Tướng Công Mạnh Mẽ, Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 23: Phu lang hiền huệ



Hắn dựng tân phòng kết hôn xong cũng mới xài ba trăm lượng, một cây sa tanh liền năm lượng! Nhưng sa tanh này đúng là xúc cảm không tệ.

“Đo xong, năm ngày sau đến lấy là được.” Lúc này đại sư phụ mang theo Thu Nghiên ra tới, vừa cúi đầu ghi chép vừa nói với Mạc Thiên Hàm, Thu Nghiên chạy đến bên người Mạc Thiên Hàm, tò mò nhìn tướng công đang dùng tay vuốt một cây vải, nhìn thật xinh đẹp, lại còn tỏa ra một tia bóng loáng như ánh sáng.

Mạc Thiên Hàm gật đầu tỏ vẻ đã biết, liền dẫn Thu Nghiên rời đi, ra cửa, đột nhiên đứng lại: “Nghiên nhi, ta bỏ quên đồ bên trong, ngươi chờ một lát, ta đi lấy về.” Nói xong không đợi Thu Nghiên phản ứng, lập tức quay đầu bước vào tiệm vải, Thu Nghiên đành phải đứng tại chỗ chờ.

Chốc lát Mạc Thiên Hàm liền đi ra, thực tự nhiên nắm tay Thu Nghiên, bắt đầu mua sắm.

Kỳ thật Mạc Thiên Hàm vốn định viết ra thành một danh sách, nhưng hắn quên thân phận hiện tại của hắn là một thợ săn, lúc mới tới chỉ nghĩ chuyện nhà cửa đồ ăn cùng kiếm bạc nên không hề nhớ việc mua giấy bút sách vở, nên chỉ đành nhớ vào đầu, thuận tiện cùng phu lang thân thiết thương lượng một chút.

Hai người đi chung với nhau, Mạc Thiên Hàm vô cùng lịch thiệp để Thu Nghiên đi ở phía trước, hắn đi theo sau, phụ trách xách đồ cùng trả tiền.

Bắt đầu Thu Nghiên rất ngượng ngùng, lại bị Mạc Thiên Hàm mạnh mẽ đẩy đi về phía trước, cần mua món gì, Mạc Thiên Hàm liền lớn tiếng nói cho Thu Nghiên, chờ Thu Nghiên xấu hổ gật đầu mới bắt đầu lấy đồ trả tiền, người xung quanh lúc đầu hơi tò mò sau đó liền hâm mộ nhìn Thu Nghiên, phu lang này thật có phúc a.

“Tướng công, Nghiên nhi muốn mua chút kim chỉ.”

“Được, mua.” Mạc Thiên Hàm sung sướng đi theo sau phu lang nhà mình, đến cửa hàng kim chỉ.

Bên trong chủ yếu là ca nhi cùng ca tử đã lập gia đình, mấy tiểu tử đều là bị kéo theo, hán tử rất ít đến cửa hàng kim chỉ, cho nên hai người vừa bước vào liền thu hút ánh nhìn.

Mạc Thiên Hàm tự mình cảm giác tốt đẹp, không thèm quan tâm việc này có làm hắn mất mặt hay không, tung tăng đi theo sau Thu Nghiên, cùng nhau chọn kim chỉ.

“Nghiên nhi, ta muốn một cái áo bông màu xám, ngươi lựa mấy cuộn chỉ có màu na ná là được.”

“Dạ.” Thu Nghiên đồng ý, chòn mấy cuộn chỉ to màu xám, loại chỉ này sau khi mang về có thể tách ra vá quần áo.

“Nghiên nhi, ngươi biết thêu không?”

“Biết, nhưng chỉ biết một ít, chỉ thêu cũng hơi mắc.”

Mạc Thiên Hàm nghe phu lang của hắn sẽ thêu liền nhếch miệng cười, thật hiền huệ, thật khéo tay a!

“Vậy chúng ta chọn thêm mấy cuộn chỉ thêu ngươi thích, về nhà lúc không có việc gì thì thêu chơi!”

Thu Nghiên: “…”

Lúc hai người từ cửa hàng kim chỉ rời đi, giỏ tre mà Mạc Thiên Hàm cõng đã chứa thật nhiều chỉ thêu cùng chỉ thường, còn có hai bao kim với nhiều kích cỡ khác nhau.

Mua muối cùng một ít gia vị xong, Mạc Thiên Hàm vô tình thấy ánh mắt Thu Nghiên thường thường sẽ nhìn về phía những quán ăn vặt, hơi nghĩ nghĩ liền hỏi: “Nghiên nhi đói bụng sao?”

“…”

Thu Nghiên hoàn hồn, vội lắc đầu: “Không, còn chưa tới buổi trưa, sao có thể đã đói.”

“Nhưng tướng công đói thì làm sao bây giờ?”

“…”

Thu Nghiên lo lắng nói: “Vậy còn đồ gì chưa mua, chúng ta mua xong rồi liền về nhà thôi.” Lúc bọn họ đi, y nhớ rõ là không có mang theo đồ ăn.

“Nghiên nhi ngốc, chờ về đến nhà trời cũng sắp tối, ngươi muốn đói chết tướng công a?” Cười nhéo nhéo chiếc mũi nhỏ của Thu Nghiên, không đợi Thu Nghiên mở miệng phủ nhận liền kéo y đến trước một quán ăn vặt gần nhất: “Tới hai phần bột xào, thêm nhiều rau chút, lại thêm mười thịt viên.”

“Được, ngài ngồi chờ một lát liền có ngay!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.