Từng Lỡ Hẹn Với Thanh Xuân

Chương 12



Tối hôm đó, thuốc tê hết tác dụng nên tôi đau tay không ngủ được, lúc này mới ngấm việc tự ý cho tay vào bảng mạch điện rồi bị nhiễm độc có hậu quả như thế nào.

Còn nhớ lúc vào bệnh viện, bác sĩ nhìn ngón tay cháy đen của tôi rồi lắc đầu bảo:

– Ban nãy mà không dội nước nhanh thì chắc hẳn phải tháo khớp ngón tay rồi. May mà dội nước giảm được sức nóng nên chỉ phải khoét một ít thịt cháy đó đi thôi.

Giờ nghĩ lại mới thấy đúng là bị đau thế này nhưng vẫn còn may thật. May mà có Huy dội nước mới giữ lại được ngón tay tôi.

Đau quá nên tôi lăn đi lộn lại mãi trên giường không ngủ được, sau cùng hơn mười hai giờ đêm bắt đầu hâm hẩm sốt nên đành dậy uống thuốc hạ sốt. Lúc tôi đi ngang qua cửa sổ, tự nhiên lại nhìn thấy có bóng người ở ban công bên kia, ban đầu cứ nghĩ Huy cũng không ngủ được nên ra ngoài đứng hóng gió, ai ngờ lúc nhìn kỹ mới thấy không chỉ có mình anh ta ở đó.

Một bóng phụ nữ nhanh chóng tiến lại gần anh ta. Nhờ ánh đèn vườn hắt lên, tôi có thể thấy cô ta chỉ mặc một bộ váy ngủ mỏng tanh, mỏng đến mức có thể nhìn được xuyên thấu nội y bên trong, bên ngoài khoác một chiếc khăn choàng dài miễn cưỡng che đến mông.

Phương cầm một cốc nước còn bốc khói đưa đến cho anh ta:

– Anh cả, uống ít nước ấm đi.

Huy lập tức xoay người lại, thấy Phương đứng sau mình thì lập tức nhíu mày:

– Cô làm gì ở đây?

– Em nghe anh Hải nói anh bị thương, lo cho anh nên sang đây tìm.

Nói đến đây, cô ta lại cúi xuống nhìn cánh tay đang thấm máu ra của Huy, hốt hoảng kêu lên một tiếng:

– Trời ạ, sao anh bị thương nặng thế này. Đưa tay em xem nào.

Khi Phương vừa định cầm tay Huy lên thì anh ta đột ngột lùi lại một bước, tránh đi sự đụng chạm của cô ta rồi lạnh giọng nói:

– Không cần, đừng đụng vào tôi.

– Anh cả, em chỉ lo cho anh thôi mà. Thấy anh bị thương nên em sốt ruột không ngủ được. Anh có đau không? Chảy máu thế này chắc khó chịu lắm đúng không?

– Đêm khuya, cô ăn mặc thế này chạy vào phòng tôi là ý gì? Cô không sợ người khác nhìn thấy nhưng cũng đừng kéo theo mấy thứ vớ vẩn dính vào tôi. Tốt nhất là quay về nhà bên kia đi, kể từ giờ đừng để tôi thấy cô tự ý vào phòng tôi thêm lần nào nữa.

– Anh cả…

Giọng cô ta không chanh chua như lúc mắng người mà bây giờ trở nên rất mềm mại như nước, thậm chí nếu nghe kỹ còn cảm thấy ướt át và gợi t.ì.nh.

Phương cởi bỏ chiếc khăn khoác bên ngoài, toàn bộ váy ngủ bên trong đều hiện ra, lúc này, tôi mới phát hiện ra thậm chí cô ta còn không mặc cả áo ngực. Váy áo trên người mỏng manh đến nỗi tôi đứng tít bên này cũng nhìn không sót một thứ gì.

Cô ta tiến sát lại gần Huy, cố ưỡn bộ ngực đầy đặn ra rồi uốn éo gọi:

– Em không sợ người khác nhìn thấy, em chỉ cần anh nhìn thấy thôi. Người ta lo cho anh mà, sao anh lại đuổi em đi như thế. Hay là tối nay em ở lại đây chăm sóc cho anh nhé, ngày mai em sẽ về sớm, không ai nhìn thấy đâu.

Tôi nghĩ đêm khuya, lại có người đẹp dâng tận miệng như thế, ít nhiều gì là đàn ông thì cũng sẽ có chút động lòng. Thế nhưng anh ta rất dứt khoát nói:

– Tránh ra.

– Em muốn chăm sóc cho anh, sao lại tránh xa anh được. Đêm khuya anh không ngủ được, hay là đang ấm ức chỗ nào chưa được giải tỏa phải không?

Phương cứ tiến một bước, Huy lại lùi một bước, tôi để ý thấy anh ta định đưa tay lên nhưng cứ chần chừ mãi không đẩy Phương ra. Có lẽ là cô ta đứng quá gần, mà cũng có thể là vì váy của cô ta quá s.ex.y, Huy sợ đưa tay lên là sẽ vô tình đụng phải ngực của Phương nên cứ lưỡng lự mãi.

Cô ta thấy vậy lại bật cười:

– Chắc là lâu nay anh cô đơn lắm phải không? Em biết đàn ông trên 30 tuổi, ai cũng có nhu cầu. Em có thể giúp anh. Anh cả…

Một cánh tay Phương đưa lên định vuốt ve khuôn ngực của Huy, miệng gọi tiếng “anh cả” ướt át đến nỗi tôi đứng nghe trộm cũng nổi da gà:

– Người ta thích anh từ lâu lắm rồi, anh cũng biết phải không? Đêm nay để em ở bên cạnh anh nhé… Em muốn…

Đến nước này thì Huy hết chịu nổi, trước khi cô ta định dựa vào người mình thì lập tức đưa tay lên, đẩy mạnh Phương ra. Anh ta nói:

– Về ngay trước khi tôi giết cô.

– Em không về, em muốn ở đây với anh. Em đã sang đến tận đây rồi, sao anh còn đuổi em về? Hay là anh vẫn ngại Hải đúng không? Anh yên tâm, Hải hôm nay uống nhiều rượu nên ngủ lâu rồi. Bây giờ say không biết trời đất gì đâu, mình có làm gì cũng không ai biết.

– Cô còn dám nhắc đến nó?

Huy trừng mắt nhìn cô ta, ngữ điệu sắc bén như dao cứa:

– Không vì chồng con cô, tôi đã bóp chết cô rồi. Biến đi cho khuất mắt tôi.

Đã phải dùng những lời lẽ như vậy mà Phương vẫn dai như đỉa, cứ nhào đến giống như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống Huy. Anh ta không làm gì được, lại không thể nổi điên làm ầm lên, bây giờ để có người biết được thì dù trong sạch đến đâu cũng sẽ rơi vào cảnh tình ngay lý gian, thế nên Huy đành phải đẩy cô ta rồi đi thẳng vào trong phòng.

Thấy anh ta đi vào, Phương cũng nhanh chóng đi vào theo, tôi đứng ở cửa sổ bên này cũng không trông thấy thêm điều gì nữa. Tuy nhiên, được chứng kiến cảnh vừa rồi, cuối cùng tôi mới hiểu ra tại sao trước giờ Phương lại luôn ghét tôi, ghét một cách vô duyên vô cớ như thế.

Hóa ra là vì cô ta thích Huy, lại thấy tôi được sống bên này và ở gần anh ta cho nên mới đố kị. Lúc trước cô ta có bóng gió nói “không biết tôi đã dùng cách gì để dụ dỗ anh cả cho đi học”, bây giờ nghĩ kỹ lại mới biết, thì ra Phương nghĩ tôi cũng như cô ta, làm chuyện gì cũng muốn dùng thân xác để lấy lòng Huy.

Đáng tiếc tôi không phải loại người như cô ta, tôi không vô liêm sỉ đến mức gạ gẫm cả bác của con mình. Nửa đêm nửa hôm ăn mặc như vậy chạy từ biệt thự chính sang đây, bị từ chối thẳng thừng thế mà vẫn mặt dày không chịu đi, chẳng hiểu cô ta là con gái nhà danh giá kiểu gì không biết.

Tôi thở dài một tiếng, không còn ai ở ban công bên kia nữa nên tôi định quay vào giường đi ngủ. Mỗi tội khi vừa xoay người thì lại đột nhiên thấy phòng của Bí Ngô sáng đèn, ánh đèn vàng nhàn nhạt xuyên qua rèm cửa chiếu ra bên ngoài nên đập vào mắt tôi.

Tôi nghĩ con giật mình dậy nửa đêm nên muốn sang xem, với cả sợ lỡ như Bí Ngô chạy ra ngoài mà nhìn thấy Phương ăn mặc như thế thì đúng là chẳng hay ho gì, thế nên tôi ngẫm nghĩ vài giây mới quyết định đi sang phòng con bé.

Vì là phòng của Bí Ngô nên tôi không có thói quen gõ cửa, không ngờ lúc bước vào lại thấy có thêm một người nữa đang ngồi trong phòng. Tôi giật mình, ấp úng mở miệng:

– Ơ… sao… anh lại ở đây?

Huy không trả lời, chỉ ngước lên hỏi tôi:

– Giờ này còn chưa ngủ à?

– À… chưa. Tôi thấy phòng con bé sáng đèn nên tưởng Bí Ngô dậy.

Anh ta hơi liếc xuống ngón tay tôi, thấy băng bạc ở đó vẫn còn thấm ra một ít máu thì đầu mày hơi cau lại. Huy im lặng một lát rồi mới bảo:

– Về phòng đi, tôi ngủ ở đây với con bé.

Lúc ấy, theo thói quen tôi định hỏi “sao tự nhiên anh lại ngủ bên này”, nhưng nghĩ lại chuyện vừa rồi mới nhận ra hình như Huy đang muốn trốn tránh Phương. Phải rồi, anh ta dù ghét cô ta đến bao nhiêu cũng không thể làm mọi chuyện quá ầm ỹ được, mà Phương lại bám dai như đỉa, thế nên Huy mới phải sang bên này với Bí Ngô.

Càng nghĩ, tôi lại càng thấy anh ta đàn ông thật đấy. Người đẹp dâng tận miệng mà nhất quyết không đụng đến, không bất chấp luân thường đạo lý để thỏa mãn nhu cầu của bản thân, cũng không chà đạp lên tình cảm gia đình và vạch mặt em dâu mình. Người lạnh lùng quyết đoán như anh ta mà phải nhẫn nhịn đến mức này, thực sự khiến tôi cảm thấy rất khâm phục.

Cuối cùng, tôi không hỏi nữa mà chỉ nhẹ nhàng bảo:

– Tôi biết rồi. Tôi về phòng đây.

Nửa đêm còn lại yên bình qua đi, sau hôm đó, tạm thời tôi không thấy Phương sang bên này nữa. Chuyện đêm hôm ấy, ngoài kẻ thứ ba là tôi ra thì không có thêm một ai biết nên tất cả mọi thứ vẫn diễn ra rất bình thường, thậm chí ngay cả Hải cũng không mảy may nghi ngờ gì vợ mình lẫn anh cả, thỉnh thoảng vẫn sang nói chuyện với tôi.

Tôi không thích tiếp xúc với anh ta lắm nhưng vì phép lịch sự nên vẫn phải trò chuyện đôi ba câu. Hải thấy xe tôi dựng một góc mới cười bảo:

– Nghe nói hôm trước chị trúng giải thưởng đặc biệt nên được tặng chiếc xe này à?

– Vâng. Hôm đó tôi bốc trúng số nên được tặng xe.

– May thật đấy nhỉ? Nhưng mà ai lại để mẹ của Trường An đi xe máy điện bao giờ, chị cần đi học hay gì thì cứ bảo tài xế đưa đi là được rồi. Nhà chúng tôi không thiếu xe.

– À… tôi đi xe đạp điện quen rồi, giờ đi xe máy điện đang còn thấy hơi ngượng. Tôi không quen đi xe ô tô đâu. Cảm ơn anh.

– Cũng phải làm quen đi chứ. Dù gì chị cũng là mẹ của Trường An, người nhà cả, được hưởng những việc ấy là quyền lợi đương nhiên mà. Gì chứ xe cộ đối với nhà tôi thì là chuyện đơn giản, nếu chị không muốn tài xế đưa đón thì cứ bảo anh cả mua cho một chiếc ô tô để tự đi lại. Số lợi tức từ cổ phần của anh Tuấn, anh cả đang giữ mà. Mà anh Tuấn cũng coi như là chồng chị, bảo anh cả giao ra một ít để chị có mua xe cộ đi lại chắc là cũng không phải là chuyện khó khăn đâu.

Tôi muốn thăm dò người này nên giả vờ không từ chối, ra vẻ ngạc nhiên hỏi anh ta:

– Ơ thế ạ? Cổ phần của anh Tuấn bây giờ anh cả đang giữ ạ?

– Chị không biết à?

– Không ạ. Tôi mới đến nên có biết gì đâu, với cả cũng chưa bao giờ nghe anh cả nhắc đến chuyện cổ phần.

– Ba anh em tôi mỗi người đều được chia 10% cổ phần, anh cả là tổng giám đốc nên được bố tôi cho thêm 5%, tổng là 15%. Từ lúc anh Tuấn bị tai nạn đến nay, số lợi nhuận từ 10% cổ phần đó là anh cả đang giữ. Anh cả nói quản lý và đầu tư số lợi nhuận đó giúp anh Tuấn, đợi đến khi anh Tuấn tỉnh lại thì đưa trả về, còn nếu trường hợp xấu nhất là anh Tuấn không thể tỉnh lại nữa thì toàn bộ cổ phần và cổ tức sẽ giao lại cho Trường An.

Nói đến đây, Hải lại làm như nhớ ra thêm chuyện gì đó nên nói:

– À phải rồi, bố tôi nói cuối năm nay họp cổ đông sẽ chia cho Trường An 5% cổ phần, không biết chị đã nghe chưa?

– Tôi chưa nghe gì cả. Chuyện của gia đình anh, tôi không được tham gia.

– Chị là người sinh ra Trường An thì chuyện này lẽ ra chị phải biết chứ nhỉ? Anh cả thật là…

Tôi cười cười, lúc này trong lòng cũng đã xác định rõ 7, 8 phần Hải không phải là người tốt. Anh ta thường nói những lời nghe thì có vẻ bình thường, nhưng câu nào câu nấy đều có chung một mục đích là công kích tôi. Anh ta muốn tôi biết Huy đang cố gắng chiếm lấy cổ phần, từ số cổ phần của Tuấn đến cả số cổ phần mà Bí Ngô sắp được hưởng.

Đúng là sống trong nhà giàu chẳng khác gì đang sống trong một cuộc chiến, dù là anh em ruột hay tình thân máu mủ cũng không thể so với đồng tiền, không so được với cổ phần.

Tôi nghĩ, so với một người luôn tỏ ra niềm nở và tốt bụng như Hải thì người lạnh lùng và hiếm khi mở miệng nói chuyện như Huy đáng tin hơn. Vì dù sao thì lúc Bí Ngô suýt bị bỏng canh nóng cũng là anh ta lo lắng, lúc tay tôi bị thương cũng là anh ta sơ cứu, tôi có thể quay lại đi học cũng là do Huy tài trợ. Anh ta thường không nói nhiều và cũng không bôi xấu ai, tất cả chỉ làm bằng hành động. Thế nên dù ở ngôi nhà này không có ai thực lòng đối xử tốt với mẹ con tôi đi chăng nữa, tôi vẫn lựa chọn đứng về phía Huy.

Và sau lần đó xảy ra một chuyện, trải qua chuyện này tôi mới thực sự thấm thía lựa chọn của mình là sáng suốt!

Hôm ấy là cuối tuần nên cả tôi và Bí Ngô đều được nghỉ ở nhà. Bình thường con bé sẽ dành nửa ngày để đến bệnh viện thăm bố cùng với tôi, nửa ngày còn lại sẽ phải sang bên biệt thự chính chơi với ông nội và em Jin Jin.

Tôi không được bước chân sang bên ấy nên chỉ loanh quanh ở nhà dọn dẹp, vốn dĩ cứ nghĩ cuối tuần đó sẽ trôi qua bình yên như bao cuối tuần khác, không ngờ mới 4 giờ chiều đã nghe những tiếng ồn ào huyên náo từ phía sau hồ cá Koi.

Giọng chị Oanh kêu lên:

– Ôi giời ơi, cứu với, cứu với mọi người ơi. Có ai không cứu với.

Tôi vội vàng lao như bay ra ngoài, lúc chạy ra đến hồ cá Koi thì thấy Bí Ngô đang đứng trên bờ khóc váng lên, chị Oanh thì hốt hoảng cầm cây gậy chọc ra giữa hồ, còn ở đầu cây gậy ấy là một đứa bé đang ngụp lặn dưới nước.

Khi đó tôi không nghĩ nhiều, lập tức nhảy xuống rồi bơi ra lôi đứa bé đó lên. Mực nước trong bể cá Koi này không hẳn là quá sâu nhưng cũng đến tận cổ tôi, mùa này nước cũng rất lạnh, bể vừa rộng vừa dài nên tôi phải tốn gần 30 giây mới ôm được đứa bé kia.

Tôi kéo đầu thằng bé lên cao để nó tự hít thở rồi bơi vào bờ, hình như đứa bé đó mới bị rơi xuống thôi nên tạm thời không bị sao cả, chỉ là uống vào mấy ngụm nước. Tôi đặt nó xuống rồi ép ngực mấy cái để đẩy nước trong họng thằng bé ra, khi phụt ra ngụm to nhất, nó lập tức nghiêng người rồi khóc ré lên.

Còn tôi thì cuống lên nói:

– Đúng rồi, khóc to lên con. Khóc đi…

Định nói “khóc đi cho thông đường thở”, nhưng còn chưa kịp nói hết câu đã bị ăn một cái tát xây xẩm mặt mày. Phương từ bên kia chạy đến, không nói không rằng đã đánh tôi, sau đó ôm chầm lấy đứa bé kia:

– Con điên này, mày dám g.iế.t con tao à? Mẹ con mày định hại Jin Jin nhà tao đúng không?

Chị Oanh đứng cạnh tôi thấy thế mới lên tiếng giải thích:

– Không phải, Chi vừa mới cứu Jin Jin đấy. Jin Jin bị rơi xuống hồ cô Phương ạ.

– Im đi, bình thường nó không bao giờ sang bên này, làm sao bị rơi xuống hồ được. Hôm nay nó mà làm sao thì tôi giết các người.

Cô ta vừa nói đến đây thì Hải cùng với ông nội Bí Ngô chạy đến, hai người họ liếc Phương đang ngồi bệt trên cỏ ôm Jin Jin rồi lại nhìn tôi và Bí Ngô.

Ông nội của con tôi quát:

– Có chuyện gì đấy? Jin Jin sao rồi? Sao lại bị rơi xuống hồ?

– Con không biết bố ạ, tự nhiên nghe tiếng kêu cứu con mới chạy sang. Sang bên này thì thấy chị hai đang bóp cổ thằng bé rồi bảo nó khóc to lên.

– Cái gì?

Tôi định mở miệng bảo không phải, nhưng cùng lúc này Hải cũng xông đến bế lấy Jin Jin rồi nói:

– Mọi chuyện để sau rồi nói, bây giờ gọi bác sĩ đến xem Jin Jin thế nào đã bố.

Thằng bé ướt sũng khắp người nên lạnh tím hết mặt mày, răng va vào nhau lập cập, tôi cũng nghĩ bây giờ không phải lúc giải thích nên không nói gì nữa, im lặng nhìn bọn họ bế Jin Jin đi. Khi tất cả đã chạy sang nhà bên kia rồi, chỉ còn mình tôi và Bí Ngô đứng đó, thấy con bé vẫn khóc chưa nín, tôi mới nghiêm giọng quát con:

– Bí Ngô, làm sao em Jin Jin lại rơi xuống hồ? Mẹ đã dặn con không được ra gần hồ cơ mà? Sao lại từ bên nhà kia chạy sang đây?

Con bé nghe tôi quát lại khóc òa lên, mếu máo giải thích:

– Không phải con mà. Em Jin Jin bảo con dắt sang xem mẹ, con dắt em Jin Jin đi đến đây hồ thì em Jin Jin lại nói muốn xem cá Koi. Rồi em Jin Jin ngã xuống hồ.

– Sao con thấy em ở hồ mà không bảo em về? Lỗi là do con, vì con không nghe lời mẹ nên mới dẫn em Jin Jin sang bên này. Nếu hôm nay cả em Jin Jin, cả con đều rơi xuống hồ thì sao? Có biết hậu quả thế nào không?

– Con xin lỗi mẹ ạ. Bí Ngô sai rồi.

– Về rửa mặt rồi úp mặt vào tường cho mẹ.

Bí Ngô không dám cãi tôi, vừa khóc tức tưởi vừa theo tôi về nhà rồi úp mặt vào tường. Tôi phạt con úp mặt vào tường suốt hai tiếng, trong thời gian này, tôi cũng thấp thỏm không biết thằng bé Jin Jin sao rồi, lại cũng lo lắng vì sợ người nhà họ không để yên cho mẹ con tôi.

Rõ ràng ban nãy Phương thấy tôi đang ép ngực cho con trai cô ta, vậy mà lại nói tôi bóp cổ thằng bé. Dù sự thật có là gì đi nữa thì chắc hẳn sẽ gây ra rất nhiều phiền phức đối với tôi.

Mà mấy tiếng sau có người gọi tôi và Bí Ngô sang biệt thự chính nói chuyện, tôi mới biết đúng là phiền phức thật!

Khi tôi dắt con sang đó thì tất cả mọi người đã ngồi ở phòng khách chờ sẵn, giống hệt như hôm đầu tiên tôi đến đây. Chỉ có một điều khác duy nhất là thái độ của ba người trong nhà họ tỏ ra rất khó chịu với tôi, Phương thì ngồi trên ghế khóc rưng rức, lúc thấy Bí Ngô thì ngẩng lên nhìn bằng ánh mắt căm thù.

Tôi mới vừa mở miệng chào thì ông nội của Bí Ngô đã đập bàn:

– Trường An, nói xem, chuyện hôm nay là thế nào?

Con gái tôi thấy vậy thì sợ co rúm người lại, nép chặt vào chân tôi. Tôi biết con bé vẫn còn sợ vì chuyện Jin Jin bị rơi xuống hồ, không dám nói chuyện, thế nên mới mở miệng trả lời thay cho con:

– Cháu đã hỏi Trường An rồi, mấy đứa nhỏ tự ý chạy sang bên kia chơi, lúc sang thì thấy hồ cá Koi nên dừng lại xem. Jin Jin muốn nhìn cá gần nên mới rơi xuống hồ.

– Im miệng. Chưa đến lượt cô nói.

Ông nội của Bí Ngô trừng mắt quát tôi, sau đó lại quay sang nhìn con bé:

– Ông bảo giải thích, trả lời mau lên.

Tay con bé run run nắm lấy tay tôi, tôi thương quá nhưng không có cách nào cả, đành kéo Bí Ngô về phía trước rồi khẽ nói:

– Bí Ngô đừng sợ, ông nội hỏi con thì con trả lời đi. Ngoan, trả lời ông đi con.

Tôi phải nói mấy lần con bé mới chịu thò đầu ra rồi nhìn tôi, thấy tôi gật đầu, nó mới ấp úng nói:

– Ông nội ơi, em Jin Jin rủ con sang bên nhà kia xem mẹ Chi, con dẫn em Jin Jin sang đến bể cá thì em Jin Jin lại nói xem cá. Em Jin Jin đi lại gần hồ để nhìn cá nên mới ngã.

– Vẫn còn nói dối phải không?

– Con nói thật mà.

Nghe thế, Phương mới ngừng khóc rồi quát con tôi:

– Còn nhỏ đã có cái tật hãm hại người khác và nói dối rồi. Chẳng biết ai dạy nó như thế nữa. May mà Jin Jin không sao, nếu thằng bé có sao thì con không sống nổi mất bố ạ.

Ông nội Bí Ngô nghe vậy càng nổi giận đùng đùng:

– Có nói thật không? Không nói thật thì đừng trách ông phạt con.

– Trường An nói thật mà.

Con bé vẫn kiên quyết nói như vậy, cuối cùng Hải đành thở dài nhìn tôi:

– Chị Chi, Jin Jin nó vừa tỉnh dậy đã la hét ầm lên, nó nói Trường An đẩy nó xuống hồ. Trường An thấy nó rơi xuống còn đứng trên bờ bảo “Chết đi”. Chị xem xem, con nít thì phải dạy dỗ, tôi thấy để nó thế này không ổn đâu.

– Trường An không phải là người như thế. Nó từ nhỏ đến lớn không biết nói dối, nó cũng không bao giờ dám làm những chuyện như anh vừa nói.

Mặc dù phạt con nhưng tôi luôn tin Bí Ngô, nó là đứa trẻ do tôi sinh ra nên tôi hiểu, con tôi là một đứa bé ngoan, nó sẽ không hại ai cả.

Tôi nói:

– Có thể là Jin Jin mới tỉnh dậy, vẫn đang còn hoảng nên nói linh tinh. Không thể nghe lời một đứa bé mà kết luận mọi chuyện được.

Phương vò chặt tờ giấy trong tay rồi nghiến răng nghiến lợi trừng tôi:

– Thế chị nghe lời con chị rồi kết luận nó không đẩy con tôi xuống hồ thì sao? Hay là mẹ con nhà chị thông đồng với nhau, mẹ con chị định hại thằng Jin Jin nhà tôi đúng không? Mẹ con chị đang toan tính chuyện gì đấy?

Tôi biết cô ta muốn nói đến cổ phần, Phương cố tình dùng những lời như vậy trước mặt ông nội của Bí Ngô là để ông ta nghĩ tôi xúi con hại Jin Jin, khi thằng bé đó không còn nữa, con tôi đương nhiên là cháu gái duy nhất của gia đình, cổ phần được chia có khi cũng sẽ nhiều hơn.

Tôi kiên định lắc đầu:

– Tôi không dạy con những điều như thế bao giờ. Trường An với Jin Jin chỉ là những đứa trẻ, đừng vu oan cho chúng nó. Dù sao Jin Jin cũng không sao rồi, tôi nghĩ…

Tôi định nói “tôi nghĩ mọi chuyện đã ổn thì nên bỏ qua, tránh làm mấy đứa trẻ thêm sợ”, nhưng còn chưa nói hết câu thì ông nội của Bí Ngô đã bảo:

– Lần này không sao, không có nghĩa là mẹ con cô không có lỗi gì. Trường An mới tý tuổi đã học mấy thói xấu của cô, không phạt thì sau này lại tái phạm. Trường An, ra sân quỳ ở đó, tối nay không được ăn cơm. Quỳ đến khi nào ông cho đứng dậy mới thôi.

Tôi vừa phạt con úp mặt vào tường, giờ đến ông nội phạt nó quỳ, tôi sợ con bé không chịu nổi nên ngay lập tức kháng nghị:

– Cháu thấy bác nên xem xét lại mọi chuyện kỹ lưỡng đi đã, chưa chắc những lời Jin Jin nói lúc hoảng loạn là sự thật. Với cả Trường An nó còn bé, nó mới gần 5 tuổi thôi, không thể quỳ lâu được. Ban nãy cháu đã phạt con bé úp mặt vào tường rồi, bác để cháu về dạy dỗ lại con. Con bé quỳ không chịu nổi đâu ạ.

– Cô im mồm ngay cho tôi. Ngay từ đầu thằng Huy nói đưa cô đến đây, tôi đã không hài lòng. Cháu nhà tôi có nửa dòng máu thấp kém của cô, tôi cũng không hài lòng. Đúng thật ở với người mẹ như cô thì nó chỉ học toàn điều xấu. Mới tí tuổi đã biết hại người khác, biết nói dối. Nó còn ở với cô thì nhân phẩm cũng như cô thôi. Cô dọn đi ngay cho tôi, từ giờ tôi cấm cô tiếp xúc với con bé.

– Bác ơi, cháu…

– Đi ngay ra khỏi nhà tôi.

Tôi bị bảo vệ tống ra khỏi biệt thự bên này, nhưng vì đồ đạc của tôi ở khu bên kia, vả lại dường như bên đó thuộc quyền sở hữu của Huy nên họ chỉ lôi tôi sang đó rồi quay về.

Tất nhiên là tôi cố chấp không đi, tôi không nỡ để con tôi phải quỳ ngoài sân như thế nên cứ giằng co với bảo vệ để đòi quay lại khu chính nhưng bất lực, còn bị xô mấy cái ngã rách hết đầu gối.

Tuy nhiên, lúc ấy tôi không hề thấy đau da thịt mà chỉ thấy đau lòng thôi, tôi sợ xa Bí Ngô và thương con nên cứ van xin bảo vệ mãi, van xin không được lại nhào đến định xông vào nhưng đều vô dụng.

Cứ giằng co như vậy một lúc thì trời đổ mưa, mùa này đang là mùa bão nên mưa nhiều kinh khủng, nhưng dù có mưa ướt hết người hay lạnh chết thì tôi vẫn lì lợm đứng đó.

Tôi đứng ở ranh giới giữa hai khu cố rướn người nhìn sang bên kia để nhìn con, sợ trời mưa to mà họ vẫn bắt Bí Ngô phải quỳ ngoài sân nên không thể đứng yên được, cảm giác khi đó đau lòng gần như cùng cực.

Nhưng tôi không có cách gì để được nhìn thấy con cả, giữa lúc tuyệt vọng không biết phải làm sao thì nghe tiếng bước chân đi về phía tôi, hai bảo vệ đô con đứng trước mặt lúc này cũng ngẩng lên, nghiêm chỉnh chào một tiếng:

– Cậu cả.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.