EDITOR: Thư Huỳnh.
– ————-
Đầu tiên là theo quy tắc tỏ vẻ mình không có chủ động tới gặp, tiếp đó là thái độ nhu hòa, gọi một tiếng ‘Ba’ làm Thư Hòa Thái không nhịn được ý cười, khóe miệng hơi hơi giơ lên, mới vừa tỏ vẻ uy nghiêm nháy mắt tiêu tan một ít.
Thư Hòa Thái đưa tay cầm ly của mình, nhưng vẫn chưa nâng lên, giọng trầm ổn của Ông vang lên: “Ta đã phó thác cho con cái gì? Hiện giờ đã có năng lực làm cái gì?”
Đối thoại giữa hai người giống như đánh Thái Cực, Thư Hòa Thái muốn nghe câu trả lời thuyết phục hơn, ý tứ cũng có vài phần khó xử. Thư Hoài Đạt hơi hơi nhíu mi, giương mắt nhìn Úc Uyển Ương, tuy Úc Uyển Ương đang cúi thấp đầu nhưng sắc mặt vẫn trầm tĩnh.
Úc Uyển Ương lần nữa ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thư Hòa Thái, một người cân nhắc, một người lẳng lặng chờ. Thư Hoài Đạt đang muốn lên tiếng hòa giải, Úc Uyển Ương nở nụ cười, cô xoay ly rượu trong tay, khóe môi giương lên, ánh mắt không hề né tránh, nhìn Thư Hòa Thái chân thành nói: “Nhu nhược có thể, dựa vào có thể, tình yêu sâu đậm có thể. Nhưng trong mắt người ngoài, muốn làm hại Hoài Đạt, như hổ rình mồi thì tuyệt đối không được.”
Ngữ khí Úc Uyển Ương ngày càng trầm thấp, thần tình thì lạnh lùng nghiêm túc, ánh mắt sáng ngời. Cô nói xong, nâng ly rượu lên, khóe môi Kinh Dương nhìn Thư Hòa Thái.
Sắc mặt Thư Hoà Thái bình tĩnh không vì lời nói của Úc Uyển Ương mà gợn sóng, Lê Nhu Mẫn kế bên và Tống Lan Anh cũng đang lẳng lặng chờ Ông lên tiếng.
Ông vẫn nhìn chằm chằm Úc Uyển Ương, hai người không ai lùi bước, cho tới khi Thư Hòa Thái bật cười, Ông nói: “Ta sống đã nửa đời người, thứ không bỏ xuống được chính là con gái của ta – Hoài Đạt, ta chỉ có một đứa con này thôi. Nhưng con gái lại mang về cho ta một đứa con dâu, ta đã nghĩ, xã hội này thay đổi trong nháy mắt, ta phải suy xét rất nhiều khía cạnh muốn hai con bên nhau lâu dài, con trách ta, cũng là chuyện nên làm.”
Úc Uyển Ương xiết chặt ly rượu nhìn Thư Hòa Thái, ánh mắt Ông nghiêm trang trịnh trọng, hơi hơi lắc lắc đầu: “Không, Ngài đúng. Hai tụi con yêu nhau, nhưng khó tránh có những chuyện không hay xảy ra, nếu chúng con có đầy đủ năng lực, sẽ có thể hóa giải.”
Trong chuyện này không thể gọi là đúng hay sai, xuất phát điểm của mỗi người đều là vì yêu thương, Thư Hòa Thái đả kích, Úc Uyển Ương rời khỏi, Thư Hoài Đạt chờ đợi.
Rốt cuộc Thư Hòa Thái cũng đứng dậy, nâng lý rượu của mình lên, vui mừng cười nói: “Uyển Ương, hoan nghênh con về nhà.” Dứt lời thì chạm ly với Úc Uyển Ương.
Lúc này không khí trên bàn cơm mới dịu đi, hai người uống hết ly rượu của mình mới ngồi xuống, Thư Hòa Thái thở ra một hơi, tiếp tục lên tiếng: “Mọi người động đũa đi, Uyển Ương trở về nhiều ngày như vậy không có chính thức vì con bé đón gió tẩy trần, hôm nay phải ăn nhiều một chút.”
Thư Hoài Đạt cầm đũa lên gắp một miếng thịt cá bỏ vào chén Úc Uyển Ương, thấp giọng khen: “Uyển Ương, em biểu hiện rất khá.”
Thư Hoài Đạt nhìn ra được Thư Hòa Thái đối với Úc Uyển Ương rất vừa lòng, mặc dù hai năm trước nàng không tận máy nhìn thấy lúc Thư Hòa Thái đả kích Úc Uyển Ương, mà bộ dáng của Úc Uyển Ương lúc đó lại khắc sâu trong lòng nàng. Còn bộ dáng tràn đầy tự tin, không chút nào lùi bước, hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau.
Uyển Ương của nàng quả thật đã trưởng thành rồi, có thể một mình đảm đương một phía, có đủ bản lĩnh để nàng dựa vào.
Úc Uyển Ương còn chưa kịp nói gì sau khi nghe Thư Hoài Đạt khen mình, thì nghe Thư Hòa Thái nói, vừa nghe thì thân thiết không thiếu, nhưng lời nói lại làm Thư Hoài Đạt và Úc Uyển Ương chống đỡ không nổi. Ông nói: “Qua một thời gian nữa, hai con xem sắp xếp công việc lại, rồi suy nghĩ sinh một đứa nhỏ đi.”
Lời vừa khỏi miệng, Tống Lan Anh có chút kinh ngạc, Lê Nhu Mẫn thì nín cười không được, bà nhớ rất rõ, vấn đề này chồng Bà đã thương nhớ một khoảng thời gian dài.
Thư Hoài Đạt chưa bao giờ nghe Thư Hòa Thái nhắc tới chuyện này, nàng nhíu nhíu mày, nhìn quá thấy Úc Uyển Ương đang mím chặt môi không nói lời nào, nàng lại quay đầu nhìn Thư Hòa Thái, lên tiếng từ chối: “Ba, chuyện này…”
“Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.” Không đợi Thư Hoài Đạt nói xong, Thư Hòa Thái chậm rì rì đánh gãy, ánh mắt lưu chuyển giữa Thư Hoài Đạt và Úc Uyển Ương, lại dừng trên người Thư Hoài Đạt, ngữ khí kiên định nói: “Hoài Đạt, con cũng ba mươi ba rồi, con muốn ba mẹ chờ bao lâu nữa mới có thể bồng cháu đây? Cứ quyết định như vậy, hai con ai sinh cũng được hết, họ Thư hay họ Úc cũng không thành vấn đề, quan trọng cho sinh một đứa.”
“Ba, chuyện này con sẽ thương lượng với Uyển Ương, bây giờ không thể quyết định như vậy.” Thư Hoài Đạt nhíu chặt mày, không có lập tức đồng ý.
“Đúng vậy, không bằng để hai đứa về nhà thương lượng đi, cứ như vậy thì đúng là có chút gấp gáp.” Tống Lan Anh cũng phụ họa nói, con gái cùng với Thư Hoài Đạt ở bên nhau, Bà cũng từng xoắn xích về vấn đề này, nhưng chuyện này gấp cũng không được.
Thật ra Thư Hoài Đạt cũng không bài xích chuyện có con, huống chi là con của nàng với Úc Uyển Ương, chỉ là nàng không biết Úc Uyển Ương nghĩ như thế nào, nếu Úc Uyển Ương không muốn, nàng tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng.
Còn đang suy nghĩ, tay Úc Uyển Ương ở dưới bàn vỗ vỗ lưng bàn tay nàng, ôn nhu nhỏ nhẹ nói bên tai nàng: “Hoài Đạt, đồng ý với ba trước đi, trở về chúng ta sẽ thương lượng coi ai sinh.”
Thư Hoài Đạt ngoái đầu nhìn lại, thấy Úc Uyển Ương tủm tỉm cười nhìn nàng. Nàng định sẽ hỏi ý kiến Úc Uyển Ương có muốn sinh con hay không, ai ngờ Úc Uyển Ương cũng đã suy xét tới việc là ai sinh.
Biết tâm ý của Úc Uyển Ương, Thư Hoài Đạt lần nữa nhìn về phía Thư Hòa Thái, lần này gật đầu nói: “Con đã biết, trở về tụi con sẽ thương lượng chuyện này.”
Lúc này Thư Hòa Thái mới thấy vừa lòng, khuôn mặt nghiêm túc hòa hoãn không ý, bĩnh tĩnh lên tiếng: “Được rồi, mọi người ăn cơm đi, ăn nhiều một chút.”
Bữa ăn lại tiếp tục trong không khí nhẹ nhàng, mỗi người đều tươi cười rất tự nhiên. Ngay cảm Thư Hòa Thái cũng chủ động tìm Úc Uyển Ương chạm ly, cũng là Thư Hoài Đạt lên tiếng khuyên vài câu, nói tửu lượng Úc Uyển Ương không tốt, nhưng lại bị Tống Lan Anh ngăn chặn: “Người trong nhà ăn uống, say cũng không có việc gì.”
Sau bữa cơm, hai vợ chồng Thư Hòa Thái giữ Tống Lan Anh ở lại hàn huyên, Úc Uyển Ương dù có chút men say nhưng lại muốn đi về lấy hành lý, liền cùng Thư Hoài Đạt nói với ba vị trưởng bối một tiếng rồi rời khỏi.
Suốt đường đi Úc Uyển Ương đều ở trong xe nhắm mắt dưỡng thần, là Thư Hoài Đạt tự mình vào nhà lấy hành lý rồi lặng lẽ trở về xe, sau đó chạy về Quang Hoa uyển.
Úc Uyển Ương say có chút nặng, Thư Hoài Đạt đem hành lý vào phòng, cô đi theo sau ngồi xuống giường nhìn. Lần trước đi vào không có được sự đồng ý của Thư Hoài Đạt, lúc này đây rốt cuộc không có băn khoăn gì, cô cảm thấy từ trước tới giờ chưa bao giờ thoải mái như vậy, bao nhiêu năm qua thì đây là lúc chân chính thoải mái nhất.
Không cần lo lắng có phóng viên ngồi xổm ở cửa nhà mình? Cũng không cần lo lắng mình có trở thành gánh nặng cho người luôn yêu thương mình không? Càng không cần lo lắng ở cùng một chỗ với Thư Hoài Đạt mà không được sự đồng ý của người thân.
Thư Hoài Đạt đem quần áo Úc Uyển Ương treo vào tủ quần áo, vào toilet rửa tay, đi ra nhìn thấy Úc Uyển Ương vẫn còn ngồi ở bên giường, liền tới ngồi bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi: “Uyển Ương, đang suy nghĩ cái gì?”
Úc Uyển Ương ôn hòa cười cười, nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng nhìn Thư Hoài Đạt, thoải mái tự nhiên lên tiếng: “Em chỉ cảm thấy rất nhẹ nhàng, rất thoải mái, em chưa từng có cảm giác này.”
Thư Hoài Đạt “Ân?” Một tiếng, biết rõ còn cố hỏi, có chút hứng thú với ý nghĩ của Úc Uyển Ương lúc này. Nàng tùy ý nằm xuống giường, dang rộng hai tay ý bảo Úc Uyển Ương nằm xuống với nàng.
Một tay nàng vòng qua eo Thư Hoài Đạt, ngữ khí xa xăm nói: “Hoài Đạt, lúc trước em vô cùng phiền não về thân phận của mình, em là một nghệ sĩ không có bối cạnh sau lưng, mặc người chèn ép, mặc người bài bố. Khi đó cũng quyết không thỏa hiệp, mà trong mắt bọn họ thì chuyện em làm là sai, mỗi ngày em đều lo lắng ngày mai tình hình có thể trở nên xấu hơn không? Càng lo lắng vì chuyện của mình mà liên lụy tới mẹ. Em không thể giúp được gì cả, mỗi ngày với em đều không biết ngày mai sẽ ra sao.”
Úc Uyển Ương nhẹ giọng nhỏ nhẹ, tay Thư Hoài Đạt ôm chặt cô hơn, một tay vuốt ve sau lưng cô, im lặng mà nghe cô tâm sự, giống như nghe cô kể chuyện xưa, yên ổn nói hết tất cả những gì trong lòng cô.
Úc Uyển Ương thu ánh mắt lại, nhìn thẳng Thư Hoài Đạt, ánh mắt sáng quắc, mềm giọng nói: “Cho đến khi quen biết chị, đối với chị từ phòng bị rồi tới hoàn toàn tin tưởng, lúc đầu nghĩ chị sẽ hận em, nhưng ngược lại không phải, rồi chúng ta yêu thương lẫn nhau. Lý do khiến chúng ta quen biết nhau đúng là quá mức vớ vẩn, nhưng Hoài Đạt, chị biết không… Nhờ vào đó em mới biết được chị, chính chị là người đã cứu em.”
Lòng Thư Hoài Đạt mềm mại, tay dùng thêm chút lực, tới gần dùng chóp mũi ma xát chóp mũi Úc Uyển Ương, ôn thanh nói: “Chị có thể hiểu rõ, chị tới bên cạnh em cũng không phải là muộn. Vừa đúng lúc cho em dựa vào, vừa vặn cho em có thể đủ can đảm tin tưởng vào một người, cũng vừa đúng để chị tìm được cái chị muốn tìm.”
Tinh tế nghĩ lại, tất cả đều do số phận an bài.
Trước kia tuy Úc Uyển Ương là nghệ sĩ dưới cờ Hoa Duệ, hai người họ mỗi người có một thân phận địa vị khác nhau, có thể nói cơ hội để họ tiếp xúc là gần như không có. Sản nghiệp Thư Hoài Đạt quá lớn, nàng cần gì phải chú ý tới một minh tinh nho nhỏ được chứ. Cho tới bây giờ, Thư Hoài Đạt nhớ lại, ít nhiều cũng là do Trầm Mộ Ngôn ‘Nhàn đến vô sự’, ít nhiều do cuộc hôn nhân cũ, có kết quả như hôm nay mới có thể công bằng với Úc Uyển Ương được.
Lý do không đâu làm hai người quen biết còn chưa đủ, còn có lý trí cùng do dự của Thư Hoài Đạt, mới dẫn tới hai người nhiều lần gặp nhau.
Nghĩ tới quá khứ, Úc Uyển Ương liền nhớ tới lời nói của Trầm Mộ Ngôn, cô và Thư Hoài Đạt đều cho nhau cảm giác an toàn. Nhớ tới chuyện này, cô hỏi: “Hoài Đạt, em cho chị cảm giác an toàn là cái gì?”
Cả người Úc Uyển Ương đều dựa vào Thư Hoài Đạt, tư thế rất đẹp, đầu gối lên vai nàng, hai người ôm chặt nhau, hít sâu khí tức trên người nàng, đem mặt chôn vào giữa cổ nàng, tham lam không muốn rời đi.
Thư Hoài Đạt nghĩ nghĩ, nói: “Là em dựa vào.”
“Sao?” Úc Uyển Ương không khỏi ngẩng đầu lên hỏi: “Vì sao lại là nguyên nhân này?”
Thư Hoài Đạt mỉm cười, một tay dời tới sau gáy Úc Uyển Ương, đem cô áp vào lòng mình: “Vì em không dựa vào bất cứ ai, ngày cả mẹ em cũng vậy, em chỉ muốn cố gắng hết sức bảo vệ mẹ để mẹ có cuộc sống an ổn, không bị ai quấy nhiễu, còn có Thấm Phong, hai người từ nhỏ lớn lên bên nhau, em cũng không dựa vào. Chỉ có chị là ngoại lệ, lúc ở bên cạnh chị thì toàn tâm toàn ý giao mọi thứ cho chị, không phải sao?”
Úc Uyển Ương nghe những lời thâm tình, không khỏi cười cười, đánh nhẹ vào lưng Thư Hoài Đạt nói: “Hoài Đạt, sao chị nói như em là đứa trẻ vậy? Chỉ có trẻ con mới đem mọi thứ giao cho người khác a.”
Thư Hoài Đạt nghe vậy thấy buồn cười, cũng nhớ tới lúc ăn cơm chiều Thư Hòa Thái muốn hai người sinh con, nàng khẽ cười cong mi nhãn, xoay người đặt Úc Uyển Ương dưới thân, tay vuốt ve má cô.
Nhìn hai mắt Thư Hoài Đạt tràn đầy ý cười, cho dù Úc Uyển Ương bị nàng đặt dưới thân, tư thế rất mập mờ, cũng không hề nghĩ nhiều, chỉ giúp Thư Hoài Đạt vén tóc ra sau tai, thuận thế vòng hai tay qua cổ nàng.
“Uyển Ương, chuyện vừa rồi đồng ý với ba, em còn nhớ không?” Nàng nhìn thẳng vào Úc Uyển Ương, giọng nói có chút thấp, trong mắt có trêu tức, ý tức trong lời nói thể hiện quá rõ.
“Nhớ chứ, phải sinh baby, baby của chị và em.” Ánh mắt Úc Uyển Ương lượng lượng, vô cùng chờ mong nhìn Thư Hoài Đạt. Nghĩ tới chuyện hai người sẽ có một đứa con, bé con sẽ gọi hai người là ‘Mẹ’, lòng cô mong chờ vô cùng.
Thư Hoài Đạt ôn nhu cười, cúi đầu hôn lên vành tai Úc Uyển Ương, thanh âm trầm thấp nói: “Vậy bây giờ chúng ta quyết định là ai sinh.”
“Sao? Cái gì…” Úc Uyển Ương còn đang nghi hoặc, phát hiện ánh mắt nóng rực của Thư Hoài Đạt.
Thư Hoài Đạt ôm chặt Úc Uyển Ương, cúi đầu ngậm môi cô, mãnh liệt mà không thiếu phần ôn nhu, hôn triền miên. Nhiệt độ xung quanh dần dần tăng lên, Úc Uyển Ương ý loạn tình mê, nhìn Thư Hoài Đạt dời từ môi mình tới bên tai, nàng nỉ non: “Uyển Ương…”
Mãnh liệt mà tràn ngập nhớ nhung, tay Thư Hoài Đạt ôm Úc Uyển Ương chặt chẽ, không hề do dự, lại không cần suy xét. Trong lúc nhất thời, mất tự nhiên của Úc Uyển Ương hóa thành mảnh vụn, nàng cũng vòng tay ôm chặt Thư Hoài Đạt, tùy ý để nàng khơi lên dục vọng trên người mình…
Tác giả có lời muốn nói: Không có gì bất ngờ xảy ra, hậu thiên liền kết thúc.