CHUYỂN NGỮ: THƯỢNG QUAN SA HY
BETA: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT.
Ngày Tô Trản dọn nhà cũng không thông báo cho Tạ Hi. Hôm đó, Tô Trản đưa chìa khóa cho bác tài xế rồi mới để người ta trở về. Rất tận tụy với công việc, bác tài để lại số điện thoại của mình cho cô, đợi đến ngày cô dọn nhà thì gọi điện cho mình.
Tô Trản nói một tiếng cảm ơn.
Ngày thứ hai, Tô Trản đã thu dọn xong những thứ có giá trị. Vừa về được mấy ngày, đồ đạc cũng không loạn, thu dọn qua loa một chút là được.
Lúc này, cô đứng trước gương, tay cầm mấy bộ quần áo ướm thử, cuối cùng chỉ vào một cái áo màu trắng nói: “Mặc cái này. Cái này thích hợp với mình.”
Tô Trản rất nhanh đã thay xong đồ, từ trong phòng bước ra, phía trên là một màu trắng thuần. Xương quai xanh tinh xảo, da dẻ trắng nõn, mái tóc đen nhánh dài tới eo, bộ ngực đầy đặn, bụng bằng phẳng, nửa dưới mặc một chiếc đầm dài màu đen, bên phải rẽ ra đến đầu gối, lộ ra một đoạn bắp chân tinh tế nhẵn nhụi.. Mắt cá chân nhỏ nhỏ, lúc này còn chưa đi giày, chân trần đứng trên sàn nhà, cặp chân đẹp đẽ, trắng trẻo, bôi một lớp sơn móng, tươi sáng lại sạch sẽ.
Thành Huy mới đi đá bóng về, vừa mở cửa ra, tay còn ôm quả bóng, nhìn thấy Tô Trản lập tức ngẩn người,: “Ôi! Tiên nữ hạ phàm vào nhà chúng ta từ lúc nào vậy?”
Thành Tuyết dựa người vào cửa phòng, quay đầu lườm cậu một cái, mắng đôi câu, rồi kéo cậu về phòng học bài, lúc này mới nhìn Tô Trản, vẻ mặt đúng kiểu “Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị “: “Ăn mặc như thế là muốn quyến rũ ai?”
Thật ra nếu nhìn kĩ một chút sẽ biết, bình thường Tô Trản rất chú trọng chất lượng cuộc sống, tất cả đồ trên người cô không hề rẻ. Thành Tuyết biết nhà cô có tiền. Đến bây giờ, thứ mà Tô Trản dùng luôn là đồ tốt nhất, bất kể phương diện nào. Lúc còn ở trường học, bút, sổ, cặp sách, quần áo của Tô Trản đều là nhãn hiệu nước ngoài mà Thành Tuyết chưa từng thấy qua.
Tô Trản có một cái bút máy, là cha cô tặng cô, cho người từ nước Pháp mang đến. Lúc đó Thành Tuyết thấy rất giả tạo, thời điểm đó còn ai dùng bút máy chứ.. Bút chì của mấy cô bé cũng là bút tự động hoa văn lòe loẹt, nhưng Tô Trản vẫn dùng bút máy kia. Chữ được viết ra từ bút máy, quả thực đẹp hơn nhiều.
Lúc giáo sư đọc bài văn mẫu của Tô Trản sẽ nhắc đến chữ của cô, đẹp mà ngay ngắn, có khí phách của thư pháp. Vị giáo sư văn học kia đến bây giờ vẫn còn nhắc tới cô trước mặt sinh viên. Không chỉ viết luận văn tốt, chữ lại đẹp, cô cũng là một học viên có phong cách nhất của ông.
Tô Trản đi học trước người bình thường một năm, lại nhảy hai cấp, thế nên mới mười sáu tuổi đã đỗ đại học. So với bạn học cùng lớp thì nhỏ hơn hai, ba tuổi. Học sinh ở độ tuổi này là đáng yêu nhất, không làm được chuyện thương thiên hại lý gì, chỉ có thể đấu võ mồm. Mà Tô Trản không nói nhiều, cũng không thích cùng người ta lập bè kết phái, thế nên luôn độc lai độc vãng, đi học có tài xế riêng đưa đón, gần như không nói chuyện với bạn học.
Vì vậy, cô chính là đề tài bàn tán của học sinh sau giờ học.
Chủ yếu là “Cái cô công chúa đó”, “Con nhỏ kiểu cách”, “Cái đứa có tiền”, nói cô giả bộ thanh cao, các nữ sinh chỉ dựa vào mấy điểm đó mà suy đoán linh tinh. “Lòng Tư Mã Chiêu, ai ai cũng rõ”[1]. Tô Trản chưa bao giờ đem mấy thứ này vào trong lòng, nhưng lúc đó cô rất ghét đi học. Duy nhất trong thời kì phản nghịch cũng xảy ra một lần bị áp bức quá mà bùng nổ, đó cũng là lí do cô ghét đi học. Qua lần đó, quan hệ giữa cô và Thành Tuyết trở nên thân mật hơn.
Bởi vì Thành Tuyết cũng bị những nữ sinh kia thoải mái bàn tán, lời nói khó nghe có rất nhiều. Thành Tuyết lười cùng mấy người kia so đo. Có người đã nói về mạng lưới quan hệ của nữ sinh, kẻ thù của kẻ thù thì chính là bạn.
Thành Tuyết dạy cô học hút thuốc. Lần đầu tiên khói thuốc xông vào miệng, cô bị sặc suýt chết, thiếu chút nữa thì hai mắt tối sầm, cổ họng, cả miệng toàn khói, nước mắt rào rào chảy xuống. Thành Tuyết cho rằng cô sẽ khóc, sẽ nhờ mình giúp đỡ, hoặc là khóc lóc xong thì nói không hút nữa..Thế nhưng không hề, cô lau xong nước mắt, lần thứ hai đem điếu thuốc nhét lên miệng, rồi lần thứ ba, lần thứ tư…
Lúc đó Thành Tuyết rất muốn nói: Cô gái này thật cố chấp! Có vẻ khó sống chung rồi.
Trên thực tế, chỉ trong chuyện của mình Tô Trản mới cố chấp như vậy. Còn việc sống chung với cô thì rất dễ thương lượng. Không nói nhiều, hỏi gì thì đáp đó, sẽ nhớ rõ cậu thích ăn gì, thích làm gì, không thích ăn gì, không thích làm gì. Mà trí nhớ của cô tốt, chuyện gì cũng nhớ, thành tích lại ưu tú, yên lặng, không ồn ào cũng không thích làm khó nhau. Luôn có nam sinh thích hỏi cô cách làm bài, Tô Trản cũng không thấy phiền, sẽ giải thích từng thứ một.
Nhưng trừ học tập ra, vào lúc không có ai Tô Trản chưa bao giờ để ý đến những nam sinh này, Thành Tuyết cảm thấy rất buồn bực. Bạn học trong lớp cũng không có ít người “đẹp trai, cười tỏa nắng”, lớn hay nhỏ cũng luôn đi khuân đồ trong phòng thể dục giúp Tô Trản. Qua nhiều lần thì có nam sinh quấy rầy cô, “Việc khuân đồ nặng nhọc thế này, tại sao Tô Trản phải làm chứ.. Để đó, anh giúp em.”
Giáo viên thể dục gãi gãi đầu, đỏ mặt, đá nam sinh đó một cái.
Mà lúc đó, Tô Trản vẫn ngồi yên tại chỗ, chỉ cúi đầu lật sách, không nhúc nhích, giống như người mà bọn họ đang thảo luận, chẳng hề liên quan gì đến mình. Thành Tuyết cũng có lúc bội phục cái định lực phi thường này của Tô Trản. Có lẽ, núi Thái Sơn có đổ cô cũng không biến sắc. Cô luôn như thế, một dáng vẻ nhàn nhạt, việc gì cũng không đáng lo, một cặp mắt sạch sẽ mà trong veo… Có điều, dưới đôi mắt đó, đang chất chứa tâm sự không người hiểu thôi.
Năm cô thi đại học, cha cô đưa cho cô một lọ nước hoa, là Chanel 5, coi như quà sinh nhật.
Tô Minh Triều ra nước ngoài sẽ mua đồ về cho cô. Khi còn bé thì tặng búp bê, lớn lên thì tặng nước hoa, giày cao gót… Sau đó mới phát hiện, đồ ông đem về, Tô Trản đều bỏ chúng vào một cái hộp rồi nhét trong tủ quần áo. Cô không cần. Cho đến lúc đậu đại học, Tô Minh Triều gửi cho cô một lọ nước hoa Pháp, rồi phát hiện lúc cô vui vẻ sẽ dùng một ít ở nơi cổ tay, sau đó sẽ đi học..
Vì vậy, Tô Minh Triều mỗi lần xuất ngoại, luôn đem nước hoa khắp thế giới về cho cô.
Sau đó, Tô Minh Triều gặp chuyện không may, không còn ai đi sưu tầm nước hoa trên khắp thế giới cho cô nữa. Vì vậy cô tự mình mua cho mình. Không chỉ mua nước hoa, còn mua thuốc lá, rượu. Tô Minh Triều thích các nhãn hiệu thuốc lá nổi tiếng, thích rượu lâu năm. Ngay cả phần của Tô Minh Triều cô cũng tính vào.
Đơn giản, cô chỉ muốn nói cho tất cả mọi người, nhìn đi, tôi không phải vẫn sống tốt đó sao!
*
Buổi chiều, mặt trời tỏa nắng.
Đại Minh nằm phơi nắng trên lan can của sân thượng lầu hai. Từ Gia Diễn với Mạnh Thần đi đến, một tay Từ Gia Diễn khoác lên vai anh ta, một chân giẫm lên bậc thềm, cúi người xuống lười biếng hỏi: “Nhìn cái gì thế?”
“Đừng nhúc nhích.” Đại Minh nói, ánh mắt nhìn chằm chằm bên kia.
Từ Gia Diễn rút tay về liếc mắt với Mạnh Thần. Tầm mắt phóng qua bên kia, Mạnh Thần cũng nghiêng đầu, định nhìn xem là thứ gì. “Nghe Ken nói, cậu lên đây hút thuốc đã hai tiếng. Giờ sao? Muốn lên chỗ này trốn à? Mấy ngày nữa sẽ thi đấu, tốc độ tay có đạt chuẩn không? Không muốn noi gương đại ca nữa à?”
Từ Gia Diễn cười cười xoay người, dựa lưng vào lan can, miệng ngậm điếu thuốc. Ngay lúc anh sắp bật lửa lên, bỗng nhiêu nghe Đại Minh kích động hô to: “Lại đây nhanh lên!”
Bặt lửa trên tay Từ Gia Diễn ngừng lại một lát, không có lửa, quay đầy nhìn theo hướng ngón tay của Đại Minh.
Mạnh Thần tò mò: “Có cái gì hả?”
“Tiên nữ đó!” Đại Minh hưng phấn nói.
Thật ra, Đại Minh chỉ tính lên đây hút một điếu rồi sẽ xuống ngay. Ai ngờ lúc hút thuốc, đã nhìn thấy một nàng tiên đi ra từ ban công bên cạnh. “Tiên nữ” hình như đang phơi chăn, đi tới đi lui mấy chuyến, tóc bị bung ra. Đại Minh chỉ liếc một cái, rất nhanh đã bị mái tóc dài ngăn lại. Nhưng mà, lần nhìn thoáng qua này, khiến anh chẳng thể quên.
Mạnh Thần khinh thường: “Đẹp được bao nhiêu chứ! Nói không chừng lúc tẩy trang sẽ hù chết cậu đó.”
Đại Minh tự tin nói: “Da mặt rất trắng.”
Nếu nói cô gái này trang điểm, có đánh chết Mạnh Thần hắn cũng không tin. Anh tình nguyện tin rằng trên thế giới này có quỷ, cũng không tin trên đời này có người trắng như thế bước ra cửa.
Mạnh Thần gõ trán Đại Minh, “Cách xa như vậy, làm sao có thể nhìn được màu da chứ.. Con mẹ cậu tưởng có thể mở thiên nhãn à?”
Đại Minh xoa xoa trán, người này tại sao lại không tin, trong cuộc sống sẽ tồn tại người đẹp chứ..
Lúc này, Tô Trản kiễng chân lên, quay lưng về phía bọn họ mà ướm thử quần áo, vạt áo luôn vén lên làm lộ ra một phần da thịt bên eo, trắng trẻo non mịn, mái tóc dài buông lõng ở sau lưng, dáng vẻ yêu kiều làm người mơ màng.
“Tôi đánh cược một túi ngọc thạch. Đây chắc chắn là một mỹ nhân.” Đại Minh nói.
Mạnh Thần cười nhạt, “Nhìn không kĩ sẽ là một bóng lưng sát thủ.”
Đại Minh cẩn thận quan sát, nói: “Khí chất thế này, tuyệt không phải là sát thủ.” Nói xong liền đưa mắt nhìn Từ Gia Diễn đang rảnh rỗi tựa vào lan can hút thuốc. “Đại ca, anh nói có phải không ạ?”
Mạnh Thần cũng nhìn sang, người Từ Gia Diễn cong lại, cùi chõ chống xuống lan can, tay đem tàn thuốc dụi tắt, thờ ơ,
“Đúng không?”
Đôi mắt kia thật lớn.
Mạnh Thần đến gần lên tiếng, “Thế nào cũng như nhau thôi. Nếu không thì ông chủ lớn sao lại đồng ý giảm giá tiền thuê nhà gấp ba lần cho cô ta vào thuê. Chậc, làm phụ nữ thật tốt. Dựa vào cái mặt cũng sống tốt được. Khó trách lại chịu chi nhiều tiền bơm chất hóa học vào khuôn mặt kia như thế.
Đại Minh liếc mắt: “Sao tôi lại nghe mùi chua đâu đây thế?”
Mạnh Thần đá anh ta một cái: “Cút, tôi đẹp trai như vậy.. Chua cái mẹ gì! Có thì cũng là cậu..”
“Cậu đẹp trai như đại ca sao?” Đại Minh nói, “Cạnh tranh nhan sắc, kĩ thuật, cậu hơn được đại ca sao?”
Hai người tôi một câu, cậu một câu, không ai chịu nhường ai.
Không đề cập tới chuyện này thì tốt hơn. Nhắc tới nó, Mạnh Thần lại không vui. Cứ tưởng chịu đựng qua nửa năm sẽ không cần mỗi ngày phải qua trung tâm luyện tập.. Thế nhưng, hết lần này tới lần khác lại gặp phải một tên chủ nhà khhong biết giữ lời. Rốt cuộc, chuyện này cũng để lại vướng mắc trong lòng anh ấy.
*
Buổi tối, Mạnh Thần cùng Đại Minh cãi cọ không ngừng, cuối cùng bị Từ Gia Diễn trục xuất về nhà, còn anh thì ngồi trên sô pha xem giải đấu liên hợp chuyên nghiệp.
Lúc đang đến cao trào thì chuông cửa vang lên. Rất nhiều lần, an mới xoa tóc, đứng dậy đi mở cửa.
Cửa mở ra.
Anh ngẩn người chớp mắt một cái, lúc đầu óc kịp phản ứng mới nhàn nhạt hỏi: “Có việc gì?”
Cô gái nhút nhát nói, “À, chào anh. Nhà em bị cúp điện.. Anh cho em mượn cây nến được không ạ?
Chú thích:
[1] Lòng Tư Mã Chiêu, ai ai cũng rõ: Đây là một câu nói xuất phát từ điển tích trong “Tam Quốc chí”
Thời tam quốc, Ngụy đế Tào Mao nhìn thấy đại tướng quân Tư Mã Chiêu nắm quyền lớn, làm việc hống hách bá đạo thì không nhẫn nhịn được. Một hôm, ông ta triệu thượng thư Vương Kinh cùng ba đại thần vào trong cung, rất tức giận nói:“Dã tâm của Tư Mã Chiêu ngay cả người qua đường cũng biết, ta không thể ngồi đợi nó đến giết ta, hôm nay ta muốn cùng các ngươi đi thảo phạt nó”.Các đại thần đều khuyên ông ta nhẫn nại, không nên chuốc đại họa vào thân, nhưng Tào Mao không nghe, tập họp các cấm vệ quân và các thái giám hầu cận lại đánh từ trong cung đánh ra.
Không ngờ, có người để lộ tin tức cho Tư Mã Chiêu biết, kết quả Tào Mao bị đâm thủng ngực ngã xuống xe mà chết, còn sự dã tâm phản nghịch Tư Mã Chiêu thì ngày càng rõ ràng hơn.
Giải nghĩa:
Muốn thành công thì phải biết nhẫn nhục, mà người biết nhẫn nhục là người có chí lớn; nhưng người khiêm tốn thì càng có chí lớn hơn, bởi vì nhẫn nhục chưa chắc đã có sự yêu thương chân thành để tha thứ, nhưng khiêm tốn thì có đủ yêu thương, tha thứ và cảm thông.