EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.
– —————————————–
Úc Uyển Ương một tay chống giường mà đứng lên. Một tay đưa tới tủ lùn đặt bên đầu giường mà cầm lấy điện thoại di động. Nàng chỉ muốn nói chuyện tốt, không đề đụng đến chuyện xấu sau khi bắt máy, “Mẹ, mẹ yên tâm đi. Chẳng có chuyện gì xảy ra với con cả, vài hôm nữa con sẽ về nhà thăm mẹ.”
Mẹ nàng giống như bị cách nói chuyện mềm mại của nàng cảm hóa. Bà không trách nàng nữa mà chỉ nói rằng bà tin tưởng những lời mà nàng nói, sau cùng dặn dò thêm một chút chuyện linh tinh. Đuôi lông mày của Úc Uyển Ương nâng lên, nhuộm đầy ý cười, “Được, mọi chuyện đều sẽ nghe lời mẹ. Vậy, bây giờ con làm việc tiếp nhé.”
Để điện thoại xuống, nụ cười của nàng dần dần tắt hẳn, cho đến khi khôi phục lại bộ dáng lãnh đạm thường ngày. Sau khi nàng khẽ than thở một tiếng xong thì mới ngồi xuống giường. Nàng đung đưa cái chân bị thương trước mắt mình, chắc không quá hai ngày nữa là có thể khôi phục hơn tám mươi phần trăm rồi.
Vốn là nàng có thể nằm bệnh viện để dưỡng thương, chẳng qua là nàng cố chấp không muốn bản thân phải ở lại chỗ đó. Có lẽ là theo bản năng, nàng chán ghét những nơi như vậy. Mấy ngày này, nàng chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi thật tốt mà thôi.
Nhưng có lẽ những tháng ngày thanh nhàn này vốn là thứ không thuộc về nàng. Hoặc là có thể nói, loại vọng tưởng những tháng ngày được tự do thoải mái kia chỉ là thứ mãi mãi được nàng đặt trong tâm trí của mình. Từ khi Thư Hoài Đạt đến đây, mấy ngày sau đó tinh thần của nàng đều cảm thấy không yên ổn cho lắm.
Có thể xem đây như là một bản năng riêng của cơ thể, chúng đang cảnh báo nàng một điều gì đó, nhưng cũng khiến cho nàng cảm thấy phiền não thêm. Nếu như cô ấy đến đây vì sự cố của đoàn làm phim, thì nàng tự tin bản thân mình có thể đối diện Thư Hoài Đạt bằng trạng thái tốt nhất, nhưng cố tình, nàng cảm thấy cô ấy đến đây không phải vì lý do như trên.
Chung Dật Minh – Người đàn ông này đã không ngừng quấy rầy, giày vò nàng suốt một quãng thời gian. Hơn nữa, hắn còn là Tổng Giám Đốc, nắm giữ hợp đồng làm việc của mình. Thêm một điều phiền não nữa, hắn ta là chồng của Thư Hoài Đạt.
Đây là chuyện gì vậy, tại sao hai vợ chồng nhà họ đều chạy đến chỗ mình kiếm chuyện?
Tâm trạng của Úc Uyển Ương thật sự rất buồn bực, vừa vặn lúc này có một cú điện thoại gọi tới. Trên màn ảnh hiển thị hai chữ “chị Lộ”.
“Chị Lộ?” – Nhận điện thoại, Úc Uyển Ương nhanh chóng chào hỏi. Chị ấy tại sao lại đột nhiên mà gọi cho mình vậy?
“Mau ra đây mở cửa cho chị. Chị đang ở trước nhà em.” – Lộ Cận cười đáp, vừa dứt lời liền nhìn thấy cửa lớn mở ra. Úc Uyển Ương mang một đôi dép lê đi cùng với váy ngủ, nhìn là biết em ấy không muốn ra khỏi nhà rồi, vì bộ dáng bên ngoài nhìn rất giống các thím đã luống tuổi.
Úc Uyển Ương nghiêng người sang một bên, nhường Lộ Cận đi vào. Nàng nhìn thấy chị ấy đem theo một ít hoa quả, nhíu mày thắc mắc, “Chị mua cho em hả?”
“Không phải mua cho em thì mua cho ma à?” – Lộ Cận đặt hoa quả lên bàn trà. Nàng nhìn thấy chân của Úc Uyển Ương ít nhiều cũng đã có thể đi lại được, vui mừng mà nói, “Chân của em thật biết cách làm cho chị cảm thấy sợ hãi. Mấy ngày nay công ty còn có chuyện cần phải giải quyết, cho nên chị mới đến thăm em trễ thế này.”
“Vết thương nhỏ mà thôi, không quan trọng lắm.” – Úc Uyển Ương nhẹ nhàng tránh nặng tìm nhẹ mà nói, nhưng hai mắt hơi híp lại. Chi tiết này dĩ nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Lộ Cận.
Nàng thân là người đại diện của Úc Uyển Ương. Vốn chỉ cần cùng Úc Uyển Ương tạo một mối quan hệ tốt ở trên phương diện công việc. Úc Uyển Ương mang đến công việc cho nàng, nàng dĩ nhiên cũng sẽ khiến cho đường sự nghiệp của Úc Uyển Ương thành công đi lên. Nhưng mà ở chung lâu ngày, Lộ Cận càng ngày càng yêu thích Úc Uyển Ương. Cho đến hôm nay, quan hệ của hai người từ trên phương diện công việc đã chuyển biến thêm một tầng khác, chính là chị em tốt với nhau, cái gì cũng có thể nói cho nhau nghe.
“Uyển Ương, em thật sự cảm thấy, vết thương của em chỉ là do tai nạn bất ngờ thôi sao?” – Lộ Cận ngồi trên ghế salông, tay cầm một quả lê, ngữ khí tùy ý nhưng câu hỏi lại rất đúng trọng tâm của vấn đề.
“Cho dù là không phải thì sao đây, năng lực của người kia cũng không phải tầm thường.” – Úc Uyển Ương nhìn gò má điềm đạm của Lộ Cận, hơi mỉm cười mà nói. Chí ít, còn có chị ấy ở bên ngoài sáng mà ngấm ngầm giúp đỡ mình, cũng vẫn còn có một người thật lòng thật dạ mà ở bên mình.
Úc Uyển Ương đi tới bên người Lộ Cận mà ngồi xuống, yên tĩnh nhìn chị ấy gọt vỏ. Lộ Cận nhìn nàng, nửa muốn nói, nửa lại thôi.
Lộ Cận muốn nói gì, thật ra Úc Uyển Ương đều có thể đoán được.
“Chị, Thư Hoài Đạt, cô gái này là hạng người gì?” – Úc Uyển Ương nhìn vỏ trái cây được Lộ Cận gọt ra, dài đến mức đung đưa sắp đụng tới được nền nhà, ngẩn ngơ mà hỏi.
Nàng nhớ đến ngày đó, dáng vẻ ôn hòa của Thư Hoài Đạt. Còn có số điện thoại mà cô ấy đưa cho bị nàng dán lên trên tường. Dáng vẻ ôn hòa, sự quan tâm dịu dàng như vậy, cho dù nàng chỉ là một minh tinh nhỏ bé. Tự dưng Úc Uyển Ương cảm thấy, một người phụ nữ tao nhã và biết lễ phép như vậy, làm sao lại gả cho một người đàn ông chỉ biết ăn cây táo rào cây sung như Chung Dật Minh đây?
Đã từng vô số lần, nàng nghe được từ trên miệng người khác những lời kể về Thư Hoài Đạt. Gia thế của cô ấy, vẻ bề ngoài của cô ấy, tính tình ôn hòa của cô ấy, tất cả những gì của cô ấy đều hoàn mỹ đến mức khó có thể soi mói. Nhưng phàm là con người thì đều sẽ có những lúc không khống chế được tâm tình của mình khi gặp phải một số chuyện không vui. Không biết Thư Hoài Đạt có giống như vậy, sẽ không ôn hòa được như lúc bình thường sau khi biết được một vài sự thật không hay hay không.
Ví dụ như, Chung Dật Minh phản bội cô ấy chẳng hạn.
“Nghĩ cái gì mà lại hỏi về cô ấy, cô ấy là loại người nào, em không phải đã nghe nói qua rồi sao?”
Lúc này, Úc Uyển Ương mới khôi phục lại biểu hiện bình thường của mình mà không phải là loại trạng thái ngơ ngẩn kia. Đúng vậy, Thư Hoài Đạt là người ai chứ, nàng sớm đã tường tận như lòng bàn tay rồi. Mà không chỉ có duy nhất mình nàng, trong cái vòng tròn luẩn quẩn này, bất kể người nào cũng đã nghe qua tên của Thư Hoài Đạt trên một lần.
Chỉ có điều, thứ mà nàng muốn biết chính là phản ứng của Thư Hoài Đạt sau khi biết chồng của mình phản bội. Người phụ nữ luôn ôn hòa, trầm tĩnh như vậy, sẽ phản ứng như thế nào. Cô ấy sẽ đại náo một hồi giống như những người phụ nữ khác, thật sự làm to chuyện lên rồi mới chịu đồng ý ly hôn. Hay là cố hết sức, bằng mọi cách lấy lại yêu thương từ trên người chồng của mình. . Đọc truyện tại — TRUMtruye n.ne t —
Đến cuối cùng, mọi việc đều bình thường trở lại, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nàng khó có thể tưởng tượng được, bộ dáng ôn hòa của Thư Hoài Đạt khi làm loạn lên thì sẽ trở thành hình dáng gì. Dù sao loại người trầm ổn như vậy. Nàng cảm thấy cô ấy có thể sẽ không giống với những người một khóc, hai làm loạn, ba quậy phá, giống như những người phụ nữ khác.
“Không có gì, chỉ là hỏi một chút mà thôi, cảm thấy cô ấy quá thần bí.” – Úc Uyển Ương đem câu chuyện cắt ngang ngay tại đó, tránh cho Lộ Cận phát hiện được điều gì.
Chuyện Chung Dật Minh nhiều lần lén lút liên lạc với nàng, nàng không có nói cho bất kì người nào, bao gồm cả Lộ Cận.
Cái này cũng là nguyên nhân vì sao nàng đang đảm nhiệm vai nữ chính của “Diệc Sinh”, nhưng cuối cùng lại bị chuyển thành vai nữ thứ.
“Mà này, bộ phim này còn phải một quãng thời gian nữa thì mới có thể đóng máy. Chính bản thân em chú ý nhiều một chút. Có chuyện gì xảy ra thì nhớ nói cho chị biết.” – Lộ Cận cắt một nửa quả lê đưa cho Úc Uyển Ương, thân thiết dạy bảo.
Lần chuyển vai bất ngờ này chắc chắn không phải là là trùng hợp mà xảy ra. Nàng tin tưởng Úc Uyển Ương cũng rõ ràng điều này.
“Em biết, nhưng chuyện này không phải do em quyết định.” – Nói xong, Úc Uyển Ương tiếp nhận quả lê đưa lên miệng mà cắn một ít. Tự nhiên nàng cảm thấy thật hối hận khi bản thân đi vào cái vòng tròn này, dù cho nàng chỉ là vô tình bị cuốn vào mà thôi.
Nhưng sau một cái chớp mắt, nàng lại đem ý tưởng này ném đi thật xa. Những thứ không tốt, không muốn chúng đến, thì chúng cũng đã đến rồi. Tiếp nhận hay không tiếp nhận cũng không thay đổi được điều gì. Nếu đã đếu thì bản thân mình phải nghênh đón chúng thật tốt, không làm ra được chút thành tích thì coi sao được, nếu buông hết thảy mà rời khỏi thì thật là xấu hổ.
“Đến cuối cùng em cũng không muốn đem chuyện kia nói cho chị biết sao, rốt cuộc em đã đắc tội với ai? Lấy sự nổi tiếng của em, vai nữ chính của phim này thuộc về em là điều chắc chắn, bây giờ đột nhiên lại đổi thành vai nữ thứ, rốt cuộc là vì chuyện gì?” – Lộ Cận nhìn thấy dáng vẻ của nàng lạnh nhạt, không nhịn được mà tuôn một tràng thật dài.
Lúc trước, Úc Uyển Ương có đóng vai nữ chính của một bộ web drama. Sau bộ phim đó, sự nghiệp của nàng ngày càng đi lên. Thừa dịp thắng thế, diều gặp gió bay cao. Úc Uyển Ương tiếp nhận kịch bản “Diệc Sinh” vào trong tay, cũng là nhận vai nữ chính. Lộ Cận cũng lấy được tin tức ngầm này từ bên trong công ty. Diễn viên nữ chính trong “Diệc Sinh” là được chỉ định cho Úc Uyển Ương.
Nhưng thời điểm khi danh sách diễn viên được công bố một cách công khai, vai nữ chính không thấy đâu, chỉ thấy Úc Uyển Ương được giao cho vai nữ thứ. Nữ chính lại do Lăng Ý thủ vai.
“Độ hot của Lăng Ỷ theo em thấy mà nói thì ngang bằng giống em. Hai chúng em đều diễn chung một bộ phim, fan không phải sẽ càng nhiều hơn sao?” – Úc Uyển Ương cười đùa, dựa vào ghế salông rồi tiếp tục ăn quả lê trong tay mình, ánh mắt có chút che giấu.
“Là do em không phân cao thấp, không để ý mà thôi. Thể nhưng đặt em và cô gái ấy vào trong cùng một bộ phim chính là muốn đem em đè xuống, hơn nữa lúc trước để cho em vai nữ thứ thì chị cũng không ý kiến gì. Đây là đổi ngay trước lúc công bố, em có hiểu không?” – Lộ Cận tức giận nên ngữ khí cũng nặng nề hơn, chính mình tức giận đến mức tâm cũng phun lửa theo, thế nhưng cô gái này lại không có chút biểu hiện tức giận nào cả. Thật sự mình có lòng nhưng lại chẳng có nơi để mình sử dụng.
Nói thật, nếu như muốn sự nghiệp của cả hai đi lên, thì công ty có thể để cho hai người đóng riêng biệt hai bộ phim. Công ty cũng đang lên kế hoạch không chỉ cho riêng một bộ phim “Diệc Sinh” này, thế nhưng cuối cùng lại đem hai người đặt chung vào một chỗ. Hơn nữa lại ép Úc Uyển Ương từ nữ chính chuyển thành nữ thứ, ý tứ trong này, ai ai cũng rõ ràng.
“Chị Lộ, chị cẩn thận suy nghĩ lại đi. Có thể đổi cũ thay mới, loại người này em có thể tiếp xúc được sao?” – Úc Uyển Ương nhìn dấu hiệu nổi giận của Lộ Cận, nàng cố gắng đem đề tài này dời khỏi trọng tâm càng lúc càng xa.
Có thể bỏ diễn viên này mà thay vào một diễn viên khác, người có năng lực như vậy chắc chắn nằm ở tầng cấp cao trong công ty. Tuy rằng Úc Uyển Ương đang trong thời kì hưng thịnh của một diễn viên, nhưng chung quy cũng chỉ là một người mới thôi, tất nhiên không thể nào tạo được sự chú ý với các cấp lãnh đạo rồi. Chẳng lẽ, đây chỉ là trùng hợp thôi?
“Vậy em chú ý cho chị một chút, đừng quên bây giờ em đóng phim chung với Lăng Ỷ, mỗi ngày em đều có thể thấy được cô ta.” – Lộ Cận không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác. Làm người, tâm hại người nhất định không có nhưng tâm đề phòng người nhất định phải có. Vai chính không giao cho người nào khác mà lại giao cho Lăng Ỷ.
Lăng Ỷ này không phải là người nào xa lạ, mà còn là bạn tốt của Úc Uyển Ương, nhưng chỉ là quá khứ mà thôi. Thời điểm Lăng Ỷ vừa bước vào giới giải trí, vì cướp bạn trai của Úc Uyển Ương mà cô ta bị fan chửi rủa rất nhiều. Lúc đó Lăng Ỷ chỉ là diễn viên hạng ba được vài người biết đến cho nên sự tình nổi lên rồi lại nhanh chóng được chìm xuống. Sau đó, cô nhận không ít những bộ phim khác, sự nổi tiếng cũng vì vậy được đi lên, có thể đem ra so sánh được với Úc Uyển Ương.
“Em hiểu rồi, chị yên tâm.” – Úc Uyển Ương cười nói, nàng nào có thời gian đối nghịch cùng với Lăng Ỷ. Nàng chỉ muốn tránh xa loại người này, càng xa thì càng tốt.
“Được rồi, chị về đây. Qua mấy ngày nữa quay về phim trường thì gọi điện thoại cho chị, có biết chưa?” – Lộ Cận đem nửa quả lê còn lại đặt lên trên dĩa, dọn dẹp xong vỏ trái cây thì xoay người rời đi.
Úc Uyển Ương cũng không ngăn lại, nàng chỉ, “Ừ” một tiếng, sau đó nhìn chị ấy rời khỏi.
Cầm lấy nửa quả lê còn lại mà tiếp tục ăn, ánh mắt nàng nhìn thẳng đường chân trời màu xanh nằm bên ngoài cửa sổ. Mấy năm trước, nàng đã từng cùng Lăng Ỷ như vậy. Hai người thuê một căn phòng nhỏ, nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, mà tưởng tượng tương lai.
“Tiểu Ỷ, nếu như sau này cậu nổi tiếng rồi thì đừng quên mình nha. Mình còn muốn ôm đùi cậu nữa đó.”
“Đừng có đoán mò, ai trước tiên thành công còn chưa chắc chắn được mà, không chừng đến lúc đó mình là người ôm đùi cậu đấy.”
Lời nói còn văng vẳng bên tai, nhưng cảnh thì còn đây, mà người đâu rồi?
Nếu không phải vì ngày định mệnh đó nàng quay trở về sớm hơn dự kiến, thì cũng sẽ không nhìn thấy được một cảnh tượng đau lòng kia.
Từ cửa lớn đến căn phòng của Lăng Ỷ, trên đoạn đường này có rất nhiều quần áo ngổn ngang. Có áo sơ mi của đàn ông, còn có quần, còn có áo lót của người phụ nữ, giống như là vừa đi vừa cởi xuống. Dựa trên đống quần áo ngổn ngang này, có thể tưởng tượng được khung cảnh lúc ấy đã kịch liệt đến mức nào?
Cho dù là nàng đang tưởng tượng. Nàng đang huyễn hoặc chính bản thân mình rằng Lăng Ỷ chỉ là đang yên ổn ngủ trên giường mà thôi. Thế nhưng khi nàng đem cửa kéo ra, cảnh tượng vui vẻ nhưng tục tĩu trên giường kia để lại cho nàng một ấn tượng thật sâu. Lăng Ỷ đang cùng với bạn trai của nàng – Hạ Hoằng Diệp đang mây mưa với nhau. Khó có thể tưởng tượng được khi không có mình ở nhà, họ còn có thể làm ra được những chuyện gì.
Sau này, nàng và Lăng Ỷ mỗi người một ngã. Mỗi khi hai người vô tình gặp lại, nàng đều dùng vẻ mặt lạnh lùng của mình để đối diện với Lăng Ỷ. Còn Lăng Ỷ, cô ấy dùng sắc mặt độc ác để nói chuyện với mình. Bộ dáng này thật sự đã khiến cho nàng bàng hoàng. Úc Uyển Ương không thể tưởng tượng nổi, đã từng là bạn bè thân thiết như vậy, thế nhưng đến cuối cùng lại trở thành như thế này..?
Úc Uyển Ương nổi lên một nụ cười trào phúng, đem hột lê ném vào giỏ rác.
Nhưng mà điều làm cho nàng kinh ngạc nhất, chính là Lăng Ỷ cùng với Hạ Hoằng Diệp đến giờ vẫn còn ở bên nhau, chắc là cũng khoảng hai năm đi. Trong thời gian này, Lăng Ỷ thỉnh thoảng cũng có một vài scandal tình ái với nhưng nam minh tinh khác. Tuy là scandal, nhưng những bức ảnh mà cánh nhà báo đưa ra thật sự không thuyết phục được người xem. Người có cái nhìn tinh tường đều biết là thật hay là giả.
Dù là vậy, nàng vẫn muốn cảm ơn Lăng Ỷ. Bởi vì nếu như không có cô ấy, thì nàng cũng sẽ không biết được khuôn mặt thật của Hạ Hoằng Diệp.
Bất luận là đàn ông hay là phụ nữ, đều sẽ có những loại người không hề biết cái gì nên hay là không nên làm. Hạ Hoằng Diệp cùng Lăng Ỷ chính là hai ví dụ điển hình nhất, và bây giờ thì có thêm một Chung Dật Minh.
Nhưng mà Hạ Hoằng Diệp ít ra còn biết tốt xấu, làm sai còn biết sợ hãi. Nhưng Chung Dật Minh thì không như thế, uy bức lợi dụng nàng thỏa hiệp. Vai nữ chính bị chuyển thành nữ thứ, nghĩ bằng cái móng chân thôi thì cũng biết đây là chuyện tốt do Chung tổng làm ra.
Thực sự là, rất đáng thương cho người phụ nữ như Thư Hoài Đạt, ưu tú như vậy, lại lấy phải một tên đàn ông tồi tệ.
Úc Uyển Ương thầm nghĩ, cầm điện thoại di động lên, bắt đầu tìm tòi những gì có liên quan đến Thư Hoài Đạt.