Từ cấp ba, tôi đã luôn yêu mến Đổng Thành.
Đến khi vào đại học, cậu ấy vẫn khiến tôi nhớ mãi không thôi.
Bây giờ, co lúc tôi cũng nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề – rốt cuộc tôi đối với Đổng Thành là cảm giác gì? Trong quãng thời gian niên thiếu cuồng nhiệt, tôi si mê cố chấp theo đuổi bước chân cậu ấy, có phải vì thật lòng quá yêu cậu ấy không?
Tiểu Dư hỏi tôi: “Bây giờ, bao lâu cậu mới Đổng Thành một lần?”.
Tôi suy nghĩ cẩn thận, phát hiện ra sau khi kết hôn với Trương Nhất Địch, tôi chưa lần nào nhớ đến cậu ấy.
Tiểu Dư lại hỏi: “Thế, trong quãng năm thứ hai Trương Nhất Địch ra nước ngoài thì sao? Lúc đó bao lâu cậu nhớ cậu ta một lần?”.
Tôi không trả lời.
Nhưng tôi dần hiểu ra.
Tôi không trả lời là vì, Tiểu Dư luôn hiểu rõ.
Nó hiểu tôi luôn phát điên phát dại dùng Bánh Bao Đậu Đỏ để làm bia đỡ đạn, nó hiểu trong tiềm thức của tôi trong một thời gian dài luôn sa sút và đau buồn vì sự ra đi của Trương Nhất Địch.
Nhưng tôi chỉ hiểu được về nổi lúc đó không chịu thành thực trở lại với chính tôi. Nên tôi luôn phớt lờ tiềm thức, tự lừa dối mình rằng chỉ yêu mỗi Đổng Thành.
Về sau tôi sáng suốt suy nghĩ, Đổng Thành trong cuộc đời tôi, rốt cuộc là đóng vai nào.
Khi ấy tại sao tôi lại cố chấp với Đổng Thành? Cố chấp đến nỗi bây giờ quay đầu nhìn lại, gần như đã đến mức không thể hiểu nổi.
Vấn đề này cứ khiến tôi băn khoăn.
Nhưng về sau tôi đã hiểu rõ.
Vì cậu ấy là người đầu tiên khiến tôi rung động trong quãng thời gian ngây thơ đầu đời, hơn nữa bạn đầu tôi rõ ràng cảm nhận được cậu ấy cũng có cùng cảm giác với tôi.
Tôi nghĩ cậu ấy chắc giống một giấc mơ của tôi, một giấc mơ trông có vẻ như sắp thành hiện thực. Thế mà tôi cứ không thực hiện nổi, thế nên cũng không thể nào phóng khoáng mà buông tay.
Có lẽ nếu không có Lâm Quyên, tôi và Đổng Thành cuối cùng sẽ ở bên nhau.
Nhưng sau đó Lâm Quyên đã xuất hiện.
Thế là Đổng Thành bắt đầu dao động.
Thế là tôi bắt đầu trở nên cố chấp.
Tôi không tin người ban đầu từng thích tôi lại nói thay đổi là thay đổi, tôi cứ nghĩ, chỉ cần tôi cố gắng hơn thì cậu ấy nhất định sẽ quay về bên tôi.
Chỉ một suy nghĩ cố chấp như thế mà trong vô thức, tôi đã phí hoài bao năm vì một người con trai thiếu trách nhiệm.
Nhưng vẫn may, cuối cùng tôi vẫn thoát khỏi cạm bẫy của cậu ấy, bây giờ khi nhớ đến chuyện cũ và người cũ, tôi đã có thể bình thản, tĩnh tâm và thoải mái.
Cho dù thế nào thì người ấy cũng đã mở màn cho tuổi xuân của tôi, mang đến cho tôi lần đầu tiên rung động ngây ngô trong quãng thời gian tươi đẹp như hoa ấy.
Còn Giang Sơn, khi nghĩ đến anh, tôi lại chẳng thế nào bình thản như khi nghĩ về Đổng Thành.
Ban đầu, chúng tôi là những người anh em thích đấu khẩu.
Về sau anh trở thành bạn trai của bạn thân tôi.
Rồi về sau, mơ hồ, tôi cảm nhận được người anh em tốt ấy có “suy nghĩ” khác về tôi.
Tôi không bao giờ muốn làm tổn thương bạn mình; thời đại học chuyện khiến tôi không thể hiểu được là Ngô Song trở mặt với tôi trước khi tốt nghiệp.
Nhưng tôi không trách cô ấy, tôi chỉ trách chính mình.
Tôi biết, thực sự đúng là tôi đã làm không tốt, cô ấy nói không sai, rõ ràng tôi cảm nhận được Giang Sơn có suy nghĩ khác về tôi, nhưng tôi lại không dứt khoát từ chối, tránh xa anh ra để cắt đứt tâm tưởng của anh.
Tôi lấy danh nghĩ không muốn mất người anh em và bạn thân, mờ ám đi giữa hai người họ, không chỉ một tay tạo nên sự oán hận của Ngô Song với tôi, cũng vô tình cố ý cho Giang Sơn có không gian để mở tưởng.
Có lẽ Ngô Song nói đúng, tôi chưa bao giờ là người vô tội.
Nên cô ấy bỏ đi, vị trí của cô ấy lại do tôi mơ mơ hồ hồ đảm nhận, kết cục không trọn vẹn của cô ấy tiếp tục tiếp nối từ tôi.
Mối tình không trọn vẹn của tôi và Giang Sơn, có lẽ chỉ do ông trời muốn trừng phạt tôi vì đã chia cách Ngô Song.
Tôi và Giang Sơn, chúng tôi đã mơ hồ yêu nhau, cũng mơ hồ đi đến đoạn kết, để lại những hồi ức tổn thương cho nhau.
Thực ra, tôi nghĩ, về sau khi ở cạnh anh, tôi đã thật sự yêu anh.
Ban đầu tôi cũng ngỡ tôi nhận lời ở bên anh thực sự là vì sợ cô độc nhưng trong những ngày tháng ở cạnh nhau sau này, khi cảm nhận được tình yêu mãnh liệt của anh ấy dành cho tôi, tôi cũng đã rung đọng thực sự với anh ấy.
Anh ấy khiến tôi đã có suy nghĩ muốn sống yên ổn với anh ấy cả đời.
Thế nhưng thế gian này không thể nào có ngời đã phạm lỗi mà vẫn có thể viên mãn.
Khi tôi quyết tâm dù thế nào đi nữa cũng sẽ một lòng một dạ sống với anh, không tiếp tục vướng mắc với những suy nghĩ linh tinh về quá khứ nữa, thì lần này lại đến lượt anh bay khỏi tôi.
Sau khi chia tay anh, tim tôi rất đau, tinh thần tôi cũng sa sút.
Có dạo đã tưởng buồn đến chết, kết quả vẫn sống dật dờ.
Về sau tự khuyên mình, nếu chưa thảm đến mức chết đi, thế thì cứ gắng gượng mà sống, chẳng phải sao?
Mang theo vết thương đầy mình, tôi đã thử, cố gắng, thậm chí miễn cưỡng, cưỡng ép bản thân quên đi quá khứ.
Càng nhớ lại hạnh phúc từng có, thì càng cảm thấy đau đớn vì sự bệ rạc lúc này của mình.
Để quên đi nỗi đau tỏng lòng, tôi đành quên cả những vui vẻ xưa cũ.
Giang Sơn, người từng mang lại niềm vui cho tôi, nay trong kí ức của tôi, đã dần dần hóa thành một ký ức kết sẹo.
Trước khí Trương Nhất Địch dẫn tôi đi xem những tấm hình anh ấy chụp, tôi chưa bao giờ biết, bản thân có thể được ai đó yêu sâu sắc, trân trọng đến thế.
Cho dù mắt tôi lúc đó đang nhìn về ai, cho dù bên cạnh tôi là ai, cho dù lời nói hành động cố tình tỏ ra không biết của tôi khiến anh đau đến mấy, anh luôn lặng lẽ nhìn theo tôi, chưa bao giờ rời xa.
Hôm ấy trong phòng đọc sách của anh, tôi dần dần nhìn thấy từng chút một, năm ấy chàng trai đó đã yêu cô gái đó khổ sở thế nào, đau đớn thế nào, chịu đựng thế nào.
Bao năm nay, dù thế sự thay đổi thế nào, dù thời gian đã khắc nên những dấu vết trên gương mặt bao người, dù bên cạnh tôi đã bao người đi qua vội vã, chỉ có mình anh là chưa bao giờ thay đổi, chưa bao giờ.
Anh vẫn thầm lặng dõi theo tôi như xưa, lặng lẽ quan tâm đến tôi, một mình gánh vác tất cả, không hề gây áp lực nào cho tôi.
Hôm đó trong phòng đọcsách của anh, nghe anh kể hết mọi tấm hình, tôi đã khóc đến mức suýt ngất đi.
Cảm thấy xót xa vì sự chịu đựng của anh, cảm thấy xúc động vì mối thâm tình của anh, rung động sâu sắc vì sự cố chấp ngốc nghếch của anh.
Tôi có gì tốt đến thế? Sao tôi lại xứng đáng để anh làm tất cả đến mức ấy vì tôi?
Trước hôm đó tôi luôn cảnh giác bản thân, tránh xa anh ra, anh quá tốt đẹp, quá xa vời, lúc ấy tôi ngỡ tôi đã thất thân với Giang Sơn, tôi dằn vặt rằng bản thân đã in dấu vết của người khác thì không xứng với anh.
Nhưng từ khi xem hết mọi tấm hình trong phòng đọc sách của anh, nghe anh kể hết mọi tâm sự, tôi không còn kiên quyết được nữa.
Nếu ông trời đã chịu cho tôi cơ hội, tặng cho tôi một người có tình cảm sâu sắc đến thế, tôi còn do dự dằn vặt cái gì nữa?
Đó chính là hạnh phúc của tôi! Tôi nhất định phải nắm lấy.
Nên sau hôm đó, khi anh ấy cầu hôn với tôi, tôi không chút do dự mà quả quyết gật đầu.
Đó là ba ngườiđàn ông đã để lại dấu chân trên con đường thanh xuân của đời tôi.
Họ đã khiến tôi từng yêu, từng đau, từng khóc, từng cười, từng sa sút, từng phấn chấn.
Tuy đoạn đường ấy gập ghềnh trắc trở, tiu con đường đã qua thường xuyên xuất hiện nhiều ngả đường giao nhau, nhưng dù thế nào đi nữa, trên con đường thanh xuân ấy, được trưởng thành bao giờ cũng nhiều hơn đau khổ.
Mỗi lần nhớ lại chuyện cũ, tôi không hề hối hận vì những suy nghĩ ngốc nghếch trong đầu, những chuyện khờ dại mình đã làm.
Chính vì có những trải nghiệm quý giá xen lẫn niềm vui và nỗi buồn ấy, có những người tôi yêu và yêu tôi, mới khiến cuộc đời trở nên có máu có thịt, phong phú chân thật.
Tôi và Trương Nhất Địch nhanh chóng đi dăng ký kết hôn.
Nửa năm sau, Giang Sơn có con trai.
Tôi gọi điện chúc mừng anh ấy.
Sau khi cúp máy, tôi cảm thấy lòng mình bình thản hơn bao giờ hết.
Cuối cùng tôi đã hoàn toàn buông bỏ được quá khứ.
Buổi tối khi anh về đến nhà, thay giày trước cửa, tôi bước đến sau lưng anh và trèo lên lưng anh.
Tôi gục lên lưng anh, ôm lấy cổ anh và thì thầm vào tai anh câu tiếng Pháp: Je t’aime!
Tôi nói: Em yêu anh!
Hai tháng sau, chúng tôi cùng về trường tham gia lễ kỉ niệm thành lập trường.
Gặp rất nhiều người quen, khi họ biết tôi đã kết hôn với ai thì đều rất ngưỡng mộ.
Lộ Dương và Tiểu Dư đều nói, mọi trải nghiệm tình cảm mà tôi đã nhận được trong nửa đời trước thực ra là để có được niềm hạnh phúc thuần túy cho nửa đời sau.
Lúc nghe câu này, tôi bỗng muốn khóc.
Vì đoạn đường quanh co đã từng đi qua, vì tuổi xuân đã trôi qua, vì Trương Nhất Địch đã không hề ra rời tôi dù trong hoàn cảnh nào đi nữa.
Hiện giờ, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Những chuyện cũ chua xót lẫn ngọt ngào đều chìm vào dĩ vãng, thỉnh thoảng khi nhớ đến chúng, tôi chỉ cảm thấy bùi ngùi chứ không thấy buồn bã.
Cuộc sống là thế, chắc chắn sẽ có những người những việc từng khiến bạn cười, cũng chắc chắn sẽ có những người những việc khiến bạn khóc.
Trong quãng đời, ai cũng từng đau đớn, khổ sở, nhưng dù sao đi nữa, cuối cùng vẫn phải gạt nước mắt để tiếp tục sống.
Anh từng hỏi tôi, mấy năm nay đã vội vã qua đi, trong lòng có cảm nhận gì không?
Tôi nói: “Cảm nhận của em là, luôn cảm thấy đau đớn, nhưng cũng dần trưởng thành”.
Anh mỉm cười: “Anh cũng có cảm nhận đó!”.
Luôn đau đớn, nhưng luôn trưởng thành;
Hoặc giả, đó là tuổi xuân chăng.
Hiện giờ tôi thường xuyên nghe đi nghe lại một bài hát cũ, là bài “Thành phố trống trải” của Vương Phi:
….
Tôi không cần thành phố trống trải của tình yêu
Xin hãy cho tôi sự ngây thơ của bạn
Tôi không muốn tình cảm vàtình dục đan xen
Hy sinh tất cả vì anh ta
Tôi không cần thành phố trống trải của tình yêu
Xóa nhòa những dải so vụt qua
Trong vương quốc dần già đi theo năm tháng, chỉ nhìn thấy đường nét gương mặt của bạn.
…
Thời thanh xuâ, tôi từng yêu, từng hận, từng say mê, từng băn khoăn, từng do dự, từng trả giá, từng vui vẻ, cũng từng đau lòng, nhưng may mà đến cuối cùng, kết cuộc vẫn có thể xem là khổ tận rồi thì ất có ngày cam lại.
– Tôi không cần thành phố trống trải của tình yêu.
Đã từng có một người người, tuy anh ấy đã để lại tình yêu cho tôi, nhưng anh lại bắt buộc bù đắp trách nhiệm cho cô gái đã có con với anh ấy.
Thứanh cho tôi, chỉ là một thành phố trống trải của tình yêu. Còn tôi, tôi lại không cần nó.
– Cũng không còn ky sinh vô ích.
Tôi đã hiểu rõ từ lâu, người con trai luôn dao động giữa hai cô gái ấy, kỳ thực cậu ấy không có gì đáng để tôi thương nhớ một đời.
– Gạt đi dải sao băng vụt qua.
Có lúc nhìn lại quá khứ, cảm thấy mọi chuyện đã trải qua giống như vệt sao băng trên bầu trời – lấp lánh rực rỡ vụt qua, rồi lại vội vã biến mất sau một vệt sáng ấy.
Như trong bài hát, tôi luôn không cần sao băng bên cạnh. Nó luôn vội vã lướt qua, nếu theo nó, tôi sẽ không nhìn thấy vĩnh hằng.
Hãy để nó vụt lướt qua đi, mang theo những nỗi buồn, niềm đau, những sự không trọn vẹnh, những ngày tháng không thể quay lại trong quá khứ, chỉ vì chúng ta mà lưu lại những niềm vui, hạnh phúc, nhớ nhung trong quãng thời gian sau này là được.
– Trong vương quốc dần già đi theo năm tháng, chỉ nhìn thấy đường nét gương mặt của bạn.
Tuổi xuân tuy đã mang theo mọi tiếc nuổi, lặng lẽ vội vàng lướt quachúng ta, nhưng chẳng sao, dù gì thứ lâu dài hơn, cần chúng ta chín chắn đỗi đãi hơn, không phải là quá khứ, mà là cuộc đời sau này.
Trong tương lai lâu dài ấy, tôi không cần vệt sao băng làm bạn với tôi.
Tôi chỉ mong, trong vương quốc dần già đi theo năm tháng, có thể khắc sâu hình ảnh – đường nét mãi mãi rõ ràng của anh, người tôi yêu trong đầu tôi.
Tôi rất thích bài hát này, luôn ngân nga mấy câu, đến nỗi về sau anh ấy cũng học theo tôi.
Có hôm, tôi tự dưng nghĩ ra, nói với anh rằng tôi muốn ghi lại tuổi xuân của chúng tôi thành một bản báo cáo để lưu giữ lại.
Tôi hỏi anh nên đặt lên gì? “Đây chính là tuổi xuân” thế nào?
Anh nghe xong lắc đầu: “Không đủ nổi bật”. Anh nghĩ ngợi rồi bảo tôi: “Hay là đặt tên ‘Tuổi xuân của em, tòa thành của anh’”.
Tôi hỏi vì sao lại đặt tên đó?
Anh nói với tôi thế này…
“Em luôn hát, tôi không cần thành phố trống trải của tình yêu.
Anh từ một cậu bé thời thanh xuân đã yêu em rồi.
Thành phố trống trải mãi mãi không thuộc về em.
Tuổi xuân của em đã được lấp đầy bằng tình yêu của anh. Nơi ấy đã sớm là một thành phố kiên cố để em lưu lại đời đời kiếp kiêp!”.
Tôi, lại một lần nữa cảm động vô cùng vì anh!
– Đây chính là bản báo cáo tuổi thanh xuân của tôi; tựa đề của nó là do chồng tôi nghĩ ra giúp tôi, tên là “Tuổi xuân của em, tòa thành của anh”.