sau một loạt công kích mạnh mẽ, quý tộc môn phiệt đồng loạt buông bỏ quyền lực, vương quyền được tập trung, nhưng nữ vương bệ hạ ngoại trừ cảm kích, đối với nàng còn có chút sợ hãi: “Văn ái khanh, Cô cảm thấy hiện giờ gặp khanh có chút……..rụt rè.”

Văn Tố liền mỉm cười ấm áp với nàng, nữ vương bệ hạ trực tiếp hít một ngụm khí lạnh.

“Cô dường như đã trông thấy Nhiếp chính vương năm đó, nhưng nếu hắn cười như vậy, quả thật là dọa chết người rồi!”

Văn Tố giựt giựt khóe miệng, quyết định không cười.

Nàng nhớ ra bản thân đã rất lâu rồi chưa từng nhớ đến người ấy, đương nhiên là vì cố ý không nghĩ đến.

Lúc mới đến Thanh Hải quốc, nàng dứt khoát ép mình trở thành con lừa, cả ngày vùi đầu vào việc triều đường, bởi vì sẽ không có thời gian nhớ lại những tháng ngày ở Đại Lương.

Sau đó vẫn là phản ứng cao nguyên khiến nàng dừng suy nghĩ, nàng bóp cái mũi đang không ngừng xung huyết, ủ rũ hít hít, nói với nữ vương tới thăm hỏi tình hình của nàng: “Thần không bỏ mạng trên đoạn đầu đài, hình như là vì phải chết ở Thanh Hải quốc vậy.”

Nữ vương vẻ mặt nghiêm túc siết tay nàng hỏi: “Có cần báo với Nhiếp chính vương một tiếng?”

Văn Tố giật mình ngồi phịch xuống, liên tục lắc đầu, ồm ồm nói: “Cẩn thận từ từ cảm nhận, hình như cũng dần quen rồi.”

“…………………..”

Nàng đến nơi này là muốn sau đó sẽ phong quang vô hạn trở về, chứ không phải để người ấy lo lắng.

Cách hai tháng nàng đều viết một phong thư nhờ khoái mã gửi đến phủ Nhiếp chính vương, sau đó kiên nhẫn đợi hồi âm của hắn.

Hai người cực kỳ ăn ý, bởi vì những gì đôi bên tâm sự đều là những lời vu vơ vụn vặt, không nhắc đến cục diện rối ren chốn triều đường, không nhắc đến những khó khăn mình gặp phải, đương nhiên cũng không có những lời buồn nôn như thiếp nhớ chàng ta nhớ quá ta nhớ nàng ghê…

Văn Tố nhớ có lần ra khỏi cung đình, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt như được gột rửa, lúc này mới phát hiện mình đã ở đây tròn một năm rồi.

Nàng viện cớ với nữ vương bệ hạ, nói muốn đến thắng cảnh tịnh dưỡng ở biên cảnh Thanh Hải quốc nghỉ ngơi một thời gian, sau đó liền trở về thu thập đồ đạc chuẩn bị lên đường.

Trên thực tế, nơi nàng muốn đi chính là Vô Phong sơn ở gần đó.

Nghe nói nơi đó thế núi rất cao, có thể phóng tầm mắt đến biên trấn Đại Lương, hơn nữa quan trọng là—

Nơi đó không có phản ứng cao nguyên. →_→

Một đường lên núi, đến lưng chừng núi thì cũng không leo nổi nữa, nàng chống hông thở dốc, phân phó tùy tùng ở đây nghỉ ngơi.

Trông ra xa xa, dường như thật sự nhìn thấy thành trấn đông đúc, trong lòng chợt trở nên bình lặng.

Một năm rồi, nàng học được ngôn ngữ Thanh Hải quốc, đã quen thức ăn nơi đây, ngay cả nam tử nơi này cũng nhìn quen rồi. Nếu như không nhìn thấy quốc thổ Đại Lương nữa, nàng sợ rằng bản thân sẽ càng ngày càng bất an.

Ngày bé, nàng cho rằng mình sẽ ở Giang Nam sông nước mênh mông mà trải qua một đời, không ngờ sau này lại đến kinh thành phía Bắc, hiện giờ còn đi xa về hướng Tây Bắc, bản thân bất tri bất giác đã đi xa như vậy.

Hơn nữa còn chỉ có một mình.

Hôm trở lại đô thành Thanh Hải quốc, Văn Tố tâm tình nặng nề, chuẩn bị tiếp tục sắm vai quan to hiển hách, ai ngờ vừa về phủ liền sét đánh giữa trời xanh giáng xuống, khiến nàng sợ đến chỉ còn nửa cái mạng.

Đông Đức nữ vương lúc đi săn bỗng nhiên bị ám sát, người bị trọng thương.

Văn Tố vội vàng nhập cung, vừa bước vào điện liền trông thấy Đông Đức Trác y canh giữ trước giường, nét mặt mệt mỏi.

“Là đám quý tộc bất mãn khi bị chèn ép, cố ý tạo phản, may mà không có chuyện gì.”

Bắt gặp vẻ áy náy của Văn Tố, Đông Đức Trác Y tựa như một trưởng bối hiền lành vỗ vỗ vai nàng: “Đừng bận tâm, đại phu nói tĩnh dưỡng tốt thì sẽ không có chuyện gì to tát.”

Văn Tố tức thì tức sợ hãi: “Thế còn chuyện nhỏ thì sao?”

“Chuyện này………..” Đông Đức Trác Y lại thở dài, kề sát tai nàng thì thầm: “E là đường con cái sẽ gặp khó khăn.”

Văn Tố trừng to hai mắt.

Đêm đó nàng lại viết thư cho Tiêu Tranh, bất tri bất giác lệ đầy mặt.

Trước đây Bình Dương vương bệnh tật yếu ớt cô đơn rời kinh thành, Phó Thanh Ngọc thất ý hồi hương, còn có trọng thương hiện giờ của Đông Đức nữ vương….

Nàng nhớ đến những việc đã xảy ra suốt những năm qua, giang sơn chính quyền, dân sinh đại kế, liệu có phải đồng thời có được những điều này thì chung quy nhất định sẽ mất đi điều gì đó?

Lúc Tiêu Tranh nhận được thư cũng đã là nửa đêm, vốn định chuẩn bị đi ngủ, sau khi xem xong thư tức thì kinh hoảng, lập tức khoác áo, gọi Triệu Toàn, lệnh hắn suốt đêm thỉnh danh y, thưởng số tiền lớn mời đến Thanh Hải quốc.

Nhưng không thể để hoàng đế biết.

Trên thực tế, bản thân nữ vương bệ hạ cũng không biết. Lúc đại phu Đại Lương hết một người rồi lại một người đến điều trị cho nàng, nàng chỉ cho rằng hoàng đế quan tâm nàng mà thôi.

May mà lúc một nhóm đại phu cuối cùng rời đi đã gật đầu nói với Văn Tố không sao rồi.

Hoặc nói, ảnh hưởng không quá lớn.

Sau khi thương thế tốt lên, nữ vương bệ hạ lại khôi phục sinh khí vốn có, thế nhưng lúc triệu Văn Tố tới lại phát hiện đối phương nét mặt tiều tụy, cứ như mười ngày nửa tháng không hề chợp mắt.

“Văn ái khanh, Cô nhớ khanh đi tịnh dưỡng, sao lại giống tới luyện ngục một chuyến thế?”

Văn Tố thoáng chua xót, thầm nghĩ đi một chuyến tới luyện ngục chính là bệ hạ Ngài đó chớ.

Nàng ngồi xuống mép giường, lần đầu tiên quá phận siết bàn tay thiếu nữ: “Bệ hạ, Ngài thích con trai hay con gái?”

Đông Đức bệ hạ nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Con gái.”

“Ừm, sau này bệ hạ có con gái, vi thần muốn gọi nàng là An Bình.”

Đông Đức bệ hạ không chút cao hứng: “Cái này……… hình như là nữ nhi của Cô mà?” Ngươi rảnh rỗi xem náo nhiệt gì chớ? →_→

Văn Tố nhịn không được bật cười, lo lắng suốt mấy ngày qua nháy mắt hóa thành hư vô: “Mặc dù là nữ nhi của bệ hạ, nhưng bình bình an an là điều mà tất cả chúng ta đều kỳ vọng mà.”

Đông Đức bệ hạ gật đầu, cũng mỉm cười nhưng lại có chút thương cảm: “Tố Tố, khanh liệu có phải muốn quay về?” Đột ngột nói như vậy khiến nàng cảm thấy đây là biểu hiện nhớ nhà của Văn Tố.

Thế nhưng Văn Tố chỉ siết chặt tay nàng, rũ mắt lắc đầu: “Không vội, bệ hạ, vi thần vẫn sẽ ở cạnh người một năm.”

Lương ký đầu năm Sùng Đức thứ năm, Văn Tố được gia phong làm nhất phẩm Quang lộc đại phu, kiêm chức Tể tướng.

Tháng ba cùng năm, hoàng đế Lương quốc phát quốc thư, mời Tể tướng Văn Tố đích thân dẫn sứ đoàn vào Lương quốc bàn thảo vấn đề giao thương. Nhưng nữ vương nhiều lần giữ lại, trong lòng Văn Tố không nỡ, dời lại một năm.

Kỳ thực “không nỡ” chỉ là cách nói với Lương quốc, nàng chỉ không muốn để Tiêu Tranh lo lắng, bởi vì ngoài vấn đề nữ vương bệ hạ, Thanh Hải quốc còn gặp phải rắc rối.

Một vị công chúa đi sứ Tây Nhung sau khi trở về đô thành thì bắt đầu đau đầu phát sốt, không lâu sau đã tra ra được mắc phải bệnh dịch.

Bi thảm chính là, đây là vị quý tộc phong lưu, lại ưa náo nhiệt, càng thê thảm hơn là, khi phát hiện nàng ta mắc bệnh dịch thì dấu tích của nàng đã lây nhiễm hết một nửa đô thành.

Lần này đổi thành giấu giếm Tiêu Tranh. Văn Tố một mặt xin nữ vương bệ hạ gửi mật thư cho hoàng đế bệ hạ phái lương y lương dược, mặt khác lại tức tốc kêu gọi quan viên khắp nơi ổn định lòng dân.

Nàng vốn muốn phái người đi thăm vị quý tộc kia, đáng tiếc chúng đại thần xa lánh nàng, nhất loạt cho rằng nàng là Tể tướng, cần phải làm gương, vì thế nhiệm vụ trọng đại này cuối cùng rơi trên người nàng.

Văn Tố ôm đầu, nữ vương bệ hạ lúc này kêu nàng làm Tể tướng làm gì chứ hả!!

Đêm đến, nàng vẫn là tâm không cam tình không nguyện mà đi, thế nhưng vừa tới cửa lớn thì liền nghe thấy một loạt âm thanh binh binh binh binh, nàng kinh ngạc chạy đến cửa lớn liếc nhìn, đại môn rộng mở, bên trong ánh lửa hừng hực, một nữ tử dùng tiếng Thanh Hải lớn tiếng quát: “Chết là xong! Tất cả các ngươi đều bồi táng với ta!”

Văn Tố sững sờ hồi lâu mới nhận ra nữ tử tóc tai bù xù tựa như ma quỷ kia chính là vị chủ nhân khiến cả Thanh Hải quốc nơm nớp lo sợ. Đám người bên cạnh đều bị trói tay chân,  không ngừng kêu khóc thảm thiết.

Trong khoảnh khắc, nữ tử cuối cùng dừng quát tháo, từ trong đám người túm lấy một nam tử gầy yếu, kéo hắn định đẩy vào trong đám lửa, miệng lầm rầm nói gì đấy.

Văn Tố nghe không rõ ràng, đại thể là thích nam tử này nhất, cho nên muốn hắn bồi táng đầu tiên.

Nàng bất đắc dĩ thở dài, phất phất tay ý bảo tùy tùng sau lưng tiến lên cứu người, còn mình thì liếc nhìn chung quanh, trong tích tắc liền rút bội đao của người bên cạnh, chạy đến trước nữ tử đang miệng mồm há hốc, dùng bội kiếm đánh nàng ta bất tỉnh.

Sau đó trong ánh mắt đờ đẫn của mọi người, bình tĩnh phân phó tùy tùng dập lửa, kế đó không thể nhịn được quát một tiếng: “Các ngươi nhiều đại nam tử như thế lại không xử lý được một nữ nhân à?”

Phía dưới có người nhỏ giọng ấp úng: “Tể tướng đại nhân, nơi này cũng không phải Đại Lương.”

Văn Tố đỡ trán.

Hiện trường hỗn loạn rốt cuộc đã được khống chế. Nam tử trước đó được nàng cứu đã được cởi trói hai tay, chạy tới quỳ trước mặt nàng dùng tiếng trung nguyên chính gốc nói lời cảm tạ với nàng.

Văn Tố cúi mắt nhìn hắn, chợt cảm thấy bóng dáng gầy gò của hắn cực kỳ giống vị cố nhân trong hồi ức kia, hiện giờ không biết hắn thế nào rồi.

Đang nghĩ vẩn vơ, nam tử ngước lên nhìn nàng, tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, gương mặt hơi đỏ, úp úp mở mở nói: “Nếu Tể tướng đại nhân đã cứu tiểu nhân, tiểu nhân nguyện hầu hạ bên cạnh, không ly không rời.”

Văn Tố không lên tiếng, bởi vì khoảnh khắc trông thấy nét mặt của hắn, nàng lại nhớ đến một vị cố nhân khác.

Thật kỳ diệu.

Nàng buồn cười xua tay, quay người rời đi, nam tử thật sự một bước không rời theo sát phía sau nàng, thậm chí đến khi nàng lên xe ngựa, hắn vẫn lẽo đẽo đằng sau.

Văn Tố đành ló đầu ra nói với hắn: “Ngươi còn đi theo à, bản tướng không cần nam tử hầu hạ.”

Người trước mặt cúi đầu, dưới tay áo rộng, ngón tay mảnh khảnh bất an đan vào nhau, một lúc lâu sau mới ngước lên nhìn nàng: “Thực không dám giấu, tiểu nhân sợ sẽ lại có lúc không giữ được tính mạng, vẫn mong đại nhân cứu giúp.”

Thần sắc Văn Tố khẽ biến, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng gật đầu: “Ngươi tên gì?”

“Mẫu thân của tiểu nhân là người Hán, tên Hán gọi là Tiểu Tranh.”

Văn Tố chợt rùng mình một cái. Nhớ lại lời của Tiêu Tranh trước lúc rời đi, liên tục xua tay: “Đổi tên! Đổi tên! Đổi tên thì sẽ cho ngươi theo ta trở về!”

Tiểu Tranh đáng thương ủy khuất gật đầu, sớm biết thì đã nói tên ở nơi này, vốn tưởng lôi kéo gần gũi, ai dè ngược lại bị ghét bỏ….

Đại phu hoàng đế phái đến rất nhanh đã tới, dịch bệnh cuối cùng đã được khống chế. Nữ vương bệ hạ gợi ý Văn Tố chiêu đãi các công thần này, nhưng tâm trạng nàng có chút uể oải.

Không phải tâm tình không vui, chỉ là cảm thấy mệt mỏi, mới đầu chỉ thấy toàn thân rã rời, dạo gần đây cảm thấy dường như bệnh rồi, trán hâm hấp, hình như phát sốt.

Đáng tiếc đến khi nàng ý thức được điểm này thì người đã ngất đi.

Trong lúc mơ mơ màng màng từng tỉnh lại một lần, bên tai thấp thoáng giọng hán ngữ của đại phu, lo lắng nói rằng nàng đã nhiễm bệnh dịch.

Vì thế trong đầu Văn Tố nhất thời trống rỗng, bên tai dường như truyền tới tiếng nghẹn ngào, rồi cứ thế mơ mơ hồ hồ thiếp đi………Chuyển ngữ: Mic

Mùa xuân Sùng Đức năm thứ ba, Văn Tố nhận lời mời của nữ vương Thanh Hải quốc, đến Thanh Hải nhậm chức.

Mới đầu nhận chức Thông nghị đại phu, nhiều lần khuyên gián, loại trừ kẻ lũng đoạn chính trị, diệt trừ tham quan, lập nhiều công lớn.

Năm sau được phong làm Chính nghị đại phu, trừng trị gian lại, diệt kẻ quyền quý ác bá, củng cố vương quyền, được Đông Đức nữ vương vô cùng tín nhiệm.

Cùng năm đó, Văn Tố tích cực đề bạt quan viên mới, thỉnh nữ vương đồng ý cho nam tử vào triều, khai khoa chọn sĩ. Sau đó đặc biệt mở rộng nông khoa, quảng bá hàng dệt, cổ vũ giao thương cùng Lương quốc, để các thành trì vùng biên giới mở rộng buôn bán với nước khác.

Nhưng dù gì cũng là người nước khác đến, mặc dù thành tích nổi trội nhưng cũng không tránh khỏi bị xa lánh, càng huống chi hành động của Văn Tố còn ảnh hưởng đến lợi ích của quý tộc.

Sau khi trải qua năm đầu tiên sóng êm gió lặng, năm thứ hai, kể từ khi nàng bắt đầu đề xướng cho nam tử vào triều thì liền liên tục gặp nhiều trở ngại.

Đông Đức Trác Y nói với nàng: “Văn đại nhân hiện giờ thật sự là thoát thai hoán cốt, có điều Thanh Hải quốc không thể so sánh với Lương quốc, vẫn cần phải đổi phương pháp.”

Bà nói lời này lúc đang định cùng nữ vương bệ hạ đi săn, Văn Tố nghiêng đầu khó hiểu nhìn chằm chằm nhung giáp trên người bà: “ Đi săn cần phải mặc giống như ra chiến trường như vậy ư?”

“Ha ha ha………..” Đông Đức Trác Y cười lớn: “Cho nên Bổn vương mới bảo Văn đại nhân đổi phương pháp, có đôi khi mặc nhung giáp không phải chỉ vì đi săn, mà còn là để biểu lộ uy quyền.”

Văn Tố mở to mắt, kế đó vẻ mặt sâu xa gật gật đầu.

Sau chuyện này, nàng hoàn toàn thay đổi. Nếu nói lúc ở Đại Lương nàng chỉ tùy tình hình mà cừu đội lốt hổ, nhưng hiện tại bây giờ, nàng sẽ ngẫu nhiên hổ đội lốt cừu.

Nàng vẫn luôn nỗ lực duy trì quan hệ cân bằng, ngược lại đã quên mất nơi đây là quốc gia nữ tử vi tôn, nàng không cần che giấu, lúc nên tỏ ra uy quyền thì cần phải bộc lộ.

Vì thế sau một loạt công kích mạnh mẽ, quý tộc môn phiệt đồng loạt buông bỏ quyền lực, vương quyền được tập trung, nhưng nữ vương bệ hạ ngoại trừ cảm kích, đối với nàng còn có chút sợ hãi: “Văn ái khanh, Cô cảm thấy hiện giờ gặp khanh có chút……..rụt rè.”

Văn Tố liền mỉm cười ấm áp với nàng, nữ vương bệ hạ trực tiếp hít một ngụm khí lạnh.

“Cô dường như đã trông thấy Nhiếp chính vương năm đó, nhưng nếu hắn cười như vậy, quả thật là dọa chết người rồi!”

Văn Tố giựt giựt khóe miệng, quyết định không cười.

Nàng nhớ ra bản thân đã rất lâu rồi chưa từng nhớ đến người ấy, đương nhiên là vì cố ý không nghĩ đến.

Lúc mới đến Thanh Hải quốc, nàng dứt khoát ép mình trở thành con lừa, cả ngày vùi đầu vào việc triều đường, bởi vì sẽ không có thời gian nhớ lại những tháng ngày ở Đại Lương.

Sau đó vẫn là phản ứng cao nguyên khiến nàng dừng suy nghĩ, nàng bóp cái mũi đang không ngừng xung huyết, ủ rũ hít hít, nói với nữ vương tới thăm hỏi tình hình của nàng: “Thần không bỏ mạng trên đoạn đầu đài, hình như là vì phải chết ở Thanh Hải quốc vậy.”

Nữ vương vẻ mặt nghiêm túc siết tay nàng hỏi: “Có cần báo với Nhiếp chính vương một tiếng?”

Văn Tố giật mình ngồi phịch xuống, liên tục lắc đầu, ồm ồm nói: “Cẩn thận từ từ cảm nhận, hình như cũng dần quen rồi.”

“…………………..”

Nàng đến nơi này là muốn sau đó sẽ phong quang vô hạn trở về, chứ không phải để người ấy lo lắng.

Cách hai tháng nàng đều viết một phong thư nhờ khoái mã gửi đến phủ Nhiếp chính vương, sau đó kiên nhẫn đợi hồi âm của hắn.

Hai người cực kỳ ăn ý, bởi vì những gì đôi bên tâm sự đều là những lời vu vơ vụn vặt, không nhắc đến cục diện rối ren chốn triều đường, không nhắc đến những khó khăn mình gặp phải, đương nhiên cũng không có những lời buồn nôn như thiếp nhớ chàng ta nhớ quá ta nhớ nàng ghê…

Văn Tố nhớ có lần ra khỏi cung đình, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt như được gột rửa, lúc này mới phát hiện mình đã ở đây tròn một năm rồi.

Nàng viện cớ với nữ vương bệ hạ, nói muốn đến thắng cảnh tịnh dưỡng ở biên cảnh Thanh Hải quốc nghỉ ngơi một thời gian, sau đó liền trở về thu thập đồ đạc chuẩn bị lên đường.

Trên thực tế, nơi nàng muốn đi chính là Vô Phong sơn ở gần đó.

Nghe nói nơi đó thế núi rất cao, có thể phóng tầm mắt đến biên trấn Đại Lương, hơn nữa quan trọng là—

Nơi đó không có phản ứng cao nguyên. →_→

Một đường lên núi, đến lưng chừng núi thì cũng không leo nổi nữa, nàng chống hông thở dốc, phân phó tùy tùng ở đây nghỉ ngơi.

Trông ra xa xa, dường như thật sự nhìn thấy thành trấn đông đúc, trong lòng chợt trở nên bình lặng.

Một năm rồi, nàng học được ngôn ngữ Thanh Hải quốc, đã quen thức ăn nơi đây, ngay cả nam tử nơi này cũng nhìn quen rồi. Nếu như không nhìn thấy quốc thổ Đại Lương nữa, nàng sợ rằng bản thân sẽ càng ngày càng bất an.

Ngày bé, nàng cho rằng mình sẽ ở Giang Nam sông nước mênh mông mà trải qua một đời, không ngờ sau này lại đến kinh thành phía Bắc, hiện giờ còn đi xa về hướng Tây Bắc, bản thân bất tri bất giác đã đi xa như vậy.

Hơn nữa còn chỉ có một mình.

Hôm trở lại đô thành Thanh Hải quốc, Văn Tố tâm tình nặng nề, chuẩn bị tiếp tục sắm vai quan to hiển hách, ai ngờ vừa về phủ liền sét đánh giữa trời xanh giáng xuống, khiến nàng sợ đến chỉ còn nửa cái mạng.

Đông Đức nữ vương lúc đi săn bỗng nhiên bị ám sát, người bị trọng thương.

Văn Tố vội vàng nhập cung, vừa bước vào điện liền trông thấy Đông Đức Trác y canh giữ trước giường, nét mặt mệt mỏi.

“Là đám quý tộc bất mãn khi bị chèn ép, cố ý tạo phản, may mà không có chuyện gì.”

Bắt gặp vẻ áy náy của Văn Tố, Đông Đức Trác Y tựa như một trưởng bối hiền lành vỗ vỗ vai nàng: “Đừng bận tâm, đại phu nói tĩnh dưỡng tốt thì sẽ không có chuyện gì to tát.”

Văn Tố tức thì tức sợ hãi: “Thế còn chuyện nhỏ thì sao?”

“Chuyện này………..” Đông Đức Trác Y lại thở dài, kề sát tai nàng thì thầm: “E là đường con cái sẽ gặp khó khăn.”

Văn Tố trừng to hai mắt.

Đêm đó nàng lại viết thư cho Tiêu Tranh, bất tri bất giác lệ đầy mặt.

Trước đây Bình Dương vương bệnh tật yếu ớt cô đơn rời kinh thành, Phó Thanh Ngọc thất ý hồi hương, còn có trọng thương hiện giờ của Đông Đức nữ vương….

Nàng nhớ đến những việc đã xảy ra suốt những năm qua, giang sơn chính quyền, dân sinh đại kế, liệu có phải đồng thời có được những điều này thì chung quy nhất định sẽ mất đi điều gì đó?

Lúc Tiêu Tranh nhận được thư cũng đã là nửa đêm, vốn định chuẩn bị đi ngủ, sau khi xem xong thư tức thì kinh hoảng, lập tức khoác áo, gọi Triệu Toàn, lệnh hắn suốt đêm thỉnh danh y, thưởng số tiền lớn mời đến Thanh Hải quốc.

Nhưng không thể để hoàng đế biết.

Trên thực tế, bản thân nữ vương bệ hạ cũng không biết. Lúc đại phu Đại Lương hết một người rồi lại một người đến điều trị cho nàng, nàng chỉ cho rằng hoàng đế quan tâm nàng mà thôi.

May mà lúc một nhóm đại phu cuối cùng rời đi đã gật đầu nói với Văn Tố không sao rồi.

Hoặc nói, ảnh hưởng không quá lớn.

Sau khi thương thế tốt lên, nữ vương bệ hạ lại khôi phục sinh khí vốn có, thế nhưng lúc triệu Văn Tố tới lại phát hiện đối phương nét mặt tiều tụy, cứ như mười ngày nửa tháng không hề chợp mắt.

“Văn ái khanh, Cô nhớ khanh đi tịnh dưỡng, sao lại giống tới luyện ngục một chuyến thế?”

Văn Tố thoáng chua xót, thầm nghĩ đi một chuyến tới luyện ngục chính là bệ hạ Ngài đó chớ.

Nàng ngồi xuống mép giường, lần đầu tiên quá phận siết bàn tay thiếu nữ: “Bệ hạ, Ngài thích con trai hay con gái?”

Đông Đức bệ hạ nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Con gái.”

“Ừm, sau này bệ hạ có con gái, vi thần muốn gọi nàng là An Bình.”

Đông Đức bệ hạ không chút cao hứng: “Cái này……… hình như là nữ nhi của Cô mà?” Ngươi rảnh rỗi xem náo nhiệt gì chớ? →_→

Văn Tố nhịn không được bật cười, lo lắng suốt mấy ngày qua nháy mắt hóa thành hư vô: “Mặc dù là nữ nhi của bệ hạ, nhưng bình bình an an là điều mà tất cả chúng ta đều kỳ vọng mà.”

Đông Đức bệ hạ gật đầu, cũng mỉm cười nhưng lại có chút thương cảm: “Tố Tố, khanh liệu có phải muốn quay về?” Đột ngột nói như vậy khiến nàng cảm thấy đây là biểu hiện nhớ nhà của Văn Tố.

Thế nhưng Văn Tố chỉ siết chặt tay nàng, rũ mắt lắc đầu: “Không vội, bệ hạ, vi thần vẫn sẽ ở cạnh người một năm.”

Lương ký đầu năm Sùng Đức thứ năm, Văn Tố được gia phong làm nhất phẩm Quang lộc đại phu, kiêm chức Tể tướng.

Tháng ba cùng năm, hoàng đế Lương quốc phát quốc thư, mời Tể tướng Văn Tố đích thân dẫn sứ đoàn vào Lương quốc bàn thảo vấn đề giao thương. Nhưng nữ vương nhiều lần giữ lại, trong lòng Văn Tố không nỡ, dời lại một năm.

Kỳ thực “không nỡ” chỉ là cách nói với Lương quốc, nàng chỉ không muốn để Tiêu Tranh lo lắng, bởi vì ngoài vấn đề nữ vương bệ hạ, Thanh Hải quốc còn gặp phải rắc rối.

Một vị công chúa đi sứ Tây Nhung sau khi trở về đô thành thì bắt đầu đau đầu phát sốt, không lâu sau đã tra ra được mắc phải bệnh dịch.

Bi thảm chính là, đây là vị quý tộc phong lưu, lại ưa náo nhiệt, càng thê thảm hơn là, khi phát hiện nàng ta mắc bệnh dịch thì dấu tích của nàng đã lây nhiễm hết một nửa đô thành.

Lần này đổi thành giấu giếm Tiêu Tranh. Văn Tố một mặt xin nữ vương bệ hạ gửi mật thư cho hoàng đế bệ hạ phái lương y lương dược, mặt khác lại tức tốc kêu gọi quan viên khắp nơi ổn định lòng dân.

Nàng vốn muốn phái người đi thăm vị quý tộc kia, đáng tiếc chúng đại thần xa lánh nàng, nhất loạt cho rằng nàng là Tể tướng, cần phải làm gương, vì thế nhiệm vụ trọng đại này cuối cùng rơi trên người nàng.

Văn Tố ôm đầu, nữ vương bệ hạ lúc này kêu nàng làm Tể tướng làm gì chứ hả!!

Đêm đến, nàng vẫn là tâm không cam tình không nguyện mà đi, thế nhưng vừa tới cửa lớn thì liền nghe thấy một loạt âm thanh binh binh binh binh, nàng kinh ngạc chạy đến cửa lớn liếc nhìn, đại môn rộng mở, bên trong ánh lửa hừng hực, một nữ tử dùng tiếng Thanh Hải lớn tiếng quát: “Chết là xong! Tất cả các ngươi đều bồi táng với ta!”

Văn Tố sững sờ hồi lâu mới nhận ra nữ tử tóc tai bù xù tựa như ma quỷ kia chính là vị chủ nhân khiến cả Thanh Hải quốc nơm nớp lo sợ. Đám người bên cạnh đều bị trói tay chân,  không ngừng kêu khóc thảm thiết.

Trong khoảnh khắc, nữ tử cuối cùng dừng quát tháo, từ trong đám người túm lấy một nam tử gầy yếu, kéo hắn định đẩy vào trong đám lửa, miệng lầm rầm nói gì đấy.

Văn Tố nghe không rõ ràng, đại thể là thích nam tử này nhất, cho nên muốn hắn bồi táng đầu tiên.

Nàng bất đắc dĩ thở dài, phất phất tay ý bảo tùy tùng sau lưng tiến lên cứu người, còn mình thì liếc nhìn chung quanh, trong tích tắc liền rút bội đao của người bên cạnh, chạy đến trước nữ tử đang miệng mồm há hốc, dùng bội kiếm đánh nàng ta bất tỉnh.

Sau đó trong ánh mắt đờ đẫn của mọi người, bình tĩnh phân phó tùy tùng dập lửa, kế đó không thể nhịn được quát một tiếng: “Các ngươi nhiều đại nam tử như thế lại không xử lý được một nữ nhân à?”

Phía dưới có người nhỏ giọng ấp úng: “Tể tướng đại nhân, nơi này cũng không phải Đại Lương.”

Văn Tố đỡ trán.

Hiện trường hỗn loạn rốt cuộc đã được khống chế. Nam tử trước đó được nàng cứu đã được cởi trói hai tay, chạy tới quỳ trước mặt nàng dùng tiếng trung nguyên chính gốc nói lời cảm tạ với nàng.

Văn Tố cúi mắt nhìn hắn, chợt cảm thấy bóng dáng gầy gò của hắn cực kỳ giống vị cố nhân trong hồi ức kia, hiện giờ không biết hắn thế nào rồi.

Đang nghĩ vẩn vơ, nam tử ngước lên nhìn nàng, tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, gương mặt hơi đỏ, úp úp mở mở nói: “Nếu Tể tướng đại nhân đã cứu tiểu nhân, tiểu nhân nguyện hầu hạ bên cạnh, không ly không rời.”

Văn Tố không lên tiếng, bởi vì khoảnh khắc trông thấy nét mặt của hắn, nàng lại nhớ đến một vị cố nhân khác.

Thật kỳ diệu.

Nàng buồn cười xua tay, quay người rời đi, nam tử thật sự một bước không rời theo sát phía sau nàng, thậm chí đến khi nàng lên xe ngựa, hắn vẫn lẽo đẽo đằng sau.

Văn Tố đành ló đầu ra nói với hắn: “Ngươi còn đi theo à, bản tướng không cần nam tử hầu hạ.”

Người trước mặt cúi đầu, dưới tay áo rộng, ngón tay mảnh khảnh bất an đan vào nhau, một lúc lâu sau mới ngước lên nhìn nàng: “Thực không dám giấu, tiểu nhân sợ sẽ lại có lúc không giữ được tính mạng, vẫn mong đại nhân cứu giúp.”

Thần sắc Văn Tố khẽ biến, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng gật đầu: “Ngươi tên gì?”

“Mẫu thân của tiểu nhân là người Hán, tên Hán gọi là Tiểu Tranh.”

Văn Tố chợt rùng mình một cái. Nhớ lại lời của Tiêu Tranh trước lúc rời đi, liên tục xua tay: “Đổi tên! Đổi tên! Đổi tên thì sẽ cho ngươi theo ta trở về!”

Tiểu Tranh đáng thương ủy khuất gật đầu, sớm biết thì đã nói tên ở nơi này, vốn tưởng lôi kéo gần gũi, ai dè ngược lại bị ghét bỏ….

Đại phu hoàng đế phái đến rất nhanh đã tới, dịch bệnh cuối cùng đã được khống chế. Nữ vương bệ hạ gợi ý Văn Tố chiêu đãi các công thần này, nhưng tâm trạng nàng có chút uể oải.

Không phải tâm tình không vui, chỉ là cảm thấy mệt mỏi, mới đầu chỉ thấy toàn thân rã rời, dạo gần đây cảm thấy dường như bệnh rồi, trán hâm hấp, hình như phát sốt.

Đáng tiếc đến khi nàng ý thức được điểm này thì người đã ngất đi.

Trong lúc mơ mơ màng màng từng tỉnh lại một lần, bên tai thấp thoáng giọng hán ngữ của đại phu, lo lắng nói rằng nàng đã nhiễm bệnh dịch.

Vì thế trong đầu Văn Tố nhất thời trống rỗng, bên tai dường như truyền tới tiếng nghẹn ngào, rồi cứ thế mơ mơ hồ hồ thiếp đi………


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.