EDITOR: Thư Huỳnh.
– ————-
Úc Uyển Ương chỉ bị sốt nhẹ, thân thể không đến mức quá mệt mỏi, cô định chiều sẽ tới công ty.
Mấy ngày qua tuy rằng đã nhấn mạnh muốn ở cùng một chỗ với Thư Hoài Đạt, nhưng đúng như Thư Hoài Đạt đã nói, vừa trở về chính xác còn nhiều chuyện phải xử lý, lúc nào hai người cũng dính lấy nhau thì khó tránh được việc làm chậm trễ công việc.
Bây giờ đối với công việc thì Úc Uyển Ương nói một sẽ không có hai, chỉ cần không ở cùng Thư Hoài Đạt thì giống như hoàn toàn thay đổi thành người khác, thái độ làm việc nghiêm túc vô cùng, kiên trì muốn tới công ty.
Thư Hoài Đạt không lay chuyển được, xác định nhiệt độ cơ thể cô lần nữa, có thể trong phạm vi an toàn, mới gật đầu đồng ý cho cô tới công ty. Bất quá trước khi đi còn để lại một câu, sau khi xong việc nàng sẽ tới Cường Thịnh, nói Úc Uyển Ương ở công ty chờ mình.
Cường Thịnh sắp có được nhiều hợp đồng béo bở, hơn nữa Úc Uyển Ương không ngừng làm công ty phát triển lớn hơn, bởi vậy dần dần không còn ai có ý kiến với cô nữa.
Sau khi tới công ty, xử lý vài chuyện tồn động, phải tham gia một cuộc họp kéo dài tới giờ tan làm, thậm chí thời gian còn kéo dài hơn một chút, chủ quản của các bộ phận vừa rời đi, cũng là lúc Thư Hoài Đạt bước vào Cường Thịnh.
Thanh danh tổng tài Thịnh Quang của Thư Hoài Đạt vốn đã vang xa, bây giờ lại được Úc Uyển Ương dặn dò trước, tuy rằng không có ai biết tại sao tổng tài của hai tập đoàn lớn lại có giao tình tốt như vậy, nhưng cũng không có ai gan lớn đem chuyện này ra bàn luận.
Thư Hoài Đạt đối với Úc Uyển Ương vẫn dừng ở bộ dáng trước kia, mặt ngoài cứng cỏi chỉ vì muốn bảo vệ mình trong giới giải trí phức tạp. Thật ra Úc Uyển Ương là một người rất mẫn cảm, cô hoàn toàn tín nhiệm vào Thư Hoài Đạt nên ở trước mặt nàng mới bộc lộ tâm tình thật sự của mình ra.
Úc Uyển Ương luôn luôn không ổn trọng bằng Thư Hoài Đạt, cũng là nguyên nhân làm Thư Hoài Đạt có thói quen phải bảo vệ cô. Lúc này đây, Thư Hoài Đạt nhìn thấy dáng vẻ cô đang bàn luận công việc với trợ lý, nàng dừng chân lại, từ trên người Úc Uyển Ương, nàng giống như hình thấy được bản thân mình.
Trước mặt mọi người thì Úc Uyển Ương luôn là bộ dáng xinh đẹp mỹ lệ, sắc mặt trầm tĩnh, nhìn vào rất cơ trí khôn khéo, nàng chỉ lẳng lặng đứng ở đó nhìn, người trước mặt khí thế bức người, làm trợ lý có đôi lúc rụt rè sợ sệt.
Thư Hoài Đạt nhẹ nhàng giương khóe môi, xa xa mà nhìn chằm chằm.
Úc Uyển Ương vốn đang lắng nghe trợ lý nói chuyện, cũng không biết trợ lý nói cái gì, cô hơi hơi giương mắt thản nhiên nhìn tới, trợ lý liền giống như bị cắn trúng lưỡi, vô cùng bối rối.
Một tiếng cười khẽ truyền tới, Úc Uyển Ương cau mày nhìn tới, bộ dáng nghiêm túc nháy mắt bị vui sướng che lắp, cơ thể nàng hầu như còn nhanh hơn cả suy nghĩ, đứng lên nắm tay Thư Hoài Đạt kéo vào trong, trong giọng nói không áp chế được ôn nhu: “Hoài Đạt, chị tan làm rồi sao? Sao lại tới sớm như vậy?”
Thư Hoài Đạt mím môi cười, tùy ý để Úc Uyển Ương nắm tay mình, thuận thế nói tiếp lời cô: “Sớm sao? Là em bận rộn quá nên quên thời gian, bây giờ đã quá giờ tan làm rồi.”
Trợ lý nhìn thoáng qua liền cúi đầu chào hỏi: “Thư tổng.” Là tổng tài của tập đoàn Thịnh Quang ai mà không biết, tuy không phải là người lãnh đạo trực tiếp, nhưng không thể nào vô lễ với nàng được.
Úc Uyển Ương nhợt nhạt nở nụ cười, nói với trợ lý: “Cô về trước đi, ngày mai lại nói tiếp.” Bộ dáng của cô ôn hòa hơn lúc nãy một chút, trợ lý như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra, cúi chào rồi rời khỏi.
Thấy bộ dáng của trợ lý, đuôi lông mày Thư Hoài Đạt thoáng nhướn, ngữ khí hơi hơi trêu tức nói: “Xem ra bình thường em đối với cấp dưới rất nghiêm khắc nhe, em thấy bộ dáng của cô ấy vừa rồi không, mừng vì được thoát nạn!”
Úc Uyển Ương đi tới bên cạnh nàng, kéo nàng đi vào hẳn trong phòng làm việc của mình, sau khi vào trong mới quay đầu lại, ghé vào tai nàng trêu chọc nói: “Em chỉ đối với một mình chị không nghiêm khắc thôi.”
Thư Hoài Đạt chú ý tới bộ dáng vui vẻ của Úc Uyển Ương, rõ ràng từ khi thấy nàng thì luôn vui vẻ như vậy. Trước đây lúc hai người ở bên cạnh, hỉ nộ ái ố của cô cũng không thể hiện rõ ràng, giờ trở về, lại theo bản năng thì luôn cẩn thận, ngay cả lúc tối hôm qua hai người thân mật với nhau, cô phải hỏi nàng trước một câu.
Thư Hoài Đạt thấy phòng làm việc của Úc Uyển Ương được bài trí theo phong cách vô cùng nghiêm cẩn, bàn công tác rộng rãi, khu tiếp khách, phòng nghỉ, tất cả đều được tách biệt rõ ràng.
Đang đánh giá xung quanh văn phòng thì cơ thể Thư Hoài Đạt lại rơi vào cái ôm mềm mại, Úc Uyển Ương cười khẽ bên tai Thư Hoài Đạt: “Hoài Đạt, có phải thấy quen thuộc hay không? Em đều dựa vào phong cách của chị mà thiết kế, lúc em còn ở bên kia thì văn phòng được thiết kế giống với thư phòng trong nhà của chúng ta.”
Lúc ở bên cạnh Thư Hoài Đạt, Úc Uyển Ương vĩnh viễn làm theo bản năng dựa vào nàng, cho dù hai người xa nhau, Úc Uyển Ương cũng đem bản thân sống theo cách Thư Hoài Đạt sống.
Khi Thư Hoài Đạt tới đây, tận mắt thấy Úc Uyển Ương vì nhớ mình mà làm như vậy, Úc Uyển Ương cũng không làm trong im lặng mà muốn cho nàng biết, cô nhớ nàng biết bao nhiêu.
Thư Hoài Đạt cong khóe môi, không có lập tức trả lời, nhìn một vòng rồi quay đầu nhìn Úc Uyển Ương nói: “Vậy có phải em muốn chị khen em không?”
“Đương nhiên.” Cằm Úc Uyển Ương đặt trên vai Thư Hoài Đạt, làm như vô cùng đứng đắn lên tiếng: “Nếu như có thể, tốt nhất là nên khen thưởng cho em, ví dụ như hôn em một cái.”
Úc Uyển Ương nói xong làm Thư Hoài Đạt thấy thích thú vô cùng, nhưng lại cảm giác có chút không được thích ứng, trước đây Úc Uyển Ương luôn thích làm nũng với nàng, bây giờ nàng ước gì Úc Uyển Ương có thể trở lại bộ dáng giống như trước kia.
Thư Hoài Đạt nghĩ, Úc Uyển Ương nhu nhược thích làm nũng mới là Úc Uyển Ương chân thật nhất.
Úc Uyển Ương thấy Thư Hoài Đạt vẫn còn nhìn mình, không khỏi nghi hoặc nói: “Hoài Đạt, sao vậy? Tại sao lại nhìn em như vậy?”
Lúc này Thư Hoài Đạt mới thu ánh mắt, nâng nhẹ tay nắm mũi của cô, ôn nhu nói: “Không có gì, cho dù em biến thành bộ dạng gì, ở trước mặt chị vẫn trẻ con như vậy, giống như một tiểu cô nương lần đầu mới biết yêu.”
Úc Uyển Ương nắm tay Thư Hoài Đạt, để nàng vòng qua cổ mình, rồi bật cười nói: “Đó là vì một tiểu cô nương còn chưa trưởng thành đã một mực yêu mình chị, nhưng ở trước mặt người khác, em mới không phải là tiểu cô nương.”
Thư Hoài Đạt tới gần một chút, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, thấp giọng cười nói: “Tính tình trầm ổn là không sai, nhưng tính ba hoa này vẫn không sửa được.”
Úc Uyển Ương cười cười không nói chuyện, cảm giác Thư Hoài Đạt muốn buông ra, nên phối hợp buông nàng ra.
Trên bàn làm việc còn có văn kiện đang mở ra, Thư Hoài Đạt đến gần nhìn thoáng qua, hỏi: “Đây là cái gì?”
Đó là kế hoạch thu mua, trước khi họp Úc Uyển Ương đang xem nửa chừng, cô nghĩ nếu hôm nay coi không xong sẽ đem về nhà coi tiếp.
Thư Hoài Đạt nếu hỏi, cô cũng không có ý giấu diếm, nói thực ra: “Em định thu mua vài công ty tư nhân, kế hoạch mới vừa định ra, cái chị mới thấy là một trong số đó.”
Lúc Úc Bác Viễn điều hành Cường Thịnh tuy rằng không suy giảm nhưng cứ dậm chân tại chỗ, từ khi Úc Uyển Ương tiếp nhận thì càng đi lên, luôn luôn có kế hoạch để công ty phát triển vượt bật.
Thư Hoài Đạt cầm văn kiện lên, có chút đăm chiêu lật vài tờ, đầu ngón trỏ lướt trên văn kiện từ đầu tới cuối, qua một lúc, nàng hỏi: “Đánh giá qua chưa?”
Úc Uyển Ương đã biết Thư Hoài Đạt sẽ hỏi như vậy, cô cầm một phần văn kiện khác, đặt tới trước mặt Thư Hoài Đạt, để nàng có thể dễ dàng nhìn thấy, sau đó mỉm cười, nói: “Đương nhiên, trước đây em đã có quyết định này, cho nên bây giờ muốn tiến hành để công ty có bước đột phá mới.”
Bộ dáng Úc Uyển Ương tự tin vô cùng, làm cho người khác cảm thấy mười phần khí thế, bao gồm cả Thư Hoài Đạt.
Úc Uyển Ương như vậy, vừa duy trì tâm tính của mình, vừa trưởng thành muốn bảo vệ tương lai của hai người, lúc cô tự tin thì bên môi luôn phảng phất ý cười, nó lây nhiễm cho những người xung quanh.
Nói tới kế hoạch, Thư Hoài Đạt nhớ tới bảng kế hoạch Úc Uyển Ương đã gửi cho Thư Hòa Thái. Nàng không khỏi lắc lắc đầu, khép văn kiện lại đặt trên bàn, lên tiếng trách cứ nhưng cũng không dấu được sự thưởng thức dành cho cô: “Không được sự đồng ý của chị mà đem kế hoạch mà mình đã vất vả mới có được rồi đưa cho chị, mọi thứ đều đã sắp xếp hết rồi, bây giờ lại thị uy với chị sao?”
Thần sắc và tư thác Úc Uyển Ương đoan chính, kéo Thư Hoài Đạt ngồi vào ghế tổng tài của mình, bộ dáng cung kính mà tràn đầy trêu tức, nháy hai mắt nhu thuận hống nàng: “Hoài Đạt, em sao dám thị uy với chị? Những gì em biết đều là chị dạy, là đệ tử giỏi của chị, xuất sư rồi chẳng lẽ không nên cho sư phụ một ít hồi báo sao? Nếu không thì làm sao xứng với sự khổ tâm của sư phụ được.”
Nói mấy câu cũng đủ làm Thư Hoài Đạt mát lòng vô cùng, kéo cô tới gần hơn, đưa tay sờ trán Úc Uyển Ương, độ ấm cũng không có lên cao, nàng thả lỏng, thu ý cười lên tiếng dặn dò: “Được rồi, Uyển Ương, em còn chưa hoàn toàn hạ sốt, chị có đem thuốc tới cho em, tối nay em ăn rồi thì nhớ uống.”
Úc Uyển Ương bĩu môi, hỏi nàng: “Tối nay chị không ở với em sao?”
Thư Hoài Đạt mím môi cười, kéo Úc Uyển Ương ngồi lên chân mình, ý vị thâm trường nói: “Tối nay chị phải về nhà ba mẹ ăn cơm, cũng ở ngủ lại đó, em muốn đi với chị không?”
Tư tâm nàng muốn Úc Uyển Ương lập tức đồng ý, cùng nàng về nhà, đồng thời nàng cũng hiểu rõ, Úc Uyển Ương nhất định sẽ không dễ dàng đồng ý được.
Quả nhiên, Úc Uyển Ương lắc lắc đầu, thu lại vẻ mặt, quay đầu nhìn Thư Hoài Đạt, nhìn mong chờ trong mắt nàng, đưa tay ôm chặt eo nàng, nghiêm túc nói: “Cho em thêm một chút thời gian, cũng cho Thư đổng thêm chút thời gian nữa, để ba chị biết em không giống trước kia nữa. Huống chi, em thấy có chút khẩn trương…”
Thư Hoài Đạt nghe vậy chau mi lên, Úc Uyển Ương thản nhiên cười nhìn nàng một cái. Thư Hoài Đạt cảm giác được, mặc dù cô đang ôm nàng, nhưng khi nhắc tới Thư Hòa Thái, Úc Uyển Ương không giống với thường ngày, cả người đều dựa vào nàng.
Trước khi rời khỏi Cường Thịnh, Thư Hoài Đạt vẫn không quên dặn dò Úc Uyển Ương phải uống thuốc, tối nàng sẽ gọi điện kiểm tra. Úc Uyển Ương nhất nhất đồng ý, nhìn xe Thư Hoài Đạt chạy hướng tới Thư gia.
Ăn cơm chiều xong, Thư Hoài Đạt và Lê Nhu Mẫn ngồi ở phòng khách trò chuyện một ít việc trong nhà, cùng với hôn sự của Thư Nguyên Khải.
Lúc này, xa xa truyền tới vài tiếng chó sủa, và tiếng bước chân, hai người nhìn lên thì thấy Thư Hòa Thái đi vào cửa.
Lê Nhu Mẫn cười lắc đầu, Thư Hoài Đạt cũng nhẹ cười, hỏi Thư Hòa Thái: “Ba, hôm nay sao mới đi một chút đã trở lại rồi?”
Thư Hòa Thái ngồi xuống ghế sô pha, nhận ly trà mà người làm đưa tới, nhấp một ngụm, đợi khí tức ổn định rồi trả lời: “Ân, bánh bao rất nghịch ngợm, mới đi không bao xa lại đòi trở về, mới đi có vài vòng ở gần đây thôi.”
Như phối hợp với lời nói của Ông, bánh bao sủa hai tiếng rồi nằm xuống sàn nhà, Thư Hòa Thái thấy vậy mặt mày hớn hở.
Trước đây Thư Hòa Thái hầu như không yêu thích sủng, nhưng khi Thư Hoài Đạt đem hai tiểu sủng vật này về thì phi thường yêu thích. Tự mình đặt tên không nói, còn thường xuyên dẫn nó đi tản bộ, bởi vậy tươi cười luôn nhiều hơn.
“Ông còn không biết xấu hổ sao?” Lê Nhu Mẫn lên tiếng, nhìn nhìn bánh bao rồi bất đắc dĩ nói tiếng: “Bây giờ bánh bao với bánh bột mì luôn luôn dính lấy Ông, sau này sao Hoài Đạt mang đi được?”
Từ đầu Thư Hoài Đạt đã nói, sau này sẽ đem bánh bao và bánh bột mì về Quang Hoa uyển. Thư Hòa Thái với Lê Mẫn Nhu tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng cũng ẩn ẩn đoán được nàng có ước hẹn với Úc Uyển Ương.
Lê Nhu Mẫn nhắc tới, Thư Hòa Thái liền nghĩ gần đây Thư Hoài Đạt tiếp xúc với Úc Uyển Ương, thần sắc chính chính hỏi Thư Hoài Đạt: “Hoài Đạt, mấy ngày nay con có nói chuyện rõ ràng với Uyển Ương chưa? Chừng nào mới tới đây ăn một bữa cơm? Để người lớn còn nói chuyện chứ.”
Hai người tách ra là vì Ông, bây giờ hai nhà gặp nhau thì cũng phải do Ông chủ động đề nghị. Nút thắt phải do người cột tháo ra, cho dù bây giờ Úc Uyển Ương có khả năng để bảo vệ người yêu của mình nhưng cũng sẽ có bóng ma đối với Thư Hòa Thái, nên Ông muốn tự mình phá tan bóng ma đó.
Thư Hoài Đạt đương nhiên đồng ý, nàng khẽ gật đầu trả lời: “Con biết rồi, con sẽ sắp xếp.”
Lê Nhu Mẫn vỗ vỗ tay trên đầu gối nàng, sắc mặt hòa ái lên tiếng: “Hoài Đạt, hai ngày nay con đem những gì Uyển Ương thích ăn nói với mẹ, mẹ sẽ cho người chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.” Dứt lời thì quét mắt liếc Thư Hòa Thái một cái, kín đáo phê bình một chút: “Ba con đó, ngoài miệng thì luôn nói này nọ, nói đen nói trắng đều do Ông ấy nói, kết quả là chúng ta phải giúp Ông ấy chùi đít.”
Thư Hòa Thái vừa uống trà, nghe Lê Nhu Mẫn nói thì nhìn qua, bỏ ly trà xuống liếc Bà, ho khan muốn che dấu bất đắc dĩ của mình, tiếp đó nói: “Bà thì biết cái gì? Theo tôi về phòng.” Lời nói này nghe có chút uy nghiêm, nhưng vì lời nói trước đó của Lê Nhu Mẫn nên uy phong của Ông đã sớm bị hạ thấp rồi.
Thư Hoài Đạt lộ rõ tươi cười, nhìn ba mẹ mình lên lầu. Tay nàng đặt trên đầu gối bỗng nhiên bị vật thể ấm áp liếm láp, cúi đầu nhìn, thấy bánh bao đang ma xát chân nàng, vươn cái lưỡi phấn nộn liếm bàn tay nàng.
Trong trí nhớ cảnh tượng này rất quen thuộc, nàng đưa tay sờ đầu bánh bao, tiểu gia hỏa hưng phấn sủa vài tiếng, thành thành thật thật để Thư Hoài Đạt xoa cái đầu xù lông của nó.
Thư Hoài Đạt biết bánh bao nghe không hiểu nàng đang nói cái gì, chỉ dựa vào bản năng mà thân cận với nàng. Nàng vuốt ve đầu nó, khóe môi hơi hơi giương lên, vẻ mặt ôn nhu, nói nhỏ: “Ngươi nghe được không? Em ấy đã trở lại.”
Tác giả có lời muốn nói: Đoán xem là Thư tổng cầu hôn hay Tiểu Úc cầu hôn.